Đệ Nhất Phu Nhân - Diệp Sáp

Chương 6: Không muốn

Đối với sự chiếm hữu bi3n thái của Tiêu tổng, Niên Mộ Ngôn hoàn toàn cảm nhận được rồi.

Tai nghe thì có thể là giả, nhưng mắt thấy đúng là thật.

Niên Mộ Ngôn cảm thán tận đáy lòng, cũng chỉ khi ở bên Hạ Linh Doanh, nàng mới có thể trông thấy được Tiêu Mạc Ngôn không hề mạnh mẽ, mà là tràn ngập nữ tính như thế này. Tiêu Mạc Ngôn cau mày nhìn nàng, "Nè, ê ê..., hai con mắt nhỏ xíu liếc qua liếc lại là sao? Cô không được dòm ngó Hạ Hạ à."

Vẻ mặt Niên Mộ Ngôn xám xịt, mắt nhỏ? Sinh ra bao nhiêu năm nay, vậy mà lần đầu tiên mới có người dùng hai chữ đó để nói nàng. Theo như lời của mẹ nàng, đôi mắt của nàng đã sắp to đến nổi chiếm nửa khuôn mặt rồi, gần bằng con xà yêu trong bộ phim Hồ Lô Biến rồi đó? Nhíu mày, Niên Mộ Ngôn nhìn vẻ mặt khó chịu của Tiêu Mạc Ngôn, nghĩ một hồi, nở nụ cười: "Sao vậy, xem ra, Hạ Hạ muốn đi nữa?"

"Hừ." Tiêu Mạc Ngôn lại 'hừ' một tiếng, nói thật, đôi lúc cô rất ghét sự thẳng thắn của Niên Mộ Ngôn, mỗi lần nói chuyện đều chọt ngay xương sống người khác.

Niên Mộ Ngôn thấy Tiêu Mạc Ngôn nở nụ cười, bưng tách trà, hớp một miếng, xỉ nhục: "Không phải tôi nói cô nha Tiêu tổng, nhìn cô y chang như dì cả mẹ tới vậy đó (kinh nguyệt của các nàng), dám chắc là bị phu nhân bắt nạt rồi."

Thật sự là mở mang tầm mắt, hiếm khi có thể chứng kiến bộ dạng nổi điên của Tiêu Mạc Ngôn, thật ra Niên Mộ Ngôn vẫn hy vọng Hạ Linh Doanh có thể đến công ty nhiều một chút, thường xuyên thị sát công việc. Nếu không ngày nào nàng cũng nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Mạc Ngôn vui cười với cả đám người như hoa loa kèn thế kia, thật muốn chạy lên xé cái mặt nạ của cô xuống. Ngày nào cũng giả bộ như vậy, có mệt hay không?

"Bớt nói nhảm đi, cô tìm tôi có chuyện gì?" Tiêu Mạc Ngôn chẳng muốn nói nhảm với Niên Mộ Ngôn, trực tiếp đi vào chủ đề, cô không tin là Niên Mộ Ngôn rảnh tới nổi chạy qua phòng cô uống trà. Niên Mộ Ngôn buông tách trà trong tay, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, chần chừ một hồi, nói: "Tiêu, chi nhánh phía Nam có phải cô không có nhìn tới không?"

"Cô nghe được gì rồi?" Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn Niên Mộ Ngôn, Niên Mộ Ngôn lắc đầu, nói: "Mấy năm nay cô ở Thánh Hoàng, tôi cũng biết rõ, tuy nói chi nhánh không có được nền móng vững chắc như trụ sở chính, nhưng có vài thời điểm, chắc chắn sẽ có một số nhân vật mấu chốt có một số ánh hưởng nhất định."

"A, ví dụ?" Tiêu Mạc Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Niên Mộ Ngôn, cô hiểu ý Niên Mộ Ngôn, cũng hiểu mục đích nàng đến đây, xem ra có một số người thấy cô đã quen với cuộc sống tự do thoải mái như tiên mấy năm nay, rõ ràng lại giở trò sau lưng cô. Đối với chuyện ở phía nam, không phải cô không biết, chẳng qua không muốn quản nghiêm, dù sao mấy năm nay chỉ mới vừa ém được lời ra tiếng vào bất đồng ở trụ sở chính, nếu nền móng ở đây mới vừa ổn định, lại đi xử lý phía nam, sẽ có rất nhiều người không tiếp nhận nổi được quản lý kiểu này, ảnh hưởng không tốt chẳng những đối với hiệu quả và lợi ích mà còn là cả sự đoàn kết của công ty, ném dưa hấu nhặt hạt mè, việc này dù thế nào cô cũng không làm, đây là nguyên nhân cô nhắm một con mắt mở một con mắt.

Gần vua như gần cọp, theo trực giác Niên Mộ Ngôn biết đâu là điểm dừng, nàng buông tách trà trong tay, cười cười: "Được rồi, tôi cũng nên trở về cho mèo con với chó con ăn rồi, so ra thì không được đằm thắm như vợ chồng Tiêu tổng, nhưng là cũng có chỗ bám víu có phải không?"

Niên Mộ Ngôn cười ha hả đã đời rồi nhẹ nhàng khoan khoái phất tay rời đi, Tiêu Mạc Ngôn cũng không giữ người lại, cô ngồi trên ghế chủ tịch, mười ngón tay đan nhau, im lặng một hồi lâu, cô mới cầm lấy điện thoại, nhấn số.

Không bao lâu sau, trưởng phòng nhân sự đi đến, nàng xem sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn, cẩn thận hỏi: "Tiêu tổng đã tuyển được người?"

Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, nhìn nàng, nói rõ từng chữ: "Nhan Tư Tư."

"Tư Tư?" Trưởng phòng kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn như cười mà không cườih nìn nàng, hỏi: "Sao nào, các người quen thuộc chứ?" Nhìn thái độ trưởng phòng, ý tưởng trong lòng Tiêu Mạc Ngôn càng thêm kiên định, ngay cả người bên cạnh cô mà cũng bắt đầu thâm nhập vào, khẩu vị của Nhan Sinh thật sự không nhỏ.

"Không phải, không phải!" Trưởng phòng vội lắc đầu, nóng mặt, đi theo Tiêu Mạc Ngôn lâu như vậy cũng dần hiểu rõ tính cô, tuy rằng chuyện khác, trên căn bản Tiêu Mạc Ngôn đã dùng người thì không nghi ngờ, mà nghi ngờ thì không dùng, nhưng càng là người bên cạnh, cô càng phải cẩn thận, mà hôm nay lại điều Nhan Tư Tư từ ngàn dặm xa xôi tận phía nam về, sợ là có ý đồ khác. Nếu nàng nói thêm gì nữa, sợ là cũng sẽ bị nghi ngờ.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào trưởng phòng cả buổi, nói: "Cô cứ nói với Nhan Sinh, gọi con gái ông ta đến đây là ý của tôi."

"A, vâng." Trưởng phòng còn gì để nói nữa, nàng âm thầm suy xét, xem ra Tiêu tổng muốn bắt đầu ra tay xử lý khu vực phía nam? Vậy nếu Tư Tư đến đây thì không phải xem như là con tin sao? Xem ra Nhan Sinh đã quá huênh hoang rồi.

******

Không quan tâm công ty còn bao nhiêu chuyện, đến giờ tan tầm đi về là một trong những ưu điểm hiếm hoi của Tiêu tổng, huống chi có Hạ Hạ ở nhà, chân lại càng như bôi dầu, đúng giờ là về đến nhà.

Vừa vào nhà, trong nhà đã tràn ngập mùi đồ ăn, Tiêu Mạc Ngôn vừa mở cửa, Hạ Linh Doanh liền đi lên đón cô.

"Về rồi à?"

Hạ Linh Doanh mặc đồ ở nhà, tóc được ghim lên tùy tiện, đôi gò má trắng nõn hơi phiếm hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, hỏi: "Nấu cơm với má Từ à?"

Hạ Linh Doanh có hơi ngượng ngùng, mấp máy môi. Tiêu Mạc Ngôn vừa nhìn thấy, cô yêu chết được cái bộ dáng này của Hạ Linh Doanh, hai người ở bên nhau đã lâu như vậy rồi, đụng chạm da thịt đã bình thường như cơm bữa, nhưng mỗi lần cô đụng vào Hạ Linh Doanh, nàng cứ như cô gái nhỏ thẹn thùng, nhất là sau mỗi lần xa nhau trở về, cảm giác này lại càng thêm rõ ràng.

"Xem ra mũi tiểu thư đúng là mũi chó, thính quá." Má Từ với Tiêu Mạc Ngôn có chung một khuyết điểm, chính là nói quá, làm cho người nghe dở khóc dở cười.

"Lão bà bà nói chuyện kiểu gì vậy? Vợ con vừa về má liền bắt nạt người ta, bắt người ta xuống bếp à?"

Mỗi ngày nói nhảm với Má Từ chính là cách để Tiêu Mạc Ngôn giải tỏa áp lực, Má Từ cười lên trên mặt có nhiều nếp nhăn, "Má mà bắt nạt Hạ Hạ à? Không biết kẻ nào vừa rồi còn hất cái mặt lên chạy đến công ty, không biết ai mới là người bắt nạt Hạ Hạ à?"

"Má Từ!" Tiêu Mạc Ngôn giận rồi nha, rốt cuộc lão bà bà này về phe ai, lần nào cũng chọt trúng tim đen của cô hết là sao?

Hạ Linh Doanh cười, ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, "Được rồi, đừng làm rộn nữa, đi rửa tay nhanh, cơm canh nguội hết bây giờ."

Đã bị vợ mình ôm lấy rồi mà Tiêu Mạc Ngôn còn chưa chịu thua, hướng về phía Má Từ giơ quả đấm tay, Má Từ liếc mắt, dọn canh lên, làm như không thấy.

"Hạ Hạ, cô nuông nuông chiều tiểu thư quá rồi."

Má Từ thừa lúc Tiêu Mạc Ngôn đi rửa tay trách mắng cô, Hạ Linh Doanh phụ Má Từ dọn thức ăn lên, "Nếu con không tốt với chị ấy, chị ấy sẽ càng không biết đâu mới là nhà."

"..."

Má Từ bị câu nói của Hạ Linh Doanh làm cho không nói tiếp được nữa, bà nhìn Hạ Linh Doanh, thầm nghĩ đứa trẻ nhà mình thật lợi hại, chỉ vài năm đã rèn luyện một đóa sen trắng thành một đóa hồng trắng đầy gai nhọn, đây quả thật là người không đụng ta, ta không đâm người, nếu người đụng vào ta, nhất định ta sẽ giết người.

Tiêu Mạc Ngôn hiểu rõ Má Từ, chỉ sợ thừa dịp cô đi rửa tay mà gây khó dễ, rửa tay cũng không yên lòng, cô đi ra nhìn thấy một bàn thức ăn, mặt mày vô cùng hớn hở.

"Vừa nhìn là biết do chính Hạ Hạ nhà mình làm rồi."

"Ài ài ài, nói vậy là sao?" Má Từ không vui, Tiêu Mạc Ngôn cười vui vẻ, bưng lấy mặt Má Từ hôn 'chụt' một cái, "Được rồi, già vậy rồi mà còn ghen? Khó vậy mà làm được à."

Má Từ được Tiêu Mạc Ngôn thơm một cái khiến tâm tình tươi tốt, Hạ Linh Doanh thấy trên mặt Má Từ có vết son môi nhìn có chút buồn cười, nhưng cố tình chơi xấu không muốn nhắc bà lau nó đi.

"Nói thử xem, sao tâm trạng tiểu thư tốt lại rồi?"

Má Từ tò mò nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thật ra tại bà không dám hỏi Hạ Linh Doanh, tuy sống cùng Hạ Linh Doanh đã lâu rồi, nhưng vẫn có cảm giác như mẹ chồng, vấn đề về mẹ chồng nàng dâu vốn là không thể hài hòa được, tuy bà yêu thích con bé Hạ Hạ này, nhưng đến cùng vẫn không thể sánh bằng đứa nhỏ nhà mình, không thể không có trở ngại được.

Tiêu Mạc Ngôn liếc nhìn Hạ Linh Doanh, gắp con tôm cho Má Từ, "Ăn đi, lo nhiều chuyện quá sẽ mau già. Má còn sợ má chưa đủ già sao?"

...

"Ha ha." Hạ Linh Doanh nhìn Má Từ buồn bực không lên tiếng mà nở nụ cười, nàng rất thích bầu không khí ở nhà như thế này, trên cơ bản nàng và Tiêu Mạc Ngôn đều độc lập mà trưởng thành, sự quan tâm của cha mẹ ít ỏi đến đáng thương, là Mà Từ làm cho hai người cảm nhận được nhà có người già như có báu vật.

"Khi nào thì đi?"

Má Từ nhìn Hạ Linh Doanh hỏi, thật ra giống như là hỏi thay Tiêu Mạc Ngôn, quả nhiên khi nhắc tới đề tài này, bầu không khí lập tức trầm xuống, Hạ Linh Doanh liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn đang cúi đầu nhìn thức ăn, tuần sau Hạ Linh Doanh lên máy bay, cô đã điều tra trước rồi.

"Dạ, một tuần nữa ạ."

Hạ Linh Doanh nói ra một cách khó khăn, Má Từ khẽ gật đầu, lườm Tiêu Mạc Ngôn, thấy sắc mặt cô không có gì thay đổi, cũng đoán được cô đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.

Cơm nước xong xuôi, Má Từ không cho Hạ Linh Doanh rửa bát, trực tiếp đuổi nàng và Tiêu Mạc Ngôn ra ngoài.

"Đừng có ngồi trong nhà, đi ra ngoài tản bộ đi, khỏe mạnh dưỡng sinh. Để má rửa được rồi."

Hạ Linh Doanh cười phụ giúp Má Từ bưng chén đũa bỏ vào bồn, rửa tay, sau đó lôi kéo Tiêu Mạc Ngôn đang ngồi trên sô pha ra ngoài cửa.

Thời tiết dần dần trở nên lạnh rồi, ban đêm gió lạnh hơn bình thường, người đi trên đường không nhiều, Hạ Linh Doanh vai kề vai đi bên Tiêu Mạc Ngôn. Vốn bởi vì chỉ còn một tuần nữa Hạ Linh Doanh lại đi nên khiến Tiêu Mạc Ngôn cáu kỉnh, cảm nhận được người bên cạnh run rẩy, cô dừng bước, kéo Hạ Linh Doanh lại ôm chặt trong lòng. Hạ Linh Doanh cười ha ha dựa vào thân thể ấm áp của Tiêu Mạc Ngôn, mười ngón tay đan vào nhau, đặt trong túi áo, nàng liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Vẻ mặt ngây thơ vô tội lại khiến Tiêu Mạc Ngôn rung động, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh một hồi, ánh mắt lướt quan ngũ quan của nàng từng chút từng chút không muốn rời, cúi đầu mổ rồi lại mổ từng cái hôn xuống môi nàng, thở dài, dùng âm thanh nỉ non chỉ đủ hai người nghe thấy nói.

"Hạ Hạ, em như vậy, làm sao tôi cam tâm để em đi?"