Đế Hồn Lạc

Quyển 2 - Chương 17

Hung giáp toái nhục hải loa toàn, băng biện tinh thấu hóa nhứ hoa



Lúc này nơi đàn Côn đàn quay quan đột nhiên dâng lên một cỗ nghịch lưu, dòng nước như lốc xoáy từ đáy biển đột ngột xông lên, giữa xoáy nước lại thấy nhiều điểm giáp phiến lóe sáng, không biết là vật gì, nhưng những điểm sáng kia tựa hồ dần tăng thêm, đợi xem cẩn thận, cư nhiên là lân giáp từ trên người cự Côn bóc ra!!!

Trong dòng xoáy nước cấp tốc xoay tròn đích, đừng nói là hòn đá, cho dù là một phiến lá mỏng cũng có thể sắc bén như lưỡi dao, huống chi là lân giáp kiên hậu của Côn tộc lâu năm sống ở biển Bắc Minh?! Thân Côn vốn khổng lồ, vảy trên người há chỉ dùng trăm triệu để đo đếm, vảy từ trên người hơn mười cự Côn rơi lẫn vào trong nước, lúc này như vô số lưỡi dao sắc bén tùy lốc xoáy mà động, bị cuốn vào trong này, chỉ sợ trong chớp mắt sẽ bị cắt thành vạn mảnh nhỏ! Chả trách năm đó ngay cả Long tộc lân giáp cứng rắn động tác linh hoạt cũng phải kinh chấn.

Diêu Quang cũng không nghĩ đến chúng nó thế nhưng có chiêu này, cho dù hắn thi triển lực háo tổn trên phạm vi rộng, nhưng giáp phiến nhiều lắm, vả lại tùy sóng mà động, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, căn bản không thể nào bắt giữ, hơn nữa nếu hắn thi triển háo khí lúc này, chỉ sợ sinh linh Thủy tộc xung quanh khó tránh khỏi một kiếp, mặc dù có thể diệt cự Côn, nhưng cũng khó bảo toàn không thương tổn mạng y. Nếu như đổi lại là trước kia, hắn căn bản tuyệt không do dự, nhưng mà lúc này tâm niệm vừa động, nếu đem Đông hải nháo đến long trời lở đất, Dư Tĩnh tất khó giao đãi với Đông hải Long vương......

Chính là một khắc do dự như thế, nhất thời mất tiên cơ, trong chớp mắt đã bị Côn giáp vây quanh như phô thiên cái địa! Côn giáp màu xanh đen sắc bén như lưỡi dao rít gào như dã thú, dần dần tiếp cận Diêu Quang, càng ở trên hai má Diêu Quang, cánh tay rạch ra những miệng máu sâu hoắm.

Diêu Quang vội vàng thúc dục háo tức, hủy diệt những giáp phiến lượn vọng gần người, nhưng mà Côn vốn to lớn, vảy lại nhiều, căn bản giống như tiêu diệt không bao giờ hết! Trong nháy mắt lại có càng nhiều giáp phiến mang theo thanh âm mãnh thú rít gào mãnh liệt xông tới! Diêu Quang bị vây trong hiểm cảnh trùng trùng, mắt thấy sẽ bị lợi giáp phân thây, bên ngoài, Trượng Li cùng mười vạn Thủy quân mặc dù gấp gáp muốn viện trợ, nhưng bởi vì hà sa số lợi giáp điên cuồng xoay vòng bên ngoài mà không thể tới gần mảy may, nếu có đến gần một chút, chỉ sợ sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ ngay lập tức, cho dù kiên cố như Long giáp cũng khó mà may mắn thoát khỏi!

Thiếu niên vô kế khả thi, thân thể ốm yếu giống như bị hắc thú nuốt vào trong bụng, nhưng hắn vẫn quật cường ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời mang sát khí, không mang theo nửa điểm thỏa hiệp.

Cho dù có phải chiến bại, hắn cũng không đánh mất uy thế của Phá Quân trong thất nguyên tinh quân!

Hắn tâm ý đã định, đang muốn thúc dục tinh nguyên lực, mặc dù cá chết lưới rách, hắn cũng muốn toàn tộc cự Côn chôn cùng mình!! Háo tức cuồn cuộn trong cơ thể, mắt thấy phải phá thể mà ra. Bỗng nhiên, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc: “Đừng nóng vội, bất quá chỉ là mấy con cá trở mình thành sóng mà thôi, không cần phải vận dụng tinh nguyên lực.”

Diêu Quang quay đầu nhìn, một thư sinh áo trắng bước ra từ trong âm dương đạo, biểu tình khinh mạn tùy ý như thể rãnh rỗi đi dạo trùng hợp đi ngang qua vậy.

“Ngươi tới làm gì?!”

Diêu Quang kinh hoảng, hắn xiết chặt nắm tay, cả người cuộn trào pháp lực mắt thấy phải phá thể mà ra, nhưng Dư Tĩnh lại cố tình đứng bên cạnh hắn! Thiếu chút nữa...... Thiếu chút nữa liền......

Một khi thi triển hồn nguyên lực, liền không phải do hắn khống chế, pháp lực của hắn một khi không khống chế được, những kẻ bên cạnh há có thể tránh được bị háo tức hủy diệt?! Đã từng, tại địa phủ, Tống Đế Vương cũng bởi vì hắn không khống chế được lực lượng mà bị hủy đi chân thân, thậm chí bị thổi tán hồn phách, bảy phách nhập vào luân hồi...

Hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi lực lượng của chính mình.

Giờ hắn mới phát giác, đám tiên nhân trên trời vì sao chán ghét hắn như thế… Hiện tại ngay cả chính hắn, cũng sợ hãi, thậm chí căm hận thứ hư háo lực khó khống chế lại vô cùng khủng bố, thậm chí có thể dễ dàng giết chết người bên cạnh mình!

Dư Tĩnh tựa hồ nhận thấy được tình tự của hắn, mỉm cười, khẽ cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Diêu Quang, kéo cả người hắn vào lòng.

“Đừng lo lắng, ngươi xem!” Dư Tĩnh nâng một lóng tay lên, tùy ý điểm nhẹ lên hư không, một mảnh giáp phiến điên cuồng xoay trong lốc xoáy bỗng nhiên nhẹ tẫng rơi rơi xuống. Diêu Quang kinh ngạc không nhẹ, lại thấy loại tình huống này nhanh chóng lan tràn, từng mảnh từng mảnh giáp phiến dừng lại, không còn di động nữa, lơ lửng trong biển.

Đợi xem cẩn thận, chỉ thấy nước xung quanh nó thế nhưng đã kết thành hàn băng, sinh sinh đông cứng giáp phiến bên trong, đã không có dòng nước kéo, dù cho vảy Côn có lợi hại hơn nữa chẳng qua cũng chỉ như một khối đá vô dụng mà thôi.

Trên người Dư Tĩnh phát ra, là quỷ âm khí mà ngay cả hồn phách đều có thể bị đông cứng!!

Nhưng mà y cũng mỉm cười, cứ như vậy nhẹ nhàng ôm Diêu Quang, ngẩng đầu nhìn vòng xoáy ốc bị quỷ âm khí đóng băng, giống như bậc thang thủy tinh xoắn ốc xoay quanh hướng lên trên, trong suốt long lanh, hai người cứ như thế đứng ở vị trí trung ương, cảnh tượng bốn phía thủy vực đã cách nơi này một tầng băng dày, nhìn qua mơ hồ khó phân biệt.

Y vươn tay, giống như hái hoa dễ dàng gỡ xuống một miếng Côn giáp nhỏ, chiếc vảy đen phát xanh bị một tầng băng mỏng bao lấy, tựa như mặc ngọc ẩn bên trong thủy tinh trong suốt, tựa như cánh hoa, linh động động lòng người, hoàn toàn tưởng tượng không ra đó chính là thứ lợi khí có thể xé rách thân thể người lúc nãy.

Mở tay Diêu Quang ra, đặt giáp phiến lên: “Nhìn xem, xinh đẹp chứ?” Dư Tĩnh cười khẽ, “Cho dù là thái đao cũng sẽ cắt vào ngón tay trù nương, lợi kiếm giết người có khi cũng có thể dùng để cứu người. Ngươi mặc dù là lưỡi kiếm sắt bén trên chín tầng trời, ta cũng có thể hóa thành vỏ kiếm chắc chắn nhất. Cho nên, không cần lo lắng.”

Từ đầu ngón tay mềm như tơ khẽ chạm, cơ thể buộc chặt dễ dàng thả lỏng, bóng ma vẫn tồn tại trong lòng từ trước đến nay cũng bị nhẹ nhàng kéo ra, đặt ở dưới ánh mặt trời lập tức tiêu tan.

Mũi có chút chua xót, ánh mắt có chút cay rát, Diêu Quang quật cường cho rằng là này do thân xác phàm nhân quá mức yếu ớt.

“Ai muốn ngươi làm vỏ kiếm chứ?! Ít ở đó tự mình đa tình!!”

Thư sinh nở nụ cười, Phá Quân tinh của y luôn quật cường đến đáng yêu như thế, bảo y sao có thể buông tay? Cách một tầng băng cứng thật dày, người bên ngoài không thể thấy rõ động tĩnh bên trong, liền không kiêng nể gì cọ cọ vành tai khéo léo của Diêu Quang: “Có chuyện, nói ra ngươi không được giận......”

Diêu Quang tức giận khịt mũi: “Nói.”

“Kỳ thật ta đã tính qua mệnh số cho mình, thiên mệnh hai mươi lăm năm.”

Diêu Quang không biết y bỗng nhiên nói chuyện này làm gì, nhưng mà trong lòng cũng không khỏi nhảy lên: “Kia… vậy thì sao?”

“Cho nên, hôm nay là đại nạn của ta.”

Y nói được bình thản như vậy, nhưng Diêu Quang lại nhảy dựng lên, quay đầu lại một tay nắm lấy cổ áo y: “Ngươi nói cái gì?!” Biết rõ thiên mệnh sắp hết, y còn đi theo lắc lắc lư lư sau lưng mình, quả nhiên là ngại mạng quá dài sao!

“Sinh tử có mệnh.” Dư Tĩnh lại mang một bộ nhìn thấu thế sự, “Thế gian không phải có câu ngôn, diêm vương bắt ngươi chết canh ba, nào giữ được người đến canh năm? Ta đã là đệ chủ đệ tam điện, đương nhiên cũng không có thể hủy đi đài Diêm Quân.” Y cười cười, “Mới vừa rồi ta đã nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn đường, bất quá lúc này còn nhiều việc, liền hỏi Long vương mượn cái pháp khí nho nhỏ, tranh thủ được thêm khoảng nửa khắc.” Nói xong, nâng tay ấn lên thiên linh cái (đỉnh đầu), thế nhưng lại thấy y rút ra một cây trường đinh dính đầy huyết tương!

“Ngươi ──” Diêu Quang vội vàng đỡ lấy Dư Tĩnh, đoạt lấy cái trường đinh lại nhìn kỹ, nhận ra là Định Hồn Đinh!

Định Hồn Đinh không phải là bảo vật tiên gia tầm thường, vốn là lấy hồn mộc mọc dưới chân núi Bối Âm dùng lửa U Minh thiêu đốt tạo ra trường đinh, đinh này có thể định hồn, mặc dù tên đã được viết trên sổ sinh tử, cũng có thể lưu người lại nhân gian nhất thời tam khắc, chẳng qua, ai lại nguyện ý vì nhất thời tam khắc này, chịu đựng nỗi đau trường đinh đinh nhập thể?!

Tất nhiên Diêu Quang biết lợi hại trong đó, trừng Dư Tĩnh.

Đem cái trường đinh ngay cả hồn phách đều có thể chế trụ hồn phách đâm vào vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể, lại đem thống khổ muốn sống không được muốn chết không xong đó che giấu dưới nụ cười bình tĩnh.... Nam nhân này, từ lúc quen biết hắn đến nay, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu nổi khổ không nói nên lời?

Định hồn đinh rời khỏi cơ thể, pháp lực Dư Tĩnh mạnh mẽ thúc dục cũng không thể duy trì, quỷ âm khí bốn phía lập tức tiêu tán vô hình.

Tiếng băng vỡ, giống như ngọc lưu ly rơi xuống đất, thanh thúy dễ nghe, đám giáp phiến không còn bị xoáy nước chi phối chậm rãi chìm xuống đáy biển, xếp thành từng gò đồi nhỏ. Cách đó không xa, đám cự Côn mất đi lân giáp bảo hộ giống như rùa rời vỏ, tuy rằng một kích kia quả thật uy lực vô cùng, nhưng mà hậu quả cũng làm cho bọn họ giống như khối thịt không chịu nổi một kích, Trượng Li dẫn mười vạn Thủy tộc chế phục tất cả chúng nó, lấy dây thừng thô to buộc chặt chờ xử lý.

Nước biển quanh Diêu Quang cùng Dư Tĩnh một lần nữa khôi phục dòng chảy.

Một tầng huyết vụ mỏng từ trên người Dư Tĩnh bay lên, từ từ tản ra trong nước.

“Ngươi......”

Diêu Quang cảm giác đầu một trận nổ vang, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ có thể gắt gao giữ chặt thân thể Dư Tĩnh, giống như sợ chỉ một khắc sau, y sẽ giống như lúc trước vậy, ngay cả thân thể cũng biến mất chẳng còn bóng dáng tăm hơi.

Như thế nào mới tốt?!

“Ngươi ── ngươi chờ ta, trong điện của ta có vô số linh chi tiên thảo, nhất định có thể cứu mạng ngươi! Nếu không được… Đúng rồi! Còn có vạn tuế tiên đan trong hồ lô của Nam Cực Tiên Ông!......” Trong lúc nhất thời hắn vắt óc tìm hết mọi biện pháp để bảo trụ tính mạng của Dư Tĩnh, nhưng mà hắn cũng rất rõ, cửu thiên xa xôi, nếu chạy đến đó, chỉ sợ đã không còn kịp nữa.

Lúc này chợt thấy hai mạt quỷ ảnh, một đen một trắng, đúng là địa phủ câu hồn sứ giả ── Hắc Bạch Vô Thường! Không biết khi nào đã canh giữ bên cạnh Dư Tĩnh, trong tay nắm xiềng xích băng lãnh, chỉ đợi Dư Tĩnh vừa đoạn sinh khí, liền khóa hồn câu phách.

“Các ngươi không được dẫn hắn đi!!” Diêu Quang lại khó có thể kềm chế, thi triển pháp thuật muốn đuổi Hắc Bạch Vô Thường đi, ai ngờ lại bị Dư Tĩnh giữ chặt.

Quay đầu lại, thấy thư sinh kia sắc mặt tái nhợt như tro tàn lắc đầu: “Đừng, bọn họ tới đúng lúc.”

“Ngươi phải đi theo bọn họ?! Không được!! Ta không cho phép! Người Phá Quân tinh ta muốn giữ, cho dù Diêm Vương đến đây, cũng không thể mang đi!!”

“Phá Quân tinh quân, lời này không khỏi quá lớn đi?”

Thanh âm trầm ổn uy nghiêm vang lên từ không trung, chỉ thấy Hắc Bạch Vô Thường quỳ xuống hai bên, Diêm Quân mặt đen từ hư hóa thật, cất bước đến.

Quỷ vương chưởng quản chư ủy âm minh, nắm giữ quyền sinh sát, một bộ sách sinh tử, một cây bút son, phán thiện ác nhân thế, định ngày sinh tử. Lúc này đột nhiên xuất hiện ở Đông hải, khiến trong phạm vi trăm dặm, mười vạn Hải tộc kinh hoàng.

Nhưng phá quân tinh diêu quang kiêu ngạo không sợ uy thế này, thấy Diêm Quân giá lâm, nhưng lại nói: “Tới vừa lúc!”

Diêm Quân khuôn mặt chính trực không giận mà uy, nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Bổn vương không biết, nguyên lai Phá Quân tinh còn nắm giữ quyền thiên mệnh sinh sát.”

Thiên mệnh sinh sát không phải chi chức của Phá Quân, phá quân chủ hư háo, quản phá quản sát, lại cố tình không quản sinh. Nhưng mà Diêu Quang vẫn không bởi vậy mà lùi bước: “Cho dù bản quân không nắm quyền này, nhưng lần này cũng khó tránh khỏi phải miễn cưỡng Diêm Quân!!”

Diêm Quân nhíu đôi mày rậm: “Hành động này của Phá Quân tinh quân chính là vi phạm thiên mệnh, cố tình làm bậy như vậy, chỉ sợ cho dù có Tham Tang tinh quân đứng ra bảo đảm, trước mặt Thiên quân cũng khó mà công đạo đi?”

“Ta ──” Nhắc đến Tham Lang tinh quân, Diêu Quang tựa như bị điểm huyệt đạo không thể nói nên lời, không sai, nếu hắn gặp rắc rối, Thiên đế trách cứ, Thiên Xu đứng đầu thất nguyên tinh quân, khó tránh khỏi bị chỉ trích. Nếu là chuyện khiến Thiên Xu khó xử, hắn tuyệt đối không thể làm….

Dư Tĩnh nhìn hắn lặng yên, trong lòng hiểu rõ.

Mặc dù sớm biết trong lòng Diêu Quang, mình không thể so sánh được với Tham Lang tinh quân, nhưng mà khi sự thật hiện ra trước mắt, trong lòng vẫn khó tránh khỏi ảm đạm.

Bảy phách vốn đã có chút tan rã hiện giờ lại càng khó thu thập lại lần nữa… Mà thôi, Diêu Quang cũng đã từng vì mình mà cản trở Hắc Bạch Vô Thường và Diêm Quân địa phủ. Có phần tâm tư này, y sớm nên thỏa mãn, không phải sao?

Nhưng mà, đang lúc y lặng lẽ nhắm mắt, tính toán thuận theo thiên mệnh, lại bỗng nhiên nghe được tiếng nói thanh thúy bình tĩnh của thiếu niên kia.

“Việc này bản quân sẽ giải thích cùng khôi thủ. Người, phải lưu lại!”