Vũ Duy Ninh bị kéo ra khỏi quan tài, lúc đó Diêu Ngọc Nga cũng thế. Vô
Danh Ma đích thân giải khai huyệt đạo cho Vũ Duy Ninh, nói:
- Từ đây trở đi, trong nửa tháng nữa, ngươi mà muốn được yên ổn, thì chỉ có một cách là đừng nghĩ tới việc chạy trốn.
Nói xong vẫy tay về phía quần ma một cái, bước ra ngoài.
Trong chớp mắt trong hang chỉ còn có Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga hai người.
Vũ Duy Ninh đã mười ngày không được nói chuyện một câu với Diêu Ngọc
Nga, lúc ấy lập tức bước tới cạnh nàng nói:
- Ngọc Nga, cô vẫn khỏe chứ?
Diêu Ngọc Nga gượng gạo nở một nụ cười mệt mỏi đáp:
- vẫn Chưa chết mà.
Vũ Duy Ninh buồn bã nói:
- Ta chưa cứu cô thoát hiềm được, thật là xấu hổ...
Diêu Ngọc Nga như quá mệt mỏi, nhắm mắt không đáp.
Vũ Duy Ninh tuy có ngàn lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên nói
như thế nào, bèn thở dài một hơi, dựa lưng vào vách hang, cũng nhắt mắt
lại.
- Ðây là nơi nào thêm - Diêu Ngọc Nga khẽ hỏi.
- Ðại khái là trên một tòa núi cạnh hồ Ðộng Ðình.
- Mới rồi ta nghe Ðộc Nương Tử hiến kế cho Vô Danh Ma, nói rằng bà ta nghĩ tới một kế trộm rồng đổi phụng.
- Ðúng thế, ta cũng nghe thấy.
- Sau đó bà ta nói gì?
- Bà ta nói nhỏ quá, ta không nghe được.
- Ngươi nghĩ thế nào là Trộm rồng đổi phụng?
- Tóm lại mà nói, thì là một thủ đoạn lừa dối.
- Ngươi nghĩ bọn họ muốn lừa dối ai?
- Dĩ nhiên là lừa dối Ðồng Tâm Minh.
- Vô Danh Ma đang chuẩn bị lợi dụng hai chúng ta đổi lấy chín người bọn
Bệnh Lang Trung, nếu Vô Danh Ma thành thật tiến hành trao đồi, thì tại
sao lại còn tính thủ đoạn lừa gạt?
- Dĩ nhiên không phải...
Vũ Duy Ninh nói tới đó chợt giật nảy mình, ngồi thẳng dậy, tròn mắt kinh hãi nói:
- Có phải cô ngờ rằng kế trộm rồng đổi phụng của Ðộc Nương Tử là tìm một
thanh niên và một cô gái giả mạo chúng ta để đổi lấy bọn Bệnh Lang Trung vê?
Diêu Ngọc Nga cười nhạt nói:
- Nếu không phải như vậy, thì chẳng có thủ đoạn lừa gạt Trộm rồng đổi phụng gì nữa cả.
- Nếu quả Vô Danh Ma theo kế của Ðộc Nương Tử, thì phải làm thế nào?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Chỉ có một cách duy nhất là ngươi lại tìm cách chạy trốn, chỉ ngươi chạy thoát rồi...
Vũ Duy Ninh ngắt lời nói:
- Không, nếu lần trước không có sư phụ ta thình lình xuất hiện, cô tất
nhiên đã mắc vào độc thủ rồi, lần này bất kể thế nào ta cũng không thề
chạy trốn một mình được.
Diêu Ngọc Nga thở dài buồn bã nói:
- Vậy thì hai người chúng ta chuẩn bị chết Ở đây thôi!
vũ Duy Ninh buồn rầu một lúc lâu nói:
- Ta nghĩ Du minh chủ cũng không dễ dàng mắc lừa, nhất định ông ta cũng
phải xác định đúng là bọn ta rồi mới chịu thả bọn Bệnh Lang Trung ra.
Diêu Ngọc Nga nhắm mắt không đáp.
Vũ Duy Ninh đứng dậy bước ra phía ngoài hang, định xem thử bọn Vô Danh Ma
bố trí canh gác ra sao, không ngờ vừa đi được vài bước, chợt nghe trong
bóng tối có người cười nói:
- Giỏi lắm tiểu tử, ngươi mà bước thêm một bước nữa, sẽ lập tức được nếm mùi đau khổ đấy!
Nghe giọng nói như là Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn.
Vũ Duy Ninh dừng chân căng mắt ra nhìn, nhưng vì trong hang tối đen không
nhìn thấy bóng dáng Ngọc Diện Hoa Thi Ở đâu, bèn nói luôn:
- Nói với bang chủ các ngươi là chúng ta cần một cái màn, một thùng nước và một bao cỏ khô.
Ngọc Diện Hoa Thi cười nói:
- Ðừng gấp, ngày mai sẽ có đủ cho các ngươi.
Vũ Duy Ninh vì không nhìn rõ tình hình trong hang, đành lặng lẽ quay người bước trở lại, ngồi xuống cạnh Diêu Ngọc Nga như cũ.
Diêu Ngọc Nga hỏi:
- Thếnào?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Hết cách rối, bọn họ canh phòng rất chặt chẽ...
Diêu Ngọc Nga nói:
- Ngươi không thề đánh ra à?
Vũ Duy Ninh sửng sốt hỏi:
- Ðánh ra à?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nếu ngươi đột nhiên xông ra, cũng có thể chạy thoát.
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không, bất kể là cô nói thế nào, ta cũng không chạy trốn một mình đâu, cô không cần nói nữa.
Hôm sau, Vô Danh Ma dẫn bốn lão ma đầu vào hang. Bọn họ mang tới cho Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga những vật dụng cần thiết - quần áo, một cái màn,
một bao cỏ khô, một cái thùng xí và hai thùng nước sạch.
Vô Danh Ma cười nói:
- Các ngươi xem, ta đối xử có chu đáo không nào? Ta còn mua giúp các
ngươi hai bộ quần áo, các ngươi ăn cơm xong cứ thay quần áo bẩn ra, ta
sẽ sai người đem giặt giũ cho.
vũ Duy Ninh lạnh lùng nói:
- Cảm ơn hết sức, xem ra ngươi cũng rất giống một bà già tâm địa thiện lương.
Vô Danh Ma cười nói:
- Chỉ rất giống thôi sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Có thiện lương thật hay không, thì ngươi cứ tự hỏi mình thôi!
Vô Danh Ma nói:
- Ta tự thấy ta rất là thiện lương mà.
Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
- Nói là thiện lương, thì ngoài việc đối xử với người khác trung hậu
thành thật, còn phải có nét tốt là nói một là một, hai là hai, không
biết ngươi có không?
Vô Danh Ma cười hỏi:
- Ngươi nói nét tốt nói một là một, hai là hai là gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Giả dụ như ngươi nói muốn lợi dụng hai người bọn ta để đổi lấy thuộc hạ của ngươi, thì tới lúc ấy không được dùng mưu chước quỷ gì khác để lừa
dối người ta.
Vô Danh Ma nhún vai nói:
- Ta chẳng rõ ngươi nói gì cả.
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta muốn nói tới kế trộm rồng đổi phụng của Ðộc Nương Tử đấy.
Vô Danh Ma thoáng biến sắc, cười quỷ quyệt nói:
- Té ra ngươi đều nghe thấy cả rồi à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Ðúng thế, ngươi đã chấp nhận kế hoạch của bà ta chưa?
Vô Danh Ma cười nói:
- Không có đâu.
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Cũng mong là không, ngươi là bang chủ của một bang, hành động nên chính đại quang minh một chút mới không bị người ta chê cười.
Vô Danh Ma không nói gì, cùng bốn lão ma đầu bước ra ngoài bỏ Chớp mắt, cái hẹn nửa tháng đã đến.
Sáng sớm hôm ấy, Vô Danh Ma lại dẫn bốn lão ma đầu vào hang, bà ta nhìn Vũ Duy Ninh cười nói:
- Tiểu tử tới giờ ngọ hôm nay ngươi được tự do rồi.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Du minh chủ đã đem thuộc hạ của ngươi tới hồ Ðộng Ðình rồi à?
Vô Danh Ma gật đầu nói:
- Phải rồi, đêm qua họ đã thuê thuyền đến bờ bắc ra hồ, giờ này còn cách chỗ ta nên đổi người không còn xa nữa.
Bà ta hơi dừng lại rối nói tiếp:
- Ðề cho chắc chắn, ta phải trói hai người các ngươi lại.
Vũ Duy Ninh cười khẽ một tiếng nói:
- Ngươi định chờ ta đồng ý à?
Vô Danh Ma cười quay đầu vẫy tay ra hiệu cho bốn lão ma đầu, bốn lão lập
tức bước lên, chia nhau ra tay điềm vào Ma huyệt của Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga, rồi sau đó lấy dây thừng trói hai người lại Trói xong, một
lão ma lấy ra một tấm vải đen buộc lên che mắt hai người. Vũ Duy Ninh
rất bất mãn, tức tối nói:
- Lẽ nào thế này, ngươi sợ bọn ta nhìn thấy cái gì?
Vô Danh Ma cười nói:
- sợ ngươi nhìn ra chỗ này, vì trao đổi xong, bọn ta còn phải trở lại đây chứ.
Vũ Duy Ninh hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, trong lòng chàng vẫn ngờ
vực, nhưng chàng biết sự tình đã tới nước này, giả như có biết rõ rằng
đối phương muốn quăng mình xuống biền thì cũng chỉ còn cách bó tay chờ
chết.
Chỉ nghe Vô Danh Ma nói tiếp:
- Ðược rồi, mang họ đi thôi!
Vũ Duy Ninh chỉ thấy mình bị nhấc lên, lập tức hai tai vang lên tiếng gió ù ù, như là đi trên mây vậy.
Lát sau, trước mắt mờ mờ có ánh sáng, rõ ràng đã ra khỏi hang, có ánh mặt trời rồi.
Kế đó, chàng có cảm giác bị người ta mang chạy mau xuống núi, khoảng sau
một bữa cơm, chợt thân thề bị ném xuống bịch một tiếng, người đã tiếp
xúc với một cái gì đó bằng phẳng, đang lắc lư mấy cái, Chợt lại nghe
bịch một tiếng, lại lắc lư mấy cái.
Chàng biết đã lên tới thuyền, trong lòng hơi bình tĩnh, chợt không kềm được mở miệng kêu lên:
Vũ Duy Ninh đang định kêu nữa, chợt thấy có một cái bao vải to đè lên
người mình, sau đó con thuyền bắt đầu lắc lư, đi về phía nào không rõ.
Con thuyền lướt đi rất vững vàng, vì vậy chàng biết là đang trên hồ Ðộng
Ðình , nhưng trong lòng chàng vẫn không hết ngờ vực, vì chàng không nghe thấy tiếng Vô Danh Ma.
Nếu quả thật chuyến đi này là trao đổi tù nhân với Ðồng Tâm Minh, thì Vô Danh Ma phải đích thân theo thuyền chỉ huy mới đúng.
Nhưng hiện tại không những không nghe thấy giọng nói của Vô Danh Ma, mà ngay
cả giọng nói của bọn Tam Tuyệt Ðộc Hồ cũng không có nốt. Trên thuyền chỉ có hai lão ma đầu chèo thuyền mà thôi.
Vũ Duy Ninh càng nghĩ
càng thấy phi lý, lúc ấy bèn ngấm ngầm vận công giải khai huyệt đạo,
chàng hít mạnh một hơi, đưa khí xuống bụng, biến thành kình lực, từ từ
xung kích vào Ma huyệt bị chế ngự.
Hết lần này tới lần khác khoảng nửa giờ sau, chàng đã giải khai được huyệt đạo.
Ðúng vào lúc ấy chiếc thuyền đột nhiên dừng lại chồm lên, nghe tiếng thuyền cọ vào đất, đủ biết đã ghé vào nơi nào bên bờ hổ.
Vũ Duy Ninh trong lòng cười nhạt nhủ thầm:
"Vô Danh Ma nói là trao đổi trên hồ, sao bây giờ lại ghé thuyền vào bờ? Hừ, xem tình hình này thì nhất định bà ta đã giở kế Trộm rồng đổi phụng ra
rối.
Chàng đang định căng người ra bứt đứt dây trói, chợt thấy
cái bọc đè lên người mình bị nhấc ra, lại nghe người có giọng thô lỗ
đùng đục cười nói:
- Tiểu tử, đi bốn năm dặm nữa thì tới hồ Ðộng Ðình rối.
Vũ Duy Ninh lạnh lùng nói:
- Ðây là hồ Ðộng Ðình mà.
Lão ma đầu kia cười ngất nói:
- HÔ hô, ngươi cho rằng đây là hồ Ðộng Ðình sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Chẳng lẽ không phải à?
Lão ma đầu kia cười nói:
- Sai nhiều lắm.
vũ Duy Ninh nói:
- Dường như chỉ có hai người bọn ngươi tới đây thôi à?
Lão ma đầu kia nói:
- Bang chủ của bọn ta đi theo một bờ sông khác lên bờ, sau đó sẽ tới hổ Ð ông Ðình gặp nhau.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Ngươi nói Diêu cô nương Ở bên cạnh ta, sao ta không nghe thấy tiếng cô ta vậy?
Lão ma đầu kia cười nói:
- Chắc là cô ta không thích ngươi, nên không muốn trò chuyện với ngươi đấy.
Vũ Duy Ninh kêu:
- Ngọc Nga! Ngọc Nga, cô Ở đâu?
Chợt nghe Diêu Ngọc Nga đáp:
- Ta Ở đây...
Vũ Duy Ninh thở ra một hơi nói:
- Bây giờ ngươi có thể bỏ tấm vải che mặt bọn ta rồi chứ hả?
Lão ma đầu kia mang chàng rảo bước, vừa đi vừa đáp:
- Lão phu là Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang, ngươi hỏi làm gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Trong người ta có một danh sách bảy mươi hai tên ma đầu các ngươi, mỗi
khi ta giết chết hay bắt sống được một tên thì xóa tên kẻ ấy trong danh
sách, như thế ta mới nhớ là mình giết chết, bắt sống được bao nhiêu.
Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang hô hô cười lớn nói:
- Bây giờ ngươi đang tính bắt hay giết lão phu đấy à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ðúng thế, bây giờ là lúc tốt nhất đấy.
Câu nói vừa dứt, chân lực phát ra, chợt nghe bựt bựt bựt mấy tiếng, dây thừng trói quanh người chàng đã đứt tung.
Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang không ngờ chàng đã vận công giải khai được
huyệt đạo rối, nhất thời cả kinh biến sắc, tay trái vội vung lên, định
vứt chàng ra.
Nhưng Vũ Duy Ninh đã chuẩn bị rối, chàng vừa bứt
đứt được dây trói, chưởng phải đã từ trên giáng xuống, chỉ nghe "bình"
một tiếng, trúng vào giữa ngực Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang.
Hình Tất Quang giống như bị sét đánh trúng, rú lên một tiếng, phun ra mấy
búng máu, loạng choạng lùi lại vài bước, sau cùng đứng không vững, ngồi
phịch xuống đất.
Vũ Duy Ninh gỡ tấm vải đen che mắt ra, phi thân nhảy xổ tới lão ma đầu đang mang Diêu Ngọc Nga.
Lão ma đầu kia sắc mặt tái xanh, né người vọt ra vài trượng, một tay đặt lên đầu Diêu Ngọc Nga, cao giọng quát lớn:
- Không được nhúc nhích, ngươi mà động đậy, lão phu sẽ giết cô ta ngay.
Vũ Duy Ninh dừng lại, cười lạnh lẽo nói:
- Nếu ngươi muốn chết thật, thì cứ giết cô ta xem!
Lão ma đầu kia vừa sợ vừa giận, nhìn chằm chằm vào chàng hung dữhỏi:
- Tiểu tử ngươi nhẫn tâm nhìn cô ta chết à?
Vũ Duy Ninh sắc mặt sa sầm, lạnh lẽo nói:
- Buông cô ta xuống, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Lão ma đầu kia tức giận nói:
- Ngươi đừng nằm mơ!
Vũ Duy Ninh cất chân bước tới.
Lão ma đầu liên tiếp lùi lại, gầm lên:
- Ðứng lại, không thì lão phu sẽ ra tay đấy.
Vũ Duy Ninh sợ y ra tay giết chết Diêu Ngọc Nga thật, bèn dừng chân nói:
- Ngươi là một trong đám ma đầu bị Ðồng Tâm Minh ra lệnh truy nã, chỉ cần ngươi chịu buông Diêu cô nương xuống, ta có thể đảm bảo cho ngươi, xin
Du minh chủ xét cho ngươi được Vô tội, thế nào?
Lão ma đầu kia cười nhạt nói:
- Không, dù Ðồng Tâm Minh có xét xử cho lão phu được Vô tội, Vô Danh Ma
cũng không chịu tha lão phu đâu, lão phu việc gì phải làm chuyện ngu
ngốc như vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Du minh chủ có thể giữ gìn cho ngươi được an toàn.