“Cậu lừa tôi à? Nếu Lăng Phong không giúp thì cậu trở về kiểu gì? Chẳng lẽ cậu dựa vào bản lĩnh của mình trở về?”
Lưu Lan tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không tin lời Tô Thanh Phong.
“Đúng là con dựa vào bản thân trở về”.
“Ha ha, không ngờ cậu mưu mô thế đấy, cậu ghen tị Lăng Phong có bản lĩnh đúng không! Người khác giúp cậu, cậu còn trở mặt không chịu biết ơn nữa!”
Lưu Lan cao giọng nói.
“Đúng đó Tô Thanh Phong, sao cậu có thể như thế hả?”
Hứa Chí Quốc ngồi trên sofa cũng phụ hoạ một câu.
Tô Thanh Phong cau mày nói với Lưu Lan: “Mẹ đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện chưa, đi xác nhận chân tướng chưa mà cho rằng lời anh ta nói là thật?”
“Mẹ là mẹ vợ của con, con không cần mẹ đứng về phía con, nhưng mẹ cũng phải nhìn nhận sự việc ở một góc độ công bằng chứ!”
“Cậu muốn tôi làm rõ chân tướng cái gì?”
Nghe thấy thế, Lưu Lan tỏ vẻ châm chọc, lời nói vô cùng cứng rắn: “Tôi hiểu rất rõ chân tướng chuyện này! Đó là Lăng Phong cứu cậu, mà cậu còn lấy oán báo ơn!”
“Không phân biệt đúng sai, tâm nhìn hạn hẹp!”
Thấy Lưu Lan kiên trì đứng về phía Lý Lăng Phong, Tô Thanh Phong không nhịn được hừ lạnh.
“Cậu nói cái gì, một kẻ vô ơn như cậu cũng dám mảng tôi sao? Cậu muốn tạo phản à!”
Lưu Lan như một con mèo xù lông, giơ tay muốn tát Tô Thanh Phong.
Nhưng Tô Thanh Phong lại giữ chặt lấy cổ tay của bà ấy, ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này Hứa Uyển Đình cũng không ngồi nhìn được nữa, cô tách hai người ra.
“Mẹ, mẹ về phòng trước đi!” Hứa Uyển Đình lạnh nhạt nói.
Thấy con gái dường như rất không vui, Lưu Lan cũng không tiện làm ầm ï nữa, xoay người đi về phòng.
“Đây đều là lời từ một phía của anh, tôi không tin ai cả”.
Hứa Uyển Đình bình tĩnh đáp.
Trả lời rất đúng trọng tâm.
Trước giờ cô luôn phân biệt rõ đúng sai, dù Lý Lăng Phong
đã hứa sẽ cứu Tô Thanh Phong, mà Tô Thanh Phong cũng đã yên ổn trở về, nhưng không ai biết rõ trong quá trình đó đã xảy. ra chuyện gì.
Không rõ ràng mọi chuyện, cô cũng không thể kết luận dễ dàng.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong thầm thấy được an ủi, nhưng cũng có chút thất vọng.
Dù sao ai cũng muốn vợ mình sẽ tin tưởng mình vô điều kiện trong tất cả tình huống mà?
“Nhưng nếu tội danh của anh ba năm trước không phải là thật thì tôi sẵn sàng tin tưởng anh!”
Lúc này, Hứa Uyển Đình lại bổ sung một câu. Cô biết rõ lúc trước Tô Thanh Phong là một người thế nào. Dù không có bản lĩnh nhưng lại rất chính trực, đối xử chân
thành với mọi người, thích giúp đỡ người khác, càng không biết nói dối.
Nhưng cũng vì ba năm trước Tô Thanh Phong vào tù, khiến cô bắt đầu thấy nghi ngờ anh, điều này cũng trở thành khúc mắc trong lòng cô.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong thầm thấy ấm áp, không nhịn được nở nụ cười.
Phiền muộn trong lòng thoáng chốc biến mất.
Dù bị thế giới hiểu lầm thì sao, chỉ cần cô gái trước mắt tin tưởng anh là được!
Những việc khác đều không quan trọng.
“Tôi biết mẹ cảm thấy anh không có bản lĩnh, có thành kiến với anh, khiến anh rất khó chịu, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, là mẹ vợ của anh! Chỉ cần bà ấy không làm gì quá đáng, tôi hy vọng anh có thể nhẫn nhịn bà ấy hơn!”
Hứa Uyển Đình bỏ lại một câu rồi về phòng.
Tô Thanh Phong đứng im tại chỗ, rơi vào trầm tư.
Nếu Lưu Lan không quá đáng thì nể mặt Hứa Uyển Đình, đương nhiên là anh có thể bỏ qua.
Nhưng nếu đối phương quá đáng, anh cũng sẽ không nhường nhịn.
Cùng lúc đó. Nhà tổ nhà họ Hứa.
“Cái gì? Tô Thanh Phong bình yên vô sự rời khỏi nhà họ Tống?”
Bà cụ Hứa tỏ vẻ khiếp sợ.
Những người khác của nhà họ Hứa cũng vô cùng ngạc nhiên.