Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 14

Xung quanh người giúp việc vẫn còn ở đây.

Từ góc độ của các cô ấy, phu nhân như con lười ôm lấy thân cây, mừng rỡ như điên, nên hôn anh.

Đây là hình thức vợ chồng ân ái ở chung. Các cô ấy cũng không ngạc nhiên, nên làm gì thì làm, tiếp tục quét dọn.

Giang Vãn Lê ngửa đầu, nhìn đèn tinh xảo lộng lẫy trên đỉnh đầu, cô ảo tưởng mình có thể bay lên, như vậy mọi người có thể làm lơ cô, coi cô như không tồn tại.

Bác bỏ ý nghĩ đó, thời điểm suy nghĩ rõ ràng, đại não cô liên tục nghĩ đến cảnh vừa rồi.

Tại sao lại hôn anh?

“Vãn Lê.” Người đàn ông bị coi là thân cây, thong dong, bình tĩnh như chưa phát sinh chuyện gì, tay véo eo cô: “Chân khỏi hẳn rồi sao?”

“Ừ.”

Vừa rồi cô nhảy nhót như con thỏ, nhìn rất giống là đã khỏi hẳn.

Sau một hồi im lặng, Bùi Thầm lại hỏi: “Em muốn ôm đến khi nào?” 

“…”

Giang Vãn Lê cứng đờ nuốt nước miếng, lúng túng nói: “Tôi xuống liền đây.”

Cô xấu hổ đến mức hận không thể bốc khói khỏi nhân gian.

Ôm rồi hôn, còn ôm người ta mãi không buông.

Sau khi xuống dưới, Giang Vãn Lê không ở lại đây một giây, không nói gì, giống như một con thỏ, chạy vọt lên tầng.

Bùi Thầm quay đầu nhìn, không biết còn tưởng có quỷ đuổi theo cô.

Chạy trốn cũng thật nhanh.

Nhanh thì nhanh, nhưng túi đưa cho cô thì cô cũng không quên cầm đi.

Anh đi đến chỗ sô pha cô vừa nhảy nhót, lấy dây kẹp tóc bị rơi ở khe sô pha.

Dây cột tóc vẫn còn mùi dầu gội đầu nhàn nhạt, mùi bạc hà, ngửi rất được, làm anh nhớ tới hơi thở của cô khi họ sát nhau.

Ngoại trừ cái này, còn có xúc cảm.

Da thịt trắng nõn kiều nộn, vòng eo nhỏ tinh tế, một tay là có thể ôm hết.

Vóc dáng không cao, khung xương tinh tế nhỏ xinh, nhưng da thịt thì vẫn có, khá giống cục bột.

Mềm mại.

Bùi Thầm châm một điếu thuốc, khi bình tĩnh lại thì nhận được điện thoại của bạn Trần Thanh gọi tới: “Quà đưa thế nào rồi?”

“Cũng được.”

“Cũng được là có ý gì?” Trần Thanh không vui khi nghe lời có lệ đó: “Vợ cậu có vui không?”

“Ừ.”

“Vậy là vui sao?” Trần Thanh nói: “Là người anh em tốt nhất của cậu, tôi đây như giúp được cậu một việc lớn, các khác không nói nhưng chiếc túi đó rất nhiều chị em muốn đó.”

Trần Tranh không bỏ cơ hội thể hiện này.

Mấy ngày hôm trước, anh ta nhận được điện thoại của Bùi Thầm thì đang ở quán bar chơi cùng mấy em gái, nghe thấy thẳng nam không phân biệt được màu son đột nhiên hỏi túi mà phụ nữ thích, sau đó anh ta lập tức dò hỏi giúp, hỏi thăm các thiên kim trong nhóm, cho Bùi Thầm Thầm một ý kiến thích hợp.

Trần Tranh không đứng đắn, trêu trọc: “Ánh trăng đêm nay đẹp như vậy, cậu không rèn sắt khi còn nóng, mà bỏ qua một đêm đẹp như này sao?”

Bùi Thầm vẩy vẩy thuốc, không trả lời.

“Không thể nào.” Trần Tranh làm bộ vô cùng đau đớn, làm như chính mind bỏ lỡ đêm động phòng hoa chúc: “Đã lấy giấy kết hôn rồi mà cậu vẫn không có ý ngủ cùng người ta sao?”

Giọng Bùi Thầm bình thản: “Còn có chuyện khá không? Không có thì tôi cúp đây.”

“Đừng đừng đừng….” Trần Tranh nói: “Tôi hỏi cậu một chuyện rất quan trọng.”

“Chuyện gì?”

“Cậu chưa yêu đương, cũng không tiếp xúc với phụ nữ.”

“Cho nên?”

Trần Tranh hỏi: “Cho nên tôi rất tò mò, cậu dùng cách gì khiến công chúa Phạn Ni đồng ý kết hôn với cậu? Cậu kề dao vào cổ người ta?”

Bùi Thầm: “Cút.”

Trong phòng ngủ.

Sau vài lần giả chết, Giang Vãn Lê lại ôm gối lăn lộn, lăn trái lăn phải, hận không thể đào hố chôn mình.

Điện thoại đặt bên cạnh liên tục rung.

Minh Trà gửi tin nhắn đến: [Đang làm gì? Nhìn thấy thì trả lời lại, không trả lời lại, tớ coi như cậu và người đàn ông kia đang trải qua một đêm xuân đẹp.]

Giang Vãn Lê: [… Cậu đừng nói bừa.]

[Nói bừa cái gì, chuyện đó không phải rất bình thường sao, bạn trai bạn gái còn lên giường được, huống chi hai người còn kết hôn rồi.]

[Chúng tớ không giống vậy.]

[Không giống ở đâu?] Minh Trà tò mò: [Chẳng lẽ cậu bị lãnh đạm?]

Trong tầm hiểu biết của Giang Vãn Lê, từ lãnh đạm này chắc chắn không phải lời ca ngợi, cho nên quyết đoán phủ nhận: [Sao có thể, tớ rất nhiệt huyết đó, nếu có người đàn ông cơ bụng tám múi đứng trước mặt, chắc chắn tớ sẽ hạ ngục.]

[Thế mới đúng, Đại Lê tử của tớ sao có thể bị lãnh đạm được.] Minh Trà hứng thú bừng bừng: [Vậy khi nào cậu hạ ngục chồng cậu?]

Vốn dĩ đã đau đầu, Giang Vãn Lê bị mấy chữ này làm cho đau đầu hơn.

Khi nào? Tạm thời cô chưa biết.

Cô vẫn đang hối hận.

Vừa rồi vì chiếc túi xách mà mất không chế, không phân biệt đối phương là ai đã trực tiếp hôn người ta.

Hồ đồ, thật là quá hồ đồ.

Làm cho bây giờ cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Dù sao không thể nói, không phải cô cố ý hôn anh, hy vọng anh tha thứ.

Nếu anh không thể thứ thì sao?

Anh có thể tức giận hay không? Rốt cuộc chưa nói tiếng nào đã bị hôn. Đàn ông tức giận cũng không thua kém gì phụ nữ.

Miên man suy nghĩ, tai nghe thấy tiếng mở cửa.

Giang Vãn Lê sợ tới mức vội kéo chăn, chôn người trong đó, giả bộ ngủ say.

Thời gian không nhiều nên cô quên không tắt đèn.

Điện thoại cũng biết bị ném đi đâu.

Lúc Bùi Thầm tiến vào, thấy chăn đệm lộn xộn, cùng với một người nằm xiêu vẹo, không có quy tắc gì.

Anh cởi cà vạt, không vội không hoảng đi qua, không nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, gối đầu cũng bị giấu đi đâu mất.

Chăn thì bị Giang Vãn Lê kéo qua đầu, che kín mít từ đầu đến thân.

Mà đuôi giường, hai chân của cô bị lộ ra, bởi vì không có chăn, nên đầu ngón chân hơi phiếm hồng, cũng vì khẩn trương nên ngón chân quắp lại.

Nha đầu này, không biết học được chiêu dấu đầu lòi đuôi từ khi nào.

Bùi Thầm cầm lấy chăn của cô, định kéo xuống dưới một chút.

Nhưng mà người bên trong lại túm rất chặt.

“Vãn Lê.” Bùi Thầm hỏi: “Em ngủ rồi sao?”

Trong chăn truyền ra hai chữ: “Ngủ rồi.”

“Ngủ mà cũng có thể nói chuyện được sao

“…”

Lúc này, trong chăn im lặng.

“Ngủ chùm đầu có ảnh hưởng đến hô hấp.” Anh vẫn kiên nhẫn: “Kéo chăn xuống một chút đi.”

Cô vẫn không nhúc nhích như cũ.

Không giải thích, nhưng hành vi này cũng như một loại giải thích, rằng cô không có mặt mũi gặp anh.

Cũng không phải chuyện gì quá đáng lắm.

Chỉ hôn một cái.

Nếu cô thật sự làm chuyện gì khác, cô đào lỗ đi vào, chắc chắn đến lúc đó anh sẽ đi vào lôi cô ra.

Bùi Thầm không ép nữa, thuận tay tắt đèn.

Chuẩn bị đi rửa mặt thì thấy điện thoại cô bên mép giường.

Sợ cô đá xuống đất, anh cầm lên giúp cô.

Những tin nhắn đập vào mắt.

Không cố ý nhưng anh vẫn nhìn thấy một ít, ví dụ như cô nói bạn thân -Nếu có người đàn ông tám múi trước mặt, tớ sẽ hạ gục ngay.

Cực kỳ có lý tưởng và tham vọng.

Nhưng sự thật thì, miệng thì son sắt hạ gục đàn ông, nhưng Giang Vãn Lê mới hôn anh một cái, mà đã chui trong chăn, không dám gặp người.

Trẻ nhỏ nhát gan là điều bình thường.

Bùi Thầm đi ra từ phòng tắm, thấy trên giường có sự khác biệt, nhưng cô thì vẫn chùm chặt chăn.

Duy nhất chỉ có ngọn đèn ảm đạm làm nổi bật khung cảnh mông lung ám muội trong phòng.

Bùi Thầm nằm ở phía mép giường bên kia, cảm nhận được người bên cạnh không ngủ, bởi vì thời gian dài, cho nên thỉnh thoảng có tiếng cô hít thở mạnh.

“Vãn Lê.” 

Trong bóng đêm, giọng người đàn ông khàn khàn.

Giang Vãn Lê dường như không nghe thấy, không có động tĩnh gì.

Cô tình nguyện khó chịu chứ cũng không muốn đối mặt với anh.

“Lê Lê.”

Lúc này, anh gọi cô còn ôn hòa hơn lúc trước, giọng nói có ý dụ dỗ: “Em không khó thở sao?”

“Ô…”

Anh nghiêng người, ngón tay cầm lấy góc chăn, chậm rãi xốc lên, khuôn mặt cô gái dần lộ ra, bị tóc che mất, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự tinh xảo, xinh đẹp, mũi hồng hồng, nhìn giống thiếu dưỡng khí.

Làm như dỗ đứa nhỏ ngủ, lòng bàn tay người đàn ông đặt ở trán cô, vén những lọn tóc kia sang một bên, ngón tay xoa xoa vành tai mềm mại của cô.

Mắt cô sáng ngời, trong veo như gợn sóng: “Anh…”

Định giải thích chuyện nụ hôn kia, nhưng lời đến miệng, lại thật sự không có mặt mũi nói ra.

Bùi Thầm dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô, chủ động giảng hòa: “Em không cần thẹn thùng, trí nhớ tôi không tốt, sẽ quên chuyện kia rất nhanh.”

“…Thật sao?”

“Ừ.” Anh véo hai má cô, nhẹ giọng dỗ: “Ngủ đi.”

Lời này giống như gián tiếp đáp ứng.

Cũng cho cô bậc thang để cô xuống.

Ngày hôm sau.

Giang Vãn Lê đêm qua ngủ không ngon, mơ mơ màng màng ngồi dậy, não cá vàng nên cô cũng không nhớ chuyện tối qua.

Nhưng trái lại lại có một chuyện cứ xuất hiện trong đầu.

Một ngày sau chính là đại hộ cổ đông của Phạn Ni, đến bây giờ cô còn chưa chuẩn bị, trên tin tức đều là tin về chú Hai cô và Phạn Ni, tất cả mọi người đều đoán, Giang Khải Sơn sẽ là người cầm quyền tiếp theo.

Thừa dịp dùng bữa sáng, Giang Vãn Lê nhắc đến chuyện này với Bùi Thầm.

Trái lại anh không hoảng không vội, ngón tay thon dài gắp một miếng thịt đà điểu đưa lên miệng: “Em lo lắng cho tôi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Cô lắc đầu: “Tôi thấy anh không có hành động gì, sợ anh thua chú Hai tôi.”

“Sẽ không.” Anh xoa xoa tay: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Bộ dáng thần thần bí bí, Giang Vãn Lê đoán không ra, yên lặng nói thầm: “Không biết lại có kinh hỉ gì?”

“Nếu có kinh hỉ.” Giọng người đàn ông trầm thấp: “Có phải em sẽ lại hôn tôi không?”

“…”

Cô lơ mơ ngẩng đầu nhìn.

Không phải anh nói trí nhớ không tốt sao, kết quả không chỉ nhớ rõ mà còn vân đạm phong khinh nhắc đến.

Quả nhiên tối qua vì dỗ cô kéo chăn ra nên mới lừa cô đã quên chuyện nụ hôn.

Người đàn ông thối, rõ ràng trí nhớ rất tốt mà lại nói dối.