So với những người Thiên Bình tông, ba ông già lớn tuổi và người thanh niên kia càng đáng sợ hơn nhiều, bọn họ là người của Cổ gia, mỗi khi xảy ra việc gì cũng phải khuất phục trước họ, chứ không có người nào dám động đến họ cả.
Thiên Bình tông, to gan tày trời!
Mọi phía xung quanh như là có bức tường vô hình chặn lại, họ không thể thoát được đành phải dậm chân tại chỗ, khuôn mặt buồn rầu.
Có một ông già lớn tuổi lật bàn tay lại, bỗng xuất hiện một cây Ngọc Giản, lão ta bẻ gãy nó thì bỗng nhiên Ngọc Giản phát sáng, nó bay ra bên ngoài.
Luồng sáng này bay với tốc độ rất nhanh, bức tường vô hình không gì là đối với nó cả, bay đi một nơi rất xa, một lát sau rồi liền biến mất.
“Việc này lão phu đã báo lại cho người sau biết.” Ông già lớn tuổi ấy tuy trong lòng rất lo sợ nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét bình thản.
Vừa mới nói xong, ở một nơi không xa, bầu trời bỗng tối đen lại, mây đen ùn ùn kéo đến, gió giật rất mạnh, trời đất như đang bị biến dạng, trên bầu trời xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ.
Đôi mắt của người này như một ngọn đuốc, làm cho người khác không dám nhìn vào, như là thần vậy, từ trên nhìn xuống các chúng sinh.
Khi khuôn mặt đó xuất hiện một hồi, ba ông già lớn tuổi kia lộ vẻ vui mừng rồi liền cung kính cúi đầu và nói: “Hậu nhân của Cổ gia, tham kiến chân chủ!”
Cậu thanh niên ấy hất tay lão già ra khỏi tay mình, đôi mắt sáng lên, lớn tiếng kêu: “Phụ thân!”
Thanh Lâm híp mắt lại, cậu đã sớm biết được thân phận của người thanh niên này rất cao quý, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại có một phụ thân có sức mạnh cao cường đến như vậy.
Khuôn mặt của người ấy che cả bầu trời, có tiếng vang vọng lại, hai con mắt như là mặt trời, xuyên qua mây đen, đốt cháy tất cả.
Uy lực ấy ngày càng mạnh mẽ, khuôn mặt của tất cả các đệ tử của Thiên Bình tông đều trở nên trắng bệch, lúc đó, họ như là những con thuyền đang chống chọi với cơn bão táp dữ dội, rất khó có thể chịu đựng nổi.
Thanh Lâm cũng vậy, cậu đỡ lấy Tô Ảnh rồi lùi về sau mấy bước, khuôn mặt trắng bệch.
Nhưng mà, cậu dường như cảm thấy rằng khuôn mặt của người này như đang lo sợ điều gì, nếu không thì với thực lực của người đó, chỉ cần phát huy sức mạnh của mình là có thể giết hết đệ tử của Thiên Bình tông.
“Chân chủ, Thiên Bình tông không xem thân phận Thiên chủ của Cổ gia ta ra gì, ra tay giết chết Cổ Thập Bát, rõ ràng là chẳng xem Cổ gia ta ra gì, mong chân chủ có thể ra tay trừng phạt!” Trong ba ông già lớn tuổi đó có một người bước ra, tỏ vẻ rất cung kính, lúc cúi đầu xuống nhưng vẫn thấy được khuôn mặt lại trông rất tức giận.
“Thiên Bình tông ta chưa từng xem Cổ gia ra gì, Cổ gia… cũng đã từng xem ta ra gì chưa?”
Cũng chính vào lúc này, có một giọng nói truyền tới.
Đang nói thì người mây khổng lồ ấy dùng tay phải vẫy một cái, chấn động cả trời đất, trong vô vàn ánh mắt sợ hãi của mọi người, nó lại nứt ra một lần nữa.
Âm thanh được phát ra từ một nơi rất xa, nhưng sau khi nói đến câu cuối cùng thì lập tức biến thành sấm chớp đùng đùng, làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, đặc biệt là ba ông già lớn tuổi kia, mặt biến sắc thậm chí còn ói máu ra.
Cùng lúc đó, khuôn mặt được dùng mây đen tạo thành của vị Cổ gia chân nhân kia bỗng bị nứt ra, nhanh chóng bay về hướng của họ tạo thành một khuôn mặt khổng lồ.
Khuôn mặt của vị Cổ gia chân nhân ấy lại bị các đám mây đen kia che đi làm cho nó bị nhỏ lại một nửa.
Đây là sự tranh chấp và cũng là một thái độ không quan tâm, cao thủ của Thiên Bình tông tự nhiên đoạt lấy đi đám mây đen kia, làm cho chàng thanh niên và ba ông già lớn tuổi ấy vô cùng tức giận, còn vô số đệ tử của Thiên Bình tông tuy trong lòng sợ hãi nhưng cũng rất tự hào.
Cổ gia thân là Thiên chủ của bản đồ này, nhưng không phải ai cũng biết việc này bởi việc này là bí mật, ít nhất, ngoại trừ Thanh Lâm thì những đệ tử khác đều không biết.
Nhìn vào khuôn mặt của hai người kia, Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ vẻ đã thông suốt.
Khuôn mặt của người này, cậu ta nhận ra được đó chính là người mặc áo màu trắng lúc trước ở Ma Kỹ các.
Từ lần đầu nhìn thấy bọn họ, Thanh Lâm đã cảm thấy họ là những người có tâm địa khó đoán, bây giờ xem ra có thể khẳng định những gì trước đó cậu suy nghĩ là đúng.
“Hoa Phong, có ý gì đây?” Khuôn mặt của vị Cổ gia chân nhân ấy không hề lộ ra vẻ tức giận, vẫn còn rất bình thản, ông bình tĩnh nói.
“Cổ Pháp Vân, nếu tính theo thứ hạng trong nhà Cổ gia, ngươi xếp thứ chín, nói về tu vi thì ngươi không phải là đối thủ của lão phu. Con của ngươi, dám tự tiện đến Thiên Bình tông đã là vi phạm quy định, với thế lực của Cổ gia bây giờ, muốn bắt giữ các đệ tử của Thiên Bình tông ta đã không nói gì mà nay họ lại sai ngươi đến đây, lão phu còn chưa hỏi ngươi đang có ý định gì, vậy mà ngươi còn dám hỏi ngược lại lão phu sao?”
Khuôn mặt của người ấy, phát ra sấm chớp đùng đùng, hoàn toàn là thần thái của một người cao thủ đi chất vấn người khác, làm cho Thanh Lâm cảm thấy kỳ lạ, Phương Tú Lâm cũng vậy, ông già kia cũng vậy, lẽ nào Thiên Bình tông lại phủ nhận lỗi lầm và ngang ngược đến như thế sao.
Cổ gia là Thiên chủ của tấm bản đồ đó, nếu như không xảy ra bất kỳ sơ xuất gì thì trong mắt Cổ gia, Thiên Bình tông chả là gì cả, nhưng Thiên Bình tông tại sao lại dám nói chuyện với Cổ gia như vậy?
Trong một lúc, Thanh Lâm cảm thấy Thiên Bình tông này dường như không hề đơn giản như những gì cậu tưởng tượng.
Vào lúc này đây, ở một bờ hồ chỗ Thiên Bình tông, có một con chó đen chạy tới, nó nhìn ra xa, hướng về phía khuôn mặt to tướng do Cổ Pháp Vân tạo thành.
“Cổ gia lão cửu…”
Con chó đen gầm gừ một tiếng rồi bỗng nhiên đôi mắt nó đen lại, âm thanh cũng trở nên trầm lặng đi và khuôn mặt rất tức giận.
“Trong tấm bản đồ cấp một này, ta là Yêu đế, đám người Cổ gia các ngươi lại không biết, trong bản đồ cấp hai, cấp ba kia ta cũng có thân phận.”
“Khoan hãy nói đến bản đồ cấp ba đi, chỉ đợi khi lão phu hoàn thành phân thân ở bản đồ thứ hai thì lão phu đây ắt hẳn sẽ xông ra khỏi chỗ này rồi đến Cổ gia quậy cho banh trời!”
“Cổ Pháp Tôn, không diệt được ngươi, lão phu thề không thành người!”
Trong sự gào thét của con chó đen đó, trên Tây sơn, chân chủ Cổ gia Cổ Pháp Vân vẫn đang im lặng, mây đen cuồn cuộn, một sức hút cực mạnh bay ra cuốn quanh ba ông già và thanh niên ấy như đang muốn rời đi.
Nhưng ngay khi muốn rời đi, ánh mắt của Cổ Pháp Vân bỗng nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm.
Cả người Thanh Lâm run rẩy kịch liệt, bên trong đầu không ngừng nổ ầm ầm, tựa như có hàng ngàn trận lôi đình xuất hiện ngay trước mắt, cả người cậu đứng không vững, bước đi lảo đảo, một ngụm máu phun ra từ miệng.
“Thanh Lâm!” Tô Ảnh bị trọng thương nhưng vẫn đỡ lấy cậu, trong đôi mắt lạnh lùng ấy có một chút quan tâm.