" Kít " Tiếng xe phanh gấp, Hàn Như Tuyết bỗng cảm nhận được thứ gì đó rất nhanh tiến lại gần sau đó hoàn toàn lu mờ, khứu giác thoang thoảng mùi máu tanh..
Tiếng xe vẫn qua lại rất bình thường, vài tiếng chửi bới vang lên Hàn Như Tuyết bắt đầu mở mắt cả người cô bị ôm chặt. Cô đưa mắt ngước lên nhìn, nhận ra bóng dáng mình đang tìm kiếm ngay trước mắt.
Dương Nhược Thiếu trông anh lúc này rất tức giận, đôi mắt cũng đủ làm người khác phải né tránh để không đem tai họa.
" Anh..à " Người cô vẫn còn run lên, tiếng nói cũng vì vậy mà không rõ.
" Hàn Như Tuyết, em bị điên sao? " Anh tức giận hét lên, đẩy cô ra.
" Em.. " Cô định nói gì đó nhưng lòng có chút tổn thương lại ngậm họng im lặng..
" Ngẩng mặt lên, em có coi trọng mình không vậy? " Anh vẫn tức giận la mắng cô giữa đường phố tấp nập..
Hàn Như Tuyết rụt rè ngẩng mặt lên, cô rất sợ, cô không biết mình đã kích động anh như vậy. Bàn tay của anh đang giơ lên chuẩn bị giáng vào mặt cô một cái bạt tai nhưng nhanh chóng rụt lại. Ừ, ờ cô chỉ là ngu muội thôi, cô chỉ là rất lo cho anh thôi.. Khi nghĩ đến anh bị thương, cái sự lo lắng, tổn thương phần nào đã lu mờ trí óc cô rồi..
Dương Nhược Thiếu bỗng thở dài, nhìn người con gái trước mặt đã im lặng đến rơi cả nước mắt. Anh đúng là có hơi quá, nhưng cũng đâu thể kìm nóng giận để nhìn người con gái yêu thương suýt bị xe đụng.. Gió chẳng bao giờ thổi theo một chiều, lúc nào cũng mang tai họa reo rắc lên cô..
Chưa kịp níu giữ cô lại, đèn giao thông đã chuyển xanh.. Hàn Như Tuyết lẳng lặng rời đi qua bên kia đường.. Cô muốn hỏi thăm máu trên áo anh là sao? Muốn hỏi thăm anh bị thương à? Nhưng rất sợ anh nổi nóng..
Những bước chân trở nên vội vã hơn giữa dòng người, Dương Nhược Thiếu định vị rõ người đó chạy qua rất nhanh bế bổng cô lên cho đến khi qua bên đường mới thả cô xuống. Anh sau đó không đứng dậy, ngồi xổm nhìn cô rồi một chân quỳ đầu gối xuống.
" Xin lỗi " Cô lạnh lùng hẳn đi khi nói lời xin lỗi.
" Làm ơn, chú ý bản thân mình hơn nhé.. Anh rất sợ mất em.."
Hàn Như Tuyết vô cùng im lặng rời đi, anh cũng bước theo sau khoảng cách bỗng trở nên xa vời đến lạ.. Người con gái đó đang giấu giếm thứ gì đó rất kín, rất lặng lẽ bỏ chạy..
Cuối cùng, Hàn Như Tuyết dừng lại trước cửa tiệm váy cưới ban nãy, cô đứng đó nhìn nó một hồi rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh..
" Nhất định, phải hạnh phúc nhé " Cô cười rất tươi, tràn đầy hạnh phúc hay có chút gì đó khác biệt. Đó là tâm trạng của bất kì một nữ nhân nào khoác lên mình một bộ váy cưới, họ rất sợ mất nó vào một ngày gần nhất, họ lo sợ thẩm trí có thể bỏ lại mọi thứ để ngắm nhìn người đàn ông mình. Hôn nhân có thể là một sợi dây gìn giữ tình yêu không bao giờ đứt nhưng cũng có thể là một chiếc kéo cùn cố cắt nó từng ngày.
" Chỉ cần em không buông, nhất định sẽ hạnh phúc "
--
Gió thoảng qua vào đầu tháng 3, cả hai người không bao giờ có ý định chọn ngày cưới.. Cả hai đều chấp nhận nếu cùng thức dậy vào một ngày, cùng nói với nhau một câu chào hỏi sau đó xem đồng hồ. Nếu là giờ chẵn sẽ tổ chức đám cưới sau hai ngày...
Dưới một căn biệt thứ rất lớn, không gian rất rộng nhưng Dương Nhược Thiếu và Hàn Như Tuyết chỉ khép nép trêu đùa với nhau trong 1 căn phòng. Hai người sẽ ăn khi có đồ mang đến bởi nó đều được đặt lịch trước khi đến đây.. Ngày 5 - 3, họ đã hoàn thành điều đó rất nhanh.. chuẩn bị cho một ngày mong chờ rất..
[.. ]
" Dương Thiếu, sao anh không viết thiệp cưới chứ?" Hàn Như Tuyết ngồi dưới ghế sofa tại phòng khách hét lớn với người đàn ông thong thả trên lầu.
" Chữ anh xấu, việc này là của em. Cũng chỉ có hơn 200 thiệp thôi.. Vợ ơi cố lên " Anh đứng trên lầu cổ vũ, đồng thời cũng đang tìm kiếm thứ gì đó.
--
Buổi tối trước hôm trọng đại..
Bộ tứ quen thuộc kia tập chung tại căn biệt thự này, ai cũng một cái vali lớn đủ một bộ trắng thuần khiết.
" Con dâu " Tô Kỳ Diễm dang tay ra chạy về phía Hàn Như Tuyết..
" Chị Dâu " Dương Tiểu My cũng nhanh chóng chạy đến..
" Tỷ tỷ, còn em nữa " Quý Văn có thể nói là người hào hứng nhất, cậu chạy như bay đến gần chỗ cô nhưng vẫn như mọi khi vẫn bị bề trên ngăn chặn. Khác hẳn với mọi người Hoàng Kiệt rất điềm đạm, cậu chỉ cười một cái rồi bước về ghế sofa ngồi đó.
Hàn Như Tuyết không biết ứng xử sao chỉ im lặng, anh cũng hiểu điều đó nên đã giải thoát rồi ôm cô lên lầu để mấy người bạn tâm giao hào hứng bàn tán.
" Dì ơi, hai người đó đêm nay có gì gì không? " Quý Văn tò mò hỏi Tô Kỳ Diễm, cậu ta vốn mang gương mặt thất vọng từ khi nghe tin này đến giờ.
" Con bớt tò mò đi, ta nghĩ trước đó rồi " Tô Kỳ Diễm rất thật lòng, bà chưa từng nghĩ ước nguyện mình sẽ thành sự thật..
Tháng 3 rất đầm ấm hạnh phúc, đêm đó chẳng ai ngủ cả Hàn Như Tuyết và Dương Nhược Thiếu đều im lặng ngắm trăng. Đêm đó trăng không đẹp nhưng hai người vẫn ngồi ngoài hiên ngắm nó, rất hạnh phúc cho đến khi buồn ngủ mới bắt đầu lên giường.
[ 7 -3 ] Trọng đại, in dấu trong lòng hai nhân vật..
Từ 3 giờ sáng, hai người đã lục đục ngồi dậy, ai nấy mặt đều đỏ mọng rồi cùng nhau rời khỏi giường vệ sinh cá nhân. Ra khỏi căn phòng, tặng nhau một nụ hôn..