Đề Ấn Giang Hồ

Chương 7: Tuyệt kỷ

Lão khiếu hóa ấy tuổi khoảng lục tuần, mặt đen như quỷ sứ, tóc rối tung dài buông tới vai, mặc một tấm áo ngăn rách rưới, vai trái khoác một cái bọc vải, tay phải chống một cây gậy gỗ, đi thẳng vào miếu ngồi xuống cạnh bàn thờ thần nghênh ngang như chỗ không người, lớn tiếng than vãn:

- A ôi! a ôi! Con bà nó chứ cái xứ này, đi suốt nửa ngày không thấy một cái nhà nào, chắc lão ăn xin ta chết đói mất thôi!

Y lại lải nhải nhăng nhít một hồi, chợt nhíu nhíu mũi chĩa ra bốn phía hít loạn lên một lúc, hỏi lớn:

- Hừ, mùi thơm gì ở đâu ấy nhỉ?

Vũ Duy Ninh mệt mỏi muốn ngủ, lại bị lão khiếu hóa quấy rầy không sao nhắm mắt, trong lòng bực tức, nhịn không được cất tiếng nói:

- Ông già ơi, ông nói nhỏ một chút được không?

Lão khiếu hóa trợn mắt nói:

- Phì! Lão ăn xin ta nói chuyện một mình, có đụng chạm gì tới tiểu tử ngươi chứ?

vũ Duy Ninh nén giận hừ nhỏ một tiếng, nhắm mắt lại, không buồn cãi cọ với y.

Lão khiếu hóa trừng mắt nhìn chàng một lúc, chợt đổi ra vẻ mặt tươi cười nói:

- Ờ, tiểu tử, ngươi đã nghe câu "Cửa son rượu thịt để ôi, mà người chết đói xương phơi trắng đường" chưa?

Vũ Duy Ninh lạnh lùng nói:

- Nghe rồi, nhưng ở đây tôi không có rượu thịt!

Lão khiếu hóa cười hì hì nói:

- Lão ăn xin ta ngửi thấy mùi bánh cốm, ở chỗ miếu nát đồng hoang này mà có cái bánh cốm để nhai nhai, thì là sung sướng hạng nhất đấy!

Vũ Duy Ninh ngồi dậy, cởi bao quần áo, lấy ra hai cái bánh cốm thảy qua cho lão ăn mày, nói:

- Cầm lấy đi!

Lão khiếu hóa cúi đầu nhìn hai cái bánh cốm trước mặt, chợt sắc mặt sa sầm, tức giận nói:

- Tiểu tử, ngươi làm như thế là có ý tứ gì hả?

Vũ Duy Ninh nói:

- Chứ không phải là ông nói muốn ăn bánh cốm sao?

Lão khiếu hóa gằn giọng nói:

- Đúng thế, nhưng lão ăn xin ta không ăn đồ vứt đi!

Vũ Duy Ninh ngơ ngác hỏi:

- Ông nói cái gì?

Lão khiếu hóa giơ chân đạp một cái, dẫm nát bét hai cái bánh cốm trên mặt đất, hung hăngnói:

- Lão ăn xin ta phải xin cơm suốt mấy chục năm nay, song chưa từng thấy qua thằng tiểu tử nào Vô lễ như thế này, nếu ngươi thật tâm muốn cho, tại sao lại ném bánh xuống đất?

Vũ Duy Ninh vốn là một thiếu niên trung hậu, chỉ vì mệt mỏi quá sức, lại thêm bị đối phương làm ầm ĩ không cách nào ngủ được, trong bụng đã nổi xung, nên mới tỏ ra hành động "Vô lễ" như vậy, đến lúc ấy nghe câu đối phương nói, chợt biết mình quả là quá ngạo mạn, trong lòng rất áy náy, bèn lấy ra hai cái bánh cốm nữa, đứng dậy bước tới, hai tay đưa cho y, nói:

- Xin lỗi, ông già ăn bánh đi!

Lão khiếu hóa cầm lấy hai cái bánh, nghênh ngang nói:

- Hừ, như thế còn tạm được!

Lão khiếu hóa trợn mắt ra như hai cái nhạc đồng, hùng hùng hổ hổ nói:

- Ngươi có dắt nó ra không?

Vũ Duy Ninh trong lòng biết rõ rằng không chịu nghe theo lời y thì đêm nay đừng hòng ngủ được, lúc ấy chỉ biết nén giận im tiếng ngồi dậy, dắt con ngựa ra khỏi gian thờ, buộc vào một cái cột ở cửa miếu, quay mắt nhìn vào trong, chỉ thấy lão khiếu hóa lại đã đổi ra vẻ mặt tươi cười, trong lòng tức quá bèn hừ lạnh một tiếng nói:

- Còn có chuyện gì hành hạ tiểu nhân nữa không?

Lão khiếu hóa cười nói:

- Hết rồi, hết rồi! Lão ăn xin ta biết là ngươi đã giận lắm rồi, thôi không quấy rầy ngươi nữa đ âu!

Vũ Duy Ninh im lặng bước về chỗ cũ, trong lòng đã quyết định, là bất kể đối phương lại đòi hỏi bất cứ chuyện gì đi chăng nữa cũng nhất định không đếm xỉa tới.

Lão khiếu hóa quả nhiên rất thích thú, không giở trò nữa, lăn ra một cái, lập tức ngủ ngay.

Vũ Duy Ninh vừa được yên ổn, không bao lâu đã ngủ say, nhưng có lẽ vì lo nghĩ tới sự an nguy của bà nội, chưa ngủ được bao lâu, đã ú ơù nói mơ:

- Bà nội ơi... Bà nội ơi...

Lão khiếu hóa rón rén bò dậy, bước tới bên cạnh chàng, thấy chàng vừa nói mê vừa ứa nước mắt, không kìm được tiếng thở dài, lắc đầu một cái, cây gậy trong tay khẽ rung lên điểm trúng vào Thụy huyệt của chàng rồi lập tức quay về phía trước bàn thờ, rút trong cái bao vải ra một con gà quay và một bầu rượu, thong thả ăn uống một cách ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, lúc Vũ Duy Ninh đang thức dậy, thấy thân thể khoan khoái, chàng phát hiện ra là lão khiếu hóa qua đêm trong ngôi miếu nát với chàng đã đi đâu không rõ. Bởi trong lòng chàng coi lão khiếu hóa này không phải là một người tốt, nên lập tức trong đầu vang lên một tiếng "không xong rồi!". Chàng hớt ha hớt hải lao ra ngoài gian thờ đưa mắt nhìn, thấy con ngựa của mình vẫn còn buộc như cũ ở cột, mới yên tâm thở hắt ra một hơi, tự nói với mình:

- Cũng may là còn chưa bị y ăn trộm...

Chàng xuống chỗ con sông nhỏ múc nước cho lão khiếu hóa tối hôm qua rửa mặt, uống mấy hớp nước rồi trở về trong miếu, thò tay vào bọc quần áo định lấy ra hai cái bánh cốm ăn sáng, nhưng khi tay phải chàng mò tìm trong bao thì lại nắm phải một phong thư!

Trên phong thư có mười chữ như sau:

"Cho ngươi ba tuyệt chiêu, để bắt Tam Tuyệt Độc Hồ! " vũ Duy Ninh sửng sốt, chàng trợn mắt nhìn trừng trừng vào phong thư một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn khắp bốn bên, vì tự nhiên chàng đã đoán ra được phong thư này chỉ có thể là của lão khiếu hóa đã quấy nhiễu chàng đêm qua để lại.

ông ta là ai?

Tại sao ông ta biết được rằng mình đang cần bắt Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc?

Tại sao ông ta lại tặng "ba tuyệt nhiên' để giúp mình bắt Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc?

Tất cả những câu hỏi ấy dĩ nhiên Vũ Duy Ninh tìm không ra được một câu trả lời, chàng đứng dậy bước ra ngoài miếu nhìn, quả nhiên không có lão khiếu hóa ở quanh đó, bèn trở vào ngồi xuống, rút phong thư ra ba trang giấy.

"Tam Tuyệt Độc Hồ võ công phi phàm, công lực hiện tại của ngươi không thể bắt được, nếu ngươi muốn bắt y thì phải thừa lúc y không đề phòng ra tay bất ngờ mới có hy vọng thủ thắng. Lúc gặp nhau ở Trường Thành, đừng để lộ ý đối đầu, khi nào y đã không còn nghi ngờ ngươi, thì tiến thật sát vào, dùng hữu chưởng đánh vào huyệt Môn Quan bên trái. Nếu không đắc thủ, tất nhiên y sẽ ra chiêu Bạch Hạc Lượng Xí phản kích đánh vào bên phải bụng ngươi. Ngươi nên nghiêng người tấn vào phát chiêu Hoại Tâm Thoái đá vào tâm khẩu. Nếu y ra chiêu Hòa Trung bảo Nguyệt để chống lại, ngươi lập tức phải dùng chiêu Linh Hầu Trích Đào để điểm vào Đan Điền. Nếu y dùng chiêu Nhạn Lạc Bình Sa đánh vào chân phải ngươi, ngươi phải tức khắc ra chiêu Đơn Phụng Triều Dương đánh vào huyệt Thiên Linh trên đỉnh đầu. Thói quen của Độc Hồ ta nắm rõ như trong lòng bàn tay, dùng cách ấy để đối phó chắc chắn có thể thủ thắng. Song cần phải ra tay thật mau lẹ, nếu chỉ hơi chậm một chút, lập tức sẽ bị hại ngay đấy. Phải cẩn thận nhé! Phải cẩn thận nhé!'/ Đọc xong lá thư, Vũ Duy Ninh nhắm mắt suy nghĩ một thoáng, không kìm được sự mừng rỡ nhảy bật dậy, buột miệng kêu lên:

- Đúng lắm! Đây đúng là ba tuyệt chiêu để đánh bại Tam Tuyệt Độc Hồ!

Bởi vì chàng cùng ở với Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc suốt ba năm, đối với thói quen của y đã biết rất rõ, nhớ lại những lúc cùng y luyện tập giao thủ, biết ngay rằng ba chiêu tấn công mà lão khiếu hóa chỉ bảo đúng là thủ pháp "gặp bệnh bốc thuốc" kỳ diệu Vô song, cho nên cao hứng nhảy tít chân sáo.

Tuy chàng hạ quyết tâm là sẽ bắt hết bảy mươi hai tên ma đầu nhốt lại vào Chính Tâm Lao, nhưng cũng biết được rằng bản lĩnh của mình khó mà hoàn thành được nguyện vọng ấy, cho nên từ đó đến nay trong lòng không lúc nào thấy thanh thản.

Hiện tại đã có được cách thức thủ thắng, nên rất mực vui vẻ, không nghĩ tới chuyện ăn lương khô cho đỡ đói nữa, hớn hở khoác bao phục lên, bước mau ra khỏi miếu, nhảy lên yên ngựa, ra roi chạy thật nhanh.

Ngày đi đêm nghỉ, vào buổi trưa một ngày tháng hai, cuối cùng Vũ Duy Ninh cũng đã tới Chỗ bắt đầu của Trường thành - Sơn Hải Quan!

Sơn Hải Quan còn có tên là Lâm Du Quan, vì là cửa phía Đông của huyện Lâm Du, phía Đông giáp biển, phía Bắc có hai ngọn núi là Phúc Đan, Thổ Nhĩ, thế núi hiểm trở, phía Đông Bắc có đường đi nhỏ vừa đủ hai chiếc xe tránh nhau, đầu phía Đông của Trường Thành là ở đó, từ xưa đã coi là một nơi hiểm yếu, có danh là thiên hạ đệ nhất quan Vũ Duy Ninh vào trong cửa quan rồi thì trời đã về chiều, nên quyết định ngủ lại trong thành một đêm sáng mai đi tiếp. Chàng tìm tới một khách sạn, ăn qua loa lương khô của mình mang theo, rồi gọi điếm tiểu nhị lấy một thùng nước nóng, rửa ráy tay chân xong bèn leo lên giường.

Từ khi rời khỏi núi Trường Bạch tới nay, đi suốt hơn một tháng trời, hôm nay là lần đầu tiên chàng vào khách sạn ngủ trọ, mà cũng là lần đầu tiên chàng vào ngủ trọ trong khách sạn, vì không quen nên cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Nghĩ tới Long Tuyền Quan còn một quãng đường diệu vợi, nghĩ tới bà nội không rõ bị Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc giữ ở đâu, chàng bất giác thở vắn than dài ngồi dậy.

Một lão nhân nằm giường bên cạnh nghe chàng thở dài mãi, không kìm được cất tiếng hỏi:

- Tiểu ca, có chuyện gì mà thở dài vậy?

vũ Duy Ninh nhìn sang lão nhân ngượng nghịu cười gượng nói:

- Xin lỗi, tiểu nhân làm ồn khiến lão trượng thức giấc phải không?

Lão nhân nói:

- Không, lão hán cũng chưa ngủ...

Vũ Duy Ninh nói:

- Tiểu nhân lần đầu ngủ trọ ở khách sạn, cho nên nằm một lúc không ngủ được, lại quấy rầy lão trượng.

Lão nhân cười nói:

- Không sao, tiểu ca là người ở đâu?

Vũ Duy Ninh đáp:

- Tiểu nhân là người núi Trường Bạch.

Lão nhân kinh ngạc "ạ" lên một tiếng nói:

- Từ Trường Bạch tới đây, sợ là phải đi cả tháng chứ hả?

Vũ Duy Ninh nói:

- Vâng, tiểu nhân đi ba mươi ba ngày mới tới được đây.

Lão nhân hỏi:

- Tới Sơn Hải Quan có chuyện gì vậy?

Vũ Duy Ninh nói:

- Tiểu nhân chỉ qua đêm ở đây, chứ còn phải tới một chỗ khác xa hơn nữa.

Lão nhân hỏi gặng:

- Tới chỗ nào nữa kia?

Vũ Duy Ninh nói:

- Long tuyền quan!

Lão nhân hoảng sợ nói:

- Có phải Long Tuyền Quan cạnh núi Ngũ Đài không?

Vũ Duy Ninh nói:

- Phải rồi, lão trượng đã đi qua Long Tuyền Quan lần nào chưa?

Lão nhân nói:

- Lúc trẻ có qua một lần, chỗ ấy cũng phải cách đây hơn một ngàn dặm đường đi đấy!

Vũ Duy Ninh nói:

- Tiểu nhân cũng nghe nói thế...

Lão nhân hỏi:

- Tiểu ca đã đi qua Long Tuyền Quan ấy lần nào chưa?

Vũ Duy Ninh nói:

- Chưa, đây là lần đầu tiên tiểu nhân rời gia đình.

Lão nhân chăm chú nhìn chàng hỏi:

- Vậy làm sao tiểu ca biết đường mà đi?

Vũ Duy Ninh nói:

- Có một người bạn chỉ dẫn cho tiểu nhân, nói là cứ theo dọc Trường Thành thì tìm được tới nơi.

Lão nhân phản đối nói:

- Không không. Đi dọc theo Trường Thành thì dài thêm mấy trăm dặm, ngươi chỉ cần đi một mạch về phía tây nam thì có thể tới được Long Tuyền Quan, như thế gần hơn là đi dọc theo Trường thành.

Vũ Duy Ninh nói:

- Tiểu nhân lại sợ lạc đường.

Lão nhân cười nói:

- Đường đi ở miệng người, làm sao lạc được?

Vũ Duy Ninh sực nghĩ là có lý, bèn hỏi:

- Đường về phía tây nam ấy có nhà dân ở không?

Lão nhân nói:

- Có mà, ngươi phải tới phủ Thiên Tân trước, rồi tới Bảo Định, tới đó rồi thì hỏi thăm đường đi Phụ Bình, Long Tuyền Quan ở về phía tây Phụ Bình năm chục dặm.

Vũ Duy Ninh ghi nhớ trong lòng, nói:

- Vâng, tiểu nhân cứ đi theo đường lão trượng chỉ bảo xem sao, xin đa tạ người.

Lão nhân nói:

- Đừng khách sáo, ngươi tới Long Tuyền Quan làm gì?

Vũ Duy Ninh nói:

- Thăm một người bà con.

Lão nhân hỏi:

- Chắc là người bà con ấy không về núi Trường Bạch nữa?

Vũ Duy Ninh nói:

- Vâng ạ.

Lão nhân lại hỏi với vẻ quan tâm:

- Người bà con ấy chịu cho ngươi ở lại à?

vũ Duy Ninh nói:

- Đại khái là chịu, ông ta là chú của tiểu nhân.

Lão nhân à một tiếng nói:

- Nếu là chú ruột, thì ngươi cứ tới xem, có điều thời buổi thế đạo lạnh lẽo, tình người mỏng như giấy, tốt nhất là ngươi cứ chuẩn bị sẵn trong lòng đi. Lão hán lúc lênh đênh trước đây cũng từng tới nương tựa một nhà bà con, kết quả là ngay cả cổng lớn cũng không vào được!

Vũ Duy Ninh hỏi:

- Tại sao lại thế?

Lão nhân cười nhạt nói:

- Vì y đã có tiền lại có thế, không muốn nhìn nhận có người bà con nghèo như lão hán!

Vũ Duy Ninh nói:

- Người không may ngàn ngày, hoa chẳng tươi trăm buổi, ông ta đã bất tận nhân tình như vậy, chắc sẽ cũng có ngày...

Nói chưa dứt câu, chợt nghe ở giường đầu kia có một người khách kêu lên:

- Ôi, ồi, khuya lắm rồi, đừng rì rầm nữa mà!

vũ Duy Ninh lè lưỡi, không dám mở miệng nữa, trở người một cái, "ngủ' luôn.