Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung mới quay lại Bách Nhẫn thiền sư cười đáp:
- Nhớ lại mười năm trước, lão phu cùng thuyết thê từng tới quý tự, cách
biệt hơn mười lần nóng lạnh, đại sư vẫn giữ được phong thái dung nghi
ngày cũ, khiến người ta bội phục Vô cùng.
Bách Nhẫn thiền sư cười khẽ nói:
- Minh chủ cũng thế mà!
Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung vuốt mớ tóc không hóa trang cười nói:
- Không đâu, năm tháng chẳng tha người, ta già rồi!
Bách Nhẫn thiền sư cười nói:
- Năm trước tệ tự có người tới Đồng Tâm Minh, trở về nói cho lão nạp biết minh chủ trông vẫn trẻ như hơn mười năm trước.
Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung cười cười nói:
- Đại sư đã nghe tin bảy mươi hai ma đầu trốn thoát khỏi Chính Tâm lao chưa?
Bách Nhẫn thiền sư thu hốt vẻ mặt tươi cười, gật đầu thở dài nói:
- Nghe rồi, kiếp nạn của võ lâm lại dấy lên khiến cho người ta phải than
thở, nghe nói giải thoát cho bảy mươi hai tên ma đầu ấy là một thiếu
niên tên Vũ Duy Ninh phải không?
- Chú nhỏ này cốt cách thanh kỳ, tướng mạo thuần hậu mà tại sao lại đi làm cái chuyện ấy?
Vũ Duy Ninh chỉ lặng ngắt cúi đầu.
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Y không biết gì nên bị Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc lợi dụng, chứ hoàn toàn không cố ý làm như vậy.
Kế đó, ông ta đem tình hình đã qua tóm tắt thuật lại một lượt.
Bách Nhẫn thiền sư nghe nói Vũ Duy Ninh phát thệ bắt bảy mươi hai người bọn
Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc nhất nhất nhốt lại vào Chính Tâm Lao, tựa
hồ chỉ coi đó là chuyện người ngây nói mộng, nên chỉ cười khẽ một tiếng, không tỏ vẻ mừng rỡ gì cả, chuyển qua hỏi chuyện khác:
- Minh chủ nói vị thí chủ giờ này đang ngồi ở trong phòng khách là một nhân vật nguy hiểm, xin hỏi y là ai thế?
- Yù lão phu là muốn mời đại sư giúp đỡ một chút, không biết đại sư có rảnh rỗi không...
Bách Nhẫn thiền sư vội nói:
- Nếu được hết sức mọn vì Đồng Tâm Minh thì lão nạp rất lấy làm vinh hạnh, xin minh chủ cứ sai bảo!
Thánh Hiệp Du Lập Trung chợt mấp máy môi, dùng truyền âm nhập mật nói với ông ta mấy câu, cuối cùng cất tiếng cười hỏi:
- Thế nào?
Bách Nhẫn thiền sư chắp tay đáp:
- Lão nạp kính cẩn tuân lệnh minh chủ!
Thánh Hiệp Du Lập Trung đứng dậy vòng tay nói:
- Lão phu rời khỏi phòng khách đã lâu, chỉ sợ gã Tam Tuyệt Độc Hồ giả kia sinh nghi, chúng ta chia tay nhau ở đây!
Nói xong cùng Vũ Duy Ninh bước ra khỏi thiền phòng.
Hai người sánh vai đi về phía phòng khách, đi được mấy bước, Vũ Duy Ninh nhịn không được hỏi:
- Minh chủ yêu cầu Bách Nhẫn thiền sư giúp đỡ thế nào?
Thánh Hiệp Du Lập Trung mỉm cười đầy vẻ bí ẩn đáp:
- Bây giờ ngươi không cần phải biết!
Vũ Duy Ninh thấy ông ta nói thế, cũng không dám hỏi nữa, nói:
- Y bảo tiểu nhân xem có phải minh chủ vào nhà xí thật không, tiểu nhân phải trả lời thế nào?
Thánh Hiệp Du Lập Trung dừng lại nói:
- Ngươi về phòng khách trước đi, nói là lão phu vào nhà xí thật!
Vũ Duy Ninh nói:
- Còn nữa, y bảo tiểu nhân ăn cắp thuốc giải của minh chủ, minh chủ có thuốc giải khôi phục công lực cho y thật không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung gật đầu nói:
- Có đấy, nhưng ngươi cứ nói với y là không có thuốc giải!
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Chừng nào công lực của y tự nhiên khôi phục được?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Thuốc tán công này của lão phu rất đặc biệt, nhưng nếu y là một trong
bảy mươi hai tên ma đầu, thì đại khái sau mười ngày có thể khôi phục
được công lực.
Vũ Duy Ninh gật gật đầu, lại nói:
- Tiểu nhân có một yêu cầu, mong minh chủ ưng thuận...
Thánh Hiệp Du Lập Trung chăm chú nhìn, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Minh chủ có thể giúp tiểu nhân cứu gia tổ mẫu, tiêu nhân thật mười phần cảm kích, nhưng khi gia tổ mẫu thoát nạn rồi, tiểu nhân hy vọng minh
chủ không cần ngấm ngầm giúp đỡ tiểu nhân nữa.
Thánh Hiệp Du Lập Trung kinh ngạc cười hỏi:
- Tại sao thế?
Vũ Duy Ninh nói:
- Bảy mươi hai tên ma đầu là do tiểu nhân thả ra, nên tiểu nhân phải tự mình bắt bọn chúng nhốt lại vào Chính Tâm Lao.
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nhạt nói:
- Ngươi tự tin rằng trong mấy năm có thể bắt hết bọn chúng nhốt lại vào Chính Tâm Lao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Không kể là mấy năm, nhưng tiểu nhân chưa bắt hết bảy mươi hai tên ma
đầu bọn chúng nhốt lại vào Chính Tâm Lao thì chưa chịu thôi.
Thánh Hiệp Du Lập Trung lại cười nhạt nói:
- Lần trước ở Chính Tâm Lao lão phu đã chửi ngươi là tiểu tử ngu ngốc,
giờ đây lão phu vẫn muốn chửi ngươi là tiểu tử ngu ngốc. Ngươi nghĩ xem
bảy mươi hai tên ma đầu kia là hạng người nào, cho là ngươi có thể trong vòng một năm bắt toàn bộ bọn chúng nhốt lại vào Chính Tâm Lao đi chăng
nữa, thì trong vòng một năm ấy, ngươi biết được sẽ có bao nhiêu người sẽ chết dưới tay bay mươi hai tên ma đầu bọn chúng không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiêu nhân hoàn toàn không phản đối việc Đồng Tâm Minh bắt bọn chúng,
nhưng là tiểu nhân hy vọng một mình mình làm, vì tiểu nhân không còn là
một đứa trẻ con nữa!
Thánh Hiệp Du Lập Trung sực nghĩ ra "ạ" một tiếng cười nói:
- Té ra là như thế, dường như mới rồi Bách Nhẫn thiền sư gọi ngươi là thằng nhỏ, ngươi không thích phải không?
vũ Duy Ninh im lặng không nói.
Thật ra không chỉ Bách Nhẫn thiền sư gọi chàng là thằng nhỏ, khiến chàng
không vui, mà điều mà chàng không chịu nổi là kể cả Bách Nhẫn thiền sư
và Thánh Hiệp Du Lập Trung trước mặt dường như ai ai cũng cho rằng chàng không đủ sức bắt lại bảy mươi hai tên ma đầu, đối với một người mang
đầy lòng xấu hổ như chàng mà nói thì như thế chẳng khác gì là một sự làm nhục rất lớn, cho nên chàng hạ quyết tâm, là bất kể thế nào cũng phải
bắt lấy vài tên ma đầu về cho mọi người xem!
Thánh Hiệp Du Lập
Trung hiểu rõ tâm tư của chàng rồi, tuy biết suy nghĩ của chàng là trẻ
con đáng cười, nhưng lại biết là chí khí đáng khen, lúc ấy gật gật đầu
nói:
- Được rồi, khi nào cứu được bà nội ngươi ra xong, lão phu sẽ mặc kệ ngươi là được!
Vũ Duy Ninh cả mừng vái một cái nói:
- Cảm ơn minh chủ!
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Bây giờ ngươi mau mau về phòng khách trước đi.
Vũ Duy Ninh rảo chân chạy về phòng khách, thấy Tam Tuyệt Độc Hồ giả đang
ngồi buồn rầu trên ghế, lập tức bước tới cạnh y hạ giọng nói khẽ:
- Ông ta sắp về tới nơi rồi đấy!
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Đúng là y vào nhà xí thật à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng thế!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả lại hỏi:
- Y có nói chuyện gì với lão hòa thượng không?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không có, lão hòa thượng kia đưa ông ta tới nhà xí xong thì bỏ đi.
Tam Tuyệt Độc Hồ nghĩ ngợi một lúc nói:
- Được rồi, lão phu có một câu muốn hỏi ngươi, hôm nay trên Trường Thành, tại sao ngươi lại tỏ ý cứu được bà nội ngươi xong sẽ mang bà ta trở về
núi Đại Bình ở Trường Bạch?
Vũ Duy Ninh sửng sốt hỏi:
- Tiểu nhân nói vậy có gì là sai?
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Lẽ ra ngươi phải tỏ ý muốn gia nhập Đồng Tâm Minh, để y càng thêm thích thú mới phải!
Vũ Duy Ninh cười gượng nói:
- Nói vậy cũng được, nhưng đang trước mặt ông ta, tiểu nhân tỏ ý với đại
thúc là muốn về Trường Bạch, đại thúc sẽ không có lý do gì không chịu
thả gia tổ mẫu của tiểu nhân!
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
-
Nhưng nếu có một ngày bọn ta muốn ngươi phải gia nhập Đồng Tâm Minh để
làm việc khác, lúc ấy ngươi sẽ giải thích với y thế nào?
Vũ Duy Ninh nói:
- Thì lúc ấy tiểu nhân sẽ giải thích rằng hôm nay nói thế là để đánh lừa đại thúc thôi.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả như thấy có lý, gật gật đầu cười nói:
- Hà, xem ra thì đầu óc ngươi không phải là ngu đần...
Đang trong câu nói, chợt nghe một tràng tiếng bước chân huỳnh huỵch từ xa vọng tới, Thánh Hiệp Du Lập Trung đã trở về rồi.
ông ta bước vào phòng khách, nhìn thẳng Tam Tuyệt Độc Hồ giả và Vũ Duy Ninh cười nói:
- Sao, các ngươi còn chưa ngủ à?
Vũ Duy Ninh đứng dậy ngáp một cái nói:
- Buồn ngủ rồi, nhưng tính thế nào với y?
Thánh Hiệp Du Lập Trung sửng sốt nói:
- Thì y cũng cần ngủ chứ.
Vũ Duy Ninh nhìn Tam Tuyệt Độc Hồ giả nói:
- Tiểu nhân sợ y nhân lúc chúng ta ngủ trốn mất...
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Nếu vậy rất dễ, ngươi tìm một sợi dây trói y lại cho rồi!
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ sực nghĩ ra cười nói:
- Phải đấy, chờ tiểu nhân đi tìm một sợi dây!
Thánh Hiệp Du Lập Trung lập tức thò tay vào trong bọc lôi ra một sợi dây gân bò, ném qua phía Vũ Duy Ninh cười nói:
- Khỏi tìm nữa, lão khiếu hóa cho ngươi mượn sợi dây buộc chó của ta đây!
Vũ Duy Ninh chụp lấy sợi dây bèn cười hì hì bước tới cạnh Tam Tuyệt Độc Hồ giả nói:
- Đại thúc, xin lỗi nhé, tiểu nhân phải trói đại thúc lại thôi?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả tức giận nói:
- Không cần như thế, lão phu không trốn đâu mà lo!
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười hỏi:
- Lão đệ ngươi định ngủ cùng phòng với y hay cùng phòng với lão khiếu hóa?
Vũ Duy Ninh nói:
- Để an toàn thì tiểu nhân ngủ cùng phòng với y là tốt!
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Thếthì lão khiếu hóa buồn ngủ lắm rồi, phải đi ngủ thôi.
Nói xong bước vào phòng khách bên trái, lập tức ngủ luôn thật.
Vũ Duy Ninh cũng đem Tam Tuyệt Độc Hồ giả vào phòng bên phải, đặt y lên giường, cài then cửa lại, rồi cũng cởi áo lên giường.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả vì toàn thân công lực đã mất hết, lúc ấy bị sợi dây
gân bò trói chặt tay chân, không co cách nào cựa quậy, thấy rất khó
chịu, hạ giọng nói:
- Vũ Duy Ninh, ngươi giở trò này ra để làm gì thế?
Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:
- Phải làm thế cho ông ta yên tâm!
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Nhưng mà bị trói thế này lão phu rất là khó chịu.
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Đừng nóng ruột, bây giờ tiểu nhân sẽ cởi ra cho lão nhân người thôi!
Nói xong, đưa tay cởi dây trói cho y.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nới lỏng ra một chút được rồi, đừng có cởi hết, biết đâu nửa đêm y mò qua xem thì sao?
Vũ Duy Ninh theo lời chỉ nới lỏng dây buộc chân tay y ra, lấy chăn đắp cho y, rồi tự mình cũng nằm xuống bên cạnh.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả thấy tình hình đều thuận lợi, qua vài hôm thì có thể
đưa Thánh Hiệp Du Lập Trung vào bẫy, càng nghĩ càng đắc ý, không kìm
được tiếng cười khẽ Vũ Duy Ninh hỏi:
- Đại thúc, đại thúc cười gì thế?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả cười nụ nói:
- Không có gì!
Vũ Duy Ninh im lặng một lúc, lại hỏi:
- Đại thúc, vì sao các vị nhất quyết đối đầu với Đồng Tâm Minh thế?
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Bởi vì đen trắng khó đứng cùng, nước lửa chẳng dung nhau.
- Nhưng đó đâu phải là lý do?
- Ừ , còn một nguyên nhân khác là bọn ta phải báo thù rửa hận.
- Báo thù gì, rửa hận gì?
- Ngươi có biết mấy mươi năm trước trong võ lâm có những cao nhân là mười hai Vũ sát tinh chưa?
- Có nghe qua rồi, thì sao?
- Trong bảy mươi mốt người thoát khỏi Chính Tâm Lao lần này có mười hai
người là hậu nhân của mười hai Vũ Sát Tinh, bọn họ muốn báo thù cho cha
hoặc cho sư phụ, vì năm trước mười hai Vũ Sát Tinh có thể nói là đều
chết trong tay Du Lập Trung!
- Mười hai người ấy là Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình, Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn, Bán Phong thư sinh Tư
Đồ Kiêu, Bệnh Lang Trung Tư Mã Tinh, Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng,
Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ, Tam Thủ Cái Tang Nguyên, Ma Y Quỷ Sư
Văn Thiên Sinh, Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương, ngoài ra còn có Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc và Vô Danh Ma, người trước thì cách đây ba năm đã
giả bệnh trốn thoát khỏi Chính Tâm Lao, ông ta đã là nhân vật lợi hại
nhất trong mười hai người, võ công và cơ trí đều hơn cả mười người kia,
chỉ thua có Vô Danh Ma...
- Ông ta ra sao?
- Chắc ngươi cũng nghĩ ông ta là một trong bảy mươi mốt người chạy thoát khỏi Chính Tâm Lao vừa rồi chứ gì?
- Chẳng lẽ không phải sao?
- Không đâu, nói ra với ngươi cũng chẳng hại gì, Vô Danh Ma vừa rồi thoát ra khỏi Chính Tâm Lao là giả, Vô Danh Ma thật chưa bao giờ bị nhốt
trong Chính Tâm Lao.
- A! Vô Danh Ma cũng có thật giả nữa à?
- Chuyện này lão phu cũng không được rõ lắm, Vô Danh Ma này là một nhân
vật thần bí phi thường, cứ xem y là hậu nhân của đại ma quân một đời là
Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng năm xưa, có lẽ...
- Có lẽ cái gì?
- Theo lão phu biết, Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng hoàn toàn không có vợ con,
ông ta chỉ có ba truyền nhân, nhưng ba người năm ấy đều bị Đồng Tâm Minh giết cùng một lúc với Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng, cho nên Vô Danh Ma này
không người nào biết y là ai, cũng không người nào biết võ công của y
cao tới mức nào!
- Nếu như thế, ai tin được y là hậu nhân của Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng?
- Có người tin!
- Ủa?
- Vì y từng thi triển tuyệt kỹ độc môn của Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng cho người ta thấy.
- Hiện tại ông ta ở đâu?
- Không biết nữa, có điều không lâu sắp tới ngươi sẽ được gặp ông ta!
- Tôi... tôi có thể gặp được ông ta à?
- Đúng thế!
- Vì sao thế?
- Chuyện đó để nói sau cho ngươi biết thì tốt hơn!
- Hiện tại ông ta cùng ở một chỗ với Tả Khâu đại thúc phải không?
- Ồ, lão phu cũng không biết nữa...
- Mới rồi đại thúc nói Vô Danh Ma thoát khỏi Chính Tâm Lao là giả, vậy đó là ai thế?
- Người ấy cũng để nói sau cho ngươi biết tốt hơn!
- Đồng Tâm Minh có biết ông ta là giả không?
- Không biết nữa!
- Ông ta vì Vô Danh Ma mà bị nhốt trong Chính Tâm Lao là tự nguyện hay ngẫu nhiên?
- Là tự nguyện.
- Đây mới là chuyện là trong thiên hạ, tại sao ông ta lại tình nguyện thay Vô Danh Ma để chịu tội trong Chính Tâm Lao?
- Chuyện này nói ra thì hay lắm, có điều khuya rồi, lão phu phải ngủ, để hôm khác có dịp sẽ kể cho ngươi nghe!
- Đại thúc trả lời cháu một câu hỏi nữa hãy ngủ, được không?
- Ồ, câu hỏi gì vậy?
- Tả Khâu đại thúc cùng bảy mươi mốt người thoát khỏi Chính Tâm Lao xong chắc sẽ liên kết đối kháng với Đồng Tâm Minh chứ?
- Chuyện đó thì cần gì phải nói nữa!
- Vậy người đứng đầu chắc là Tả Khâu đại thúc chứ?
- Ồ, chỉ sợ ông ta cũng chưa đáng.
- Nếu không thế thì là Vô Danh Ma phải không?
- Ngủ đi! Ngủ đi! Bây giờ ngươi hỏi chuyện đó làm gì?
Vũ Duy Ninh không dám hỏi nữa, nhắm mắt ngủ, tuy Tam Tuyệt Độc Hồ giả bên
cạnh là một nhân vật hết sức nguy hiểm, nhưng chàng không sợ chút nào,
vì chàng biết chủ ý của đối phương là muốn giết Thánh Hiệp Du Lập trung, trước khi đạt được mục tiêu, đối phương tuyệt nhiên không dám hại mình.
cho nên, sau khi Tam Tuyệt Độc Hồ giả ngáy khò không lâu, chàng cũng dần dần ngủ say.
Chàng mơ thấy một cơn ác mộng đáng sợ, mơ thấy mình đưa bà nội chạy tới một
chỗ vắng, đột nhiên bị Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc và bảy mươi mốt tên
bốn phương tám hướng đổ tới bao vây, sau một hồi quần thảo ác liệt, mình bị Tam Tuyệt Độc Hồ đánh trúng một chưởng ngã nhào, bà nội thì bị ném
xuống vực sâu muôn trượng - Bà nội!
Chàng kêu lớn một tiếng, giật mình tỉnh dậy toàn thân toát mồ hôi lạnh.