Đã sắp đến cuối năm, thư viện bận rộn một thời gian, cô liền sắp xếp ngày nghỉ.
Năm nay tết đến sớm, ngày nghỉ của Tân Đồng cũng sớm không ít.
Lệ Đông Nhất cũng khi bận khi rãnh, nhưng tối nào cũng nhất định về nhà cùng Tân Đồng và Nam Hợp ăn cơm và nghỉ ngơi.
Nam Hợp cũng sắp nghỉ học, Tân Đồng vốn nghĩ đợi cậu nghỉ sẽ đưa cậu đến Dung Trấn ăn tết với Tân Chí, sau đó cô lại quyết định chờ Lệ Đông Nhất rãnh sẽ dẫn anh cùng đến Dung Trấn ở một thời gian.
Lúc Tân Chí xuất viện, Tân Đồng dẫn Nam Hợp đến thăm ông.
Tân Chí rất thích Nam Hợp, còn Nam Hợp đối với ông ngoại hình như vừa gặp đã thân, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ngọt ngào, lúc ấy Tân Chí đã muốn dẫn Nam Hợp về Dung Trấn, ông nghĩ, Dung Trấn nhiều người quen nhìn thấy như vậy cũng không biết ăn nói thế nào, chi bằng để ông về đó đánh tiếng phòng bị trước với mọi người.
Đồng Dao cũng ghé qua một lần, thu dọn tất cả đồ đạc này nọ của cô ở nhà Tân Đồng đi.
“Dao Dao, dạo gần đây cậu bận rộn nhiều việc lắm à?” Tân Đồng tiễn cô xuống lầu, “Mình và Lệ Đông Nhất đã đăng ký kết hôn, muốn nói với cậu, nhưng gọi điện cho cậu thì không ai bắt máy, cậu sẽ không trách mình chứ?”
Lúc Đồng Dao đến, sắc mặt cô không được tốt lắm.
“Chúc mừng cậu nhé,” Đồng Dao đón lấy vali hành lý từ tay Tân Đồng, “gần đây xảy ra chút chuyện, mình tạm thời không đến thăm được.”
Tân Đồng im lặng, hồi lâu mới mở miệng, “Cậu muốn kể với mình không? Ở lại ăn cơm được không?”
“Không được, cậu đã kết hôn rồi, sao mình có thể không biết xấu hổ mà làm phiền cậu chứ?” Đồng Dao liên tục khoát tay, “Vả lại mình cũng nghỉ việc rồi, phải tìm việc mới liền, không biết sau này sẽ ở chỗ nào nữa?”
“Cậu nghỉ việc?” Tân Đồng thở dài, “Sao vậy?”
“Mình biết thế nào cậu cũng có phản ứng này mà,” Đồng Dao hình như thở không nổi, “Nói thật, công việc này cũng là cậu nhường cho mình, mình làm vậy, có phải rất không quý trọng hay không?”
“Dao Dao, cậu đừng nghĩ vậy mà,”Tân Đồng cắt lời cô, “Nhật báo Hoa Dương tốt mà, năng lực của cậu cũng giỏi, có gì mà mình nhường hay không nhường chứ?”
Mấy chuyện trước kia, Tân Đồng thật sự không muốn nghĩ đến, cũng không muốn đề cập.
Cô thích cuộc sống hiện tại, càng ngày càng thích ứng với cuộc sống vui vẻ bây giờ.
Hình như Đồng Dao bỗng có hơi kích động, “Tân Đồng, có đôi lúc mình thật sự hoài nghi cậu là khờ hay là ngốc?! Chẳng lẽ cậu không thấy lạ lúc cậu vô duyên vô cớ biến mất, Lệ Thịnh như phát điên lật tung toàn bộ thế giới để tìm cậu, nhưng không tìm thấy được chút gì sao?”
Tại sao nhỉ? Tân Đồng đương nhiên cảm thấy là Cao Lệ che giấu cô tốt vô cùng.
Địa chỉ của Tân Đồng thường viết chính là địa chỉ trước khi cô chuyển nhà, chưa từng thay đổi.
Nhưng Đồng Dao đã từng đến Dung Trấn, cô chọn không nói với Lệ Thịnh.
Khi đó nhật báo Hoa Dương có ý định đến trường chiêu mộ thực tập sinh, phó chủ biên vẫn luôn nhắm vào Tân Đồng, không ngờ Tân Đồng bỗng nhiên tạm nghỉ học. Thành tích của cô và Tân Đồng cũng tương đương nhau, phó chủ biên cũng có chút ấn tượng với cô, vì vậy cô tự nhiên trở thành người may mắn thế chỗ Tân Đồng.
Cô nghĩ, cô cũng có thể thay thế Tân Đồng, trở thành người trong lòng của Lệ Thịnh.
Nhưng cô sai rồi.
Lệ Thịnh thật sự đối xử đặc biệt với cô nhiều một chút bởi vì cô là bạn thân của Tân Đồng, nhưng vỏn vẹn chỉ có vậy mà thôi.
Mãi cho đến khi Tân Đồng tốt nghiệp, làm ở thư viện mới liên lạc với cô.
Cô lại đem tin tức này báo cho Lệ Thịnh đầu tiên.
Tân Đồng đã quay về, hơn nữa còn sống rất gần đây.
Cô chỉ muốn bù đắp.
Quả nhiên Lệ Thịnh cũng thành công theo đuổi lại được Tân Đồng.
Cô nghĩ rốt cuộc cô cũng bù đắp được một chút.
Là Tân Đồng, trong thế giới của cô ấy đột nhiên thêm một Lệ Đông Nhất, thêm một Nam Hợp, mới làm cô lại sinh ra hy vọng.
Nhiều ngày cứ lãng vãng xung quanh Lệ Thịnh, luôn quan tâm đến hỉ nộ ái ố của anh, không chỉ có Lệ Thịnh thấy phiền, chính cô cũng thấy chán ghét.
“Thật sự mình từng thích anh ấy,” Đồng Dao ngửa mặt, mắt cô hơi đỏ lên, “khi đó anh ấy đối xử tốt với cậu như vậy, mình rất hâm mộ, không biết thế nào lại mắc sai lầm như vậy.”
Khi đó Lệ Thịnh luôn lén lút tìm cô giúp đỡ, chuẩn bị những món quà khiến Tân Đồng kinh ngạc vui mừng.
Tân Đồng thích ngủ nướng, anh sợ Tân Đồng đói bụng sẽ đau bao tử, nên kiên trì mua đồ ăn sáng, luôn đứng dưới lầu ký túc xá gọi cô mang lên cho Tân Đồng, cũng tự nhiên chuẩn bị thêm một phần cho cô.
Cô đứng ngoài quan sát, cũng tham gia giúp một người đối xử chu đáo với một người khác.
Trái tim cô dần dần mất cân bằng, mặc dù cô luôn nhắc nhở mình, đó là Tân Đồng, là bạn thân nhất của cô, cô không thể làm vậy, không thể.
Nhưng, lại cứ thích.
Trước lúc Tân Đồng tạm nghỉ học, có khi vắng mặt cả ngày.
Lệ Thịnh sốt ruột, tìm cô trao đổi.
“Anh phải học cách thỉnh thoảng lơ là Đồng Đồng một chút, có đôi khi, như gần như xa ngược lại hóa hay.” Cô ra chủ ý cho anh.
Lệ Thịnh cười khổ, “Làm sao anh bỏ lơ được chứ?”
“Vậy để cho cậu ấy ăn chút dấm chua đi, thử xem cậu ấy có phải quan tâm đến anh hay không?”
“Ghen à?” Lệ Thịnh có hơi không hiểu.
Vì thế cô bèn ôm lấy Lệ Thịnh, hôn anh.
Chẳng qua chỉ là mượn cớ này để hoàn thành tâm nguyện của bản thân.
Sinh nhật lần trước, Lệ Thịnh và Tân Đồng đều tặng quà cho cô, chúc mừng sinh nhật với cô.
Ăn sinh nhật xong cũng đến khuya, cô về ký túc xá, từ cửa sổ nhìn xuống, thấy Lệ Thịnh vẫn còn đứng dưới lầu. Cô nhớ đến điều ước sinh nhật của mình, là sẽ vĩnh viễn làm một người bạn tốt, và có được nụ hôn của người mình thầm mến.
Hôm sinh nhật đó cô không dám nói, ngày đó trong phòng tập san của trường, cuối cùng cô cũng thử áp dụng, từ đấy sẽ hiểu rõ tâm nguyện của mình thế nào? Từ nay về sau thấy họ hạnh phúc, cho mình một câu trả lời thỏa đáng rồi sẽ làm người đứng nhìn họ hạnh phúc.
Nhưng không ngờ Tân Đồng lại trông thấy cảnh đó.
Ánh mắt Lệ Thịnh gần như muốn đốt cháy cô, nhất là phản ứng mãnh liệt của Đồng Đồng, tạm nghỉ học, biến mất.
Cô tự trách mình, Lệ Thịnh tự sa ngã.
Rồi về sau, Lệ Thịnh xuất ngoại, cô vào nhật báo Hoa Dương, thuận lợi được nhận, không có can đảm quay về trường học.
Tân Đồng gật đầu, nhìn xuống mủi chân, “Mình biết, Dao Dao, mình biết mà.” Cô dừng một chút, lại nhìn về phía Đồng Dao, “Nhưng cậu thật sự là một người bạn rất tốt.”
Cô rất quý Đồng Dao, cũng hiểu cô ấy.
Thích một người là một chuyện vừa hạnh phúc vừa đau khổ.
Kết cục đã như vậy rồi, nói nhiều nữa cũng chẳng giải quyết được gì.
“Đồng Đồng, mình có mua quà cho Nam Hợp, trong ngăn kéo ở trên lầu, nhưng chưa kịp chuẩn bị quà kết hôn cho cậu, đợi khi cậu tổ chức hôn lễ, nhất định sẽ bổ sung cho cậu.” Đồng Dao nghe xong lời nói của Tân Đồng, như thở phào nhẹ nhõm, “Mình thật hâm mộ câu, ngay cả con cũng có rồi, mình phải mau chóng tìm chỗ mới, cũng tranh thủ tìm đàn ông, kết hôn rồi sinh con, nếu không sẽ lạc hậu hơn cậu mất.”
“Dao Dao, cậu nhất định sẽ làm được.”
“Đương nhiên, đến lúc đó bảo Nam Hợp làm hoa đồng trong hôn lễ của mình được không?”
“Đương nhiên là được.” Tân Đồng cười đồng ý.
Đồng Dao ôm chầm lấy cô rồi buông ra, “Mình đi đây.” Cô kéo vali, bánh xe lăn trên đất phát ra tiếng rột rột, cô cố gắng thẳng lưng, bóng lưng nhìn qua rất thoải mái.
Tân Đồng nhìn cô, có chút không muốn, nhìn đến khi trong mắt nổi lên sương mù, mơ mơ hồ hồ.
“Chị Lệ?” Có hơi thở nóng rẫy phả vào sườn mặt cô, cô lập tức bị một sức mạnh kéo vào lồng ngực rộng, “Nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Lệ Đồng Nhất có hơi bực, anh đến đây cũng mấy phút rồi, nhưng hai người họ không nhìn thấy anh.
“Không nghĩ gì cả.” Tân Đồng hít mũi sụt sịt, muốn quệt nước mắt vào khăn quàng cổ ở trước ngực anh.
Dù sao, cũng là thứ cô mua cho anh mà.
Lại còn phải cùng chất liệu hoa văn với bộ khăn quàng cổ và mũ len của Nam Hợp, báo hại cô gần như đảo qua đảo lại mấy vòng quanh chợ.
Lệ Đông Nhất dường như hiểu thấu lòng cô, kéo cô ra, dùng ngón cái lau giúp cô, “Ai cho phép em không vui?”
“Không phải không vui, là Đồng Dao nói,” Tân Đồng bị anh kéo tay lên lầu, “Cô ấy phải đi, đi tìm khoảng trời riêng của cô ấy.”
Có lẽ sẽ rất lâu không gặp mặt?
Nghĩ đến đây, cô hơi đa cảm.
Cô thật sự không trách Đồng Dao.
Không có chuyện của Đồng Dao, có lẽ cô và Lệ Thịnh cũng không thể nào tiếp tục?
Cô không biết thân phận của anh, nhưng có một ngày cô sẽ biết.
Huống hồ, khoảng cách giữa cô và anh không chỉ có một Đồng Dao.
Anh có nhiều chuyện giấu cô, cô cũng dối anh.
Khi đó, nên giải quyết thế nào?
Lệ Đông Nhất hiểu, “Nếu em quyến luyến cô ấy, anh có thể sắp xếp một công việc cho cô ấy.”
Tân Đồng mệt mỏi buông tiếng thở dài, cách thức Lệ Đông Nhất giải quyết mọi chuyện luôn đơn giản như vậy, nhưng Đồng Dao, quên đi, cô ấy là người kiêu ngạo, nhất định sẽ không tiếp nhận đâu.
“Đúng rồi, sao anh về vậy?”
Cô là người rãnh rỗi đầu tiên nghỉ ở nhà, bình thường buổi trưa Lệ Đông Nhất không về.
“Không phải Nam Hợp sắp nghỉ rồi sao?”
“Ừm đúng, nhưng chuyện đó và chuyện anh về nhà có liên quan gì đến nhau?” Tân Đồng đi nấu cơm, cho đến khi ăn xong cơm trưa, mới lý giải được nụ cười bí hiểm trên mặt của Lệ Đông Nhất mang hàm ý gì.
Hiện giờ là ba người cùng nhau ngủ chung, Nam Hợp ngủ ở giữa, Lệ Đông Nhất chỉ có thể nhân lúc Nam Hợp ngủ, lén lúc kiếm chút cháo.
Lệ Đông Nhất sao chịu nổi, đợi Nam Hợp ngủ, âm thầm bế Tân Đồng qua phòng sát bên rồi thỏa thích một trận. Kết quả là, sáng sớm Nam Hợp thức dậy, hai người còn ôm nhau nằm ngủ ở bên này, Nam Hợp gõ cửa hồi lâu mới thức, nên cậu làm loạn một hồi.
Rồi sau đó, Nam Hợp luôn túm tay hoặc vạt áo của Tân Đồng mới ngủ, đợi đến giữa đêm, cuối cùng cậu bé cũng thả tay ra, Lệ Đông Nhất cam đoan trước khi Nam Hợp thức dậy sẽ bế cô về phòng, kết quả đến phòng sát bên, Tân Đồng buồn ngủ không chịu phối hợp, cũng đành thôi.
Vừa nghĩ đến sau khi Nam Hợp nghỉ, ngày nào cũng ở nhà, sẽ chiếm dụng bà xã của mình bất kể ngày đêm, anh Lệ đây liền cảm thấy “đau buồn không thôi”, đành hạ quyết tâm nghỉ làm nửa ngày, thưởng thức món thịt béo bở này mới được.
“Lệ Đông Nhất, không được.” Tân Đồng rất có nguyên tắc, “Giờ là ban ngày, ban ngày đó!”
Chỉ nghe nói buổi tối hóa sói, đây rõ ràng là ban ngày mà, sao lại có thể như vậy được?
Lệ Đông Nhất làm sao quan tâm mấy chuyện này, kéo rèm cửa, trong phòng nhất thời tối tăm, dường như tiếng động bên ngoài đều bị bóng tối hấp thu, cực kỳ yên tĩnh.
“Em còn chưa rửa chén.” Mới dọn bàn sạch sẽ, Tân Đồng nhìn xung quanh xem có cái gì có thể mượn cớ làm cho người này dừng hành động.
“Để anh rửa chén, anh đón Nam Hợp và anh chuẩn bị luôn cơm chiều.” Lệ Đông Nhất không cho Tân Đồng có cơ hội, đôi môi nóng bỏng phủ xuống Tân Đồng, Tân Đồng ngất ngây mền nhũn, đành phải dựa vào vai Lệ Đông Nhất nhẹ nhàng thở dốc.
“Vậy cũng được.” Tân Đồng run rẩy dán môi mình lên môi anh, “Nhưng chỉ cho phép lần này thôi nha.”
Cô cũng cần làm chút chuyện để có thể quên đi đau buồn và bất an do sự ra đi của Đồng Dao mang lại.
Lệ Đông Nhất chỉ chờ có vậy, kéo cô sát vào mình, tiếp tục đồng tác vừa rồi, chiếc lưỡi ấm nóng không ngừng khuấy đảo trong miệng cô, mười ngón tay đan vào nhau, nụ hôn triền miên không dứt, cho đến khi quần áo lộn xộn, da thịt dán vào nhau, được thỏa nguyện, càng không ngừng đòi lấy.
Tân Đồng tiếp nhận, đáp trả, trong lòng không có suy nghĩ nào khác, nếu nhất định phải có gì đó, thì có lẽ chỉ là bốn chữ…
Cam tâm tình nguyện.
Cho đến khi Tân Đồng mở miệng xin tha, Lệ Đông Nhất mới tiếc rẻ buông cô ra.
“Ngủ một lát đi em.” Lệ Đông Nhất khẽ hôn lên làn mi cô, giọng nói ôn tồn.
Tinh thần phấn chấn, anh nhẹ tay nhẹ chân làm xong việc nhà, thấy Tân Đồng còn đang ngủ say, Lệ Đông Nhất nhẹ nhàng đóng cửa, đi đón Nam Hợp.
Bây giờ no nê rồi, có thể nhịn đói được mấy ngày, nhưng mà, bữa kế tiếp phải ăn ở đâu đây?
Ngón tay Lệ Đông Nhất gõ gõ vô lăng, vừa tự hỏi vừa chờ đèn xanh.
Nhưng mà vấn đề này thật khiến người ta phiền não mà.
***
Hậu trường:
Ngày nọ, Nam Hợp và mẹ cậu dựa sát vào nhau ngồi trên sô pha cùng xem phim Hàn Quốc.
Anh Lệ nhà ta cứ đi tới đi lui mấy chục lần, đều bị xem nhẹ, bèn giận: Nam Hợp, con là con trai, sao có thể xem ba cái phim này?
Nam Hợp bèn rời đi như ý nguyện của người nào đó.
Anh Lệ thấy con trai vào phòng đóng cửa, lập tức ngồi xuống bên cạnh Tân Đồng.
Tân Đồng: Không phải anh nói con trai không nên xem phim này ư?
Anh Lệ nhà ta: Anh là đàn ông rồi.
Tân Đồng: … … … Ý của anh là anh già rồi à?
Anh Lệ (oán thầm): Già hay không chẳng lẽ em còn không rõ à, nếu không rõ thì đêm nay có thể thử lần nữa.
Nam Hợp: Hu hu, ba, sao ba có thể như vậy chứ?
Rồi một ngày nọ, Nam Hợp và Tân Đồng cùng ngồi trước bàn học của Nam Hợp.
Anh Lệ: Hai mẹ con đang làm gì vậy?
Nam Hợp: Mẹ đang dạy con làm bài tập.
Anh Lệ: Để ba dạy con, đừng làm mẹ mệt.
Tân Đồng oán thầm: Rõ ràng anh là người ngày nào cũng khiến em mệt nhất…
Nam Hợp: Đây là ngữ văn.
Anh Lệ vung tay: Ngữ văn có gì khó chứ? Con quên ba con là người toàn năng à?
Tân Đồng rời khỏi như ý nguyện.
Cuối cùng, Nam Hợp và ba cùng nhau làm bài tập đến trưa, ai cũng không thành công chiếm dụng được phút giây nào của Tân Đồng…