Phương vừa dứt lời không bao lâu, vô số ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm.
“À à, Vy Nhi đã sớm đoán ra, Thanh Lâm sư đệ là người tài hiếm có, vị trí thủ lĩnh này, chỉ có thể thuộc về sư đệ.” Tình Vy thượng quan giống như sớm đã đoán được, nhếch mép một cái rồi cười nói.
Yêu tông Yêu Thiên kia và Thiên Đạo cung Nhất Đạo Tử cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn Thanh Lâm, có điều chỉ nhìn một lúc rồi thu lại ánh nhìn, giống như vốn dĩ không hề để tâm đến, ngược lại chăm chú quan sát đối phương từ trên xuống dưới, dường như đã quen biết từ sớm.
Còn Mộng Tịch của Tiên Đạo Đình kia chưa từng có cử động, thậm chí lúc gió thổi đến, lớp khăn che mặt kia cũng không hề phấp phới, nếu không phải do khí chất bất phàm phát ra, gần như giống tượng đá vậy.
Người của tứ tông khác, không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là tò mò, tò mò người nào có đẳng cấp ra sao trong Thiên Bình tông, có thể so sánh với tứ tôn lớn mạnh kia.
Còn đệ tử của Thiên Bình tông, sau khi Phương Tú Lâm mở miệng nói thì liền chau mày lại, có người không kìm nổi sự đố kỵ và tức giận, thẳng thắn mở lời nói.
“Ta không phục!”
“Tại sao phải để Thanh Lâm làm thủ lĩnh?”
Người đang nói kia, đứng gần Phương Tú Lâm nhất, cũng có thể nhìn ra địa vị của hắn trong vô số đệ tử kia, tên là ‘Tông Nguyên’.
“Tại sao không thể?” Phương Tú Lâm hỏi lại.
“Thứ nhất, Thanh Lâm vào tông môn chưa được một năm, nếu nói về vai vế, trong những sư huynh sư đệ ở đây, người nào không bằng hắn? Thứ hai, trong Thánh dược sơn kia, nguy cơ chết chóc vô cùng lớn, không chỉ đơn thuần dựa vào Đan đạo thiên phú, mà còn phải xem thực lực Võ đạo, đệ tử cũng là vì muốn tốt cho Thanh Lâm, nếu gặp phải nguy cơ, với tu vi trung kỳ của cảnh giới Cố Nguyên như hắn... Thứ ba, đệ tử tự cảm thấy Đan đạo thiên phú của mình mạnh hơn Thanh Lâm rất nhiều, để hắn làm thủ lĩnh, trong lòng con không phục!” Lời nói của Tông Nguyên vang dội, có không ít các đệ tử xung quanh gật đầu tán thành, nhìn vào trong ánh mắt của Thanh Lâm tràn đầy ác cảm.
Trong lòng bọn họ, Phương Tú Lâm và Thanh Lâm không biết có quan hệ gì, trước đó Thanh Lâm thay mặt Thiên Bình tông hỏi thăm, đã làm khơi dậy sự đố kỵ của bọn họ, lúc này lại để Thanh Lâm làm thủ lĩnh, sao bọn họ có thể tâm phục được?
Từ góc độ của bọn họ để xem, Thanh Lâm chỉ là nhờ vào mối quan hệ với Phương Tú Lâm mà thôi!
Tuy nhiên, Phương Tú Lâm tuy được phong là Đan sư đẳng cấp màu đỏ nhị đẳng, nhưng trong tông môn cũng có quy tắc, bọn họ không đắc tội Phương Tú Lâm, chỉ nói đến Thanh Lâm, cho dù Phương Tú Lâm không thân cũng không thể nói được gì.
Lời nói của Tông Nguyên, khiến không ít người trong Thiên Bình tông cảm thấy ngượng, dù sao thì tứ tông khác đều có thiên tài tuyệt thế, vốn dĩ không cần tranh giành, nhìn lại phía Thiên Bình tông này thì có hơi mất mặt.
Đệ tử của tứ tông đó trong lúc Tông Nguyên mở lời thì cũng đều nhìn chằm chằm vào đó, trong ánh mắt đó ẩn chứa sự chế nhạo một cách rõ ràng.
“Các ngươi cảm thấy như thế nào?” Phương Tú Lâm nhìn những đệ tử khác.
“Đệ tử cảm thấy Tông Nguyên sư huynh nói không sai, Thanh Lâm bất kể là từ vai vế hoặc là Đan đạo thiên phú thì cũng đều tệ hơn vài phần, để hắn làm thủ lĩnh, thật sự không thỏa đáng.”
“Trong Thánh dược sơn kia có rất nhiều nguy cơ, tu vi của Thanh Lâm sư đệ còn kém, không thích hợp làm thủ lĩnh.”
Có người mở miệng nói đều là ủng hộ Tông Nguyên, cũng có người ở trạng thái trung lập, không muốn đắc tội Tông Nguyên, cũng không muốn đắc tội Thanh Lâm.
Chính vào lúc này, Thanh Lâm đột nhiên mở miệng nói: “Vậy Tông sư huynh cảm thấy ai thích hợp làm thủ lĩnh?”
Tông Nguyên nhếch mép cười: “Ai làm thủ lĩnh, Tông Mỗ không thể nói được, còn phải nhờ Phương đan sư định đoạt.”
“Phương đan sư đã định đoạt rồi, huynh lại mở miệng ngăn cản, lời của ngài ấy, trong mắt ngươi có tác dụng sao?” Thanh Lâm điềm tĩnh nói.
Tông Nguyên chau mày lại: “Lời của ngươi có ý gì?”
“Ngươi nói có ý gì!”
Lời nói của Thanh Lâm đột nhiên trở nên sắc lạnh: “Ngươi luôn nói không để Thanh Mỗ làm thủ lĩnh, nói thực lực ta không đủ, vai vế thấp kém, dám hỏi Tông sư huynh, trong mắt huynh, thực lực của ai đủ để làm thủ lĩnh? Đan đạo thiên phú của ai đủ lớn mạnh? Nếu nói là huynh, Thanh Mỗ không tin!”
“Sự thật chính là như vậy, ngươi không tin thì đã sao nào?”
“Tông sư huynh có thể thử xem sao!”
Thanh Lâm lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Thanh Mỗ bất tài, không đấu lại các sư huynh khác, nhưng đối với Tông Nguyên ngươi, ta vẫn không xem ra gì!”
“Ngươi hỗn xược!”
Sắc mặt Tông Nguyên đột nhiên trầm ngâm, chiếc áo run lên, ẩn hiện nguyên lực thuộc tính đang sắp bùng phát.
“Ha ha, hai người các ngươi chắc có thể tỉ thí vài chiêu, xem thử thực lực của ai đủ để làm thủ lĩnh?”
“Nhân tài ở Thiên Bình tông nhiều vô kể, không đến nổi ngay cả ai làm thủ lĩnh cũng phải tranh giành ấy chứ?”
“Ta lại cảm thấy sư đệ có mái tóc màu tím, mày ngài thanh tú kia có thể làm thủ lĩnh, người tên Tông Nguyên kia, ngươi đừng có mà phí lời, nếu như không phục, ra tay thử sức không phải biết ngay sao?
Đệ tử của tứ tông khác đều tranh nhau nói, trong lời nói ẩn chứa đầy sự chế nhạo và suy ngẫm.
Cùng lúc đó, Yêu tông Yêu Thiên kia cũng mở miệng nói: “Phương tiền bối, thời gian gấp rút, mong người mau chóng định đoạt.”
“Sư thúc, Thanh Lâm vừa không bằng người khác lại không chịu học hỏi người khác, thực lực thấp kém không nói, mà trong mắt còn không xem ai ra gì, nếu hắn làm thủ lĩnh, đệ tử thật sự không phục!” Tông Nguyên tức giận nói.
Phương Tú Lâm chau mày lại, hỏi: “Sao ngươi biết thực lực của Thanh Lâm thấp kém?”
Tông Nguyên vừa ngây người ra, đang định mở miệng nói, lại nghe thấy Thanh Lâm nói: “Phương đan sư, thủ lĩnh kia rốt cuộc có lợi ích gì?”
“Bảo vệ sự an toàn của các đệ tử khác, sau khi ra khỏi Thánh dược sơn, mỗi vị đệ tử đều phải lấy ra một phần mười những thứ có được tặng cho thủ lĩnh.” Phương Tú Lâm nói.
Thanh Lâm đột nhiên cười lên: “Thì ra là vậy... Vị trí thủ lĩnh này, Thanh Mỗ không làm, nhưng Thanh Mỗ cũng không cần bất cứ ai bảo vệ, cũng sẽ không đem tất cả những thứ có được, tặng cho người khác!”
“Đây là quy tắc!” Tông Nguyên hét rằng: “Từ xưa đến nay đều là như vậy, ngươi dám không tuân theo ư?”
“Đối với ngươi mà nói là quy tắc, đối với Thanh Mỗ mà nói, không phải!” Thanh Lâm chớp mắt vài cái, lộ rõ sự lạnh lùng.
Từ khi mới bắt đầu, Tông Nguyên này liền chống đối với mình, nếu không phải trước mặt của đệ tử tứ tông khác, với tính cách của Thanh Lâm, đâu còn phí lời với hắn, sớm đã ra tay.
“Ngươi”
“Đủ rồi!”
Tông Nguyên còn muốn nói thêm gì nữa, Phương Tú Lâm thẳng thừng ngắt đoạn, hét rằng: “Ngươi không đồng ý Thanh Lâm làm thủ lĩnh, vậy để Vũ Văn làm thủ lĩnh, ngươi có hài lòng không?”
“Vũ Văn sư huynh bất kể vai vế hay là thiên phú về Đan đạo, đều thuộc loại tuyệt đỉnh trong nhị đẳng bạch phẩm, đệ tử đương nhiên sẽ không nói thêm gì nhiều.” Ánh mắt của Tông Nguyên nhìn về người đàn ông áo trắng luôn đứng bên cạnh Phương Tú Lâm, trong lòng có vài phần không phục.
Lợi ích của thủ lĩnh, quả thật khiến hắn không cam tâm, đệ tử Thiên Bình tông hơn ngàn người, mỗi người lấy một cây linh dược, cho dù là loại tệ nhất, nhưng do số lượng lớn, cũng đủ để hắn thăng cấp đến tam đẳng bạch phẩm.
“Cuối cùng quyết định rồi chưa?”
“Ha ha, đúng thật là quá đáng tiếc rồi, ta còn tưởng sẽ là Tông Nguyên thủ lĩnh chứ.”
“Trong Thiên Bình tông quả nhiên là nhân tài liên tục xuất hiện, Tông sư huynh dám nói với Đan sư đẳng cấp đỏ như vậy, chắc là đã nắm chắc phần thắng, không ngờ đến cuối cùng cũng không thể trở thành thủ lĩnh.”
Lời của đệ tử tứ tông kia khiến thần sắc Tông Nguyên vô cùng khó coi, trong lúc liếc qua ánh mắt của Thanh Lâm, có cả vài phần oán hận.
Trên thực tế, tình huống khó xử này chỉ do hắn tự tìm lấy, nếu trước đó không cần mở miệng nói thì cũng sẽ không như vậy.
“Ha ha, Ma Tâm điện ta lần đầu tiên tham gia đại tiệc của Thánh dược sơn thì đã để chư vị đợi lâu, thật sự ái ngại quá...”
Chính vào lúc này, có một tiếng cười lớn vang dội đến tận chân trời, theo sau tiếng cười lớn đó là cả màn đêm u tối kéo đến, che khắp trời đất, giống như giông bão.
Trong màn sương đen, có nhiều người đứng đó, người mở miệng nói chính là người già nua cả người đang nổi da gà đứng ở phía trước nhất kia!