Trong tiếng hét phẫn nộ, một đạo hào quang ngũ sắc từ trong tay áo của Phong Tam Nương phóng ra cực kì nhanh chóng. Chỉ sau thoáng chốc, chúng đã biến hóa thành một cái Ngũ Thải Ti Đái, nó mang theo ý tứ liều mạng mà nhằm về phía một trảo.
- Phá Diệt Đao!
Hào quang tắng lóng lánh đã hóa thành đao mang dài khoảng mấy trượng. Nó cũng mang theo khí thế bá đạo mà bổ về phía thủ trảo còn lại !
- Rầm rầm!
Trong hai tiếng nổ trầm đục, ba bóng người nhanh chóng bắn lui mạnh từ trong hỗn loạn !
- Tiểu oan gia, đi!
Lời tuy như thế, nhưng mà Ngũ Thải Ti Đái bị đánh tan kia lại biến trở về hào quang năm sắc mà quay chung quanh ba cỗ Khôi Lỗi kia. Sau khi cực kì nhanh chóng thêm cho chúng một vòng thì nó mới mạnh mẽ bắn ngược quay về.
Mắt nhìn theo bóng lưng của Phong Tam Nương cùng người thiếu niên ở chỗ xa xa, Thu Chấn ý định giết người ngập trời:
- Phong Tam Nương, tiểu tử kia, trừ phi các ngươi rời khỏi trấn Thanh Dương. Nếu không, rốt cuộc lão phu sẽ bắt bọn ngươi bắt, để cho kiếp nầy của các ngươi vĩnh viễn chịu cảnh bị hành hạ!
Ở chỗ sâu trong rừng cây, có rất nhiều cây cổ thụ chọc trời. Còn có vài cây đại thụ kết liền tán với nhau ở trên đỉnh, từ đó có thể dùng trúc để dựng nên một ngôi nhà nhỏ tinh xảo !
Hai đạo bóng dáng chật vật từ xa xa phóng tới cực kì nhanh chóng.
Sau khi lượn quanh vài vòng dưới đại thụ rồi cả hai mới được một người ở trong đó dẫn dắt đi lên trên trên đỉnh đại thụ.
- Chỗ này quả đúng là một nơi thật tốt !
Nhìn thế giới thần tiên trên đỉnh đại thụ, người thiếu niên không nhịn được tán thưởng một câu.
Tu vi của Phong Tam Nương không hề nghi ngờ là cao hơn người thiếu niên. Nhưng mà sau khi hắn đồng thời tu luyện được công pháp thân thể thì mặc dù cùng đều chịu công kích như nhau, nhưng vết thương của Phong Tam Nương so sánh người thiếu niên thì nghiêm trọng hơn một chút.
- Tiểu oan gia, nhìn dáng vẻ ngươi thì từ nhỏ nhất định là có cuộc đời xa hoa xa xỉ!
Nghe vậy, người thiếu niên ngây ra một lúc. Cái này mà cũng có thể nhìn ra được sao? Chính mình toàn thân từ đầu đến chân, có chỗ nào có một chút dáng dấp của cuộc đời xa hoa xa xỉ ?
Thấy điệu bộ này của người thiếu niên, Phong Tam Nương bật cười rồi nói:
- Được rồi, đừng sững sờ, tháo cái khăn che mặt kia ra. Nhìn là ta cảm thấy khó chịu.
Một tiếng cười này không chỉ có phong tình vạn chủng, hơn nữa không ngờ lại mị hoặc làm người thiếu niên kìm lòng không đậu, lần thứ hai đắm chìm mê muội ở trong đó.
- Tiểu oan gia, liệu có phải tỷ tỷ rất xinh đẹp?
Người thiếu niên không khỏi gật đầu!
- Vậy ngươi có muốn nhìn xuống nữa hay không?
Trong âm thanh của Phong Tam Nương tràn ngập vô tận dụ dỗ.
- Muốn!
Người thiếu niên mở miệng đáp lại với vẻ phát ra từ nội tâm.
- Như vậy, để tỷ tỷ cởi trang phục ra để ngươi nhìn đầy đủ, được không?
- Hảo!
- Tiểu hỗn đản, ngươi quả nhiên là một tên tiểu sắc lang!
Một cái vỗ xuống nặng nề đập vào trên đầu người thiếu niên, Phong Tam Nương hung tợn nói:
- Nam nhân, quả nhiên đều không phải thứ tốt, làm khó tỷ tỷ ta có vài phần kính trọng đối với ngươi!
Người thiếu niên lập tức tỉnh táo lại, hồi tưởng vừa rồi chính mình thất thố như vậy, hắn vội vàng ngượng ngùng cười cười xấu hổ. Đồng thời, ở chỗ sâu trong con ngươi, một vẻ đề phòng sâu sắc nhanh chóng hiện ra lơ lửng.
Vẻ mị hoặc cùng phong tình của Phong Tam Nương chính là trời sinh, không giống Nhị hoàng tử có được là vì nhờ đến công pháp nào đó, Cho nên, Thiên Đao cũng là vô phương ngăn cản....
Vẻ đề phòng kia của hắn bị Phong Tam Nương nhìn thấy rõ ràng.Lập tức, nàng khẽ cười nói:
- Vừa rồi là giỡn với ngươi, ngươi đừng hơi đâu để ý a. Ta biết, ngươi là một chính nhân quân tử.
Người thiếu niên gãi chỗ đầu vẫn còn có hơi đau đớn. Mình là chánh nhân quân tử, cái này, nàng cũng nhìn ra được? Biểu hiện mới vừa rồi của mình, hình như cũng không khác nhau cùng tay ăn chơi chứ?
Phong Tam Nương nghiêm nét mặt nói:
- Mỗi người, trong nội tâm đều sẽ có dục vọng. Hơn nữa nam nhân càng nhiều dục vọng, quyền lợi, tài sản, tu vi võ đạo, nữ nhân,.v..v.......
- Hết thẩy nam nhân, dục vọng xưa nay, trước là tài phú, rồi đến quyền lợi, sau đó mới là nữ nhân! Chỉ có số ít người, dục vọng của bọn họ mới là tu vi võ đạo cao cao tại thượng!
Lời này, người thiếu niên có hơi không ủng hộ. Đó là một thế giới Huyền Khí, sau khi có được tu vi võ đạo uyên thâm thì mới có tư cách đi đàm luận các mặt dục vọng khác. Nếu không, tất cả cũng chỉ là mong ước mà thôi!
Liếc mắt nhìn người thiếu niên, Phong Tam Nương tiếp tục nói:
- Có lẽ mỗi người, đều mơ mộng có một tu vi vô địch khắp thiên hạ. Tuy nhiên, hạn chế trong tư chất, giới hạn trong các loại điều kiện, nên có quá nhiều người cho đến cuối đời cũng không có khả năng trên con đường võ đạo thu được thành tựu rất kiệt xuất. Ta nói như vậy, ngươi có đồng tình không?
Người thiếu niên gật đầu, xác thật như vậy!
- Cho nên, con đường võ đạo vĩnh viễn là số ít nhân tài mới có thể chân chánh đi được. Còn những người khác, chẳng qua là đứng ở chỗ này nhìn phong cảnh xa xôi thôi. Nhưng mặc dù là chỗ xa xôi, nhưng cũng có thể để cho vô số người có khả năng thu được dục vọng mà bọn họ mơ ước!
Phong Tam Nương thản nhiên cười một tiếng, lại nói:
- Mà ngươi, thuộc về số ít người, ở trong mắt ngươi, ta xem ra chỉ có một thứ. Thứ chỉ có duy nhất đó chính là võ đạo !
- Có lẽ con người của ta, có thể khơi gợi dục vọng của ngươi, nhưng đó chỉ là dục vọng nguyên thủy nhất của nhân loại mà thôi. Từ trong mắt ngươi ta nhìn thấy được chính mình không phải một nữ nhân xinh đẹp làm cho người ta thất hồn lạc phách, mà chỉ là một khối Khô Lâu phấn hồng mà thôi! Những người như ngươi vậy, có lẽ hèn hạ vô sỉ, có lẽ không chừa thủ đoạn nào, nhưng cũng sẽ không bởi vì nữ nhân mà làm ra những chuyện trái với ý nguyện của chính mình. Cho dù nữ nhân này chính là tiên nữ trên trời hạ phàm!
Nói tới đây, đôi mắt Phong Tam Nương có hơi ảm đạm đi. Không biết bởi vì là mị lực của chính mình không cách nào làm cho thiếu niên này quì xuống dưới gấu quần mình, hay là nàng gặp phải một người nam nhân mà cuộc đời này của nàng đều không cách nào thay đổi!
Mà không thể không nói, nữ nhân này, ánh mắt đích xác sắc bén!
Sau một lát trầm lặng, người thiếu niên thản nhiên nói:
- Phong cô nương, chúng ta có lẽ trước cứ chữa thương đi. Vạn nhất bị người của Thu gia tìm được, thì với trạng thái hiện tại của chúng ta có thể không đối phó được.
- Cứ yên tâm đi, nơi này, bọn họ không tìm được.
Sau khi Phong Tam Nương trả lời liền lại hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Thần Dạ!
- Thần Dạ?
Phong Tam Nương lại mở to đôi mắt dễ thương mà cười nói:
- Chỉ dựa vào cái tên này, liền có thể nhìn ra được, người trong nhà ngươi có mong đợi rất lớn đối với ngươi !
Thần Dạ không khỏi lại ngây ra một lúc lần thứ hai !
- Thần, đại biểu cho ban ngày, dạ, chính là ý nghĩa đêm tối! Mỗi một ngày, chỉ có ban ngày và đêm tối. Cha mẹ ngươi đặt tên này cho ngươi, chính là để một ngày kia ngươi sẽ ung dung tự tại trong thiên hạ sao?
Nghe vậy, Thần Dạ bất giác cười cười. Chính hắn cũng không biết, tên của mình từ lúc nào, còn có hàm nghĩa như vậy.... Ung dung tự tại trong thiên hạ, hắn chưa từng nghĩ tới. Điều hắn muốn, chỉ là cả nhà đoàn viên, người nhà bình an mà thôi!
- Phong cô nương, chữa thương đi!
Thấy sắc mặt Thần Dạ đột nhiên thay đổi, Phong Tam Nương cũng không nói thêm gì. Nàng xoay người, đi vào trong một gian phòng của căn nhà nhỏ.
Lúc này, Thần Dạ mới thở ra một hơi thật dài, hai mắt nhìn phương xa, lập tức liền yên lặng suy nghĩ!
- Đao Linh, tựa hồ là ta đánh giá cao chính mình!
Sau một hồi, Thần Dạ mới hạ giọng nói nhỏ.
Rời khỏi thế giới lòng đất, hai người Thu Thành Thu Lôi không địch lại nổi một chiêu của hắn. Hơn nữa nhờ có năng lượng nóng bỏng kia cùng với Hồn Biến, Thần Dạ tự nhận, rằng có Thiên Đao trong tay, thì hắn đủ sức để đánh một trận với cao thủ cảnh giới Trung Huyền. Với những cao thủ vừa mới tiến vào cảnh giới Trung Huyền, hắn đều có tự tin toàn thân lui về được!
Nhưng hôm nay, Thu Chấn cảnh giới Trung Huyền Tứ Trọng cũng đã cho hắn một bài học lớn!
Có Thiên Đao phối hợp, thi triển Phá Diệt Đao pháp, có được Giao Long Thể, trong điều kiện như thế lại còn liên thủ cùng Phong Tam Nương, nhưng lại cũng chỉ có thể chật vật rời đi....
- Chủ nhân!
Đao Linh nói:
- Có Linh Bảo tương trợ Thu Chấn, nên thực lực của lão ta tuyệt không chỉ là Trung Huyền Tứ Trọng. Mà chủ nhân hẳn là càng rõ ràng hơn, tu vi cũng không thể nói hết về thực lực của một người. Ngươi có được cơ may giống như thế này, nào ai biết những người khác liền không có cơ may tốt ?
- Hôm nay ngươi, cũng không bị thất bại. Nhưng mà bài học lần này đây, đối với ngươi mà nói thì chỉ có lợi !
Thần Dạ nặng nề đáp:
- Đúng vậy, trải qua việc này, ta nghĩ, sau này ta không bao giờ... xem thường bất cứ người nào nữa. Cho dù là người này tay trói gà không chặt!
- Ai nha! Thần Dạ, ngươi có thể... mau mau tới đây giúp ta một việc hay không?
Âm thanh có hơi đau đớn của Phong Tam Nương đột nhiên vọng ra ở phía sau.
- Có tiện không?
Thần Dạ hỏi một câu.
- Ai, ngươi chờ một chút!
Phong Tam Nương bối rối đáp lại một tiếng, một lát sau mới lại nói:
- Ngươi vào đi!
Thần Dạ lúc này mới đẩy cửa ra đi vào. Nhưng một màn trước mắt kia đủ để cho hắn lại có hơi ngẩn người.
Phong Tam Nương hẳn là vừa mới tắm rửa qua một lần, quần áo cởi ra hết. Mặc dù bởi vì Thần Dạ sắp đi vào, nàng lấy trang phục che người. Nhưng cũng không biết bởi vì là bối rối hay còn có nguyên nhân gì đó mà thứ nàng dùng để che đậy trên người mình chỉ là một manh áo lót, vô phương hoàn toàn che kín thân hình của nàng.
Cánh tay ngọc thò ra bên ngoài, đôi vai để trần lõa lồ, mặc dù là quay lưng về phía Thần Dạ, nhưng hắn cũng có thể đủ cảm nhận được đôi gò bồng đảo trước ngực Phong Tam Nương, giờ phút này tựa hồ nó muốn căng phồng sắp sửa bứt tung quần áo thoát ra ngoài.
Chỗ mặc quần, cũng là một loại hơi mỏng.
Trước mắt, vừa mới tắm rửa xong nên ba nghìn sợi tóc rủ xuống vẫn còn ướt sũng. Do hơi nước có hơi tẩm ướt y phục, cả áo sam cùng quần ẩm ướt khiến cho da thịt bên trong lại lộ ra như ẩn như hiện.
- Thần Dạ, có thể giúp ta xoa thuốc một phen sao?
- A, a!
Thần Dạ bừng tỉnh, vội vàng dựa theo sự chỉ dẫn của Phong Tam Nương, lấy thuốc bột từ bên trong một ngăn tủ, liền đi tới trước người nàng. Hắn chỉ thấy, bên dưới cái cổ trắng ngọc của nàng có một vết chưởng ấn rõ ràng!
Thần Dạ dè dặt vẩy thuốc bột vào trên vết chưởng ấn kia. Mặc dù bàn tay không hề trực tiếp động chạm vào làn da thịt trắng nõn kia, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự mềm mại, ngoài ra....
Trang phục che đậy hai vú bị hơi nước làm ướt, giờ phút này, Thần Dạ càng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng hai vú, thậm chí cả núm đỏ hồng hồng kia trên đó....
Hô hấp của Thần Dạ không khỏi bắt đầu dồn dập.
Nhìn dáng vẻ vội vã của Thần Dạ lúc này, Phong Tam Nương nhu mì cười khẽ:
- Thần Dạ, tỷ tỷ bỏ hết ra để ngươi nhìn được rõ ràng một chút, có được hay không? Nếu không đủ thì, vì báo đáp ân tình ngươi hôm nay ra tay cứu trợ, tỷ tỷ để ngươi âu yếm, được chứ?
Vừa nói, nàng kéo tay Thần Dạ nhẹ nhàng đi đến chỗ làm cho vô số người đều trông chờ mòn mỏi kia mà dúi xuống.
- Nữ nhân này, rất mạnh mẽ, rất làm cho người ta chịu không nổi.
Thần Dạ giật mình đánh thót một cái, rút tay của chính mình về. Hắn lập tức chạy trốn đi ra ngoài. Nếu mà lại dừng lại ở chỗ này thêm một khắc, Thần Dạ thực sự sợ chính mình sẽ làm chuyện sai lầm.
Nhìn Thần Dạ chật vật né tránh, tiếng cười giòn tan kia của Phong Tam Nương lập tức quanh quẩn ở trong gian phòng đó.
Ngoài cửa, nghe tràng tiếng cười hơi có vẻ hài hước này, Thần Dạ hận đến nghiến răng
- Hay cho một yêu tinh, rốt cuộc sẽ có một ngày, Bổn thiếu gia sẽ thu phục ngươi.
- Thu phục ta sao?
Bên trong phòng, Phong Tam Nương khẽ xoa lên làn da thịt như ngọc kia của mình, rồi dùng âm thanh nhỏ đến không thể còn nhỏ hơn được nữa mà nói:
- Ta chờ, để xem ngươi có thể làm được hay không!"
Đêm đã về khuya, gió mát hiu hiu, ánh trăng mê người!
Ở trên ngọn cây, nhìn vầng trăng sáng xa xăm và phong cảnh chung quanh, quả nhiên cũng có một loại hương vị khác!
Ngoài ra, bên người có làn gió thơm không ngừng thổi, có Đại mỹ nhân đang ngồi với một điệu bộ đáng yêu. Huống chi Đại mỹ nhân này, hiện nay đang cực kỳ uể oải, mất đi dã tính, giảm bớt mị hoặc, bởi vì nguyên nhân vết thương chưa phục hồi như cũ mà mỹ nhân xem ra có vẻ hơi nhu nhược, có vẻ hơi bất lực!
Mà nữ nhân nhu nhược bất lực, luôn có thể làm cho lòng người sinh ra yêu thương vô hạn! Thần Dạ ngay cả còn chưa đích thực trưởng thành, nhưng cũng là nam nhân bình thường.
Nhưng mà hắn lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Nữ nhân này, quả thực chính là yêu tinh. Đừng nói đụng chạm, cho dù liếc mắt nhìn nhiều hơn cũng làm cho người ta chịu không nổi. Càng không hề cần phải như nói đến lúc nàng nổi giận đùng đùng!
- Khanh khách, tiểu oan gia, làm thế nào đến buổi tối, lá gan của ngươi ngược lại càng nhỏ vậy?
Thấy ánh mắt tránh né của Thần Dạ, Phong Tam Nương hỏi đầy vẻ khiêu khích.
Thần Dạ lạnh nhạt cười một tiếng rồi đáp:
- Phong cô nương, ở chỗ bãi tha ma kia, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
- Mà làm sao ngươi lại biết khối Quỷ Mộ kia?
Âm thanh của Phong Tam Nương bất giác trở nên cực kì lạnh lùng. Trong thần sắc của nàng âm thầm có vài phần đề phòng.
- Quỷ Mộ?
Thần Dạ thì thào một tiếng, rồi chợt nói:
- Ngươi đại náo trấn Thanh Dương, giết Thu Tấn, khiến Thu Chấn lục tìm trong toàn trấn. Một mình ta là người từ nơi khác đến, không có chỗ để đi nên ra bên ngoài trấn Thanh Dương, muốn tùy tiện tìm một chỗ qua đêm. Vừa lúc, đi tới bãi tha ma.