Tiểu viện thất lạc, hoa lạc còn vương, ngày ngày trơ trọi, vạt áo buông xuôi , tiều tụy không bóng người, tìm tìm kiếm kiếm, tầm tầm mịch mịch, dù có ngoảnh lại cả ngàn lần, rồi lại quay đầu, chỉ còn ly trà lạnh không bóng người, tịch mịch cô đơn….
“Hoàng thượng, nên hồi cung.” Một thân hắc y, Long Điệp đứng lặng ngoài viện, nhìn về phía nam tử tương tư ở xa xa, mới qua mấy ngày, ngôi cửu ngũ trên điện đã tiều tụy đi rất nhiều.
Mà hết thảy, chỉ đơn giản là kẻ kia…. bàn tay ẩn trong tụ áo nắm chặt thành quyền….
“Vẫn không có tung tích của hắn sao ?” Ngón tay khẽ vuốt ve lên bàn đá thô ráp, Nguyên Uyên ngồi trên ghế giống như ngày trước vẫn còn ở nơi này đối rượu đương ca, mà giờ này phút này, cảnh còn người mất.
“Hăn đã chết,” Long Điệp thản nhiên nói, ngẩng đần nhìn bóng dáng cứng đờ của nam tử, “Hoàng thượng, Nhiếp Chính Vương đã bị loạn đảng sát hại, là do người tự tay mai táng, như thế nào đã quên mất.”
“Đúng vậy…. Trẫm sao lại quên mất, ha ha.” Nguyên Uyên khẽ cười ra tiếng, đưa mắt nhìn sân viện trống rỗng, nói, “Tiểu Xuân Tử, cây đào này nhổ đi, thay một gốc mai.”
“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Xuân Tử cúi đầu đáp, khẽ thở dài một hơi.
“Tuyết lớn gió to càng dũng mãnh
Trong muôn hoa khí tiết lưu danh. (1)
Đợi đến khí trời chuyển động, hoa mai cũng sẽ nở.”
Vừa thì thào nói, Nguyên Uyên đứng dậy rời tiểu viện.
Tiểu Xuân Tử đi theo Nguyên Uyên, khẽ nói : “Xin Hoàng thượng chú ý thân thể, Vương gia nếu thấy người không đối xử tốt với bản thân như vậy, trong lòng cũng sẽ lo lắng.”
“Hắn hận ta, như thế nào có thể lo lắng cho ta, chỉ sợ là…. chỉ sợ muốn ta chết bất đắc kỳ tử.”
“Vương gia muốn thật sự hận Hoàng thượng, sẽ không vì Hoàng thượng mà bị Long nha hầu chém cho bị thương, Hoàng thượng như thế nào có thể nghĩ về Vương gia như vậy, nô tài cảm thấy không đáng cho Vương gia.” Chống đối Hoàng thượng thì sao chứ, Tiểu Xuân Tử nghĩ đến nam nhân kia, lại có một nỗi đau xót rơi lệ.
Long Điệp ngoài cửa nghe câu nói đi vào trong tai cũng bất lực, từ khi Tào công công chết, tiểu thái giám này một đêm đã trở thành người tâm phúc của Hoàng thượng, mà y thì càng ngày càng bất hòa.
Vốn tưởng rằng diệt trừ Nguyên Bạch Lệ có thể khiến Nguyên Uyên thanh tỉnh, ngược lại làm cho nam tử càng lâm vào vũng bùn.
Nguyên Uyên nhãn tình sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Xuân Tử ương ngạnh, cười khẽ : “Đúng vậy , nhưng thế gian này không thể có được chuyện nặng tình, không muốn lại nghĩ muốn, nhưng cố tình là càng suy nghĩ, càng là quên không được. Thôi, Tiểu Xuân Tử, chúng ta trở về đi, phải làm thực quên không được, Trẫm liền vì hắn mà tương tư một đời, coi như là một chút bồi thường.”
Vung tay lên, đóng cửa, tịch liêu không người.
Nơi của hắn, người vẫn chưa vong.
Toàn thân nhưng muốn tan vỡ, đại khái cũng chính là cảm giác lúc này đây, tỉnh lại thì vết thương trên mặt đã được thay thuốc, trên người cũng mặc một xiêm y trắng thuần, không phải là xích lõa.
Không cự cãi, không nét cảm xúc, không lời nói, mái đóc đen, da trắng nõn, y phục trắng toát, Nguyên Bạch Lệ dựa vào chiếc đệm vừa được đổi qua trên chiếc giường khô mát, lãnh hương vô tình ngẫu nhiên tỏa ra, cao ngạo giống như một đóa mai tàn trong tuyết, lạnh lùng nhìn vào hồng trần nhân gian.
“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, cách một tấm liêm mạc trước giường không thấy được rõ người.
“Nguyên Bạch Lệ, đây là kết cục Trẫm ban cho ngươi, vừa lòng không ?” Thanh âm nam tử quen thuộc đột nhiên truyền vào tai trong băng hàn của nam nhân, đôi mắt trong trẻo không một tia gợn sách, quét mắt xốc lên tấm màn liên nhìn kẻ đứng bên trên, lại quay đầu đi.
Thóang nhìn vẻ vô ba lạnh băng của nam nhân, người đến trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh dùng ngữ khí trào phúng noi : “Trẫm…. ba tháng sau sắp tuyển phi lập hậu, nam nhân chung quy cũng không thể so với nữ tử mềm mại đáng thương, lại lấy bộ dạng dơ bẩn hiện tại của ngươi, sao có thể so với nữ tử thanh thuần đáng yêu được ?”
Lại tiếp tục nói : “Làm sao vậy, không nói lời nào ? Hừ ! Trẫm sẽ không giống như lúc trước đi lấy lòng ngươi, khi đó chẳng qua là mê hoặc ngươi, cho ngươi nghĩ đến Trẫm mê thượng ngươi, làm cho ngươi không cảnh giác, Trẫm mới có thể một lưới bắt hết, diệt trừ loạn đảng còn sót lại….”
Kẻ đến lại thao thao bất tuyệt nói xong, Nguyên Bạch Lệ thản nhiên nói một chữ : “Phiền.”
“Ngươi dám tranh luận !” Người đến tức giận hừ một tiếng, “Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại là Vương Phi Trẫm liền không làm gì được ngươi.”
“Ngươi không phải hắn, đừng đóng kịch.” Nguyên Bạch Lệ thản nhiên liếc mắt nhìn kẻ đến giống Nguyên Uyên như đúc.
“A !” Nguyên Uyên giả sờ sờ mặt mình, “Không đúng, thuật dịch dung của ta là vô địch, ngươi…. ngươi làm sao thấy được chứ ?” Nguyên Uyên giả thờ hổn hển nói.
Thản nhiên liếc mắt nhìn kẻ đến một cái, Nguyên Bạch Lệ nhắm mắt lại không nói lời nào.
“A ! Tức chết, đáng giận !” Hai ba hạ liền kéo da mặt xuông, lộ ra khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, Trúc Tử đối với Nguyên Bạch Lệ lạnh nhạt nói : “Ngươi kẻ xấu xa, cư nhiên cắn bả vai chủ nhân của ta. đến… đến mức bị lộ cả thịt, ta xem ngươi trừ bỏ có chút xinh đẹp cũng không có ưu điểm gì, hừ !”
Trúc Tử vì hôm qua nhìn thấy vết thương trên vai Trương Tứ Phong, lúc này dịch dung thành Nguyên Uyên đi trả thù nam nhân, nhưng nam nhân lại quá đáng, lạnh như băng, làm cho nữ tử có chút kinh ngạc.
Từ bên ngòai nâng một cái chén đi vào, “bộp” thật mạnh một tiếng, Trúc Tử đặt chén lên bàn, nói với nam nhân : “Chủ nhân bảo ta đưa vào cho ngươi ! Có cháo yến, cháo lưu ly ngũ sắc, cháo bạch ngư, canh gạo quế viên….” Kể tên bảy tám món, Trúc Tử phiên mắt nhìn lên kẻ trên giường : “Này , ngươi muốn ăn cái gì ?”
“Đi ra ngoài.”
Ba chữ ra ngòai làm cho nữ tử áo xanh hừ lạnh một tiếng : “Đi ra ngoài thì đi ra ngoài ! Ta thấy ngươi cũng không muốn ăn, đói chết cũng được !” Rồi thật sự bưng lấy mâm thức ăn đi ra ngòai, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Kẻ trong phòng vẫn như cũ lẳng lặng ngồi trên giường, thời gian giống như nước sông, ngừng lại vô tận, nếu không phải từ cửa sổ khẽ mở có một làn gió lạnh thổ vào tấm liêm mạc trên giường, liền thật sự giống như thời gian không lưu chuyển.
Nữ tử đi không lâu, cửa lại “cạch” vang lên một tiếng, nam nhân ngồi ở trên giường trọng mắt tựa hồ giật mình, lại một lần nữa nhắm lại.
“Trúc Tử nói với ta rằng ngươi không chịu ăn gì cả,” Trương Tứ Phong từ bên cửa đi đến bên cạnh bàn, đặt thức ăn xuống, từ bên trong chọn một chén cháo yến đưa đến bên giường, “Ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi đã bốn năm ngày chưa bình phục hẳn, cho dù là người bằng sắt cũng không chống đỡ được lâu như vậy.”
Dùng thìa múc một chút cháo đưa đến bên đôi môi tái nhợt của nam nhân, đối phương quay đầu ra phía khác.
“Cho dù muốn báo thù, không phải cũng phải bảo lưu lại tinh mệnh của mình sao ?” Trương Tứ Phong khẽ chua xót nở nụ cười.
Đôi môi khô khốc mà tái nhợt khẽ mở ra, đầu lưỡi hồng nhạt vươn ra khẽ nhấp chất lỏng bên môi, đôi mắt nhắm lại cũng dần mở ra. Trương Tứ Phong thấy Nguyên Bạch Lệ rốt cục cũng chịu ăn, vội không ngừng đem cháo đút vào miệng nam nhân.
“Khụ khụ !” Do ăn quá nhanh, nam nhân nhẹ nhàng ho hai iếng.
“Đừng vộ, từ từ, uống chút canh sẽ ấm dạ dày, ngày mai ta lại sai người làm cho ngươi vài món bổ dưỡng.” Mặc kệ việc Nguyên Bạch Lệ không buồn nhìn mình, chỉ cần nam nhân chịu ăn vì để sống sót tìm cơ hội trả thù, nhưng Trương Tứ Phong vẫn hạnh phúc nở nụ cười.