Đế Chế Đại Việt

Chương 58: Hải chiến (2)

Các binh lính thấy lãnh chúa bị bắn chết, quân tâm tan rã liền tự chạy tìm đường sống, có kẻ nhảy xuống biển, có kẻ lái tàu chạy ngược về, nhưng cung tiễn Đại Việt cũng không có tha cho bọn hắn. Nhìn thấy quân địch bỏ chạy Phạm Cự Lượng đôi mắt ánh lên một tia lạnh lùng.

- Phóng tên lửa.

Binh sĩ nhúng đầu mũi tên bọc vải vào trong dầu thông, châm lửa liền phóng đi. Tên lửa đâm vào cột buồm, vải buồm liền bốc lửa, lan ra khắp cả con tàu.

Wilson thấy sáu chiến khinh hạm bị sa lầy liền biết mình khinh địch đốc thúc chiến hạm đẩy nhanh tốc độ chạy đến. Thế nhưng Phạm Cự Lượng biết hai bên chênh lệch cũng không ham chiến liền lệnh cho hạm đội lui lại.

Tàu chiến của liên quân càng nhanh hơn, dù sao hai cột buồm vẫn nhanh hơn các mẫu tàu kiểu cũ của Đại Việt không ít. Khoảng cách dần dần bị thu hẹp, thậm chí Wilson bên này còn có thể nhìn thấy Phạm Cự Lượng bên kia. Nhưng lúc này những tia nắng cuối cùng cũng dần dần tắt đi, biển Bắc biến thành một màu đen kịt.

- Chết tiệt, chết tiệt. Lũ vô dụng.

Wilson tức tối mắng ầm lên đạp ngã một binh sĩ xấu số bên cạnh. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Phạm Cự Lượng. Hắn biết điểm mạnh của Đại Việt chính là tầm bắn của sàn nỏ xa, còn lại tuyệt đối không có lợi thế gì. Nên lựa chọn thời điểm giao chiến lúc trời nhá nhem tối, đánh nhanh, rút gọn, trời đêm kẻ địch không thể truy đuổi bọn hắn.

Tại Thăng Long Lý Anh Tú cũng nhận được tin báo của hệ thống.

“Đinh, tướng lĩnh của ký chủ Phạm Cự Lượng vừa đánh thắng một trận ban thưởng tám mươi điểm chiến công”.

Làm Lý Anh Tú ê răng chính là hệ thống cũng không báo chiến quả như diệt địch bao nhiêu, ta thiệt hại bao nhiêu, tất cả đều quy ra điểm chiến công để thông báo. Nhưng Lý Anh Tú vẫn muốn thông báo cho toàn quân khích lệ tinh thần một chút, còn nội dung thế nào thì giao cho Lữ Gia làm đi.

Lập tức từ bên triều đình có thông báo truyền ra, thủy quân Đại Việt do tướng Phạm Cự Lượng thống lĩnh đại chiến với giặc chiến thắng, tiêu diệt mười chiến hạm địch. Tin tức này vừa lan ra liền làm nức lòng binh sĩ, ai cũng hô một tiếng tốt càng hăng say luyện tập để ngày sau ra trận giết địch. Còn vấn đề tin tức đúng hay không cũng không ai quan tâm. Điều thứ nhất chính là bệ hạ luôn đúng. Điều thứ hai, nếu bệ hạ sai xem lại điều một.

Bắc Hải luôn luôn có một lớp sương mờ bao phủ dù là sáng hay đêm, màn đêm của nó khi trời không có trăng lại càng đáng sợ, tất cả chỉ là một màu đen kịt, chỉ có tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền rì rào là chứng tỏ không gian xung quanh còn có chuyển động. Đội tàu của liên quân vẫn tiếp tục di chuyển, để tránh lạc mất nhau bọn họ lại để trên mỗi chiếc tàu một cái đèn báo hiệu. Hàng trăm đốm sáng yên bình di chuyển mà không biết rằng cách bọn họ chỉ vài chục mét bốn chiếc tàu Đại Việt đã tiếp cận lấy đội thuyền khổng lồ.

Từng binh sĩ Đại Việt cởi bỏ Quyên giáp trên người chỉ để lại độc một chiếc khố, răng ngậm lấy một con dao nhỏ nhảy xuống dòng nước lạnh của biển Bắc. Một trăm binh sĩ tinh nhuệ chia làm bốn đội dần dần tiếp cận những con thuyền đang di chuyển chậm chạp kia. 

Thủy binh Đại Việt như những con hải cẩu bơi nhanh trong lòng nước biển không tạo một tiếng độn nhỏ. Bọn họ ném móc câu leo lên chiến hạm. Binh lính liên quân rất chủ quan. Bọn hắn cứ nghĩ sẽ không ai dám đụng đến một hạm đội khổng lồ như vậy nên canh gác cũng chỉ qua loa, mắt nhắm mắt mở.

“Xoẹt”.

Lưỡi dao sắt nhẹ nhàng liếm qua cổ họng của một tên binh sĩ liên quân. Thủy binh Đại Việt nhẹ nhàng kéo xác hắn vào một góc tối trên sàn tàu. Các thủy binh khác nhanh chóng leo lên tàu, viên đội trưởng nói.

- Tiêu diệt vọng gác trên cao, tưới dầu khắp tàu rồi đốt nó. Cố gắng đừng làm ra động tĩnh quá lớn.

Các thủy binh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu liền chạy đi làm nhiệm vụ của mình. Những cái bóng đen len lỏi khắp nơi trên các tàu chiến của liên quân như những bóng ma gặt hái lấy sinh mệnh. Khi đã tưới dầu hoàn tất bọn họ cũng không vội châm lửa mà len lỏi qua những chiếc tàu khác tiếp tục hoạt động.

- Đội trưởng, đội trưởng.

Một thủy binh đi đến nói nhỏ. Viên đội trưởng quay sang, ánh mắt ra lệnh cho hắn nói. Thủy binh nhỏ giọng.

- Thuyền này là thuyền vận lương của chúng.

Nghe vậy viên đội trưởng vui mừng quá đổi. Ai cũng biết giá trị của quân lương là như thế nào, chỉ cần đốt được quân lương, quân giặc sẽ không đắc ý được bao lâu. Hắn nói.

- Tập trung hành động, đừng đánh rắn động cỏ, không được thất bại.

Gần hai mươi viên thủy binh liền trải dầu ra khắp nơi, hơn nữa còn lôi các vật dễ cháy chêm vào. Bỗng nhiên một binh sĩ liên quân ban đêm ra boong tàu tiểu, mắt nhắm mắt mở của hắn đột nhiên nhìn thấy mấy bóng người cởi trần phía trước đang hì hục kéo đống rơm. Hắn la to lên.

- Kẻ địch tập kích.

Viên đội trưởng cũng phát hiện thấy tên binh sĩ kia, lưỡi dao phong ra liền đâm vào cổ họng kết liều hắn. Nhưng tiếng la của tên binh sĩ kia cũng làm thức giấc cả chiếc tàu. Viên đội trưởng quyết đoán.

- Đốt tàu, rút lui.

Vừa châm lửa, chiếc tàu vận tải liền bốc cháy, như một tín hiệu, các tàu khác cũng lần lược bốc lên lửa đỏ. Binh sĩ liên quân hô to gọi nhỏ dập lửa, loạn thành một bầy.

- Rút lui.

Các thủy binh nhảy xuống biển thoát đi. Các binh sĩ liên quân giờ mới phát hiện bọn hắn liền la lên.

- Cung thủ, cung thủ nhanh bắn bọn hắn.

Thế nhưng những mũi tên bắn xuống nước cũng chỉ nổi lên lại, kết quả cực kỳ ít ỏi, mà lúc này hỏa hoạn đã bốc cháy đến con tàu thứ mười của liên quân, bọn hắn cũng không kịp để ý nhiều đến thủy binh mà chỉ lo dập lửa.

Wilson nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi nghiến chặt răng.

- Bọn chuột nhắt. Chết tiệt. Tìm bọn hắn cho ta, nhất định thuyền của bọn hắn ở quanh đây.

Wilson đoán không sai, thuyền của Đại Việt ở rất gần bọn họ, hơn nữa còn đang đón các thủy binh bơi trở về. Thế nhưng rất nhanh tàu chiến của Đại Việt bị phát hiện.

- Phóng tên.

Các cung thủ liên quân phát hiện ra tàu chiến Đại Việt liền bắn tên tấn công. May mắn bọn hắn không kịp châm lửa cho mũi tên, tất cả mũi tên đều bị thần tàu chặn lại. Phạm Cự Lượng biết ở lâu không được liền quyết đoán.

- Rút lui. Không thể chờ được nữa.

Tàu chiến Đại Việt rất nhanh thoát li chiến trường trước sự tức tối của liên quân. Phạm Cự Lượng nhìn đội thủy quân trở về hỏi.

- Lần này trở về được bao nhiều người.

Viên đội trường nhìn một chút nói.

- Bẩm đô đốc, chỉ về được tám mươi sáu người.

Tức là có mười bốn binh sĩ đã bị bắt, bị chết, hoặc đã không trở lại kịp tàu. Phạm Cự Lượng trầm giọng nói.

- Các ngươi đã làm rất tốt, ta sẽ báo công lên bệ hạ. Mười hai người nhớ kỹ tên, đều xếp vào liệt sĩ. Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.

- Tạ ơn đô đốc.

Sáng tờ mờ những đám lửa trên tàu mới bị dập tắt hoàn toàn. Crow tái mặt nhìn những chiến hạm còn bốc khói trước mặt. Đêm qua Đại Việt đốt của hắn tổng cộng mười bốn chiếc tàu, trong đó có hai chiếc là vận chuyển quân lương. Cứu chữa cũng chỉ được bốn chiếc, mười chiếc tàu cùng hai trăm binh sĩ vĩnh viễn nằm luôn dưới biển. Chưa gặp địch nhân đã bị tổn thất như vậy làm sao hắn có thể chấp nhận. Nhìn quỳ dưới đất Wilson Crow lại càng nộ khí, hắn vung chân đạp Wilson một cái ngã ra sàng tàu.

- Đồ vô dụng, chỉ vài tên oắt con lại bắt không được, để ta thiệt hại mười mấy chiến hạm. Đầu ngươi chưa óc lợn sao. 

- Xin lỗi công tước, thuộc hạ bất tài, xin công tước trách phạt.

Theo Crow đã lâu Wilson biết hiện tại liền nhận lỗi sẽ không bị phạt quá nặng, huống chi hắn là tay chân thân cận công tước chắc chắn không nỡ phạt hắn. Quả nhiên Crow hít một hơi hạ hỏa liền nói.

- Được rồi, hiện tại đang lúc hành quân, tha cho ngươi một mạng.

- Bẩm công tước, đêm qua thuộc hạ bắt được tên lính Đại Việt này, bọn hắn chính là kẻ đốt tàu.

Hai binh lính liền áp giải một viên thủy binh bị thương đến kiệt sức đến. Crow nhìn người này, đầu trọc, toàn thân săm lên hình rồng, thủy quái, tuy sắc mặt tái nhợt, bị bắt nhưng vẫn kiệt ngạo bất tuân. Crow hỏi.

- Là các ngươi cả gan dám đốt chiến hạm của ta?

Viên thủy binh cười lạnh nói.

- Đúng, là tao. Sao? Giờ ông đây rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy. Bệ hạ sẽ báo thù cho tao.

Đôi mắt Crow lạnh lùng lên nói.

- Ngươi tin chắc rằng quốc vương của ngươi có thể chống lại nổi đội quân hùng mạnh của ta?

Viên thủy binh cười lớn.

- Đ*t mẹ! Bọn mày là cái đinh gỉ gì lại dám xâm phạm bờ cõi của Đại Việt. Nhất định các tụi mày sẽ bị đánh tơi bời.

Crow trong lòng tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói.

- Ngươi giờ bị ta bắt, quốc vương của ngươi đã bỏ rơi ngươi. Chi bằng về dưới trướng ta, sau khi đánh hạ Đại Việt ta sẽ ban cho ngươi chức tướng quân, vinh hoa phú quý, mỹ nhân tùy ngươi chọn.

- Hừ, đừng lấy lợi khinh người, đ*t con mẹ mày ấy. Đừng nói nhiều, muốn chém muốn giết thì tùy. Đ*t mẹ chúng mày.

Thủy binh một vẻ mặt khinh bỉ la lớn, còn phun một bãi nước bọt dính vào đôi dày đẹp đẽ của Crow. Lần này Crow cũng không nhìn được nữa ra lệnh.

- Được, đem hắn ném làm mồi cho cá. Xuống đó mà chờ quốc vương của ngươi đi.

Binh sĩ liên quân trói người thủy binh lại bắt hắn bước ra một cái ván gỗ đặt ngoài sàn tàu, trường thương chọc phía sau bắt hắn đi tới. Thủy binh quát lớn.

- Không cần phiền, để ông mày tự đi.

Người thủy binh hiên ngang bước từng bước vững vàn ra ngoài mép gỗ. Mặt biển xanh thẫm gầm lên những con sóng dữ cũng không thể làm tâm hắn sợ hãi. Thủy binh hô lớn.

- Đại Việt vạn tuế!

Nói rồi liền nhảy xuống biển, sóng biển vỗ một lần liền vùi mất hình ảnh hắn như ôm người con của đất Việt vào với biển mẹ bao lá. Hắn sẽ không chết, mà sẽ hóa thành cánh chiêm muôn dặm sóng mãi mãi bảo vệ cho Đại Việt được trường tồn.