Đế Diệt Thương Khung

Chương 69: Trảm phàm trần

Thời gian trôi qua rất nhanh, Thanh Lâm trở về nhà đã được nửa năm, hôm nay, trên dưới phủ Thanh Nguyên tràn ngập không khí vui vẻ, mùa xuân đã đến rồi.

Đi ra khỏi cửa phủ, khắp nơi đều nhìn thấy nhà nào nhà nấy cũng treo những lồng đèn đỏ lớn, có người còn tìm hiểu kỹ, đặc biệt khoác lên người kỳ bào màu đỏ, giống như sắp phải thành thân vậy.

Vào lúc giữa trưa, tiếng pháo đùng đùng vang lên, từ khi bắt đầu chiến tranh, đế quốc Trục Nhật hầu như ít có người đốt pháo, không khí u ám của chiến tranh vẫn còn đè nén trong lòng mỗi người, không biết lúc nào sẽ lại nổi dậy chiến tranh, vốn dĩ không ai có tâm trạng này cả. 

Nhưng bây giờ khác rồi, con trai của Trấn Lôi vương trấn áp tứ đại bộ tộc, chém giết tộc trưởng của bộ lạc Đại Mông và Lôi Nguyệt, còn đáng sợ hơn nữa là Trấn Lôi vương, thẳng thừng đuổi cổ người của tứ đại bộ tộc ra khỏi đế quốc Trục Nhật, hơn nữa còn chấn động cả Thiên Vũ và Long Nguyệt hai đế quốc lớn, làm cho họ không dám xâm lấn.  

Trong phủ Thanh Nguyên, Chương Thành nhìn Thanh Lâm treo lồng đèn lên, khuôn mặt già nua kia than thở nói: “Tiểu vương gia trưởng thành rồi...”

Trong ký ức của lão, hai đứa bé một trai một gái luôn vướng tay vướng chân mà tranh nhau treo lồng đèn kia, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên, nhưng vẫn vui ơi là vui. 

Mà nay, đứa bé gái kia mất tích rồi, còn đứa bé trai kia, cũng đã trưởng thành, cao hơn nhiều so với ban đầu, hơn nữa lại có sức mạnh vô địch, không cần ông ấy chăm sóc nữa...

“Khụ khụ...” Chương Thành ho ra tiếng, ông ấy vốn dĩ có bệnh trong người, cộng thêm trước đó vì sự mất tích của Thanh Lâm và Thanh Thiền, ông ấy gần như đau lòng cho Thanh Nguyên và Cẩm Uyển, suốt ngày lo lắng không yên, dẫn đến bệnh tình càng nặng hơn.

“Chương gia gia...” Thanh Lâm nhìn Chương Thành, trong ánh mắt tràn đầy sự đau lòng. 

Chương Thành xem cậu như con cháu của mình, hơn nữa cậu cũng xem Chương Thành như ông ruột của mình vậy, với tu vi của cậu đương nhiên có thể nhìn ra được bệnh tình của Chương Thành.

“Ông ở đây đợi đi, ta đi lấy thuốc.” Thanh Lâm chạy đi.

Chương Thành nhìn Thanh Lâm chạy ra xa, trong đôi mắt mơ hồ ấy lộ ra sự mãn nguyện, càng ho càng nhiều rồi... 

……

Buổi tối, nhóm lò lửa lên, trong căn phòng rộng lớn lại có một sự ấm áp khó tả.

Cẩm Uyển không ngừng gấp rau cho Thanh Lâm, nhưng lại im lặng không nói lời nào. 

Thanh Nguyên ngồi một bên, đôi lúc nhìn qua Cẩm Uyển, lại đôi lúc nhìn Thanh Lâm, trong ánh mắt lộ rõ sự than thở.

Thanh Lâm biết, đây là do Thanh Thiền không có ở đây, cũng là do... qua Tết là mình phải đi rồi.

Lúc đầu cậu không chịu đi Thiên Bình tông, mà bị ép buộc dẫn đi, nhưng trong nửa năm ngắn ngủi này, cậu đã hiểu chuyện nhiều hơn rồi, hơn nữa còn có ý định muốn trở thành cao thủ. 

Cậu buộc phải đi...

Đối với việc này, Cẩm Uyển và Thanh Nguyên chưa từng nói lời nào thậm chí là một câu ngăn cản, tuy trong lòng ngàn vạn lần không đồng ý, nhưng bọn họ biết, Thanh Lâm trưởng thành rồi, khả năng của cậu, đã vượt qua Đại đế Vũ Chiêu, đế quốc Trục Nhật nhỏ nhoi này, đã không còn chứa nổi cậu.

“Ta đã làm cho con một ít bánh rán, lúc đi nhớ mang theo.” Giữa buổi ăn, Cẩm Uyển mở lời. 

Thanh Lâm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Phụ thân, mẫu thân, hai người yên tâm, con có thời gian sẽ trở về thăm hai người mà.”

Cẩm Uyển nở nụ cười, cười một cách rất miễn cưỡng.

Cả đêm nay, Thanh Lâm trằn trọc khó ngủ. 

Cậu nghĩ về bệnh tình của Chương Thành, lấy lò đan ra, rồi lại lấy ra hai cây linh dược còn dư, trầm ngâm một hồi, đang định luyện đơn thì ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa.

“Thiếu gia, lão gia sai ta đến báo với ngài rằng Chương tổng quản qua đời rồi...”

“Cái gì!!” 

……

Tang lễ của Chương Thành được tổ chức rất lớn, không tổ chức như của một người làm bình thường.

Thanh Nguyên và Thanh Lâm mang tang ba ngày, để cả đế quốc Trục Nhật đều biết, Chương Thành giống như người thân của bọn họ. 

Thanh Lâm rất đau khổ, cậu hận bản thân mình tại sao không luyện đan dược sớm hơn, với hiệu quả của những linh dược này, trừ khử căn bệnh của Chương Thành không phải là chuyện khó khăn gì, chí ít, cũng có thể để ông ấy sống được thêm vài năm.

Trong lúc rời khỏi Thiên Bình tông, Phương Tú Lâm từng nói qua một câu với Thanh Lâm, trước sau gì cũng phải trảm phàm trần, bây giờ dứt đi thì sau này sẽ giảm bớt sự đau khổ hơn.

Thanh Lâm lúc đó không hiểu được, nhưng bây giờ, cậu đã hiểu rồi. 

Người phàm thì ai cũng sẽ phải chết, như Cẩm Uyển, Thanh Nguyên, Thanh Lâm khó có thể tưởng tượng, một khi phụ mẫu rời xa nhân thế, sự đau khổ đó sẽ lại đau đến nhường nào.

“Không thể để phụ mẫu chết được, cho dù có sự hỗ trợ của đan dược, cũng phải tăng thêm một vài thọ nguyên cho bọn họ!” Lúc rời khỏi nhà, nhìn bộ dạng bịn rịn không nỡ của Thanh Nguyên và Cẩm Uyển kia, Thanh Lâm thầm lập lời thề trong lòng.

Đây là phàm trần, Thanh Lâm không cho rằng mình có thể chém đứt một cách triệt để, nếu thật sự chém không đứt vậy thì không đi chém! 

……

Vài ngày sau, trong trận tuyết bay mù mịt, Thanh Lâm nhìn thấy cửa núi của Thiên Bình tông, cũng đã nhìn thấy hộ tông trận thoắt ẩn thoắt hiện kia, hơn nữa còn nhìn thấy những người thanh niên trước kia đã từng ra tay với cậu.

Cậu chậm rãi bước đến, tâm trạng bình tĩnh lại, khi những người thanh niên kia nhìn thấy Thanh Lâm, đôi mắt co rút lại, dĩ nhiên là nhận ra người thiếu niên to gan lớn mật của nửa năm trước kia. 

Hoặc có thể nói là thanh niên.

Bởi vì Thanh Lâm lúc đó, đã được mười lăm tuổi, trong đế quốc Trục Nhật, mười lăm tuổi thì là thanh niên.

Có điều, ngoài sự mong đợi của Thanh Lâm, bọn họ lại không hề ngăn cản, mà còn đứng dậy cung kính cuối người, nói: “Chào mừng Thanh Lâm sư huynh trở về tông môn.” 

Thanh Lâm ngây người một hồi rồi mỉm cười, gật đầu nói: “Đa tạ chư vị.”

“Sư huynh khách sáo rồi.”

Người thanh niên kia lấy Ngọc Giản ra, hủy đi ghi chép khi Thanh Lâm rời khỏi tông môn, hộ sơn đại trận kia từ từ mở ra, đợi sau khi Thanh Lâm đi vào trong, đóng lại lần nữa. 

“Chẳng trách ngạo mạn đến vậy, có sự bao che của Phương Đan sư bậc cao thủ, đừng nói chi là giết hai người đệ tử đằng ngoài, cho dù là đệ tử đằng trong, cũng không phải đẳng cấp như ta có thể ngăn cản được.” Người thanh niên đó nhìn Thanh Lâm rời đi, than thở nói.

Thanh Lâm đi một mạch qua Võ đạo, đến được Đan vực, trở về trong động phủ trên Đông sơn của mình, đóng cửa ba ngày không ra ngoài.

Ba ngày sau, có dược đồng đến trước cửa thông báo, nửa năm sau, tầng một của Thánh Dược sơn khởi động, Thanh Lâm cần phải đến đó. 

Đối với Thánh Dược sơn, Thanh Lâm cũng có chút hiểu biết, đó không phải là nơi thuộc về Thiên Bình tông, mà là thuộc về ngũ đại tông môn của cả Đông Thiên cảnh vực, tổng cộng có bốn tầng, mỗi một lần khởi động, Đan sư của cả Đông Thiên cảnh vực đều tiến về phía trước, có điều Thánh Dược sơn kia là đặc biệt nhất, lúc khởi động, sẽ dựa vào thứ tự khởi động để hạn chế tu vi Đan sư và tu vi Võ đạo của người đi vào, chẳng hạn tầng thứ nhất này, chính là hạn chế Đan sư cảnh giới Cố Nguyên và Đan mạch Đan sư.

Cái gọi là Đan mạch Đan sư là dựa theo cấp bậc Đan sư của Thiên Bình tông để phân chia, chính là Bạch phẩm cấp hai.

Có truyền thuyết kể rằng, Thánh Dược sơn là Thái Cổ di sơn, trên đó có vô số linh dược, thậm chí còn có sự kế thừa của cao thủ siêu phàm, còn có Thánh Dược trong truyền thuyết kia. 

Bởi vì Thánh Dược sơn ở cảnh vực Đông Thiên, cho nên bị khống chế bởi ngũ đại Tông môn, nhưng khởi động lúc nào, khởi động ra sao, vốn dĩ không phải ngũ đại Tông môn có thể thao túng.

Những gì bọn họ có được là những lợi ích thực tế nhất, chính là có thể dự cảm trước, từ đó để đệ tử trong Tông môn nhanh chóng chuẩn bị.

Đối với việc này, đương nhiên là Thiên Bình tông có được nhiều lợi ích nhất, bởi vì Đan đạo nhất mạch của Thiên Bình tông có Đan tôn, xuất phát từ sự kính trọng, Đan sư của cả cảnh vực Đông Thiên đều không hẹn mà giống nhau, dựa theo Bạch phẩm, Hồng phẩm, Thanh phẩm mà phân chia cấp bậc của Đan sư.