Chỉ thấy trong tay Tần Tranh, sau khi lớp ngọc xanh biếc đó lại là một lớp ngọc đỏ được hình thành tự nhiên, chưa thêm bất kỳ chạm khắc nhân tạo nào!
Loại ngọc huyết này từng được phát hiện trên thế giới và được bán với giá hàng trăm tỷ!
Nào ngờ ở đây, bọn họ lại được nhìn thấy lần nữa!
Tất cả mọi người ở hiện trường ngây ngốc!
Gì mà cố gắng xoay chuyển tình thế?
Đây thật sự là đang xoay chuyển tình thế!
Cho dù 3 miếng ngọc của các người có lớn bao nhiêu đi chăng nữa, thì miếng ngọc huyết đã trải qua hơn ngàn năm mới có thể hình thành một cách tự nhiên này, mới dễ dàng khiến người xem choáng ngợp!
Lăng Chấn Vũ tiến đến để chế nhạo cũng đanh mặt lại, sắc mặt của Tiền Kim Sơn và các chủ cửa hàng châu báu khác bỗng trở nên u ám!
Người phụ nữ của cửa hàng châu báu Phượng Ký giờ phút này nhìn Tần Tranh như nhìn quái vật, thứ ngàn năm hiếm có như thế, cô ta cũng không phải kẻ ngốc mà đi tin Tần Tranh thực sự chỉ gặp may mắn!
Tên Tần Tranh này tuyệt đối có thực lực!
"Đi, tìm người điều tra thông tin của chàng trai kia, đưa đến phòng làm việc của tôi! Nhân tài như vậy, châu báu Phượng Ký chúng ta nhất định phải đoạt về! Tôi sẽ tự mình đi đoạt lấy!" Chủ cửa hàng châu báu Phượng Ký - Phượng Doãn Nhi, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta giờ phút này đầy vẻ kiên định.
Người tài giỏi như thế còn quý hơn cả ngọc huyết ngàn năm!
Tiếng gào hét chói tai ở phía dưới lúc Tần Tranh lấy ra miếng ngọc huyết này, giờ đây mới chậm rãi dừng lại, ngay sau đó là tiếng hét giá vang lên dồn dập!
Ba người Lão Từ và cả Đàm Thành Huân đều đơ cả ra.
Họ đã thực sự nếm trải thế nào là từ thiên đường đến địa ngục, và từ địa ngục lên thiên đường!
“Tần Tranh!” Đàm Thành Huân đột nhiên nhìn sang Tần Tranh, hướng về phía Tần Tranh khom người!
Ông ấy nhất định phải xin lỗi, vì trước đó đã không tin tưởng Tần Tranh, vì ông thiên vị nhân viên của mình, và bởi vì dù như thế nhưng Tần Tranh vẫn muốn giúp ông ấy!
Vì tất cả, ông ấy nhất định phải cúi đầu xin lỗi!
“Tôi có lỗi với cậu!” Hai mắt của Đàm Thành Huân ngấn lệ: “Thực xin lỗi!”
Ông ấy hét lớn một tiếng!
Trong lòng Tần Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ Đàm Thành Huân đứng dậy: "Tôi không để bụng đâu."
Đàm Thành Huân đối với anh mà nói, kỳ thực nói trắng ra là anh mượn điểm đòn bẩy để cắt đá.
Mục đích anh tới đây, chủ yếu là để kiểm tra xem trong những viên ngọc thạch khác có tồn tại linh khí của trời đất hay không!
Hiện tại anh đã xác định được, bên trong mấy khối đá này đều có!
Hơn nữa, còn rất dày đặc!
Xem ra sau khi trở về, anh có thể thử bồi dưỡng dược liệu, sau đó luyện chế đan dược!
Nghe được Tần Tranh nói như vậy, Đàm Thành Huân lập tức đỏ mặt, một người trẻ tuổi còn độ lượng hơn ông ấy!
Thật đúng là mất cái mặt mo này!
Đàm Thành Huân đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh: "Khối ngọc thạch này bán đấu giá được bao nhiêu tiền, Đàm Ký của tôi sẽ không lấy phần nào, toàn bộ đều thuộc về anh Tần!"
Xưng hô đột nhiên biến thành anh Tần, Tần Tranh sững sờ, gật đầu không nói gì.
Bởi vì tình huống lần này, nếu không có ngọc huyết của anh, chỉ sợ tổn thất của Đàm Thành Huân không có đến 5-6 năm thì không bao giờ vớt vát lại nổi!
"Bắt đầu đấu giá!" Người chủ trì hô to, khán giả phía dưới lập tức giơ biển hiệu!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng ngồi trong góc, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì phấn khích, thời khắc nhìn thấy Đàm Ký suýt chút nữa tiêu đời, cả hai đều muốn mắng chết Từ Chí.
Nhưng Tần Tranh cố gắng xoay chuyển tình thế, đã khiến Đàm Tử Khâm hoàn toàn khâm phục Tần Tranh!
"Hừ! Không nghĩ tới tên này lợi hại như thế, tớ quyết định, từ hôm nay trở đi, tớ sẽ không ghét anh ta nữa! Không ngờ Hiểu Đồng cậu thật tốt phúc, đau khổ một năm, giờ lại sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy!"
“Từ hôm nay trở đi, Tần Tranh đã khác trước.” Đàm Tử Khâm nói, mà không nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Sở Hiểu Đồng.
Khác trước...
Cô vẫn là một người bình thường, nhưng từ hôm nay trở đi, Tần Tranh đã bị tất cả người trong ngành đá quý để mắt tới, trở thành nhân vật siêu hot, một bước vượt qua cô ngàn dặm!
"Một trăm chín mươi triệu!"
"Ba trăm triệu!"
"Một tỷ!"
Giá càng ngày càng cao, chủ tiệm châu báu Nguyên Phúc của thành phố Giang Thị vừa là người xếp vị trí thứ nhất, nhìn cảnh này với vẻ mặt u ám, đột nhiên quay đầu lại: “Gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hà, nói cho ông ấy biết tình hình hiện tại, để ông ấy tự quyết định."
Vốn dĩ vị trí thứ nhất là của bọn họ, là thuộc về thành phố Giang Thị của bọn họ, không ngờ lại bị một thành phố nhỏ cướp đi!
Những người ngồi dưới ghế giám khảo giờ phút này cũng xôn xao, bên phía khách mời cũng mang theo tâm tư khó lường nhỏ giọng trò chuyện.
"Còn cao hơn châu báu Nguyên Phúc rất nhiều, không thể không tuyên bố đứng nhất!"
"Không còn cách nào khác, dù sao vẫn còn phương diện điêu khắc." Trên ghế ban giám khảo, hai người đàn ông đến từ ban tổ chức thành phố Giang Thị trò chuyện với nhau.
"Được, lát nữa tôi sẽ tìm người xem kỹ món đồ điêu khắc này của Đàm Ký."
"Giao mọi thứ cho anh đấy."
"Chúng ta không thể để những thành phố khác chiếm lấy vị trí đứng đầu của thành phố Giang Thị được."
"Yên tâm."
Cuộc đối thoại giữa hai người không hề có người thứ ba nghe được, vào lúc giá đấu giá đã được chốt!
Hai tỷ nhân dân tệ!
Gấp 20 lần so với châu báu Nguyên Phúc!
Miếng ngọc huyết này cuối cùng thuộc về một phú hào ở thành phố Giang Thị, loại đồ vật này nếu bán lại và đem ra đấu giá ở một phòng đấu giá lớn, tối thiểu có thể bán đấu giá được trăm tỷ!
Loại ngọc quý hiếm này là báu vật vô giá đối với nhiều nhà sưu tầm!
Ở đây chốt được với giá 2 tỷ, vị phú hào kia quả thực đã lời rồi!
Chẳng mấy chốc đã đến tiết mục của Đàm Ký, mà Đàm Thành Huân cũng không dừng lại, trực tiếp chuyển cho Tần Tranh!
"Quán quân cá cược bằng đá, chính là, châu báu Đàm Ký của Dương Thành! Ngã giá hai tỷ!"
Người chủ trì lớn tiếng tuyên bố, tiếp tục nói: "Sáng ngày mai sẽ tổ chức chung kết cuộc thi điêu khắc đá quý!"
Đám người Tần Tranh đã xuống sân khấu, ở phương diện điêu khắc không cần anh phải lo lắng, lúc Đàm Thành Huân đến, ông ấy nói đã chuẩn bị xong.
"Lão Từ, các ông đi lấy tác phẩm điêu khắc tới đây, tối nay đặt ở trên quầy trưng bày, sáng mai bắt đầu để khán giả bỏ phiếu." Đàm Thành Huân nói.
Lần này Lão Từ không nói thêm gì nữa, ông ta biết mình vì chuyện cá cược bằng đá mà đã chọc giận Đàm Thành Huân, hiện tại Đàm Thành Huân không mắng ông ta là may lắm rồi.
Nếu bây giờ ông ta lại gây rắc rối cho Tần Tranh, đoán chừng không có Tần Tranh, Đàm Thành Huân sẽ trực tiếp sa thải ông ta!
Ông ta chẳng thèm ngó tới, nhưng đó là khi chưa biết thực lực thật sự của Tần Tranh!
“Tần Tranh.” Sở Hiểu Đồng cùng Đàm Tử Khâm đi đến, vừa tán thưởng vừa khó tin nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh mỉm cười đáp lại, khóe mắt đột nhiên hướng về phía Lăng Chấn Vũ cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh.
Tần Tranh dừng bước, không hề sợ hãi quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin.
Tựa như hôm nay Lăng Chấn Vũ nhìn anh, anh cũng dùng ánh mắt nói với Lăng Chấn Vũ: Còn chiêu gì, cứ tiếp tục đưa ra!
Ánh mắt của Lăng Chấn Vũ bỗng u ám, đột nhiên duỗi ngón tay ra chỉ vào Tần Tranh, tiếp đến gạt ngang cổ, sau đó xoay người rời đi.
Ánh mắt của Tần Tranh chợt lóe, gì đây? Định dùng biện pháp cứng rắn xử lý anh sao?
Hơ hơ!
Vậy tới đi, giống như những gì anh đã nói với Lăng Chấn Vũ trước đây, anh sẽ nói cho Lăng Chấn Vũ, trong hai người bọn họ, rốt cuộc ai mới là người đứng trên đỉnh cao quyền lực!
Rốt cuộc ai mới là người nên rụt đầu!
Sau khi cuộc thi cá cược bằng đá kết thúc oanh liệt, mọi người đều say sưa trò chuyện, đang dùng bữa tối nhưng vẫn bàn tán xôn xao.
Đặc biệt là sự xuất hiện của khối ngọc huyết vào lúc cuối.
Nhìn thấy thứ này ở một cuộc tranh tài, chết cũng đáng giá!
Đến tối, đại sảnh triển lãm lại mở cửa, sau khi đám người Lão Từ đặt đồ lên đó liền trực tiếp rời đi, cũng không để ý sau khi bọn họ rời đi, có người đi vào mở tủ kính.
Ăn cơm tối xong, Tần Tranh nhận được điện thoại của Giang Quân, mời anh đi uống một ly.
Vẫn tại quán trà nhỏ kia, Giang Quân và Giang Lợi Dân đã ở đó từ trước.
“Hôm nay cậu đúng là hót một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.” Nhìn thấy bóng dáng của Tần Tranh, Giang Quân lập tức tiến lên nghênh đón, trên mặt mang theo mấy phần cung kính.
Tần Tranh nhướng mày, chưa hiểu lắm thì bỗng nghe Giang Lợi Dân nói: “Chàng trai, khi đó cậu bảo tôi vứt thứ kia đi, trở về tôi lập tức tiêu hủy nó.
Từ sau khi tiêu hủy, cơ thể của tôi tựa hồ hồi phục như cũ chỉ trong vòng một ngày."
"Tôi có thể cảm giác được, nhiều nhất là hai ngày nữa, cơ thể sẽ khôi phục khoẻ mạnh như trước.
Chỉ là tôi rất hiếu kỳ, làm sao cậu nhìn ra được?"
Giang Lợi Dân vừa nói, vừa chỉ vào một cái ghế, mời Tần Tranh ngồi xuống.
Giang Quân ngồi bên cạnh Tần Tranh, không khỏi tán thưởng: "Toàn bộ người của Giang Thị đều không có ai nhìn ra.
Lúc đó bố tôi ngất xỉu được đưa đến bệnh viện lớn, bác sĩ nào cũng gọi tới, kiểm tra năm đến sáu lượt đều vô dụng!"
"Cậu khá lắm, vừa liếc mắt một cái đã biết!"
Tần Tranh mỉm cười: "Chuyên môn về phẫu thuật, vừa hay trước đây ở Dương Thành cũng đã từng gặp qua trường hợp như vậy."
Giang Quân không khỏi hào hứng: "Xin mạo muội hỏi một câu, tình huống như vậy thật ra không thuộc về y thuật đúng không?"
Tần Tranh cười nói: "Giang thiếu gia đúng là nhìn rõ mọi việc."
"Nhìn rõ mọi việc gì chứ, nhà họ Giang chúng tôi cũng thích tham gia chế tác ngọc thạch, loại chuyện này chúng tôi đều hiểu rõ, nói trắng ra là mê tín, nhưng thực ra lại mang chút ý nghĩa huyền học*."
"Thật không dám giấu diếm, tôi đặc biệt mê cái này, cậu có thể dạy tôi một ít không? Tôi sẽ trả học phí cho cậu!"
Thái độ của Giang Quân khiến Tần Tranh dở khóc dở cười.
Lần đầu tiên gặp mặt anh ấy, anh còn tưởng Giang Quân là một người đàn ông không thích nói cười, cực kỳ đanh thép, nhưng bây giờ xem ra, anh ấy trông không khác gì một phú nhị đại bình thường.
Có lẽ chỉ cao quý hơn về mặt thân phận thôi.
"Hôm nay tôi mời cậu tới, ngoại trừ cảm ơn cậu, tôi còn muốn nhờ cậu giúp tôi một việc." Giang Lợi Dân đột nhiên nói, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn ở trước mặt Tần Tranh.
"Trong tấm thẻ này có một tỷ, trong đó có hai trăm triệu là phí điều trị, còn lại, tôi muốn cậu giúp tôi tìm một khối ngọc huyết khác.
Tám trăm triệu này sẽ là vốn khởi động của cậu."
"Ông có thể dùng hai mươi vạn này mua một khối ngọc huyết, tám trăm triệu, hẳn là quá nhiều rồi không phải sao?"
Tần Tranh sững lại một chút, híp hai mắt, thủ đoạn của lão già này cũng không nhỏ.
Mặc dù nhà họ Giang không thiếu tiền, nhưng dùng tám trăm triệu để anh đi tìm một khối ngọc huyết...
"Yên tâm, tám trăm triệu này đều là của cậu, coi như cậu tốn mười ngàn mua ngọc huyết, phần tiền thừa còn lại, một xu tôi cũng sẽ không lấy."
"Tôi đương nhiên biết cậu không phải người tham lam, cậu có thể ra điều kiện, số tiền đó là tôi đầu tư vào khối ngọc huyết này mà thôi.
Cậu hẳn phải biết, cho dù đưa số tiền này cho đội đổ thạch giỏi nhất trong nước, không chắc bọn họ có thể tìm được ngọc huyết."
Tần Tranh cười: " Giang tiên sinh không sợ tôi tìm không thấy sao?"
“Không, tôi tin cậu có năng lực này.” Giang Lợi Dân chỉ vào mắt mình: “Mắt nhìn người của tôi chưa từng sai bao giờ.”
Một người có thể tìm được khối ngọc huyết tại cuộc thi cấp tỉnh, ông ấy không tin tám trăm triệu tìm khắp cả nước cũng không tìm được nổi một khối.
“Tôi có một yêu cầu.” Tần Tranh cười: “Tôi muốn nhà họ Giang giúp tôi tìm hai người.”
“Ồ?” Không nghĩ Tần Tranh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, Giang Lợi Dân cảm thấy hứng thú, hỏi: “Ai vậy?”
“Bố mẹ tôi.” Tần Tranh mở điện thoại ra, đưa cho Giang Lợi Dân một bức ảnh chụp bố mẹ anh: “Bọn họ mất tích vào mười năm trước, đến nay vẫn bặt vô âm tín.”
Giang Lợi Dân khá sửng sốt, nhìn sang Giang Quân.
Giang Quân cầm lấy tấm ảnh, nhìn về phía Tần Tranh: “Nhà họ Giang nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm giúp anh.”
Tìm kiếm một người đã mất tích mười năm trong biển người mênh mông, tựa như mò kim đáy bể, cần không ít nhân lực.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Tranh không để Lưu Chính giúp đỡ, quen biết quá ít, khoảng cách quá xa.
Bí thư của một thành phố nhỏ dù thế nào cũng không thể so với gia tộc giàu có nhất tỉnh thành!
"Vậy, cậu Tần đã đồng ý tìm ngọc huyết rồi?"
Tần Tranh gật đầu: "Giang tiên sinh yên tâm, trong vòng một tuần nhất định sẽ đưa cho ông, nhưng mà...nguồn hàng đá thô?"
"Yên tâm, mỗi lần nguồn hàng đến, tôi đều sẽ chọn cái tốt nhất gửi đến Dương Thành cho cậu!"
Tần Tranh nghe vậy lập tức gật đầu: "Vậy thì cảm ơn Giang thiếu gia, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều."
Sau khi để lại địa chỉ cho Giang Quân, Tần Tranh liền rời khỏi quán trà.
“Bố cảm thấy tên nhóc này thật sự có thể tìm được ngọc huyết sao?” Giang Quân nhìn theo bóng lưng của Tần Tranh, hỏi.
"Hiện tại chúng ta chỉ có thể đặt hy vọng vào cậu ta, cũng sắp tới sinh nhật của vị kia rồi, nếu chúng ta có thể tìm được ngọc huyết, như vậy nhà họ Giang có thể khôi phục lại thời huy hoàng trước kia!"
Giang Lợi Dân nhắm hai mắt: "Bố già rồi, nếu như trước khi chết không thể đưa nhà họ Giang về lại như xưa, chỉ sợ nhà họ Giang vĩnh viễn không nổi danh được nữa."
Sắc mặt của Giang Quân bỗng u ám: "Nếu không phải năm đó.
.
.
"
“Thôi, bố mệt rồi.” Giang Lợi Dân xua tay: “Ngày mai là chung kết, con xem cho kỹ, đừng để người trong ban tổ chức làm loạn, khiến nhà họ Giang mất mặt.”
"Con biết rồi thưa bố."
Tần Tranh rời quán trà và đi về phía trang viên, vừa đến đại sảnh mà Đàm Ký ở, thì trông thấy Đàm Thành Huân, Lão Từ, thậm chí cả Đàm Tử Khâm đang ngồi trong đại sảnh với khuôn mặt tái nhợt.
Đây là sao?
Chẳng phải đã giành được giải quán quân cuộc thi cá cược bằng đá rồi sao? Không mở tiệc ăn mừng, mà lại ngồi đây với vẻ mặt lo lắng?
“Làm sao vậy?” Tần Tranh vào cửa liền hỏi.
Nghe được giọng của Tần Tranh, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu, Tần Tranh ực một tiếng, chợt phát hiện hai mắt Đàm Thành Huân đỏ bừng nhìn chằm chằm anh, trên mặt Đàm Tử Khâm còn có nước mắt!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Xong rồi, Đàm Ký tiêu đời rồi.” Đàm Thành Huân đột nhiên đập bàn một cái.
Tần Tranh mơ hồ: "Tổng giám đốc Đàm, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lúc này, Lão Từ chậm rãi đứng dậy, đưa cho Tần Tranh một cái hộp, run giọng nói: “Chúng tôi vừa mới đặt tác phẩm điêu khắc vào trong tủ kính triển lãm, lúc định ra ngoài, đi ngang qua thì nhìn thấy tượng điêu khắc trong tủ kính...rơi vỡ!"
Tần Tranh sửng sốt, tác phẩm điêu khắc vỡ rồi?
Anh mở hộp ra, nhìn thấy trong hộp là một đống mảnh vỡ màu xanh ngọc bích, tim anh chợt loạn nhịp.
Anh bất chợt nhìn về phía Đàm Thành Huân: "Nói như vậy...buổi chung kết ngày mai, không có cách nào tham gia sao?"
Đàm Thành Huân vừa định mở miệng, đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên, cộc cộc cộc khiến mọi người quay đầu nhìn sang!
"Người của Đàm Ký, mở cửa!".