Lâm Duệ thấy cô hoang mang lo sợ thì hơi không đành lòng.
Tuy nhiên, nếu từ bỏ bây giờ thì chẳn khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đúng lúc này, Lâm Duệ nghe điện thoại.
Anh ta quay đầu lại nhìn Cố Cơ Uyển: "Cơ Uyển, có người muốn gặp cô."
...Cố Cơ Uyển cùng người của Lâm Duệ ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn lại Mộ Tu Kiệt cùng Lâm Duệ thì đâu của Lâm Duệ đột nhiên tê dại.
"Cậu chủ, chuyện đó, vừa rồi tôi nói như vậy, chỉ là vì... Vì làm cho Cơ Uyển đau lòng, chứ không phải cố ý làm hỏng hình tượng của cậu.”
Trán lấm tấm mồ hôi, cậu chủ còn chưa tỉnh lại đã khiến cho người ta cảm lưng nhói đau rồi!
Mộ Tu Kiệt mở mắt ra, cái liếc mắt lạnh lùng khiển Lâm Duệ sợ đến thở không ra hơi.
Anh ta hốt hoảng, sau đó lắp bắp: “Tôi đã nghiên cứu nhiều bài báo, và họ đều nói rằng khi đàn ông bị ốm, rất dễ khơi dậy sự đồng cảm ở người phụ nữ”
Mộ Tu Kiệt ậm ừ, ngồi dậy khỏi giường bệnh, kéo chăn xuống rồi đi thẳng vào WC.
Không bao lâu thì đi ra, nhưng người vẫn lạnh lùng.
Lâm Duệ nhỏ giọng hỏi: "Cậu chủ, anh định giả bộ bất tỉnh tới khi nào?”
"Huh?”
"Không không không, ý tôi là, anh định ngủ bao lâu nữa?”
Cậu chủ thông thái và văn võ song toàn của nhà bọn họ làm sao có thể giả bộ bất tỉnh chứ?
Vừa rồi, chỉ là không cẩn thận ngủ quên mà thôi.
"Cô ấy phản ứng thế nào?” Mộ Tu Kiệt ngồi trở lại giường, trên người vẫn đắp chăn.
Hơi thở kiêu hãnh ấy, đâu có chút bệnh tật nào.
"Cơ Uyển đương nhiên là bị dọa sợ, sắc mặt đều tái nhợt."
Mộ Tu Kiệt trong lòng đau xót, hơi không đành lòng.
Lâm Duệ lại nói: "Chúng ta lừa cô ấy như vậy, quả thật không tốt, nhưng tôi thấy, Cơ Uyển vẫn rất quan tâm cậu chủ."
"Còn cần cậu nói?"
"Đúng đúng đúng, không cần, trong lòng cậu chủ hiển nhiên hiểu rõ." Lâm Duệ lau mồ hôi một phen.
Nhưng, có người tự mình ngắt lời người khác, tuy nhiên người ta không nói nữa thì anh lại hơi không cam lòng chỉ nghe được một chút như vậy.
"Cô ấy còn có biểu hiện gì nữa? Quan tâm cỡ nào?"
"Cô ấy hoảng hốt và lắng nghe tôi kể về việc anh đã phải vất vả như thế nào trong hai năm qua..."
"Vất vả chỗ nào?"
"..." Tên kiêu ngạo này, có cần phải giả bộ trước mặt anh ta không?
Ai mà không biết, cậu chủ Mộ chua xót thế nào trong hai năm qua.
Tuy nhiên, Lâm Duệ không dám nói nhảm.
"Không sao, dù sao thì, điều đó... Tôi nghĩ, chỉ cần hăng hái thêm một chút, cậu chủ có thể giả vờ mình yếu đuối hơn...”
"Tôi phải giả vờ?"
"Vâng vâng vâng, anh không cần, tôi chỉ là nói anh ngủ thêm một giấc...
Lâm Duệ chưa kịp nói xong, bên ngoài liên có tiếng bước chân.
Lâm Duệ có chút chột dạ, bước nhanh đi tới xem thử.
Sau khi xác nhận người bên ngoài không phải là Cố Cơ Uyển, mới quay đầu lại nhìn Mộ Tu Kiệt: "Cậu chủ, không phải..."
Nhưng, cậu chủ, hiện tại đang làm cái gì trên giường vậy?
Người đàn ông kiêu ngạo vừa nói không cần giả vờ kia giờ đã nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền... Như chết.
Lâm Duệ không nói nên lời.
Cậu chủ, không phải là không cân giả vờ sao? Xin hỏi hiện tại anh đang làm cái gì?
Cố Cơ Uyển nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, người đang đợi cô ở cuối hành lang lại là Cố Tĩnh Viễn.
Nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Cố Tĩnh Viễn cô hoảng sợ và trong tiềm thức, cô muốn trốn!
Cố Tĩnh Viễn dường như đã đoán được cô sẽ như vậy từ sớm rồi, không cần nghĩ cũng biết, đôi chân dài của anh ta vừa cất bước liên dễ dàng đứng chắn trước mặt cô.
"Cơ Uyển, cô cho rằng bây giờ bỏ chạy thì tôi không tìm được cô sao?”
Tuy nhiên, cô ấy che giấu rất kỹ.
Nếu không phải Cố Vị Y bị bắt, cảnh sát ở đây đã liên lạc với cảnh sát Lăng Châu và thông báo với họ thì cho đến giờ chỉ sợ là anh ta vẫn không thể tìm thấy cô.
Trốn những mười hai năm, lẽ nào đến giờ phút này còn muốn tiếp tục trốn sao?
Cố Cơ Uyển nhìn anh, đau ngón tay run lên vì kích động.
Sau hai năm vắng bóng, Cố Tĩnh Viễn gầy không ít, thân thái thoạt trông càng thêm ủ dột.
Có cảm giác tang thương.
Cô cần môi và dành ít nhất mười giây để khiến cho mình bình tĩnh lại.
Rốt cục, một giọng nói bình tĩnh cất lên, Cố Cơ Uyển nhìn Cố Tĩnh Viễn, cất giọng khàn khàn
"Anh Tĩnh Viễn "
Tim Cố Tĩnh Viễn chợt nhói, anh đột ngột giật mạnh cô và kéo cô vào lòng.
Cõ Cơ Uyển lại sợ tới mức cuống quít giãy dụa, muốn đẩy anh ta ra.
"Đừng sợ! Anh không sợ áp lực của dư luận, và anh không sợ bất cứ điều gì! Chúng ta là người thân, là người nhà, Cơ Uyển, đừng bị ám ảnh, chỉ cần không thẹn với lương tâm, chúng ta không sợ gì cả!"
Cổ Cơ Uyển thiếu chút nữa là khóc.
Cô sợ, cô thực sự sợ.
Cô và anh họ cả của cô rõ ràng là không có gì, nhưng họ đã bị người ta bỏ thuốc hãm hại, video và ảnh chụp bị phát tán khắp nơi.
Bây giờ, bị anh họ của mình giữ chặt, cô sợ phóng viên đột nhiên nhảy ra, đột nhiên có người đăng ảnh của họ lên mạng.
Sau đó, mọi người nói rằng mối quan hệ của họ là không đúng đản và họ đã bôi nhọ danh tiếng nhà họ Cố.
Cô thực sự sợ hãi.
"Đừng sợ." Cố Tĩnh Viễn vỗ nhẹ vào lưng cô, đợi đến khi cô ổn định một chút mới buông cô ra.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt cải trang gần như không thể nhận ra của cô, trong lòng Cố Tĩnh Viễn chua xót, hận vì sự vô năng của mình trước kia.
"Đều là anh không tốt..."
"Không là lỗi của em” Trái tim đã bình tĩnh sau hai năm trốn chạy của Cố Cơ Uyển hoàn toàn bị đảo loạn trong hai ngày nay.
"Kỷ thật, chúng ta đều không sai." Cố Tĩnh Viễn cầm cánh tay cô với vẻ mặt nghiêm túc
"Là những người đã làm hại chúng ta, là lỗi của họ, và lỗi duy nhất của anh là không đủ khả năng để bảo vệ em chu toàn."
"Nhưng bây giờ, chúng ta đừng tự trách mình, được không? Cơ Uyển, hãy về nhà với anh, tất cả mọi người đều đang chờ em."
Nhưng Cổ Cơ Uyển lại lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra: "Anh Tĩnh Viễn, cuộc sống của em ở đây rất tốt và yên bình."
Anh ta nên biết quay về, nghĩa là phải đối mặt, hẳn là anh ta hiểu rất rõ.
"Nhưng đó là nhà của em, em có thể vĩnh viễn không trở về nhà sao?”
Cố Tĩnh Viễn đương nhiên biết, trở về là chuyện khó khăn nhất đối với cô.
Cô cháu gái đích tôn của nhà họ Cố lại một lần nữa trở về, dư luận tất nhiên sẽ dậy sóng.
Những điều cô ấy phải đối mặt sẽ nhiều hơn so với những tưởng tượng lúc này.
"Cơ Uyển, sức khỏe của ông ngoại không tốt."
Những lời muốn từ chối của Cố Cơ Uyến đã hoàn toàn bị chặn lại trong bụng.
Sức khỏe của ông nội...
Hai năm trở lại đây, tuy ở bên ngoài nhưng cô vẫn luôn theo dõi tin tức ở Lăng Châu.
Không có tin tức gì đặc biệt lớn từ nhà họ Cố có nghĩa là, ông nội ít nhất vẫn ổn.
Ít nhất, vẫn còn sống.
Ông cụ nhà họ Cố là một một người quan trọng như vậy, một khi xảy ra chuyện, các phương tiện truyền thông lớn ở Lăng Châu sẽ vội vàng đưa tin.
Tuy nhiên, cô chỉ có thể đảm bảo rằng ông nội vẫn còn sống chứ cô không thể đảm bảo rằng ông nội vẫn khỏe mạnh.
Điều mà từ trước đến nay cô không dám đối mặt hôm nay bị Cố Tĩnh Viễn nhắc tới, đột nhiên khiến cô cảm thấy bất lực.
Cô muốn gặp ông nội, rất muốn rất muốn, nhưng nếu cô quay trở lại, gia đình của nhà họ Cố cũng sẽ bị liên lụy.
"Em là người hiểu ông, em biết đối với ông mà nói thì cái gì là quan trọng nhất không...”
"Em không biết..."
"Em biết mà!" Cố Tĩnh Viễn lại một lần nữa nắm chặt hai vai của cô, nóng nảy: "Cơ Uyến, em biết mà đúng không!"
Cố Cơ Uyển cắn môi, không nói lời nào.
Cô biết, thật ra cô luôn biết điều đó!
Đối với ông nội mà nói, Không có gì quan trọng hơn việc người một nhà sum vầy.
Tuy nhiên, khi cô quay lại, sẽ thực sự ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Cố, và sẽ khiến ông nội cùng cả nhà họ Cố sống mãi dưới áp lực của dư luận.
"Không có chuyện gì là không giải quyết được, ngay cả cô của anh cũng từng phạm sai lầm lớn, áy náy đến mức suýt nữa muốn tự tử nhưng cuối cùng cũng vẫn lựa chọn đối mặt, phải không?”
Cố Tĩnh Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.
"Là em đã nói chỉ cần người một nhà ở cạnh nhau thì mọi khó khăn đều không còn khó nữa”
"Chúng ta có thể gánh vác quá khứ, Cơ Uyển, chỉ cần, cả nhà chúng ta bên nhau!"