Vì thế mà Diệp Thiệu nuôi cả một bể cá vàng, có thể thấy hắn có bao nhiêu cố chấp đối với vấn đề này.
Nhưng cô vô cùng chính trực từ chối trả lời vấn đề này. Nói đùa à, trên đuôi cô có một cái lỗ như vậy, cũng không muốn bị ngươi tìm ra cách thức gì kỳ quái sử dụng nó đâu!
Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, Diệp Thiệu cố chấp hỏi tiếp, cô quyết đoán kéo chăn che lại khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ, đồng thời phát ra tiếng ngáy khò khò tỏ vẻ bản thân đã ngủ say.
Diệp Thiệu: “…”
“Có gì mà xấu hổ, bản vương cũng đâu có nhìn ngươi đi nhà xí.” Diệp Thiệu vô cùng phẫn nộ nằm xuống.
Cô: “…”
Đây là điểm khác nhau giữa cô với Diệp Thiệu, cô hiểu rõ đạo lý cần phải đúng mực, biết cái gì gọi là lui một bước trời rộng thênh thang. Ví dụ như cô có tò mò không biết người cá bài tiết thế nào, vậy cô cũng sẽ nằm sấp bên cửa sổ vụng trộm rình xem chứ không phải như tên Diệp Thiệu có tính tình phản loạn này, bức ép người khác, khiến cô hận không thể kéo chăn lên làm hắn ngạt chết!
Cô cực kỳ ưu sầu, bây giờ Diệp Thiệu tò mò cô đi nhà xí thế nào, vậy mấy ngày sau hắn tò mò người cá sinh con ra sao, vậy cô phải làm sao đây?!
Khi cô ưu sầu chuẩn bị bước vào mộng đẹp, khuỷu tay Diệp Thiệu lại hích vào hông cô: “Vân Nghiên, ngươi thật sự không biết tên tam vương tử Yến quốc kia sao?”
Cô buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt nên chỉ qua loa khoát tay, bày tỏ bản thân không hề có chút ấn tượng gì với tên vương tử Yến quốc vừa mới xuất hiện kia.
“Vậy lúc hắn mở miệng ra gọi ngươi …” Diệp Thiệu cuốn một lọn tóc dài của cô lên khẽ vuốt ve: “Chẳng lẽ là vì tên của ngươi vốn chính là Vân Ngạn?”
Cô giật mình, tỉnh cả người. Hắn không đề cập tới suýt nữa cô đã quên! Cô cứ tưởng rằng lúc đó tiếng đạp cửa to khiến Diệp Thiệu không nghe thấy tiếng la kia, nhưng không ngờ hắn lại nghe thấy được. Diệp Thiệu là người cực kỳ đa nghi, đã nghe thấy thì sẽ để tâm. Trên đời này có lẽ có rất nhiều Vân Nghiên nhưng nhân vật tên Vân Ngạn chỉ có một thôi – chính là quốc quân Kinh quốc.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được cái gì gọi là “Người sợ nổi danh heo sợ béo”!
Diệp Thiệu chưa bao giờ có tính nhẫn nại, không đợi được câu trả lời của cô hắn bắt đầu động tay động chân kéo tóc cô, sờ đuôi cô… Bệnh tăng động của ngươi giờ mới bột phát à! Cô vừa chịu đựng hắn gây rối, vừa vắt hết óc suy nghĩ cách đối phó, chịu đựng cả cái gì đó không an phận sờ soạng từ cái đuôi đi lên trên.
Cô cúi đầu nhìn trước ngực, không thể nào nhẫn nhịn được nữa, gạt phắt cái móng vuốt Lộc Sơn kia đi, sau đó gạt chăn xuống, trợn mắt.
Diệp Thiệu bĩu môi: “Khẩn trương cái gì, dù sao cũng đâu có gì.” Hắn kiểm tra bàn tay mình, cười khẽ: “Thật là nhỏ.”
Cô: “…”
Trong đầu cô vang lên một tiếng toác, nứt rồi. A a a a , hôm nay bà đây nhất định phải giết chết hắn!!!
Cô cầm gối đầu lên đè mạnh xuống cái mặt đang cười hết sức đê tiện kia, Diệp Thiệu kêu “a” một tiếng, nghiêng đầu tránh, tay trái bóp chặt cổ tay cô, thuận tay lôi kéo, cô giữ thăng bằng kém nên có bị đè ngược lại cũng không có gì bất ngờ.
Cô chưa từ bỏ ý định muốn cắn hắn, lại không biết hắn lấy được vật gì từ đâu tới ném vào miệng cô. Cô cắn phải, cạch, một tiếng kêu vô cùng trong trẻo, răng có hơi đau.
Luận sức lực, cô làm sao mà hơn được Diệp Thiệu tập võ đã nhiều nằm. Chưa nổi hai ba chiêu cô đã bị hắn kiềm chế ở dưới. Hắn chậc chậc lấy làm lạ cúi đầu nhìn cô, mỉm cười đắc ý không hề có chút ý tốt nào: “Nói thật mà, tức cái gì.”
Miệng đang ngậm kẹo, cô hung tợn trừng mắt nhìn lại hắn rồi hừ một tiếng, nghiêng đầu đi.
Diệp Thiệu gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô đi, cẩn thận quan sát cô: “Nhìn gần thì thực ra A Nghiên ngươi trông cũng xinh đấy.”
Mặc kệ tên biến thái nhà ngươi.
Diệp Thiệu không hài lòng xoay mặt cô sang: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy?”
Cô dùng đôi mắt cá chết ngây ra nhìn hắn.
Diệp Thiệu “À” một tiếng, từ từ buông cô ra: “Quên mất là ngươi không thể nói chuyện.” Hắn nhặt giấy bút đặt vào trong tay cô, tay chống lên đầu gối, đỡ lấy cằm, đôi mắt hắn lấp lánh dưới ánh trăng: “Có phải người cá đều không thể nói chuyện được?”
Bà đây giữa chừng biến thành người cá thì làm sao mà biết được! Cô tiếp lấy giấy bút không hề do dự viết xuống một dòng chữ:
Đồ cặn bã nhà ngươi!
Diệp Thiệu: “…”
Mắt thấy vẻ mặt hắn có dấu hiệu chuyển sang mưa rào sấm chớp, cô lại từ tốn viết thêm một dòng chữ:
Nói thật mà, tức cái gì!
“…” Trong phút chốc, Diệp Thiệu bị cô làm cho nghẹn họng không thể phản bác. Biết là cô đã tức điên lên rồi nên không chọc ghẹo cô nữa, khụ một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “À, mai sẽ đi ngang qua eo biển.”
Cô trả lại hắn một chữ “À” thản nhiên.
“Ngươi có muốn viết thư gửi cho người nhà không?” Diệp Thiệu cực kỳ hiền lành đề nghị: “Tuy hành trình gấp rút nhưng thời gian để cho ngươi tung bình gửi thư thì vẫn có.” Nói xong, hắn còn lộ ra vẻ mặt vui vẻ ám chỉ “Ngươi còn không mau mau cảm ơn bản vương đã săn sóc tỉ mỉ như vậy đi”.
Cô: “…”
Cô cảm ơn cái đầu ngươi í…
Nói đến đây, cô còn chưa kịp hỏi thăm Diệp Thiệu: lần này xuất chinh hắn cố ý đi đường vòng qua Kinh quốc làm gì. Vô sự không đăng điện tam bảo, tên Diệp Thiệu này mà tới Kinh quốc chắc chắn là không có chuyện gì tốt, nếu chỉ đòi nợ thôi thì còn đỡ nhưng nếu như hắn phát hiện ra quốc quân Kinh quốc đến nay vẫn chưa tìm thấy, Kinh quốc đang ở trong trạng thái vô chủ thì gay go rồi, mà còn hơn nữa, nếu hắn lại phát hiện ra lão đại của Kinh quốc chính là người cá thông minh đang ở bên cạnh hắn, vậy thì…vậy thì cô gay go to rồi…
Cô quyết định nên hỏi thăm mục đích của hắn một chút, nếu như chỉ là tới đi du lịch ngắm cảnh có phải là vui rồi không?
“Đến Kinh quốc làm gì?” Diệp Thiệu thoáng kinh ngạc khi cô hỏi tới vấn đề này, nhưng mà hắn cũng không truy hỏi gì, chắp tay sau đầu, ngả ngớn nằm xuống: “Phúng viếng.”
“…” Cô đang định không hỏi tiếp, có thể để cho người có thân phận như Diệp Thiệu đi phúng, trên dưới Kinh quốc chỉ có một người…
Diệp Thiệu nhếch miệng cười, nhưng nụ cười thiếu đi mấy phần trêu tức mà thêm mấy phần sâu xa không lường được: “Con nhóc ngốc nghêch Kinh quốc chết rồi, tân đế vội vàng đăng cơ, chưa tìm được một tháng đã vội vã phát tang.”
Trong lòng cô buồn bã vô cùng, cũng hoảng hốt vô cùng. Tân đế, tân đế nào cơ? Càng kỳ lạ hơn là, bà đây chính là người thừa kế duy nhất vủa vương thất họ Vân đấy! Về mặt lý thuyết, nếu như cô thật sự bất hạnh từ trần thì vương thất Kinh quốc không thể tiếp tục kéo dài được nữa, Kinh quốc chỉ còn trên danh nghĩa. Xuất phát từ đức tính cẩn thận phòng ngừa chu đáo, cô từng thảo luận với Lương thái sư về vấn đề này, có khi nào mọi chuyện phát triển tới bước này thì nên làm sao?!
Ông già họ Lương kia vuốt râu trầm tư, sau đó rất nghiêm túc mà vẫn không mất đi vẻ nhanh nhạy nói: “Nếu đi đến bước đó thì chỉ có thể để thiên tử thu hồi vương ấn. Nhưng mà,” ông ấy nhướn mi, cười khà khà: “Nếu vậy thì chúng ta sẽ không cần trả nợ nữa rồi đại vương ơi! Quá là vui rồi! Đại vương!”
Cô: “…”
Khoan đã, nếu như điều Diệp Thiệu nói là sự thật, vậy dựa theo xu hướng phát triển trong mấy bộ kịch thì chỉ có thể là cha già của cô đã lừa gạt mẫu thân cô, nuôi một tiểu tam bên ngoài rồi có một đứa con riêng?
Đúng! Chính là chuyện này! Cô tức giận không thể chịu nổi, thế nhân đều khen phụ vương cô là tình thánh hiếm có trên thế gian, cả đời chỉ cưới một mình mẫu thân cô làm vương hậu. Tình thánh cái rắm! Rõ ràng tất cả chỉ vì mẫu thân cô là công chúa do thiên tử gả cho, ông ấy mới không dám ra ngoài làm chuyện bừa bãi!
Kết quả còn không phải là giờ cho bà đây sốt ruột vì một đứa đệ đệ/ muội muội xuất hiện sao!
Sát khí cô lộ ra quá mức lạnh lẽo thấu xương, thế cho nên Diệp Thiệu mắt đang nửa khéo nửa mở cũng cảm nhận được, hắn mở mắt, miệng cười nhưng trong không cười bảo: “Sát khí của ngươi bùng lên thế này, là muốn giết ai đó?”
Muốn kéo cha già của cô từ hoàng lăng lên hỏi ông ấy xem đây là chuyện gì xảy ra!
Hạ quyết tâm, cô giơ giấy lên hỏi: “Không phải quốc quân Kinh quốc vẫn đang mất tích còn chưa tìm thấy sao?”
Diệp Thiệu đã có chút mệt mỏi, trả lời câu được câu chăng: “À, đúng rồi. Ban đầu là bị ám sát mất tích…” Giọng của hắn đã bắt đầu nhỏ đi: “Quốc quân một nước tìm mãi mà không thấy, trong triều đương nhiên có người rục rịch không an phận. Đừng khinh Kinh quốc nghèo, dù nghèo cũng là một nước chư hầu…”
Sau đó thì sao! Ngươi đừng ngủ nữa, cô ra sức đẩy đẩy hắn.
Hắn hơi tỉnh lại chút nói tiếp: “Huống hồ…”
Huống…huống… xong thì hắn lại thiếp đi…
Cô: “…”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Cô ôm nỗi phiền muộn trong lòng nên gần như không chợp mắt, đến sáng sớm khi Diệp Thiệu lười nhác duỗi eo từ từ tỉnh lại thì cô đã đợi gần cả đêm lại không chịu được nữa, nghiêng đầu đổ xuống người hắn sống chết không mở được mắt. Mệt quá, mệt quá đi mất…
“Này, dậy, dậy đi!” Diệp Thiệu thô bạo lắc lư cô: “Mới sáng ra đã làm nũng cái gì.”
Đừng quấy rầy…
Cô cuộn cái vây đuôi hình quạt hương bồ lên che tai mình lại.
Diệp Thiệu: “…”
Đang trong cơn buồn ngủ mơ màng, dường như cô nghe thấy Diệp Thiệu cảm thán: “Mềm dẻo thật đấy…” Phần eo bỗng nhiên bị ngươi ta xoa nhẹ một cái, hắn “A” một tiếng, cười nhẹ: “Thân hình như rắn nước, ha~”
Ý tứ trong câu nói đó khiến cô có ngủ cũng không được yên, mệt mỏi thiếp đi chưa được bao lâu cô đã tỉnh lại trong chiếc xe ngựa lắc lư. Lúc thức dậy, đầu cô gối lên đầu gối Diệp Thiệu, đuôi đặt ở trong vỏ sò, cảm giác ẩm ướt, chắc hẳn là mới được người ta tưới nước lên.
Diệp Thiệu phát giác ra cô đã thức, chán ghét bảo: “Mau lau nước miếng của ngươi đi.”
ồ, cô nghe lời kéo ống tay áo trị giá xa xỉ của hắn lên lau miệng.
Diệp Thiệu: “…”
Hắn cúi đầu: “Vừa dậy đã muốn chết rồi.”
Cô: “…”
Cô ngồi dậy quan sát cái đuôi, gần đây đều đi trên đường, điều kiện có hạn nên không có bể rộng ngâm nước, cô cảm giác lớp da cá của mình đã nhăn nhanh như da ở khóe mắt vậy!
À, là nước tưới quá ít không đủ thẩm thấu. Cô tiện tay lấy một bình nước trên bàn trà lên, thử độ ấm, vừa đủ, rồi đổ hết lên.
Diệp Thiệu đang vươn tay ra: “…”
Sau khi tưới nước rồi hong khô xong, cô bôi một lớp mỡ dê mỏng lên đó, bôi xong cô lại lấy từ trong ngực ra một gói bột trân châu phủ lên.
Sau khi làm xong hết thảy, cô hài lòng thỏa mãn thưởng thức cái đuôi vàng kim to lớn xinh đẹp của mình, mỗi ngày lại càng cảm thấy mình tuyệt vời hơn xưa.
Ngẩng đầu lên, đuôi lông mày Diệp Thiệu run rẩy, mắt liếc sang chỗ khác: “Bản vương cảm thấy ngươi càng nên để ý tới mặt mình nhiều hơn.”
Cô: “…”
Hôm nay thời gian lên đường sớm hơn bình thường, ngoại trừ việc này cô còn phát hiện ra cùng đồng hành hôm nay chỉ có một số ít xe ngựa chứ không còn phô trương như trước nữa. Đối với mối nghi ngờ của cô, Diệp Thiệu chỉ cười nhạt, hỏi lại cô rằng có lí nào lại mang cả đại quân tới nước khác phúng viếng không?
Cô bị hỏi đến không còn lời nào để nói, ngượng ngùng hỏi hắn lời tối hôm qua hắn chưa kịp nói hết là gì?
Ngoài cửa xe chợt có người gõ ba tiếng, là Phục Linh.
Hắn kính cẩn bẩm báo: “Chủ nhân, tam vương tử Yến quốc đã tỉnh lại.”
Sao, Diệp Thiệu không lệnh cho Phục Linh chôn tên đó á. Cô cực kỳ ngạc nhiên.
Phục Linh lại nói tiếp: “Ngài ấy vừa tỉnh dậy đã náo loạn muốn gặp Vân Nghiên cô nương, nói nếu không thấy nàng, ngài ấy sẽ tự sát.”