Đế Bá

Chương 4496: Lại Gặp Khê Hoàng

Bát Xích Mi kiếm, kiếm như lông mày, thời điểm ai bị một kiếm này tập trung đều có cảm giác bị kim châm đâm vào não.

Đương Bát Xích Chân Đế vừa đâm một kiếm, tất cả mọi người có cảm giác kiếm quang Bát Xích Mi kiếm đã chui vào mi tâm của mình, chỉ trong thời gian ngắn, mọi người cảm thấy mi tâm của mình như nổ tung, mi tâm bị đâm thủng và mạng tang hoàng tuyền.

Có thể nói, Bát Xích Chân Đế vẫn chưa xuất kiếm nhưng tất cả mọi người đều có cảm giác mình đã bị kiếm này lấy mạng.

Kiếm chưa ra, người đã chết, kiếm như thế quá đáng sợ, trên thế gian hiếm có người nào tránh được kiếm này, kiếm đã tập trung vào ai, người đó sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Tận mắt nhìn thấy một kiếm đáng sợ như thế, không biết bao nhiêu người rợn tóc gáy.

Mặc dù nói, thời điểm Bát Xích Chân Đế cầm kiếm trong tay cũng không tỏa ra uy áp Chân Đế đáng sợ, Bát Xích Mi kiếm cũng không bộc phát uy áp Thủy tổ kinh khủng.

Bát Xích Chân Đế nâng kiếm lên, vẻ mặt của hắn không chỉ cung kính, hơn nữa Bát Xích Mi kiếm của hắn cũng thu liễm mũi nhọn.

Lúc này, cho dù là Bát Xích Chân Đế hay Bát Xích Mi kiếm đều cho người khác cảm giác phản phác quy chân.

Chính bởi vì cảm giác phản phác quy chân kia mới làm nhiều người sợ hãi, khí lạnh bao phủ tâm thần.

Bởi vì kiếm phản phác quy chân mới thật sự là kiếm giết người, sự hiện hữu của nó, mục đích xuất kiếm của nó chỉ có một —— giết người!

Trong thời gian thật ngắn, Bát Xích Chân Đế đã xuất kiếm, kiếm này cực nhanh, không có tiếng sấm nổ mạnh, cũng không có thiên uy cuồn cuộn, Bát Xích Chân Đế chỉ đâm một kiếm rất bình thường.

Kiếm này đâm thẳng vào mi tâm của Lý Thất Dạ, một kiếm thật đơn giản, một kiếm rất đơn điệu.

Một kiếm như vậy giống như nước sôi, chỉ có nóng và không có vị gì khác. Nhưng một kiếm bình thường như thế lại trực chỉ nhân tâm, một kiếm mất mạng! Nó là kiếm giết người chân chính!

Kiếm xuất, mi tâm lạnh, thời điểm kiếm này đã tới trước mặt Lý Thất Dạ, đã có người ngã xuống cách đó ngàn dặm, mi tâm đối phương xuất hiện một giọt máu tươi.

Một kiếm trí mạng, người này quá mức chuyên chú cho nên tâm thần đắm chìm vào trong kiếm chiêu, cuối cùng kiếm không giết hắn nhưng hắn lại mất mạng vì kiếm này.

- Kiếm giết người!

Tận mắt nhìn thấy một kiếm bình thản như vậy, cho dù là lão tổ Trường Tồn cũng phải sợ hãi thán phục, không ngừng đánh giá vài câu.

Kiếm giết người sẽ không tỏa ra uy thế kinh thiên động địa, nó chỉ là một kiếm thật đơn giản nhưng lại làm người khác cảm thấy thân thể lạnh buốt, cho dù là Trường Tồn  cũng cảm thấy trái tim như co thắt lại, tự hỏi mình có thể sống sót sau một kiếm như vậy hay không.

Keng!

Tiếng kiếm minh vang lên, nội tâm mọi người lạnh buốt, tiếng kiếm minh quá đáng sợ.

Thời điểm này, thời gian như dừng trôi, tất cả mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ chặn một kiếm kia, kiếm giết người dừng lại trước mặt Lý Thất Dạ.

Mọi người quan sát trận chiến, bọn họ nhìn thấy Lý Thất Dạ chỉ dùng đầu ngón tay ngăn cản mũi kiếm, đầu ngón tay ngăn cản mũi kiếm.

Cho dù đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng ngăn cản mũi kiếm nhưng mọi người có cảm giác như toàn bộ thế giới đang ngăn cản thanh kiếm, ngón tay có uy lực không thể đánh giá, Bát Xích Mi kiếm cũng cong vẹo, ngay cả Bát Xích Chân Đế cũng không thể dùng một tay cầm kiếm, hắn phải dùng hai tay cầm chuôi mới có đủ khí lực nâng kiếm, dù vậy hắn vẫn cố hết sức, sắc mặt đỏ bừng.

Ầm! 

Lúc này, Lý Thất Dạ lại búng nhẹ một cái.

Nhưng, cho dù chỉ là một cái búng nhẹ nhưng lực lượng to lớn như xuyên thủng ba ngàn đại thế, sau tiếng va chạm, thân thể Bát Xích Chân Đế bay ra ngoài.

Oanh, oanh, oanh…

Âm thanh va chạm vang lên, Bát Xích Chân Đế liên tục đụng nát vài ngọn núi, bùn đất văng tung tóe, lúc hắn đứng dậy trong đám đất vụn và bùn đất, máu tươi bao phủ khắp toàn thân.

Chỉ bằng một ngón tay đã đánh Bát Xích Chân Đế trọng thương.

Dựa vào một ngón tay đánh bại Bát Xích Chân Đế, những người chưa từng nhìn thấy Lý Thất Dạ xuất thủ cũng há hốc mồm, qua một lúc lâu vẫn không khép miệng lại được, bọn họ rung động không nói thành lời.

Cho dù người đã từng nhìn thấy Lý Thất Dạ xuất thủ cũng than thở và khiếp sợ.

Bọn họ đều biết, Bát Xích Chân Đế tuyệt đối không phải đối thủ của đệ nhất hung nhân, dù sao, ngay cả bảy người Kim Biến Chiến Thần liên thủ còn bị chém giết, Bát Xích Chân Đế không thể mạnh bằng bảy người kia liên thủ với nhau.

Nhưng đệ nhất hung nhân cong ngón tay búng ra liền đánh bại Bát Xích Chân Đế, nội tâm bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi, cảm giác trái tim đang bị bóp chặt, đệ nhất hung nhân quá mức với khủng bố, quá mức cường đại.

- Tha cho ngươi một mạng.

Lý Thất Dạ liếc nhìn Bát Xích Chân Đế ho ra máu, hắn lạnh nhạt nói một câu, lúc này tiếp tục tiến lên phía trước.

Phi Kiếm Thiên Kiêu nhìn thấy Bát Xích Chân Đế đại bại, nàng càng sợ hãi, càng chạy vào sâu trong đại lục, nàng vừa chạy vừa cố sức hô to:

- Cứu mạng!

Kết, két, két…

Phi Kiếm Thiên Kiêu vừa hét vừa chạy, đột nhiên có tiếng xe ngựa vang lên, một chiếc xe ngựa đang tới gần nơi này.

- Là tọa giá của Kim Quang thượng sư, là Kim Quang thượng sư hay sao?

Phát hiện chiếc xe ngựa đang lái tới nơi này, có người hô lên một tiếng.

- Kim Quang thượng sư?

Khi nhìn thấy chiếc xe ngựa tới gần, một lão tổ mở to mắt quan sát tình hình.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tụ tập lên chiếc xe ngựa, bởi vì mọi người muốn biết người trong xe ngựa có phải là Kim Quang thượng sư hay không.

- Tỷ tỷ, nhanh cứu ta.

Nhìn thấy chiếc xe ngựa tới gần, Phi Kiếm Thiên Kiêu như nhìn thấy cứu tinh, nàng vội vàng lao tới bên cạnh.

Xe ngựa dừng tại chỗ, người trong xe ngựa cũng không có ý đi xuống, cửa xe vẫn đóng chặt.

- Tỷ tỷ! 

Nhìn thấy cửa xe đóng chặt, Phi Kiếm Thiên Kiêu cả kinh, vội vàng hét lớn.

Nghe thấy Phi Kiếm Thiên Kiêu kêu “tỷ tỷ”, không ít người nhìn nhau, có người nói nhỏ:

- Là Khê Hoàng.

- Thê tử Kim Quang thượng sư.

Vào lúc này, mọi người đều biết người ngồi trên xe ngựa chính là người nào rồi, nghe thấy không phải Kim Quang thượng sư đích thân tới, có một ít người cảm thấy thất vọng, nhưng Khê Hoàng đến rồi, chỉ sợ sớm muộn gì Kim Quang thượng sư cũng tới.

Nghĩ tới điểm này, người thất vọng lại mừng rỡ.

Hiện tại, Lý Thất Dạ đã đến gần, hắn chỉ cười nhạt mà thôi.

- Tỷ tỷ, nhanh cứu ta.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ cách mình càng lúc càng gần, Phi Kiếm Thiên Kiêu đã sợ vỡ mật, vội vàng cầu cứu Khê Hoàng.

Nhưng trong xe ngựa vẫn yên tĩnh, dường như không nghe thấy Phi Kiếm Thiên Kiêu đang cầu khẩn.

- Tỷ tỷ, cứu ta.

Khi thấy Lý Thất Dạ sắp tới gần, Phi Kiếm Thiên Kiêu vội quỳ trên mặt đất, nói:

- Tỷ tỷ, nể tình đồng tộc đồng tông, xin ngươi cứu giúp ta.

Nói xong nàng than thở khóc lóc.

Nhìn thấy Phi Kiếm Thiên Kiêu quỳ xuống cầu cứu, tất cả mọi người ổn định hô hấp, lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm vào xe ngựa.

Lúc này, tất cả mọi người đều biết rõ, người ngồi trong xe ngựa chính là Khê Hoàng, người cầm quyền Tẩy Khê, thê tử Kim Quang thượng sư, cũng là tộc tỷ của Phi Kiếm Thiên Kiêu.

Chỉ có điều, mọi người muốn biết chính là, Khê Hoàng sẽ lựa chọn như thế nào?

Rất nhiều người đều biết, Khê Hoàng và Phi Kiếm Thiên Kiêu là đồng tộc cùng lớn lên, cảm tình với nhau không tệ, hiện tại Phi Kiếm Thiên Kiêu bị Lý Thất Dạ đuổi giết, Khê Hoàng sẽ thấy chết mà không cứu hay sao?

- Tỷ tỷ! 

Nhìn thấy Lý Thất Dạ đã gần trong gang tấc, Phi Kiếm Thiên Kiêu gào to, nàng khóc lóc thê lương bi ai.

Cuối cùng, trong xe lại phát ra tiếng thở dài, giọng nói của Khê Hoàng truyền xe ngựa ra ngoài: 

- Ngươi xông họa còn ít sao?

- Tỷ tỷ!

Nghe thấy Khê Hoàng lên tiếng, Phi Kiếm Thiên Kiêu vui đến phát khóc, nàng biết mình được cứu rồi.

Cùng lúc đó, Lý Thất Dạ cũng không nóng nảy, hắn ngừng bước lại và bình tĩnh đứng tại chỗ, giống như đang xem cuộc vui.

Nghe thấy Khê Hoàng đã mở miệng, tất cả mọi người ổn định hô hấp, không ít người nhìn nhau.

Tỷ muội cuối cùng cũng là tỷ muội,  thời điểm này, không ít người đều cho rằng như thế. Phi Kiếm Thiên Kiêu chính là tộc muội của Khê Hoàng, cho dù Khê Hoàng sáng suốt cỡ nào, chỉ sợ cũng không thể thấy chết mà không cứu, đành phải nhúng tay vào chuyện này.

- Nhưng hôm nay ngươi xông họa, ta không thể cứu ngươi.

Vào thời điểm mọi người đều cho rằng Khê Hoàng sẽ ra tay cứu giúp, Khê Hoàng lại nói một câu trái ngược với suy nghĩ của mọi người.

- Cái gì! 

Vừa nghe Khê Hoàng nói như vậy, tất cả mọi người đều ngây ngốc, không ít người cho rằng mình đang nghe lầm.

Ngay cả Phi Kiếm Thiên Kiêu đang tươi cười cũng kinh hãi, vừa rồi nàng cho rằng Khê Hoàng sẽ xuất thủ cứu giúp mình, không ngờ Khê Hoàng lại đột nhiên nói một câu như vậy.

Chuyện này quá đột ngột, ngay cả Phi Kiếm Thiên Kiêu cũng không ngờ tới.

- Tỷ tỷ, ta, ta thuở nhỏ cùng lớn lên với ngươi, vẫn lấy ngươi làm kiêu ngạo...

Phi Kiếm Thiên Kiêu òa khóc lớn.

- Ta biết.

Khê Hoàng lạnh nhạt nói:

- Nhưng ngươi làm việc quá lỗ mảng, ngươi không suy nghĩ vì tông môn. Ngươi trưởng thành rồi, đã không phải tiểu hài tử, tự mình xông họa, tự mình gánh vác đi.

- Tỷ tỷ! 

Phi Kiếm Thiên Kiêu vội kêu to:

- Sau này ta sẽ không dám nữa…

- Nhớ kỹ, ngươi là đệ tử Tẩy Khê.

Khê Hoàng cắt lời Phi Kiếm Thiên Kiêu, từ từ nói:

- Không nên làm nhục tông môn, Tẩy Khê, không có người nhu nhược! Chết, cũng phải chết cho tôn nghiêm một chút.

- Tỷ tỷ, ngươi, ngươi, ngươi không thể như vậy, ngươi, ngươi, cứu giúp ta, chỉ lần này, lần này mà thôi!

Nghe thấy Khê Hoàng nói thế, Phi Kiếm Thiên Kiêu sợ đến mức hồn phi phách tán, nàng than thở khóc lóc và cầu cứu.

Nhưng trong xe ngựa không còn động tĩnh nào khác, hoàn toàn im lặng.

Lúc này, toàn bộ thiên địa như lâm vào yên tĩnh, dường như ngoại trừ tiếng khóc của Phi Kiếm Thiên Kiêu ra, đã không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Vào thời điểm đó, người không hiểu sự việc đangnhìn nhau.

Trước đó, bao nhiêu người cho rằng Khê Hoàng sẽ ra tay cứu giúp, dù sao cũng là tỷ muội, nhưng cuối cùng, Khê Hoàng lại không xuất thủ cứu giúp.

Hơn nữa, khi nghe thấy Khê Hoàng nói chuyện, tất cả mọi người hiểu rõ một việc, Phi Kiếm Thiên Kiêu chết chắc rồi!