Đệ Luyến

Chương 7: Khuất nhục

Hai vật thể lạnh lẽo đều cố định vững vàng ở trước ngực, Tôn Bách cho rằng trừng phạt của em trai đã kết thúc, trong lòng thở dài một tiếng, không biết tạo thành kết cục như vậy nên nên trách ai. Die nd da nl e q uu ydo n Nhưng bác sĩ kia cầm kéo lên, cắt quần của anh ra làm dương v*t bại lộ ở trong không khí, trên mặt Tôn Bách hơi ửng đỏ một cái, dùng dây thừng quấn chặt ở phần gốc, bác sĩ bắt đầu xoa nắn dương v*t của anh.

Còn có cái gì? Tôn Bách không biết rốt cuộc em trai định giày vò đến khi nào. Die nd da nl e q uu ydo n Cảm giác cách găng tay cao su rất kém, nhưng không mấy lần dương v*t của Tôn Bách không bị khống chế gắng gượng thức dậy, phần gốc rễ bị trói làm dục vọng ở trong người anh bị đè nén, cái này là xót xa của đàn ông.

Bác sĩ khử trùng linh khẩu của anh một lần lại một lần, sau cùng bắt đầu lấy cái to hơn vừa rồi  chĩa chính xác vào miệng linh khẩu, không cắm vào nhưng ngẩng đầu nói hỏi Tôn Kê: "Thật sự làm sao? Sau khi đeo bi vào anh ta cũng không bao giờ có thể tiếp tục chạm phụ nữ, đối với tiết niệu(4) và xuất tinh cũng có ảnh hưởng, hơn nữa vết thương rất dễ dàng bị nhiễm trùng." 

(4) Hệ tiết niệu là hệ thống giúp cho cơ thể trong việc thải ra bên ngoài những chất lỏng dư thừa và các chất hòa tan từ sự lưu thông máu. Các chất lỏng này tập trung ở thận, sẽ có một số chất được tái hấp thu ở đây, còn lại sẽ được lọc và chuyển xuống bọng đái để sẵn sàng đưa ra ngoài.

"Không sao, cứ làm dựa theo lời tôi nói." Giọng nói Tôn Kê rất kiên định, dường như tất cả đều không thể ngăn cản anh.

Tôn Bách biết em trai muốn làm gì, tứ chi giãy giụa dữ dội, cơ hồ là dùng một loại ánh mắt cầu xin nhìn em trai, với hi vọng cuối cùng nó có thể thu tay lại, nhưng hiện thực và hi vọng luôn chênh lệch rất xa.

Bác sĩ kia vỗ vỗ Tôn Bách nói: "Thả lỏng, nếu không máu sẽ không cầm được, cậu quá cứng sẽ làm linh khẩu mở quá lớn rất dễ nhiễm trùng." Nghe nói như thế Tôn Bách như quả cầu da xì hơi, mặc cho bác sĩ làm việc. Die nd da nl e q uu ydo n Thế nhưng lần này không nhắm mắt lại nữa, nhìn một kim tiêm thô to từ từ miệng linh khẩu xuyên qua, xuyên qua giữa lỗ nhỏ, cây tiêm rất to rất khó đi qua mỗi khi vào một phần chính là một phần đau đớn, nỗi đau nhức trên người còn kém xa nỗi nhục mang tới trong lòng, lúc kim tiêm khiến trong lòng Tôn Bách xuất hiện nỗi hận mãnh liệt với em trai. Máu đã nhuộm đỏ dương v*t của anh, nhỏ dưới thân thể trắng như tuyết trên giường, rất xinh đẹp. Kế tiếp anh đã không muốn nhìn nữa, lúc này từng cảnh tượng nhục nhã đủ để nhắc nhở anh.

Động tác bác sĩ kia rất nhanh, rút vòng qua làm liền một mạch, cẩn thận lau máu trên người của anh, gật đầu nói với Tôn Kê: "Khá tốt, hiệu quả không tệ, tốt nhất chờ mấy tiếng nữa thả cậu ta ra, khi đó vết thương đã khép lại." Bàn giao xong đẩy xe đi ra ngoài. 

Tôn Kê nhẹ nhàng mơn trớn ba cái vòng kim loại, lấy khăn mặt trong miệng anh trai ra, nói dịu dàng: "Rất đẹp. Em cũng không nhịn được muốn anh." Chống lại là một đôi mắt lửa giận thiêu đốt.

"Tôn Kê, em hài lòng như vậy sao? Sỉ nhục anh như vậy, coi như trừng phạt xong rồi? Có thể thả anh." Trong giọng nói lạnh lẽo không mang theo một chút nhiệt độ, chỉ có tức giận và khuất nhục. 

Vốn lúc đầu Tôn Kê tức giận đã từ từ trở lại bình thường, vừa lắng giận thì nghe được lời nói của anh trai như vậy, lửa giận phun trào một lần nữa, bóp mặt của anh trai nói oán hận: "Sao lại kết thúc? Em sẽ muốn anh trở lại, em nói rồi cả đời anh là của em." Không để ý phản kháng của Tôn Bách hôn xuống.

Rất thô bạo, dùng sức gặm cắn môi Tôn Bách.

"A......"

Tôn Kê thăm dò vào đầu lưỡi bị cắn, máu từ từ lưu lại ở khóe miệng.

"Bốp!" Lập tức Tôn Kê tát anh trai một cái, suýt nữa quát: "Vì sao cái con tiện nhân kia có thể hôn anh, em không thể? Anh ngăn cản cũng không được." Die nd da nl e q uu ydo n Anh nắm cố định hàm dưới của anh trai, lần thứ hai hôn xuống, máu trên đầu lưỡi theo nước bọt chảy vào miệng của Tôn Bách, máu tanh mang lại một ít vị ngọt. Đến lúc môi Tôn Bách vừa sưng vừa đỏ, mới thả ra.

"Chờ vết thương khép lại, em sẽ làm anh." Tôn Kê ha một câu nói như vậy rời khỏi gian phòng, để lại anh trai toàn thân trần trụi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nơi bị đâm qua bắt đầu nóng rát đau đớn biến thành căng ra đau nhức, có thể sưng lên rồi. Thời gian một người ở trong gian phòng có vẻ càng dài đằng đẵng, trong lúc bác sĩ kia đến một lần nữa, giúp Tôn Bách khử trùng xung quanh vết thương, bôi ít thuốc, sau đó còn lại là một người chờ đợi dài dằng dặc.

Chờ đợi là dằn vặt khá dài, Tôn Bách không dám ngủ sợ đang ngủ sẽ gặp chuyện càng đáng sợ hơn. Die nd da nl e q uu ydo n Không biết đã qua bao lâu, hai giờ? Bốn giờ đồng hồ? Có lẽ lâu hơn? Trong mơ màng, cửa mở ra một lần nữa, bóng đen cao lớn của Tôn Kê xuất hiện trước mắt.