Khoảng nửa tiếng sau, Trình Dịch mới rửa mặt xong, thay quần áo xuống lầu.
"Tôi đi trước đây."
Thấy tinh thần ông chủ sáng láng, Quách Bác Viễn lắc đầu, trong miệng tấm tắc bảo lạ.
Xem ra bác Triệu đoán đúng rồi, đến lúc cây vạn tuế chuẩn bị nở hoa rồi.
Nhưng khác với suy nghĩ của hai người kia, tràn ngập trong tâm trí của Trình Dịch là ý muốn trả thù Cố Vân Thanh.
"Đồ vô lương tâm." Vừa bước nhanh về phía trước, anh vừa nghiến răng nói.
Lúc còn là chó, cô đã không có thứ gọi là lương tâm, bây giờ thành người, lương tâm lại càng thêm xa xỉ với cô.
Nhớ lại bản thân bị hành hạ trong nửa tháng qua, Trình Dịch không nhịn được nắm chặt tay.
Khoảng cách ngày càng gần, bỗng nhiên anh lại cười nhẹ.
Lúc trước, anh cảm thấy chó của mình thông minh một cách kỳ lạ, quả nhiên không phải là ảo giác.
Mà cô cũng thật sự biến thành người cho anh xem. Tuy rằng, quá trình này hơi thần kỳ.
Ở bên kia, Cố Vân Thanh còn chưa biết mình đã bị biết tỏng. Trong lúc mê man ngủ, đột nhiên cô lại thấy lạnh sống lưng, còn kịp chưa mở mắt ra, cô đã hắt xì một cái.
"Hắt xì!"
Mắt nhập nhèm buồn ngủ xoa xoa mũi, cô ngẩng đầu dậy nhìn Berger, xoa xoa tai nó, lẩm bẩm trong miệng: "Còn sớm còn sớm, chúng ta ngủ tiếp thôi."
Từ đầu đến cuối, con mèo vàng nằm ở bên cạnh gối đầu đều không cử động.
Thấy Cô Vân Thanh cứ lắc lư tai mình không ngừng, Lục Lộ nhíu mày. Sau một lúc lâu, nó mới chậm rãi lại gần.
"Lục Lộ, em mềm quá." Cố Vân Thanh không nhịn được, nhắm mắt lại hôn lên đôi mắt nó.
Lúc còn ở bộ đội, mặc dù huấn luyện viên đối xử với nó rất tốt, nhưng ôm ấp hôn hít gì đó thì chưa từng có. Mà đối với cái người vừa mới quen biết này, dường như nó đã miễn dịch với hành động này.
Sau khi ngập ngừng một chút, Lục Lộ cọ cái mũi ẩm ướt của mình vào mặt Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh chép miệng, đá chăn, ôm chặt con chó Berger bên cạnh hơn. Sau khi vô thức làm mấy hành động đó, cô lại ngủ tiếp.
Mọi thứ vào sáng sớm đều yên tĩnh, tốt lành như vậy.
Mãi cho đến lúc xuất hiện tiếng bước chân rất khẽ.
Tai Lục Lộ giật giật, nó đã biết ai đứng ở dưới lầu.
Nhìn chuông cửa gần trong gang tấc, Trình Dịch đang vươn tay ra thì dừng lại một chút, rồi thụt tay lại.
Lúc trước sinh nhật của anh, cái bánh kem đó chắc không phải là bất ngờ đâu nhỉ.
Trên thế giới này, cũng đã từng có một người nhớ kỹ ngày đó như vậy.
Mày anh nhăn thành một dãy núi nho nhỏ, một lúc lâu sau, Trình Dịch thở dài, lẩm bẩm: "... Quên đi."
Trình Dịch trước nay không hề biết sẽ có một ngày bản thân anh lại mềm lòng như thế.
Đi đến bãi cỏ trước cửa biệt thự, Trình Dịch xếp bằng ngồi xuống.
Bây giờ không có giây phút nào là anh không nhớ đến những hồi ức lúc hai người họ ở chung với nhau.
Anh nên sớm biết Cố Vân Thanh là người như thế nào.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, Trình Dịch lắc đầu như đang cảm thán.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thi thoảng có tiếng chim hót, ánh mặt trời bắt đầu lên cao, bóng cây in loang lổ.
Tới hơn 8 giờ, tầng hai của biệt thự mới phát ra tiếng mở của sổ.
"Lục Lộ, em đưa Quả Quýt xuống dưới lầu tản bộ trước đi, chị đi chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa." Giọng nói trong trẻo của cô gái lọt vào lỗ tai của Trình Dịch.
Không biết vì sao anh lại cảm thấy con tim mình bỗng rộn ràng.
Cố Vân Thanh kéo rèm cửa ra, đối diện với bầu không khí trong lành ngoài cửa sổ, chậm rãi duỗi eo.
"Thoải mái ghê..."
Hít sâu một hơi, lúc cô chuẩn bị đi xuống dưới lầu thì bất ngờ thấy một góc áo quần.
Cô thò đầu ra ngoài để quan sát kỹ hơn, lúc nhìn thấy Trình Dịch, Cố Vân Thanh nuốt nước miếng, chủ động chào hỏi, "... Anh Trình."
Sao anh ta lại ở đây?
Đừng nói là nhanh như thế đã đổi ý, yêu cầu cô trả chó nhá. Chút nữa cô nên nói thể nào mới có thể lừa anh ta về nhỉ?
Trong lúc nhất thời, đầu óc Cố Vân Thanh đầu nhanh chóng hoạt động.
Thấy cô vẫn giống lúc trước, mỗi khi có ý đồ xấu thì mắt lại lấp lánh lên, Trình Dịch không khỏi nheo mắt lại.
Cô ấy lại muốn làm gì.
Trình Dịch làm như không có chuyện gì nhìn Cố Vân Thanh, anh cong môi, cười nói: "Em gọi tên của tôi là được rồi."
Nhìn người đàn ông tươi cười, không biết sao mà cảm giác ớn lạnh lúc sáng lại ùa về.
Kiềm nén cảm giác bất an trong lòng, Cố Vân Thanh nhiệt tình trở lại, không chút do dự mở miệng, nhanh chóng nói: "Trình Dịch!"
Cô ấy vẫn dứt khoát như vậy.
Cảm thấy nhịp tim của mình có chiều hướng không kìm được, Trình Dịch vô thức cụp mắt, "Ừ."
Nhìn người đàn ông lấy lại dáng vẻ baonh thường, Cố Vân Thanh vẫy tay với anh, "Tôi đi thay quần áo đã, một lát nữa sẽ xuống dưới."
Rất nhanh, bóng dáng của cô gái đứng bên cửa sổ đã không thất tăm hơi đâu.
Thay quần áo...?
Tủ quần áo của cô ấy chính là tận mắt cô nhìn thấy mình sắp đồ trong đó.
Lúc trước còn chưa biết thì Trình Dịch chẳng cảm thấy gì nhưng mà bây giờ đã biết thì lại có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng mà không có cơ hội cho anh đổi ý, cửa lớn của căn biệt thự đã mở ra ngay trong giây tiếp theo.
Nhìn com mèo vàng nghênh ngang đi ra, còn có Berger uy phong lẫm liệt, Trình Dịch do dự một chút, hé môi nói: "... Buổi sáng tốt lành."
Anh đã quen với việc chúng nó mở cửa nên không trách móc gì.
Không hiểu tại sao mà mèo Quýt ta sau khi thấy Trình Dịch lại quay hai vòng xung quanh anh.
Cả người Trình Dịch cứng đờ, tùy ý để nó đánh giá.
Nếu không sai thì trước đó Cố Vân Thanh cũng từng nhập vào người nó.
Mèo Quýt rất nhanh mất hứng với thú Trình Dịch, sau khi kêu hai tiếng, tiếp tục chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng.
Nhưng mà Lục Lộ lại bất động nhìn chằm chằm Trình Dịch rất lâu. Sau một lúc lâu, nó quay đầu "rầm" một cái, đóng kín cửa lớn biệt thự lại.
Trình Dịch: "..."
Sao anh cảm thấy con chó này đề phòng anh như đề phòng cướp vậy.
Cũng may, hai phút sau Cố Vân Thanh đã tự mình ra mở cửa. Bấy giờ Trình Dịch mới xem như được bước vào bên trong biệt thự.
Váy liền áo trắng tinh làm nổi bật lên vóc dáng yểu điệu của người con gái, trông vô cùng thuần khiết và xinh đẹp. Cánh tay nhỏ bé trắng muốt, tóc dài đen nhánh được tùy ý buộc lại ở sau gáy.
Cúi đầu nhìn xuống có thề nhìn rõ sợi dây đỏ gắn với một miếng đá lẳng lặng ở trên mắt cá chân của Cố Vân Thanh. Bên cạnh đó là mạch máu màu tím nhạt.
Cảm giác người bên cạnh đang thất thần, Cố Vân Thanh duỗi tay quơ quơ trước mắt anh, "Trình Dịch? Trình Dịch?"
Trong mắt Trình Dịch lóe lên sự xấu hổ nhưng ngay lập tức hoàn hồn trở lại. Anh vuốt đầu ngón tay, thản nhiên nói: "Không phải bảo là buổi tối sẽ đưa Lục Lộ về à. Thế mà tôi chờ cả một đêm cũng không nghe được tiếng chuông cửa."
Sáng sớm đã chạy tới để chất vấn, quả nhiên anh ta rất thích Lục Lộ, mê như điếu đổ.
Cố Vân Thanh gãi đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi tưởng không tính ngày hôm qua."
Đây không phải là lấy lý do, quả thật cô đã nghĩ như vậy.
"Đúng rồi, sớm như vậy anh đã tới thì chắc anh chưa ăn sáng đâu nhỉ. Vậy thì ăn ở chỗ tôi nhé? Coi như tôi nhận lỗi được không?"
Chuyện tới bây giờ, thẳng thắn nhận sai so với giải thích thì có vẻ thành thật hơn.
Trình Dịch ngừng một chút, cũng không từ chối, cũng không đồng ý, mà lại hỏi một vấn đề không liên quan: "Em không có số điện thoại của tôi đúng?"
"Không có..." Cố Vân Thanh lắc đầu.
Đảo mắt một vòng, cô nhanh nhảu nói: "Nếu không để tôi lưu số anh?"
"Lúc tôi đưa Lục Lộ về, có thể gọi điện thoại trước cho anh."
Bởi vì chuyện lắc chân ngày hôm qua, Trình Dịch có hơi mất tự nhiên. Bây giờ cô lại nhắc lại yêu cầu này thế nào cũng thấy giống cô gái nhỏ trong lòng giấu tâm tư rộn rạo, tìm mọi cách để có cách thức liên lạc vậy.
Chỉ cần Trình Dịch không có ý định này, chắc chắn anh ta sẽ không cho cô số. Sau này lúc muốn Lục Lộ về, anh ta cũng không nói được gì, như vậy thì cô có thể kéo dài thêm vài ngày.
Tiếng bàn tính thầm vang lên lạch cạch, đến khi Trình Dịch nói một tiếng "được", Cố Vân Thanh lại hơi ngỡ ngàng.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt kinh ngạc, Trình Dịch lập tức nở mày nở mặt trong lòng.
Lâu thế, cuối cùng anh cũng đáp trả thành công một lần.
Nhanh chóng đổi vẻ mặt, Cố Vân Thanh lấy điện thoại ra, sau đó baonh tĩnh hỏi: "Số bao nhiêu vậy, tôi sẽ cố nhớ."
Trình Dịch đọc ra một dãy số, nhìn Cố Vân Thanh xác nhận lưu số, không hiểu sao anh cực kỳ vừa lòng, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Nếu Trình Dịch không từ chối thì Cố Vân Thanh đành cam chịu để anh ở đây ăn sáng. Tuy không hiểu tại sao mà cử chỉ hành vi của anh lại kỳ quái như thế nhưng Cố Vân Thanh cũng không cảm thấy hoang mang.
Nửa tiếng sau, cháo với đồ ăn kèm đơn giản đã chuẩn bị xong.
"Lục Lộ, Quả Quýt, Trình Dịch ra ăn cơm thôi."
Nghe thấy tên mình bị xếp sau cùng, Trình Dịch vô thức nhăn mày.
Anh nếm thử rau cải xanh trước mặt thì thấy mùi vị cũng không tệ.
Nhướng mày, Trình Dịch bất ngờ nói: "Tôi vừa thấy một bao thức ăn cho chó."
"Phụt... Khụ khụ." Cố Vân Thanh đang húp cháo thì bị sặc.
Trình Dịch mặt tỉnh bơ vỗ lưng cô, "Sao vậy?"
"Không có gì, ăn nhanh quá thôi." Sau khi Cố Vân Thanh baonh thường trở lại, chỉ chỉ mèo Quýt đang ăn cơm, nói không chút chần chừ: "Ngày hôm qua lúc đi đến của hàng thú cưng, Quýt vẫn luôn quấn lấy đòi tôi mua, tôi không có cách nào đành mua một bao."
Cô cũng không thể nói là Lục Lộ trước nay không ăn thức ăn cho chó mà rốt cuộc hôm qua ăn thử một lần thì lại thích mùi vị đó được.
Có trời mới biết, lúc cô còn là thú cưng của Trình Dịch, cô cực kỳ ghét cay ghét đắng mấy thứ thức ăn cho chó. Cho dù tính tình thay đổi nhưng khẩu vị thì không thể đổi nhanh như thế được.
Quýt đang dùng cái miệng nhỏ liếm cháo, nghe thấy tên mình thì bình tĩnh ngẩng đầu lên liếc mắt chủ mình một cái rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Nó đã quen với việc bị đổ thừa mỗi ngày rồi.
Ăn sáng xong, Trình Dịch chủ động xin rửa bát.
Cố Vân Thanh, Quả Quýt và Lục Lộ xếp thành một hàng, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bóng dáng của anh.
Sao cô cứ cảm thấy không đúng chỗ nào nhỉ.
Cố gắng suy nghĩ, Cố Vân Thanh thử nói: "Chút nữa tôi muốn đưa hai đứa nó ra ngoài chơi một chút, anh..."
Trình Dịch vẫy nước trên tay đi, chậm rãi xoay người, nhướng mày không rõ ý tứ, "Tôi thấy vẫn không yên tâm về Lục Lộ lắm."
"Cho nên tôi có thể đi theo không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Dịch: Nông nô đổi đời thành chủ.
Cố Vân Thanh: Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị đàn áp. J