Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 19: Khác thường

Edit: TH

Ngồi xuống ghế, lẩu đã được bày sẵn trên bàn.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trình Dịch mím môi dọn ghế không ngồi sang một bên. Sau đó đem bộ đồ dùng thức ăn mình mới mua trong tiệm bày ra.

Cố Vân Thanh hiểu ý, vui sướng đi tới chiếc ghế bên cạnh, thuận theo ngồi xổm xuống.

Lưu Vũ Sinh chủ trì bữa tiệc ngơ ngác nhìn anh.

Người này chiều chó không giới hạn à?

Đến lúc ăn lẩu, mọi người mới phát hiện vừa rồi họ đã đánh giá thấp sự cưng chiều của Trình Dịch đối với Cố Vân Thanh. Anh còn rót một ly nước sôi để nguội, vớt miếng thịt dê trong nồi lẩu cay nhúng vào nước, sau đó mới đặt vào mâm của chó!

Cố Vân Thanh ngửi ngửi miếng thịt dê trước mặt, xem chừng chẳng có mùi vị lẩu, cô bày một tư thế chối từ.

Tui muốn ăn nguyên vị cay!

Trình Dịch buông chiếc đũa, cau mày, "Ăn!"

Cố Vân Thanh hơi sờ sợ, cô không dám ngay lúc này chống đối Trình Dịch, vội vàng nuốt một miếng thịt dê.

Lưu Vũ Sinh vốn định muốn nói đừng cho chó với bọn họ ăn chung nồi, nhưng thấy Trình Dịch dùng mỗi một đôi đũa, giữa hai bên cũng không có tiếp xúc gì, nghĩ rồi cũng mặc kệ.

Lúc ông ta nuôi chó trong nhà mình, khi ăn cơm còn chọn một, hai miếng thịt nhỏ đút cho nó, không để ý như vậy.

"Đến đây nào, mọi người cùng cụng ly." Lưu Vũ Sinh dẫn đầu nâng chén.

Ăn cơm sao có thể không có rượu. Tất nhiên Lưu Vũ Sinh cũng không gọi nhiều lắm, chỉ có có một chai rượu trắng, năm chai bia. Ở đây đàn ông không phải lái xe thống nhất uống rượu trắng, phụ nữ uống bia phụ hoạ.

Trình Dịch lái xe tới, đương nhiên không ai để anh uống rượu. Đừng nói là uống rượu, ngay cả đáp lời với anh cũng không được mấy câu, dường như tất cả chỉ chú ý đến Trần Chính Tân.

Trần Chính Tân cũng không để bọn họ thất vọng, cực kì sảng khoái giơ chén rượu, một hơi uống cạn.

Sau đó anh ta tự rót một chén cho mình, nói với Lưu Vũ Sinh: "Chén này kính đạo diễn Lưu. Nếu không phải nhờ đạo diễn, tôi không thể đi tiếp được."

Trần Chính Tân nói rất chân thành, mặt mũi nghiêm túc, thoạt nhìn cực kì thành khẩn.

Câu này dĩ nhiên Lưu Vũ Sinh sẽ không nhận, ông ta liên tục xua tay, nói: "Đừng đừng đừng, là kĩ thuật diễn xuất của cậu tốt, không có tôi cũng sẽ lần nữa nổi tiếng. Có điều sau này mong cậu đừng quên đến phim mới của tôi làm khách mời, đến lúc ấy tôi lại phiền cậu rồi."

"Đúng đúng đúng, anh Trần diễn có ai dám nói không ổn." Một diễn viên khác cũng mau chóng phụ hoạ.

"Anh Lưu, đợi lát nữa cơm nước xong cho tôi xin chữ kí của người ta đi. Tôi phải cất kĩ mới được."

Nói mấy câu liên tiếp đến nỗi mặt Trần Chính Tân cũng hơi ửng hồng, chỉ có thể kính mỗi người một ly rượu, cảm ơn bọn họ quá khen. Trong phút chốc, không khí náo nhiệt hẳn.

Cố Vân Thanh đối với mấy chuyện này mắt điếc tai ngơ, cô thấy nhiều rồi. Những người này chỉ đang đầu tư mà thôi, nói vài câu dễ ấy mà, lời nói chẳng mất tiền mua. Đến lúc đó Trần Chính Tân nếu thật có thể lần nữa hot lại, nói không chừng dựa vào lần ăn cơm xem mặt này, còn có thể xin ít tài nguyên ấy chứ.

Chỉ là khi nhìn Trình Dịch ngồi bất động không nói tiếng nào, tâm tình Cố Vân Thanh hơi phức tạp.

Theo lý mà nói, nếu lúc này Trình Dịch tiến lên nói vài câu với Trần Chính Tân, không chừng còn tạo được cơ hội cho anh ta quá giang. Dẫu sao trước đây fans của Trần Chính Tân cũng nhiều, mà Trình Dịch hiện giờ lại là nam chính của bộ phim mới. Giữa hai người nếu có qua lại, một khi Trần Chính Tân quay lại giới giải trí được truyền thông đào tung tin, Trình Dịch cũng có thể thêm ít nhiều sự chú ý.

Nhưng... Cô không hy vọng thấy cảnh này, người như Trình Dịch không nên rơi vào chảo nhuộm trong giới.

Vậy nên mới nói tâm tư của phụ nữ đúng là thất thường.

Cố Vân Thanh âm thầm phỉ nhổ bản thân, sau đó cúi đầu chăm chăm ăn cái đĩa đồ ăn của mình. Ngay sau đó có một đôi đũa dừng trước mặt cô.

Đợi chiếc đũa thu về, cô theo phản xạ há mồm, một mùi vị cay cay xộc thẳng vào đầu lưỡi. Trong nháy mắt, cô bị cay đến nỗi nước mắt chảy cả ra.

"Ư ử..." Đây mới là vị lẩu quen thuộc!

Cố Vân Thanh lập tức ngẩng đầu, thấy trong mắt anh thoáng qua ý cười rồi biến mất.

Nhìn chó ta không ngừng thở hắt, trong mắt rưng rưng, Trình Dịch vươn tay kéo cái lỗ tai đang cụp xuống của cô.

Cố Vân Thanh mặc kệ anh trêu đùa mình, cô đang không ngừng nuốt nước miếng. Cô nhất định, nhất định phải lưu giữ cái hương vị kia trong khoang miệng.

Giây tiếp theo, một miếng thịt viên lại rơi vào mâm của cô.

Hạnh phúc tới quá nhanh, Cố Vân Thanh có chút lưỡng lự. Tên này không phải cố ý tới thử ý chí nghị lực gì đó của cô đấy chứ?

Lén liếc mắt nhìn trộm Trình Dịch, Cố Vân Thanh không thấy gì bất thường, bấy giờ cô mới cẩn thẩn thè lưỡi nuốt miếng thịt viên kia.

Trình Dịch nhìn biểu cảm của Cố Vân Thanh, chỉ thấy dở khóc dở cười.

"Vừa rồi tao dữ lắm hả?" Trình Dịch nghĩ đến điều gì, anh duỗi tay nắm lấy lỗ tai của Cố Vân Thanh, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Dọa mày sao?"

Lỗ tai ở trong tay anh, Cố Vân Thanh còn có thể làm gì, đương nhiên là chịu thua rồi.

"Gâu gâu gâu gâu..." Cố Vân Thanh khẽ kêu.

Trình Dịch nhìn ra trong mắt cô có ý lấy lòng, anh nhướng mày, buông tay. Chẳng được bao lâu, anh biết ngay vì sao trong mắt Cố Vân Thanh lại có cảm xúc này.

Anh phải sớm biết con chó này bụng dạ mưu mô đen tối mới phải!

Trình Dịch gắp cho cô đến lần thứ ba, Cố Vân Thanh bị cay đến chảy nước mắt không nhịn nổi nữa, "bịch bịch" nhảy xuống. Mà giờ cô chỉ là chó, hai chân trước không linh hoạt, cho nên chỉ có thể dí nước mắt vào vai Trình Dịch.

Tức giận nhìn cô một cái, Trình Dịch lấy khăn giấy trên bàn, duỗi tay lau cho cô, "Mày đúng là tự mình làm khổ mình."

Lẩu ăn ngon như vậy à? Đến nỗi để nó thành thế này?

Cố Vân Thanh không rảnh bận tâm mấy lời Trình Dịch nói, vùi đầu sảng khoái ăn tiếp.

Tuy rằng nhìn cô rất sung sướng, nhưng Trình Dịch cuối cùng cũng không dám để cô ăn nhiều. Gắp thêm năm lần rồi anh hoàn toàn dừng tay.

Cứ tưởng chó ta sẽ làm ầm lên với mình. Anh chuẩn bị sẵn tinh thần chờ cô la lối, khóc lóc om sòm, lại thấy cô chỉ lưu luyến nhìn nồi lẩu nóng hầm hập một cái, sau đó nhịn đau quay đầu.

Trình Dịch không thấy thoải mái, trái lại còn khó chịu khi thấy cô hiểu chuyện như vậy. Nghĩ thế, anh không kiềm được bắt đầu xoa đầu cô.

Còn Cố Vân Thanh... Cô chỉ đơn giản là đang nghĩ đến vấn đề đi WC.

Bữa cơm này dùng dằng mãi đến gần một tiếng sau mới tàn tiệc. Ngày mai còn vài cảnh quay, mọi người cũng không ở lại thêm nữa.

Lúc này, Trần Chính Tân say năm, sáu phần. Mặt mũi đỏ bừng, không biết có phải nóng vì uống rượu hay không.

Lưu Vũ Sinh nhíu mày, vốn định để một diễn viên đưa anh ta về nhà nhưng lại bị Trần Chính Tân uyển chuyển từ chối.

Cứ vậy, nhóm người tản ra, từng người ra về.

——

Màn đêm rơi xuống, tuy rằng gần chỗ này có bộ đội đóng quân, nhưng Cố Vân Thanh vẫn giữ thói quen đề cao cảnh giác, phòng có người xấu tới.

Trình Dịch vừa nhìn đã thấy chẳng có gì trên người để cướp, nhưng nhỡ đâu bị "cướp sắc" thì tính sao.

Chẳng bao lâu, có tiếng bước chân vọng lại bên tai cô, Cố Vân Thanh cẩn thận đánh hơi và nghi hoặc.

Sao Trần Chính Tân còn ở đây?

Trình Dịch thấy Cố Vân Thanh ngừng bước, hỏi: "Sao vậy?"

Nhưng cô còn chưa kịp đáp lại, Trình Dịch cũng đã nhận ra đằng sau có người tới.

"Chào tiền bối." Trình Dịch chủ động chào hỏi.

Trần Chính Tân như thể bấy giờ mới trông thấy Trình Dịch đứng bên đường, vẻ mặt anh ta tỏ rõ sự lúng túng, "Cậu cũng đến lấy xe sao?"

Cái từ "đến lấy xe" này vừa thốt, trong lòng Cố Vân Thanh đã xuất hiện nghi vấn.

Lưu Vũ Sinh nói rằng người lái xe không cần uống rượu, sao Trần Chính Tân còn uống nhiều như vậy.

Chuyện cô nghĩ tới, Trình Dịch tất nhiên cũng nghĩ đến, vì vậy anh đáp: "Tôi cứ nghĩ tiền bối không phải lái xe."

Trần Chính Tân vò đầu, rối rắm một lúc mới thở dài, cười khổ: "Cũng không còn cách nào khác, người như tôi muốn tái xuất lần nữa đành vậy. Dẫu sao cũng nên có mối giao hảo với đạo diễn, sau này mới có tài nguyên được."

Nhìn Cố Vân Thanh đứng bên cạnh im lặng, Trần Chính Tân có lẽ vì chếch choáng men say nên không kiềm được lải nhải, "Trước đây tôi cũng nuôi một con mèo nhỏ nhưng mới chỉ nuôi được hai tháng. Con mèo đó rất có linh tính, ánh mắt y hệt như chó của cậu vậy. Nhưng cuối cùng vì bạn gái mà tôi đã để nó đi."

Là ném! Là ném đấy! Cố Vân Thanh âm thầm trợn trắng mắt.

"Vì sao ạ?" Không hiểu sao, từ khi nuôi con chó Berger này, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ấy.

"Vì bạn gái tôi ghét mèo, nói chúng nó là động vật máu lạnh, nuôi không thân." Trần Chính Tân nhớ lại hồi ức ấy, thở dài. Gió lạnh quét qua, men say lại bốc lên đỉnh đầu, "Nói thật, có đôi khi động vật còn trung thành hơn con người nhiều, ít nhất chúng nó còn khiến ta vui vẻ những khi mỏi mệt. Còn phụ nữ, lúc mình không tưởng tượng nổi sẽ phản bội lại ta."

"Nói ra cũng không sợ cậu chê cười, tôi nhất kiến chung tình với bạn gái, chẳng bao lâu vì cô ấy rút lui khỏi giới giải trí, cùng cô ấy kết hôn. Tôi những tưởng chúng tôi sẽ cùng nhau đến bạc đầu, ai ngờ..."

Nhận ra mình thất thố, Trần Chính Tân kịp thời ngừng lại.

Nom vẻ mặt anh ta buồn bã, Cố Vân Thanh cũng thấy không vui.

Đang nhìn Trần Chính Tân thì cô đột nhiên nhớ ra một chuyện. Tửu lượng của anh ta là từ tầng đáy bò lên, tửu lượng tốt thế nào không cần bàn cãi. Chút rượu tối nay không có khả năng làm anh ta say mèm, hơn nữa Trần Chính Tân còn là người ưa sĩ diện, sao có thể phơi bày vết sẹo của mình, giãi bày cho một tên diễn viên không thân quen nghe?

Cũng may, Trình Dịch ý bảo nên đi trước tìm xe mình hẵng, vẫn chưa đáp lại câu nào, bấy giờ Cố Vân Thanh mới thở phào.