Đế Diệt Thương Khung

Chương 98: Băng tinh

“Những người đi vào nơi này, từ trước đến nay chưa từng có thể sống sót trở về, ngươi đừng cố chống trả, đợi bổn tôn sau khi cắn nuốt ngươi xong, có thể để lại cho ngươi một chút hồn phách, để kiếp sau ngươi đầu thai lại.”

Âm thanh to lớn vang lên khiến cho lỗ tai của Thanh Lâm chấn động, xung quanh không ngừng xuất hiện những gợn sóng, sau khi lời nói vừa dứt, một cái càng khổng lồ, quét ngang bầu trời, trực tiếp bay về phía của Thanh Lâm.

Sắc mặt của Thanh Lâm biến đổi, con bọ cạp này tuy chỉ là linh hồn tàn dư, nhưng vẫn cực kỳ kinh khủng, lúc còn sống nó nhất định là con yêu thú rất mạnh. 

Khi cái càng này đánh xuống, Thanh Lâm không một chút do dự liền đánh ra Đế Ma chưởng và cũng vào lúc này cậu cũng chẳng thèm nhìn, bàn tay bật về phía sau đánh một cái mạnh, Đế Ma chưởng đó lập tức bao phủ lấy sương mù ở trên trời, đánh về phía càng khổng lồ.

Rầm một tiếng, ngực của Thanh Lâm chấn mạnh, một ngụm máu trực tiếp phun ra, khuôn mặt trắng bệch, bàn tay Đế Ma chưởng hoàn toàn do sương mù hình thành ở phía sau lưng cậu cũng trực tiếp vỡ nát.

Cậu là đỉnh cao cảnh giới Cố Nguyên, thậm chí có thể quét sạch kỳ đầu Linh Đan có thể đánh thắng trung kỳ Linh Đan, có thể chiến một trận với hậu kỳ Linh Đan. 

Nhưng thực lực của con bọ cạp này thực sự là rất mạnh, dưới cú đấm lúc nãy, cái càng khổng lồ đó hoàn toàn không có bị thương một chút gì hết, thậm chí sau khi đánh tan Đế Ma chưởng, thế như phá trúc (*), vẫn đè lên trên Thanh Lâm.

Lúc này, cánh tay lớn khổng lồ đó chỉ còn lại một phần hai, Thanh Lâm trực tiếp thu nó lại, tốc độ không giảm rồi đột nhiên đưa ngón tay ra, ấn một cái nhẹ về phía cái càng khổng lồ đằng sau.

“Thuật định hình.” 

Thuật định hình, có thể làm ngừng cơ thể, có thể làm ngừng lại tinh thần.

Sau khi đạt được thuật định hình, khi sử dụng nó Thanh Lâm chưa từng thất bại qua, nhưng vào khoảng khắc này, sắc mặt cậu đã thay đổi một cách chóng mặt.

Cái càng khổng lồ đó hoàn toàn không có chút dấu hiệu gì ngừng lại, thậm chí sau khi thi triển thuật định hình, Thanh Lâm lại phun ra một ngụm máu lần nữa, bởi cậu bị sự thi triển thất bại này cắn nuốt ngược lại. 

“Dựa vào thực lực của ta, cho dù lúc này đây là cảnh giới Linh Đan cao nhất, cũng có thể ngừng lại một hồi, thậm chí đối với cảnh giới Bổn Thần cũng có tác dụng, vậy thực lực của con bị cạp này, đã vượt qua cảnh giới Bổn Thần rồi.”

Sắc mặt của Thanh Lâm nghiêm trọng, trong lúc chạy, ánh sáng lấp lánh phía sau cậu, như mặt trời màu đỏ, chiếu rọi thiên địa.

Một hư ảnh cao hai trượng từ từ xuất hiện ở phía sau, khuôn mặt giống Thanh Lâm như đút, nhưng thần sắc của hư ảnh này lại cực kỳ bình tĩnh, đứng trên hư không phía sau của Thanh Lâm, nhìn từ trên cao xuống. 

Hư ảnh của Đế Thần.

Đột nhiên, Thanh Lâm quay người lại, nhìn thấy con bọ cạp đó vẫn không chút do dự, rõ ràng là không nhận ra hư ảnh của Đế Thần.

Cậu có chút nghi hoặc, tại sao nó có thể phân biệt ra khí tức của Đế Ma chưởng, vậy sao lại không nhận ra hư ảnh của Đế Thần? 

Nhưng loại nghi hoặc này không có duy trì bao lâu, sau khi hư ảnh của Đế Thần xuất hiện, toàn thân cậu bộc phát ra toàn bộ thực lực, sắc mặt của cậu cũng xuất hiện vẻ mặt dữ tợn, quần áo phồng lên, ánh sáng màu đỏ chiếu rọi khắp nơi.

“Cú nhảy đầu tiên của đế thể, Băng Tinh.”

Giọng nói lạnh lùng của Thanh Lâm từ trong miệng truyền ra, vào khoảng khắc này, không gian xung quanh đều bị vỡ hết, vào lúc này, thời gian giống như đã ngừng lại và không gian trong cửa ải sương mù đầu tiên này, bắt đầu xuất hiện vỡ nứt, tầng tầng đỗ nát. 

“Hửm?”

Con bọ cạp đó phát ra tiếng kinh hô, một cảm giác bất an dâng lên từ trong đáy lòng, nhưng nó cố đè nổi bất an này xuống, lạnh lùng nói: “Giả thần giả quỷ, dựa vào thực lực cảnh giới Cố Nguyên của ngươi thì sao ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tôn được.”

Tuy nói như thế, nhưng cảm giác bất an đó càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng nó rất bực bội, ra tay cũng rất hiểm ác, lại là chín cái càng, kèm theo đó là cơ thể khổng lồ không thể tả nổi của nó, bay về phía Thanh Lâm. 

Và cũng vào lúc này, trên cái càng khổng lồ đó, có ánh sáng màu đỏ rực xuất hiện, đây không phải là hỏa diễm, nhưng nhiệt độ nó lại cực kỳ cao, vừa mới xuất hiện, liền khiến không gian xung quanh biến thành hư vô, so với Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn của Thanh Lâm thì ngọn lửa này mạnh hơn rất nhiều.

Và cũng vào khoảng khắc này, cậu không ngừng bay về phía xa và trong miệng cậu cũng từ từ thốt ra một từ: “Băng.”

"Ầm!" 

Lời vừa dứt, không gian xung quanh hoàn toàn đỗ nát, một luồng lực lượng hoàn toàn không thuộc về không gian này, thậm chí, không thuộc về thế giới này bị rút đi dữ dội từ trong vô số lỗ rách này.

Con bọ cạp lớn đó không cảm nhận được sự tồn tại của loại lực lượng này, nhưng, trong lúc Thanh Lâm thốt ra một chữ đó, nó cảm nhận thấy được, trong hư vô xung quanh giống như đang phát ra một tiếng kêu thảm thiết, một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.

Đó là tiếng kêu thảm thiết của Đông Thắng tinh, là tiếng kêu thảm thiết của tinh hồn, bởi vì lực lượng bị rút ra chính là tinh lực. 

Đông Thắng tinh vốn là tinh cầu phế thải, trong nhiều năm nay, không ngừng hồi phục và hồi nãy tích tụ những tinh lực này là để bảo vệ tinh hồn không bị huỷ diệt.

Nhưng Thanh Lâm chỉ rút có hai lần, liền trực tiếp khiến tất cả tinh lực mà tinh hồn Đông Thắng tinh nắm giữ đã mất đi ba phần mười, đợi sau khi tinh lực toàn bộ biến mất đi, vậy thì tinh hồn Đông Thắng tinh sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt, tiếp đó, Đông Thắng tinh sẽ trực tiếp đỗ nát.

Điểm này, Thanh Lâm không biết, nhưng cho dù có biết, cậu cũng không thể màn đến nhiều chuyện như thế, vả lại, chuyện đầu tiên lúc này chính là phải tiêu diệt con bọ cạp trước mắt này. 

Vô số tinh lực từ bốn phương tám hướng bay đến, kèm theo đó là tiếng kêu la tham thiết của tinh hồn, dần dần trên bàn tay phải của Thanh Lâm, hình thành một quả tinh cầu cỡ một cú đấm, ánh sáng vô cùng chói lọi.

Thực lực của Thanh Lâm nâng cao thì những tinh lực mà cậu rút ra dĩ nhiên là càng ngày càng nhiều, lần thứ nhất chỉ rút được một phần mười và lần này, cậu trực tiếp rút được hai phần mười.

Tinh lực càng nhiều, uy lực tất nhiên càng tăng lên mạnh mẽ, Thanh Lâm không có một chút do dự gì, trực tiếp đem quả cầu ánh sáng của tinh lực này, ném về phía con bọ cạp khổng lồ. 

Mắt thấy quả cầu ánh sáng đánh tới, trong con mắt của con bọ cạp khổng lồ đó lần đầu tiên xuất hiện kinh sợ.

Loại kinh sợ này, không phải là loại kinh sợ khi nó đối mặt với Đế Ma chưởng mà là bởi vì nó cảm nhận được một sự uy hiếp đến mạng sống của nó nên mới xuất hiện vẻ mặt kinh sợ đó.

“Đây chính là tinh lực trong truyền thuyết? Không thể nào?” 

Con bọ cạp khổng lồ không dám tin, trong mắt chứa đầy sự ngạc nhiên, bóng hình to lớn đó sau khi ngừng một hồi, lập tức dùng tốc độ cha sanh mẹ đẻ mà quay đầu về phía sau chạy đi.

Nhưng tốc độ của quả cầu ánh sáng đó còn nhanh hơn tốc độ chạy trốn của nó hoặc có thể nói, tốc độ này, chỉ thuộc về tốc độ bản thân của tinh lực mà không thuộc về Thanh Lâm.

Cho dù con bọ cạp khổng lồ này chạy nhanh cỡ nào, nhưng vẫn không thoát khỏi sự tấn công của quả cầu ánh sáng. 

"Ầm!"

Tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, lúc mà quả cầu ánh sáng đó vỡ ra, một ánh sáng màu sáng phủ khắp bầu trời, với một tốc độ không thể diễn tả, chỉ trong phút chốc liền bao phủ toàn bộ không gian của cánh cửa sương mù.

Tiếng la thảm thét của con bọ cạp khổng lồ đó truyền ra, mười cái càng lúc trước đánh về phía Thanh Lâm lập tức nát ra, ánh sáng của ngọn lửa mạnh mẽ đó cũng trực tiếp dập tắt đi, nhưng uy lực của quả cầu ánh sáng đó vẫn không hề giảm xuống, quả cầu đó muốn hoàn toàn giết chết nó. 

“Không thể nào.”

Trong giọng nói của con bọ cạp khổng lồ đó kèm theo sự không cam tâm, kèm theo sự kinh hãi, lúc này đây, mạnh sống của nó đang bị uy hiếp mạnh mẽ, nó không một chút do dự, đột nhiên quay người lại, hai cái càng khổng lồ trực tiếp rơi xuống, dưới sự vỡ nát đó mà nó vẫn còn muốn ngăn cản ánh sáng đó giết nó.

Nhưng hành động này không phải là vô dụng, bởi vì tu vi của bọ cạp khổng lồ rất kinh khủng và dưới sự vỡ nát của càng khổng lồ đó, lại có thể trực tiếp diệt đi một nửa ánh sáng chói lọi. 

“Bổn tôn bắt ngươi phải chết.”

Mất thấy còn một chút ánh sáng chưa biến mất, đôi mắt của bọ cạp khổng liền lồ lộ ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nó bị nhốt trong này nhiều năm nay nhưng chưa từng có ai có thể làm cho nó bị thương như thế.

Trong lúc la hét, cái đuôi của nó lại rơi xuống lần nữa, lại vỡ nát lần nữa, cuối cùng cũng hoàn toàn huỷ diệt ánh sáng còn sót lại đó. 

Lúc này, toàn thân trên dưới của con bọ cạp khổng lồ này chỉ còn lại một ít cái càng, cái càng khổng lồ mà nó tự hào nhất cũng đã biến mất, cái đuôi cũng không còn, liếc nhìn qua, giống như một con bọ cạp đã chết.

Nhưng cơn thỉnh nộ của nó lại bộc phát ra từ trong cơ thể của nó, cơ thể khổng lồ đó trực tiếp bay lên giết Thanh Lâm.

Con ngươi của Thanh Lâm co giật, trong lòng thầm than, cú nhảy vọt thứ nhất của đế thể là con át chủ bài mạnh nhất của cậu, ngoại trừ Huyễn Lưu Tâm Yểm và Liệp Thần cung, nhưng vẫn không giết chết được con bọ cạp khổng lồ này, trong tình trạng không thi triển Huyễn Lưu Tâm Yểm và Liệp Thần cung, cái duy nhất có thể bảo toàn tính mạng, chính là bấc đèn và pho tượng đó. 

Ngay lúc này, khoảng cách của Thanh Lâm với bấc đèn và pho tượng đó chỉ còn trăm trượng.