Đang lúc đầu óc Cố Nha Nha hết sức hồ đồ, rốt cuộc nam hài xinh đẹp cũng ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, nhưng chỉ vội vàng, lại thu tầm mắt về, khiếp đảm nấp sau lưng Thượng Quan Tễ Nguyệt.
“Không có chuyện gì, Nhạc Nhi, nàng là Tam tỷ của con.” Thượng Quan Tễ Nguyệt khom người, kiên nhẫn giải thích với Úy Vân Nhạc.
Chỉ là, ánh mắt Úy Vân Nhạc u mê mờ mịt, diễn tả rất rõ hắn hoàn toàn nghe không hiểu lời hắn (TQTN).
Ánh mắt Thượng Quan Tễ Nguyệt thoáng hiện lên sự đau đớn, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn hơn, đứng lên, áy náy cười một tiếng với Úy Tuệ.
“Nhị tiểu thư đừng trách, trong lòng Nhạc Nhi hiểu được, chỉ là….. không nói ra được thôi.”
“Ừ.” Thượng Quan Tễ Nguyệt gật đầu, dắt tay nhỏ của Úy Vân Nhạc, đi ra ngoài.
Cố Nha Nha tự giác theo đuôi.
Trong sân, Đào Nhi vừa thấy Thượng Quan Tễ Nguyệt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vừa định chào hỏi, lại nhìn thấy tiểu nam hài bên người hắn, vội cúi người hành lễ: “Nô tỳ gặp qua tiểu thiếu gia.”
Tất nhiên Úy Vân Nhạc không phản ứng, Thượng Quan Tễ Nguyệt gật đầu với Đào Nhi, ý bảo nàng đứng lên.
Thượng Quan Tễ Nguyệt dẫn mấy người đi tới hậu viện, nơi này tổng cộng có ba gian nhà ngói nhỏ, là phòng bếp Úy phủ đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Trong sân, bầu ngực già có bộ dạng sạch sẽ đang rửa rau bên giếng nước, nhìn thấy hắn, vội vàng chùi sạch tay, đứng lên hành lễ, nhưng vừa nhìn thấy Cố Nha Nha sau lưng thì trên mặt hai người đồng thời lộ ra sợ hãi.
Nhị tiểu thư bạo ngược thất thường, nàng tới nơi này tuyệt đối không có chuyện tốt.
“Không có chuyện gì.” Thấy hai người như thế, Thượng Quan Tễ Nguyệt dịu dàng giải thích: “Hạnh nương, Nhị tiểu thư muốn gặp ngươi, không cần sợ.”
Nụ cười của hắn luôn dịu dàng có thể trấn an lòng người, phụ nhân trung niên mặc áo khoác trắng, tâm hơi bình tĩnh lại, bước lên một bước, phúc thân hành lễ với Cố Nha Nha: “Nô tỳ gặp qua Nhị tiểu thư.”
“Ngươi?” Nhìn phụ nhân này, bộ dáng đàng hoàng, nhưng tuổi ít nhất cũng bốn mươi rồi, tóc đã hoa râm.
Cái này không thể nào, Cố Nha Nha hỏi: “Ngươi chính là nữ nhân mà hôm nay Đại ca ta mang về?”
Hạnh nương rủ mắt xuống, giọng nói tuy nhỏ, nhưng biểu đạt rõ ràng: “Đúng, Đại thiếu gia thương cảm nô tỳ tuổi già, cô độc không người nào chăm sóc, lúc này mới mang nô tỳ về phủ, cho nô tỳ một cuộc sống ổn định.”
Không phải nàng, phụ nhân này đáng tuổi mẹ của Đại thiếu gia, cho dù người kia có háo sắc hơn nữa, cũng sẽ không có khẩu vị nặng như thế chứ? Lại nói, nếu thật là vì nàng, sao lại an bày cho nàng xuống phòng bếp nơi này làm việc?
“Trừ ngươi ra, còn có cô nương nào khác không?
Hạnh nương lắc đầu.
Cố Nha Nha thấy lạ, lại hỏi Thượng Quan Tễ Nguyệt: “Vậy hôm nay trở về chung với Đại ca ta, trừ nàng ra, thật không có những nữ nhân khác sao?”
Trong lòng Thượng Quan Tễ Nguyệt nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, giống như thực đáp lại: “Thông thường trong phủ nhiều thêm nhân khẩu, đều phải tới chỗ ta xin phép. Hôm nay Đại thiếu gia đi ra ngoài một chuyến, trở lại chỉ phân phó người dẫn Hạnh nương lại đây, ta thấy bộ dạng nàng lanh lẹ sạch sẽ, nên cho nàng làm việc trong phòng bếp bên này.”
Không có nữ nhân khác? Đó là do mình nhớ nhầm sao? Cố Nha Nha bối rối, không nói được rốt cuộc là may mắn hay là thất vọng.
Chẳng lẽ thế giới nơi này cũng không phải như trong tiểu thuyết đã viết? Hoặc là bởi vì mình xuyên qua, mà lịch sử thay đổi?
Nghĩ như thế, nàng lại vui vẻ, nếu như khác hẳn trong tiểu thuyết, vậy thì nói rõ kết cục của mình chưa chắc sẽ thảm như vậy, ha ha.
“Tiểu thư.” Thấy Cố Nha Nha đột nhiên không để ý hình tượng nhếch miệng cười ngây ngô, Đào Nhi vội vàng nhắc nhở.
Cố Nha Nha không lưu tâm, chỉ khách khí nói cám ơn với Thượng Quan Tễ Nguyệt: “Cám ơn Thượng Quan quản gia, ta đi trước, có chuyện gì sẽ tìm ngươi sau.”
Nói xong, kéo Đào Nhi chạy như một làn khói.
Bên cạnh giếng, mấy người cùng lúc lộ ra ánh mắt kinh ngạc, hôm nay Nhị tiểu thư không giống ngày thường, ít nhất trên người không có loại lệ khí khiến cho người ta vừa thấy liền hoảng hốt muốn chạy trốn.
*****
“Tiểu thư, sao chúng ta lại chạy?”
Chờ trở lại viện của mình, cuối cùng Cố Nha Nha dừng lại, Đào Nhi đã sớm mệt thở hồng hộc.
“Ta vui vẻ.” Khuôn mặt Cố Nha Nha nhỏ nhắn đỏ bừng xinh đẹp, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, so với nắng ấm mùa đông còn tươi đẹp hơn, Đào Nhi nhìn thấy thì nhịp tim hoảng hốt đập chậm hai nhịp.
“Tiểu thư, người đã về?” Thọ Nhi nghe giọng, dẫn hai tiểu nha đầu từ trong nhà ra đón.
“A, ngươi?” Cố Nha Nha vừa thấy thiếu nữ giống Đào Nhi như đúc, tức thì có loại cảm giác hoa mắt.
“Tiểu thư, hôm nay về sớm vậy, dùng cơm trưa ở phủ Thái tử rồi sao? Buổi trưa lão thái thái bên kia đưa thêm món ăn người thích tới đây, nô tỳ kêu Triệu đại nương đặt trên lò rồi, sẽ không lạnh, chỉ chờ tiểu thư trở về là có thể nếm thử. Tiểu thư, muốn mang lên ngay không?”
“Nói ra ta thật đúng là hơi đói, bưng lên cho ta đi.” Cố Nha Nha nói xong đi vào trong nhà, nàng cũng không thừa kế bao nhiêu trí nhớ của nguyên chủ, vì vậy, bất luận gặp người nào hay chuyện gì, đều giả bộ tự nhiên.
“Tiểu thư, sao người lại đổi y phục? Nô tỳ nhớ buổi sáng lúc đi người mặc bộ hoa hồng tím.”
“…..” Chuyện này nói ra rất dài dòng, Cố Nha Nha không có tâm tư giải thích với nàng, trực tiếp đi đến cửa.
Thọ Nhi thấy thế, vội vàng bước nhanh tới, tự mình vén rèm: “Tiểu thư, lò xông hương đã chuẩn bị xong, hương tiểu diệp người thích cũng được đốt lúc sáng, người đi ra ngoài hơn nửa ngày, có mệt không? Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, Hỉ Nhi, mau mang nước ấm lên cho tiểu thư tẩy rửa.”
Vừa nói, nàng vừa giúp Cố Nha Nha đặt nệm êm lên trên ghế, sau khi dìu nàng ngồi xuống, lại tức thì lên đưa lò sưởi tay.
Cố Nha Nha có loại cảm giác như hài tử được chăm sóc, bất giác bật cười.
Chỉ chốc lát sau, Hỉ Nhi bưng bồn nước ấm tới đây, Cố Nha Nha không cho người phục vụ, tự mình rửa tay, còn lau mặt.
Chuẩn bị xong, Thọ Nhi rửa sạch tay, tự mình lấy cao thơm tới thoa mặt cho nàng.
Cố Nha Nha vội vàng dừng lại, vừa đúng lúc Đào Nhi bưng hai món ăn nóng canh nóng tới đây, nàng vội vàng ngồi vào bàn bên cạnh, kéo tay áo định ăn.
Chỉ là, mới ăn hai muỗng, thì bị mấy ánh mắt nhìn đến.
Cố Nha Nha vội nuốt miếng thịt cá, giương mắt cười nói: “Mấy người các ngươi chưa ăn sao? Nhiều món ăn như vậy, vậy ăn chung đi.”
Mấy người Thọ Nhi càng thêm trợn to mắt nghẹn họng nhìn trân trối.
Cố Nha Nha biết, nguyên chủ trước kia có tính tình ác liệt, nơi nào cho nô tỳ ngồi xuống ăn cơm chung bàn.
Nhưng nàng là một người hiện đại, rất không quen, tự mình ăn cơm, bên cạnh lại có mấy đại cô nương xinh đẹp nhìn.
“Đào Nhi, ngươi ngồi xuống trước, ta biết, ngươi đi theo ta bận rộn hơn nửa ngày, cũng chưa có ăn gì, nhất định đói bụng. Hôm nay tiểu thư ngươi vui vẻ, đến đây, mấy người các ngươi, toàn bộ ngồi xuống đây.”
Nàng thân thiện kêu gọi, nhưng trừ Đào Nhi rất đói, hơi nhao nhao muốn thử ra, ba người khác hoàn toàn không động đậy.
“Nô tỳ không dám, bọn nô tỳ không đói bụng.”
Nói đi nói lại, cũng chỉ có hai câu này, làm hại Đào Nhi lại đứng trở lại.
Cố Nha Nha buồn bực, buông đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống: “Tất cả đều lại đây ngồi cho bản tiểu thư, hôm nay bản tiểu thư không muốn ăn cơm một mình, muốn cho các ngươi bồi, nếu hại bản tiểu thư ăn cơm không ngon, tất cả đều cẩn thận cho ta.”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh.” Mấy người Thọ Nhi vội ngồi xuống theo thứ tự, cầm đũa, chỉ không dám gắp thức ăn.
Cố Nha Nha gắp thức ăn trước cho Đào Nhi, sau đó nhìn chằm chằm những người khác: “Tất cả ăn cho ta, ăn mạnh vào.”
Lúc này những người này mới phụng mệnh, cúi đầu ra sức ăn.
Lần ăn này, chọc Cố Nha Nha kêu lên: “Ai, ăn chậm một chút, chừa cho bản tiểu thư một chút.”
Ai, với mấy tiểu nha hoàn này, nàng cần phải tỏ ra hung ác mới được.