Vì động tác của Husky quá mạnh, chậu nước bùn kia còn chưa kịp xử lý đã bị đổ.
Nhất thời không để ý, hắt phải nước bùn lên người Husky khiến nó kêu la thảm thiết, "Gầu gấu!"
Nhìn bộ lâu ban đầu vốn xám trắng bây giờ đã nhìn không ra màu nào, cô chậc lưỡi, im lặng lùi về sau hai bước.
Cô nghe nói, chơi chung với nó sẽ lây bệnh ngáo.
Nhưng thảm hoạ còn nhiều hơn thế, mặt khác Samoyed và Alaska có lẽ cảm thấy thú vị, chúng nó nhanh chóng chạy như điên lại đây.
"Cục Thịt!" Cậu kia mở to hai mắt nhìn, trong lòng lập tức có dự cảm không rõ.
Samoyed trước hết nhìn Husky và Berger, thấy trên người cả hai đều dính nước bùn. Hơn nữa tận đáy lòng nó muốn lấy lòng Cố Vân Thanh, thế là duỗi chân dẫm vũng nước trên mặt đất, cảm thấy không bị tổn hại gì, giây tiếp theo nó nằm ườn xuống, quay hai vòng giữa vũng nước bùn.
Tốt rồi, giờ nó với Berger đã giống hệt nhau.
Vì Samoyed ăn nhiều nên mình tròn vo, vũng nước bùn mà nó lăn lộn cũng không nhiều, nên nó chỉ nằm xuống cái là nước bùn cơ bản đã cạn cả, Alaska tới trễ nên một giọt cũng không có.
Sau đó, Alaska đánh nhau với Samoyed.
Trình Dịch vốn đang không vui nhưng khi nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên cũng câm nín.
Con chính chủ phải dùng nước bùn để quay quảng cáo giờ thành con sạch sẽ nhất, còn ba con này rốt cuộc là thế nào mà làm?
Cậu chàng kia nhìn Samoyed dơ bẩn, rớt cả quai hàm.
Nhưng dù gì cũng là chó của mình, cậu ta sợ con Alaska cũng tròn vo kia cắn bị thương, vội vàng vén tay áo chạy ra can ngăn.
Lúc này nhân viên công tác cũng phản ứng lại, vội lấy chậu và chổi lau nhà, toàn bộ studio trở nên ầm ĩ.
Husky sức chiến kém, lá gan lại nhỏ, nhưng nó cố tình thích xem náo nhiệt, bất chấp tất cả cứ quấn lấy Cố Vân Thanh, nó đứng cách đó không xa bắt đầu gân cổ "vịt" lên gào.
Nghe tiếng kêu thảm thiết, ai không biết còn tưởng rằng nó là đứa bị đánh.
"Mau lấy chổi lau nhà, đừng để máy móc bị dính nước!"
"Mau kéo hai con chó này ra, ôi... Ông trời ơi, sao nó nặng vậy?!"
"Cục Thịt, từ ngày mai bắt đầu giảm béo cho tao!"
......
Cố Vân Thanh lẳng lặng nhìn khung cnahr này hai giây, sau đó y như gió xoáy chạy đến bên Trình Dịch.
"Gâu." Sen à, chúng ta mau chạy thôi, trí thông minh của ba con chó này thật đáng sợ.
Cố Vân Thanh há mồm cắn quần anh, bình tĩnh lôi anh ra cửa.
Trình Dịch mím môi, cực kì phối hợp với cô ra cửa. Lúc đi ngang qua đạo diễn đnag trợn mắt há mồm, Trình Dịch nghĩ một chút rồi hỏi: "Có cửa hàng thú cưng nào cạnh đây không ạ?"
Anh muốn đưa Berger đi tắm rửa.
Đạo diễn hoàn hồn, há miệng, "... Ra cửa đi về phía tay trái, khoảng năm sáu trăm mét sẽ đến."
Trình Dịch gật đầu, "Cảm ơn ạ."
Cứ vậy, một nhóm ba người rời khỏi studio. Lúc cảm nhận bên ngoài trời nắng nóng hừng hực, Cố Vân Thanh bỗng chảy nước mắt vui mừng khôn xiết.
Quay xong quảng cáo này, cô còn thấy mệt hơn cả quay 《 The Soldier 》.
Nhìn chó nhà mình như thể được sống lại, Trình Dịch khẽ bật cười.
Cố Vân Thanh trong lòng cảnh giác, sen hót phân lại muốn làm chuyện xấu gì đây?
Sự thật chứng minh, đúng không phải cô đoán mò, chỉ thấy Trình Dịch trầm ngâm một lát và nói: "Về sau nếu mày còn chọc tao, tao sẽ mua một con Husky về."
Cố Vân Thanh nhìn anh một cái, không nhịn được vui mừng, "Gâu."
Cái loại đả kích được đối thủ 800 chiêu mà làm mình bị thương đến 1800 thế này sao sen lại nghĩ ra được.
Thấy chó nhà mình chẳng những không hề mảy may, mà còn có vài phần ý cười nhạo, hai mắt Trình Dịch liền nheo lại.
Con chó này muốn tạo phản rồi.
Quách Bác Viễn không biết giữa họ đang có sóng ngầm trào lên mãnh liệt, anh ta chần chừ rồi ấp úng nói: "Chuyện này... Vẫn đừng nên nuôi Husky ạ."
"Sẽ phá nhà đó."
Trước kia chỉ nghe nói uy lực của Husky, hôm nay coi như anh ta được mở mang kiến thức rồi.
Trình Dịch nghẹn họng.
Vì chỉ cách năm sáu trăm mét, Trình Dịch không bảo tài xế đến đón, bọn họ đi thẳng đến nơi.
Khi đến cửa hàng thú cưng, Trình Dịch đẩy cửa, Cố Vân Thanh nhìn cũng không nhìn lập tức vào trong.
Quách Bác Viễn nhìn cảnh chó và người hài hoà, trên mặt không hề hoảng khi thấy chuyện kinh dị.
"Chào ngài, xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì ạ?" Cô gái còn đang uể oải trước quầy hàng, vừa ngẩng đầu thấy khuôn mặt của Trình Dịch, chớp mắt vực dậy tinh thần.
Bên cạnh là một studio, người này hẳn là minh tinh nào đó nhỉ?
Vì Trình Dịch từ lúc vào nghề đến giờ chỉ quay đúng một bộ phim truyền hình là 《 The Soldier 》, còn cả chương trình thực tế 《 Thử thách điều không thể 》, chưa đạt đến mức nổi danh khắp nơi trong giới, đương nhiên không nhiều người biết anh.
Nhìn gương mặt thiếu nữ này còn trẻ, Cố Vân Thanh đoán là học sinh cấp ba hoặc sinh viên làm việc bán thời gian trong kì nghỉ hè.
Do thiếu kinh nghiệm, cô gái giới thiệu một chút đã đỏ ửng mặt, miệng nói cũng vấp.
Tuổi trẻ chính là tiền bạc, nhìn khuôn mặt như trái đào của thiếu nữ, Cố Vân Thanh thấy bùi ngùi.
Cô hoàn toàn đã quên mất, bản thân mình mới có 20 tuổi.
Mà nhắc đến, cô tới cũng lâu vậy rồi mà không thấy cô gái nào xuất hiện cạnh sen, anh không phải có chuyện gì khó nói đấy chứ...
Trong một tíc tắc nào đó, mạch não của Cố Vân Thanh nối đường ray với Quách Bác Viễn.
Trước kia khi ở công ty, tuy rằng chuyện công việc bận rộn, nhiều hợp đồng cần xử lý, nhưng trong công ty bất kể là người đã có kinh nghiệm công tác nhiều năm, hay là thực tập sinh mới đến, khi nhìn sếp đều chớp mắt thấy lòng bất ổn.
Nhưng loại tâm thiếu nữ đó chẳng được bao lâu, tất cả mọi người đều bị thủ đoạn sấm rền gió cuốn của anh dập tắt.
Trễ nải công việc, thái độ không đứng đắn, kết giao thân thiết với công ty đối thủ... Một khi phát hiện, bất kể nam hay nữ, bất luận có chức vụ gì, đều thẳng tay đuổi việc, tuyệt đối không khoan dung. Ngay cả những lão cốt cán trong công ty cũng không ngoại lệ.
Từ những viên chức cấp cao cho đến bình thường, cho dù trước đó có hậu trường ở công ty, trong khoảng thời gian đó đều bị nắm chắc cái đuôi.
Đàn ông cũng thế, tiền lương quan trọng nhất, đừng nói đến ý đồ dụ dỗ, ngay cả tâm tư nhỏ bé cũng chẳng có mấy.
Khoảng thời gian trước bầu không khí trong công ty hết sức nghiêm túc, khắp mọi ngóc ngách chỉ thấy nhân viên đang cần cù chăm chỉ, mỗi một người đều có thể đi bình chiến sĩ thi đua được.
Trao đổi với các vị tổng giám đốc công ty lớn cả trong và ngoài nước, nhưng cho dù ở tình huốn nào, bên người sếp không hề thấy bóng phụ nữ, đừng nói là phụ nữ, ngay cả sinh vật giống cái cũng không.
Nếu không phải tan làm về nhà anh ra đều chăm chỉ và chân thành dâng lương cho bạn gái, bạn gái anh ta còn tưởng bị cậu hai Trình và anh ta cắm sừng.
Nhưng bây giờ cũng coi như đã tiến bộ hơn, ít nhất bên người sếp còn có giống cái. Tuy rằng chỉ là chó, hơn nữa còn là chó Berger...
Dựa theo suy nghĩ bình thường, chuyện tình phơi phới không thể miêu tả được giữa tổng giám đốc bá đạo với cô nàng nhu mì đáng yêu mới phù hợp với tưởng tượng của mọi người.
Quách Bác Viễn và Cố Vân Thanh không hẹn cùng âm thầm nhìn qua nhìn lại giữa Trình Dịch và thiếu nữ kia.
Nước da trắng nõn nà, cả người căng tràn sức sống, như đoá hoa nở rộ giữa mùa hạ, đúng là đang ở độ tuổi xuân sắc nhất.
Trình Dịch dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Mấy người... Đang nhìn gì?"
Vừa dứt lời, Cố Vân Thanh cùng Quách Bác Viễn lập tức cảm giác một trận bão bùng sắp nổi lên...
Nhìn một nười một chó vẻ mặt nghiêm trang, gần như trong nháy mắt quay phắt đầu 90°, gân xanh trên trán Trình Dịch giật giật kịch liệt.
Nhưng anh chưa kịp cất tiếng, anh bỗng thấy di động mình đang rung. Vừa mở di động, Trình Dịch vừa hoà hoãn hỏi: "Sao tôi lại không biết, hai người từ khi nào lại ăn ý vậy, có chuyện gì xảy ra mà tôi không thể biết sao?"
"Tôi nhớ mấy người gặp nhau chưa được mấy ngày nhỉ?"
Anh vừa dứt lời liền thấy đạo diễn gửi tin nhắn đến, nói là chờ quảng cáo được chiếu, khoản tiền đại ngôn của Lục Lộ sẽ được gửi trả.
Đáp lại một chữ "được", Trình Dịch đang muốn tắt di động, sau đó liền thấy trên màn hình hiển thị một tin nhắn từ tối hôm qua.
Là Quách Bác Viễn, rõ ràng đang ở khách sạn, tối qua anh ta có chuyện gì sao?
Tiện tay mở tin nhắn này, lập tức Trình Dịch đen mặt.
Quách Bác Viễn không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, lông tơ trên người dựng đứng cả.
Quách Bác Viễn cho rằng sếp bất mãn vì mình với chó ta thân thiết, vì thế anh ta theo trực giác của mình, vội vàng xua tay, "... Không có không có đâu, Lục Lộ không thích tôi chút nào, đừng nói đến ăn ý ạ."
Cố Vân Thanh chớp mắt liếc cái, trong lòng Quách Bác Viễn, cô có khó sống chung vậy à?
Lúc trước ở cùng phòng trong khách sạn, anh ta cũng không hề bài xích như vậy!
Nhìn đôi mắt nâu đậm trong veo của chó ta, Quách Bác Viễn cảm thấy mình không thốt nên lời.
Đối mặt với ánh mắt thế này, lúc nói dối anh ta thấy hơi tội lỗi, anh ta chưa từng thấy con chó nào có linh tính như vậy.
Trình Dịch liếc Quách Bác Viễn một cái, sắc mặt càng ngày càng khó coi, anh cắn răng, cố gắng nhẹ nhàng hỏi một vấn đề chẳng chút liên quan: "Tôi nhìn giống người nghiện chó lắm sao?"
"Gâu?" Gì?
Cố Vân Thanh không biết sao lại thành chủ đề này, nhất thời hơi sững sờ.
"Hả?" Quách Bác Viễn cũng kinh ngạc.
... Vậy nên từ khi nào mà anh ta thốt lời trong đáy lòng mình ra rồi?
Trình Dịch mở di động của mình, lướt lướt rồi ném cho Quách Bác Viễn, "Tự xem đi."
Hình như không phải sếp để ý tới hành động vừa rồi của mình.
Quách Bác Viễn cúi đầu nhìn di động của sếp, lập tức trên mặt còn thảm hơn cả khóc.
Thế giới này, đáng sợ nhất là buôn chuyện với bạn gái về sếp.
Nắm chặt di động trong tay, trong đầu Quách Bác Viễn chợt loé lên. Trong giây phút này, anh ta nghĩ đến vô vàn lời giải thích, nhưng đều có ngoại lệ, sẽ bị vạch mặt cả.