Năm mới, ngày đầu tiên đi làm, Tân Đồng sắp xếp ca xong.
Lệ Đông Nhất vẫn còn được nghỉ phép, Tân Đồng yên tâm giao Nam Hợp cho anh.
Vốn dĩ sách mới đã xuất bản ở năm cũ, cuối cùng vẫn kéo qua năm mới mới đưa đến thư viện.
Chị Vương không có ở đây, chỉ còn một người là nhân viên mới, vẫn chưa quen việc, Tân Đồng cũng không muốn phiền cô, tự nhấc thang, xếp sách mới lên kệ.
Suy cho cùng làm một mình vẫn có chút luống cuống tay chân, Tân Đồng nhìn sách bị rơi xuống đất, im lặng chuẩn bị leo xuống để nhặt lên, lại có một cánh tay vươn ra, nhặt sách đưa lên giúp.
“Bác sĩ Lục.” Tân Đồng ngạc nhiên vui mừng kêu lên, nhận lấy, “Cám ơn anh.” Cô cười rồi dọn sách lại, động tác leo xuống nhanh nhẹn hơn, dẹp thang sang một bên.
“Sao anh lại đến đây?” Tân Đồng hỏi Lục Vực.
Lục Vực lấy mấy quyển sách ở bên cạnh, “Đến mượn vài cuốn sách.”
“Tôi còn tưởng rằng anh đến tìm tôi đó chứ.” Tân Đồng nói đùa, “Hóa ra là tôi tưởng bở à.”
Lục Vực nghe vậy, nghiêm mặt lại, “Tân Đồng, quả thực tôi có chuyện tìm cô.”
Lại là tiệm trà.
Tân Đồng vô cùng buồn bực, sao nói chuyện gì cũng thích đến chỗ này vậy nhỉ?
Cô lắc tay với phục vụ, chỉ cần một ly nước lọc.
Lục Vực nhìn cô uống hết ly nước, mới cầm thứ đó đưa cho cô.
“Đây là gì vậy?” Tân Đồng xem không hiểu lắm.
“Là giấy chuyển nhượng cổ phần công ty.” Lục Vực giải thích đơn giản, lật xấp tài liệu đến tờ cuối cùng, chỉ cho cô xem tên của cô.
Tân Đồng vẫn không hiểu gì như cũ, “Chỉ là tôi không biết ai đã cho tôi thứ này? Hứa Thuấn à? Vì sao ông ấy lại cho tôi chứ?” Cuối cùng Tân Đồng cũng thấy tên người chuyển nhượng, cũng viết rõ ràng cô có 6% cổ phần công ty.
“Là lỗi của tôi,” Lục Vực cân nhắc hồi lâu mới lên tiếng, “Đáng lý ra tôi phải nói sớm với cô, có lẽ cô cũng muốn gặp ông ấy.”
Hứa Thuấn hôm nay rất yên tĩnh, tay cầm bộ bài, lặng lẽ chơi một mình.
Hộ lý mừng vì được thoải mái, nên lén lười biếng một chút.
Lúc thấy Tân Đồng và Lục Vực cùng nhau đến, hộ lý liền khẩn trương, va vào cửa, phát ra tiếng động lớn.
Tân Đồng đi theo sau Lục Vực, nhìn thấy người bên trong đang từ từ cuộn người lại, cô nhất thời ôm miệng.
Lục Vực không lừa cô.
Hứa Thuấn, đúng là cha ruột của cô.
Cô lén thấy mẹ thường xuyên đối diện với vật gì đó rồi khóc, cô có hỏi, nhưng mẹ luôn lắc đầu không nói.
Cô đợi đến khi mẹ không có nhà, liền tự mình lục lọi, thì ra là tấm ảnh của một người đàn ông.
Cô muốn xé đi, có như vậy mẹ mới không khóc nữa, nhưng cô không xé, chỉ lén trả về chỗ cũ.
Không phải không dám, mà là tự đáy lòng hình như có tiếng nói, có một ý niệm mỏng manh ngăn cô lại.
Cô không thèm để trong lòng, ai ngờ rằng đúng là nguyên nhân này.
Ông già rồi, thay đổi không ít, nhưng vẫn có thể nhận ra ông chính là người trong tấm ảnh đó.
Tân Đồng bịt chặt miệng, khóe mắt nóng dần lên, xoay đi, không muốn nhìn nữa.
Chính là ông ấy sao?
Cô không thể nào tin được, ông ấy chưa từng ở bên cạnh cô ngày nào cả, không cưới mẹ cô, nhưng giờ lại hóa điên rồi, sống ở đây, lúc tỉnh táo còn để lại giấy tờ như vậy cho cô.
“Cô không muốn nói chuyện với ông ấy sao?” Lục Vực thấy tinh thần của Hứa Thuấn hôm nay khá tốt, hơn nữa, cảm xúc trông có vẻ cũng ổn định.
“Không muốn.” Tân Đồng lắc đầu, cô có thể nói gì với ông bây giờ? Nhớ sao? Không có, trong lòng cô, trong đời cô đã có ba rồi, lúc không có ông ấy, đã có người khác thay ông chăm sóc cô rồi.
Lúc cô xoay đi, Hứa Thuấn cũng lặng lẽ co người lại, đưa lưng về phía cửa, tiếp tục chơi đánh bài một mình.
Tân Đồng đi như bay đến cuối hành lang, trong lòng như bị chẹn bởi một cuộn tơ, càng quan tâm càng rối loạn.
“Giao nó cho anh.” Tân Đồng nhét giấy chuyển nhượng vào tay Lục Vực, “Nếu ông ấy tỉnh lại, anh hãy trả cho ông ấy, tôi không cần.”
Thứ này, bảo cô sao có thể yên tâm thoải mái mà nhận chứ?
“Tân Đồng, cô thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Lục Vực vuốt phẳng lại mấy chỗ bị nhăn, “Nó chính là cọng rơm cứu mạng của Lệ Đông Nhất đó.”
Tân Đồng không kịp hỏi tại sao anh lại biết Lệ Đông Nhất, “Cọng rơm cứu mạng ư? Là có ý gì?”
“Gần đây tôi nghe được tin, Lệ thị sắp đổi chủ.” Anh thấy cô không nói lời nào liền bổ sung thêm một câu, “Lệ Thịnh sẽ thế chỗ của Lệ Đông Nhất, nội trong vòng một tuần thôi.”
Một tuần, chỉ mấy ngày thôi sao, chuyện lớn như vậy mà Lệ Đông Nhất chưa từng nói với cô, Tân Đồng không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Lục Vực.
Tân Đồng thất thần, lúc hoàn hồn mới phát hiện Lục Vực đang nhìn cô, “Xin lỗi anh.” Cô chân thành nói xin lỗi với Lục Vực.
Lục Vực lắc đầu, anh thông cảm và bỏ qua, lôi mấy lọ thuốc từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Tân Đồng, “Cô cầm cái này đi, uống theo chỉ dẫn sẽ tốt cho giấc ngủ hơn.”
Là thuốc ngoại nhập, trong nước vẫn chưa đưa ra thị trường, giá cả hơi đắt.
Tân Đồng từ chối mấy lần, nhất định phải trả tiền cho Lục Vực, nhưng Lục Vực vẫn một mực từ chối.
“Đây xem như là xin lỗi việc tôi trì hoãn lâu như vậy mới nói với cô chuyện này, có lẽ cô còn cần dùng đến.” Anh không phải mới tiếp xúc với Tân Đồng, nhẩm tính trước sau cũng đã mấy năm rồi, tất nhiên anh hiểu Tân Đồng là loại người thế nào.
Cô suy nghĩ rất nhiều, trước sau đều phải bận tâm, sợ mình quên gì đó.
Chuyện này cô đã biết rồi thì tuyệt đối sẽ tạo thành gánh nặng trong lòng cô.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Vị trí tiệm trà này có hơi chếch, bước ra khỏi đây chính là phố xá sầm uất.
Dọc hai bên đường đều là McDnald, KFC, tiệm cà phê, gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Tân Đồng vừa xoay qua liền nhìn thấy Lệ Đông Nhất, người đáng lẽ phải ở nhà cùng Nam Hợp, lại đang ngồi đối mặt nói chuyện gì đó với một cô gái.
Cửa kính của tiệm cà phê lớn như vậy, xe đứng cách đó không xa, chỉ cách con đường mà thôi, người qua kẻ lại không ngừng đã ngăn cản tầm mắt của cô.
Nhưng ý cười trên mặt Lệ Đông Nhất rất rõ ràng, cô cảm thấy chân thật như ở gần ngay trước mắt.
Tân Đồng từ từ quay lại, cúi đầu, siết chặt túi xách, không nhìn anh nữa.
Lúc xuống xe, Lục Vực lịch sự mở cửa xe giúp cô, đưa cô đi vào mới chạy đi.
Tân Đồng chờ Lục Vực đi xa, ngồi sau chiếc bàn tiếp tục ngẩn người, lật qua lật lại xấp giấy chuyển nhượng kia rất nhiều lần, gần như muốn thuộc lòng nó.
Đầu óc lại cứ để tận đâu đâu, Tân Đồng cảm thấy hơi nhứt đầu.
Mãi đến chiều về nhà, cô vẫn còn mang dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Nam Hợp nghe thấy tiếng mở cửa, liền từ trong phòng vọt ra.
Tân Đồng để túi xuống, ôm chầm lấy cậu, hôn mạnh một cái, “Nam Hợp, cất túi giúp mẹ đi.”
Nam Hợp ngoan ngoãn cầm lấy túi xách, đi nhanh qua treo lên móc.
“Em sao vậy?” Lệ Đông Nhất thấy sắc mặt cô không tốt, “Em bị cảm à? Có cảm thấy khó chịu không?”
Anh nắm tay cô, bàn tay thô ráp vẫn ấm áp như trước, Tân Đồng đè xuống kích động muốn hất ra, cô nhanh chóng rút tay lại, “Em đi nấu cơm.” Cô thay dép rồi đi nhanh vào bếp.
“Mẹ, hôm nay con đến nhà của bà nội chơi đó.” Nam Hợp nhón chân, cố gắng lôi kéo ánh mắt của cô, vươn cổ qua lại giống con thiên nga nhỏ.
Tân Đồng để đồ đánh trứng trong tay xuống, “Vậy à? Chơi vui không?”
Nam Hợp gật mạnh đầu, “Vui ạ, lần sau mẹ đi với con chứ?”
Tân Đồng cười, “Lần sau mẹ rãnh sẽ đi cùng con, được chưa nào?”
Bữa cơm có hơi đơn điệu, tuy Nam Hợp cũng nhìn ra được tâm trạng của mẹ không tốt, hết nhìn mẹ rồi nhìn ba, lại cúi đầu, khuôn mặt nhỏ có chút buồn bã lùa cơm vào miệng.
Đợi đến khi dỗ Nam Hợp ngủ xong, Lệ Đông Nhất vẫn còn ngồi ở phòng khách, nhìn vào màn hình laptop, không ngừng rê chuột, không biết đang làm gì.
Tân Đồng cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Mới tắm giữa chừng, hơi nóng bốc đầy phòng, cửa bị vặn mở ra.
Tân Đồng hết hồn rút vội cái khăn bên cạnh, lại bị Lệ Đông Nhất giữ lại.
“Anh ra ngoài đi, em vẫn chưa tắm xong mà.”
Lệ Đông Nhất cởi đồ, treo khăn tắm lên, “Đúng lúc rồi, tắm chung đi, tiết kiệm nước mà.”
“Nước không thiếu, em ra đây, anh tắm đi.” Tân Đồng đưa tay đẩy anh, lại bị anh kéo lại.
Lệ Đông Nhất buồn cười nhìn khuôn mặt lãnh đạm của cô đối với mình suốt buổi tối giờ phút này hoảng hốt, nhích cơ thể sát lại gần, “Chị Lệ à, chúng ta là vợ chồng, tắm chung để tiết kiệm nước là một phẩm chất tốt mà.”
Tân Đồng mới xả tóc, mái tóc ướt nhẹp dính lên đầu, một tay nhấn sữa tắm, mắt Lệ Đông Nhất tối sầm lại, đè nén dục vọng trong đáy lòng, liền chen tay nhấn sữa tắm của Tân Đồng, giúp cô thoa lên người.
“Em tự tắm được.” Tân Đồng lui lại, gần như dựa sát vào vách tường.
Phòng tắm có hơi nhỏ, hai người đứng tắm dưới vòi hoa sen thật sự có hơi chật chội.
Tay Lệ Đông Nhất xoa sau lưng Tân Đồng, cúi đầu thì thầm vào tai cô, động tác trên tay không ngừng, Tân Đồng đã mềm nhũn.
“Anh là tên khốn.” Vất vả lắm tân Đồng mới đợi được anh buông ra, tự dưng lại mắng anh.
Lệ Đông Nhất sững người rồi mỉm cười, “Hôm nay em sao vậy?”
Tính tình Tân Đồng dịu dàng ngoan ngoãn, rất hiếm khi như vậy.
Tân Đồng không đếm xỉa tới anh, nương theo dòng nước, nước mắt cũng chảy ra, hình như còn nóng hơn cả nước, mắt cô lập tức đỏ hoe.
Lệ Đông Nhất thấy đương nhiên biết không phải bị bọt rơi vào mắt, “Ngoan, nói anh nghe sao vậy? Chúng ta là vợ chồng mà, có gì không thể nói chứ, hửm?”
“Em không muốn làm vợ chồng với anh.” Tân Đồng đánh anh, khóc lớn hơn.
Lệ Đông Nhất nhìn thấy vậy, giúp cô lau nước và nước mắt trên mặt, cũng dội sạch sữa tắm trên người, “Sau này không được nói như vậy nữa, em không muốn làm vợ chồng với anh, ai cho phép em làm vậy.” Nói xong một tay giúp cô vén mớ tóc lòa xòa trước trán.
Tân Đồng hít mũi, “Cho dù yêu ai cũng không phải là anh.”
Lệ Đông Nhất bị giọng điệu của cô chọc cười, hai tay ôm lấy thắt lưng cô, “Vậy nữa hả? Ừm.”
Dưới thân bị va chạm thật mạnh, anh đã xuyên vào cô.
Tân Đồng nức nở một tiếng, hai tay bị ép quàng lên cổ anh, nước mắt chảy còn nhiều hơn cả nước.
“Anh có chuyện gì cũng không nói với em, toàn lừa dối em, anh là tên khốn!” Tân Đồng bấu lưng anh, mấy bọt nước nho nhỏ bắn ra, “Còn giở thói lưu manh nữa chứ.”
Lệ Đông Nhất vừa “làm việc” vừa trấn an cô, “Em muốn biết gì anh nói em nghe hết, được chưa?”
Mấy hôm nay quả thật anh dối cô làm rất nhiều chuyện, nếu cô muốn biết cũng không hề gì, nhưng bầu không khí hiện giờ thật sự chỉ thích hợp làm “chuyện ấy” thôi.
“Ngày mai anh nói cũng được.” Đầu óc Tân Đồng cũng xem như tỉnh táo.
Lệ Đông Nhất nhịn cười, trong giọng nói có chút tham lam, “Ừm.”
“Sau này không được như vậy nữa.” Tân Đồng trách móc, lần nào cũng dùng mỹ nam kế, không thấy chán à?
Nhưng tại sao cô lại vậy hết lần này đến lần khác, không thể chịu thua kém mãi, mỗi lần phải tính tiền lại mới được.