Đế Bá

Chương 2762: Đinh sát 2

Ong ong ong ong ong!

Huyết khí có tuôn ra, Hỗn Độn chi khí bao toàn thân, lực lượng Thái Sơ cường đại áp chế tình hình, người nò đến gần gã sẽ bị lực lượng Thái Sơ áp chế.

Thiên Hoàng Thái Tử hoàn toàn vứt mặt, chơi xấu nói:

- Mạng của ta ở đây, đến lấy đi, nếu ngươi không lấy được vậy chỉ trách học nghệ không tinh, không có bản lĩnh đó!

Hành động của Thiên Hoàng Thái Tử làm mọi người nhìn nhau, cho rằng cách làm của gã khiến người coi khinh, nhưng lời đó có chút đạo lý. Giờ Thiên Hoàng Thái Tử đã chịu chung cược, đặt mạng ngay đây, Lý Thất Dạ muốn lấy thì tự đi lên.

Mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Thiên Hoàng Thái Tử rất mạnh, phàm nhân Lý Thất Dạ không cách nào lay động được gã. Ba tùy tùng Trầm Hiểu San sau lưng Lý Thất Dạ thì chỉ là tiểu tu sĩ, không địch lại nổi cao thủ như Thiên Hoàng Thái Tử.

Thiên Hoàng Thái Tử cười âm trầm:

- Ha ha ha! Ta đang thực hiện tiền cược của mình, là tại ngươi không có năng lực lấy.

Nhiều người thầm khinh bỉ, Thiên Hoàng Thái Tử quá vô sỉ. Nhưng Thiên Hoàng Thái Tử vì giữ mạng hoàn toàn vứt mặt mình, mọi người cũng không biết làm sao.

Rầm!

Đang lúc Thiên Hoàng Thái Tử đắc ý thì bị người đánh gục té cái bịch xuống đất, thoáng chốc bị khống chế.

Đột nhiên bị người đánh gục, Thiên Hoàng Thái Tử hét rầm lên:

- Ngươi... Ngươi làm gì?

Thiên Hoàng Thái Tử muốn vùng vẫy nhưng phát hiện toàn thân bị người khóa lại, đạo hạnh thoáng chốc bị trấn áp. Thiên Hoàng Thái Tử sợ hãi hồn vía lên mây, trong người trẻ tuổi gã xem như thiên tài nhỏ, chớp mắt bị người trấn áp thì rõ ràng đối phương siêu mạnh.

Người đẩy ngã Thiên Hoàng Thái Tử là Thánh Lão Lục, gã cười tủm tỉm nói:

- Đời ta gai mắt nhất là loại vô lại này.

Thánh Lão Lục đè Thiên Hoàng Thái Tử trên chiếu bạc.

Thiên Hoàng Thái Tử sợ hãi bay mất hồn vía rít gào lôi ra thân phận:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Ta chính là Thiên Hoàng Thái Tử...

- Ta biết.

Thánh Lão Lục cười thì hì nói:

- Nhưng ta coi như không nghe thấy.

Thánh Lão Lục nhấn chặt Thiên Hoàng Thái Tử, nói với Lý Thất Dạ:

- Tiên sinh, mạng chó của hắn ở đây, tiên sinh lên lấy đi.

Nhìn Thiên Hoàng Thái Tử bị Thánh Lão Lục đè, nhiêu người thầm sướng. Thiên Hoàng Thái Tử vênh váo, mọi người sớm gai mắt gã, huống chi gã tỏ rõ muốn ăn quỵt. Giờ có người trị Thiên Hoàng Thái Tử, hỏi sao không khiến người sướng?

Lý Thất Dạ tùy tay rút một thanh trường kiếm, chậm rãi bước qua lạnh nhạt nói:

- Tới lúc ta thu nợ.

Nhìn trường kiếm bắn tia sáng lạnh ngay trước mắt mình, Thiên Hoàng Thái Tử sợ hãi bay mất hồn vía:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi đừng làm bậy!

Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên Thiên Hoàng Thái Tử cảm thấy cái chết rất gần với mình. Lúc này không cần biết xuất thân của Thiên Hoàng Thái Tử là gì, tất cả không thể cứu gã.

Khi Thiên Hoàng Thái Tử sợ hãi mất hồn mất vía, không còn lo nghĩ mặt mũi gì, tôn nghiêm nào nữa, rối rít van xin:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi ra giá đi, dù ngươi muốn gì ta đều đồng ý. Ngươi muốn tiền thì ta cho tiền, ngươi muốn báu vật thì ta cho báu vật, tóm lại ngươi muốn gì cũng được!

- Ta chỉ cần mạng chó của ngươi.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Ngươi nói xem ta nên xuống tay từ chỗ nào?

Trường kiếm lạnh lẽo vạch tới vạch lui trên người làm Thiên Hoàng Thái Tử tè ra quần.

Vào phút sống chết Thiên Hoàng Thái Tử bất chấp tất cả, hét to đe dọa:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi không thể giết ta! Tỷ phu của ta là Kim Qua, tỷ tỷ của ta có huyết thống vô song! Ngươi... Ngươi... Ngươi mà giết ta thì không... Không... Không có chỗ cho ngươi đứng trong Thập Tam Châu...

Phập!

Thiên Hoàng Thái Tử chưa nói xong máu phun ra, Lý Thất Dạ đâm kiếm xuyên thủng người gã đinh sát trên chiếu bạc.

Giờ phút này Thiên Hoàng Thái Tử trợn to mắt, đến chết gã vẫn không dám tin mình sẽ chết trong tay phàm nhân, hơn nữa không có chút sức phản kháng. Thiên Hoàng Thái Tử chết không nhắm mắt.

Máu tươi chảy ra nhuộm đỏ chiếu bạc, mọi người lim lặng.

Với thực lực của Thiên Hoàng Thái Tử, miễn Chân Mệnh còn thì nhát kiếm không đủ sức giết gã. Tiếc rằng Thánh Lão Lục khóa Thiên Mệnh, kiếm của Lý Thất Dạ chớp mắt đâm chết Thiên Hoàng Thái Tử.

Nhìn Thiên Hoàng Thái Tử bị đinh sát trên chiếu bạc, tập thể im lặng. Ai dám tiếp tục phàm nhân lại dám giết thái tử đế thống tiên môn?

Đổi lại phàm nhân khác dù Thiên Hoàng Thái Tử khoanh tay mặc người ta giết thì không phàm nhân nào dám xuống tay. Phàm nhân trước mắt không chút do dự giết Thiên Hoàng Thái Tử, giết rất nhẹ nhàng như thể giết gà vịt.

Không biết tại sao lúc này có người rùng mình, lòng sợ hãi, cảm thấy phàm nhân đạo hạnh ít đến bỏ qua là tay đồ tể, tay của hắn không biết đã dính bao nhiêu máu tươi.

Ba người Trầm Hiểu San há hốc mồm, bị rung động thật lâu nói không ra lời.

Đối với bọn họ tồn tại như Thiên Hoàng Thái Tử là cao cao tại thượng, đám tiểu môn tiểu phái chỉ có thể ngước nhìn. Với loại tồn tại này trong lòng nhóm Trầm Hiểu San tràn ngập kính sợ, vì một ngón tay đủ nghiền chết cả đám.

Lý Thất Dạ vẫn sống sờ sờ đinh sát Thiên Hoàng Thái Tử tại đó, thấy cảnh tượng tận mắt rung động tâm linh bọn họ biết bao.

Thánh Lão Lục cười tủm tỉm vỗ tay:

- Ài, cần gì như vậy.

Thánh Lão Lục chui vào đám đông lẫn mất.

Lý Thất Dạ chỉ cười nhìn Thánh Lão Lục, hắn lười ngó xác Thiên Hoàng Thái Tử, lạnh nhạt nói:

- Con mồi như thế không đủ nhét răng của ta.

Lý Thất Dạ nói xong xoay người bỏ đi.

Lời Lý Thất Dạ nói thoáng chốc khiến người suy nghĩ lan man, hoặc ngay từ đầu Thiên Hoàng Thái Tử đã bị người theo dõi, gã là con mrồi trong mắt người khác.

Thiên Hoàng Thái Tử bị phàm nhân theo dõi không chỉ ép khô giọt mỡ cuối cùng trong người gã, còn ăn tươi nuốt sống gã.

Nghĩ đến khả năng này nhiều người rùng mình, bọn họ cảm thấy phàm nhân trước mắt không còn là phàm nhân, đó là mãnh thú há mồm máu to tùy thời nuốt người, là mãnh thú ăn thịt sống.

Thiên Hoàng Thái Tử là ví dụ rành rành, gã không chỉ mất mạng, toàn bộ báu vật, tiền tài đều bị phàm nhân ép cạn.

Loại cảm giác này khiến nhiều người có mặt không rét mà run, phàm nhân trước mắt không đơn giản là Thạch Sư.

Khi Lý Thất Dạ đi, lão tổ Thạch phường bước ra khách sáo và cung kính hỏi:

- Không biết xưng hô tôn giá như thế nào?

- Lý Thất Dạ đệ nhất hung nhân.

Lý Thất Dạ thản nhiên báo tên rồi biến mất ngoài cửa.

Đám Trầm Hiểu San tỉnh táo lại vội đuổi theo sau lưng Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ đệ nhất hung nhân, khi hắn báo tên ra nhiều người lục tìm ký ức nhưng chưa từng nghe cái tên này, bọn họ không biết Lý Thất Dạ đệ nhất hung nhân là ai.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Tây thị, hắn không đi dọa vì Tây thị không có thứ gì lọt vào mắt xanh của hắn được.

Đám Trầm Hiểu San đi theo Lý Thất Dạ về khách điếm, không ai dám hó hé tiếng nào. Trước kia Hạ Trần hơi quậy giờ không dám kêu một tiếng, gã cúi đầu sát ngực.