Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Cẩm Tú tưởng rằng cú mèo nhỏ bị gió bão đêm qua thổi xuống, xem ra không phải, không ngờ cú mèo mẹ đi cùng nó.

Người quay phim đầu tiên chuẩn bị rời đi. Anh ta có làn da thô ráp, trên mặt xuất hiện vết muỗi đốt rõ ràng, khớp ngón tay vừa thô vừa to, móng tay còn dính mấy loại cặn như mùn gỗ, bùn đất.

Đây là người leo núi quanh năm vào núi.

Lương Cẩm Tú nhẹ giọng gọi anh ta: "Xin hỏi, anh phát hiện ra nó lúc nào vậy?"

Người leo núi cười chất phác: "Chiều tối hôm trước."

Anh ta là người đầu tiên phát hiện.

Chập tối hôm trước từ núi đi xuống, anh ta thấy nhóc con này ngồi trên chạc cây ven đường, thế là tiện tay quay một đoạn video.

Hiện nay dân leo núi đều đi kèm livestream, vừa bán hàng, vừa có thêm bạn bè qua mạng.

Ai ngờ video thuận tiện quay lại khiến anh ta đạt tới đỉnh cao chưa từng có - hơn 10.000 lượt thích.

Hóa ra dân thành phố thích xem cái này.

Hai đồng nghiệp quen thuộc nhìn thấy thì hỏi thăm, anh ta cũng chia sẻ địa chỉ.

Sáng ngày thứ hai lên núi, ở cùng một vị trí, anh ta lại thấy tên nhóc này. Bọn họ cho nó ăn và quay video, kết quả phản hồi rất tốt, có rất nhiều bình luận, tất cả đều là thật đáng yêu, rất muốn tuốt tuốt gì gì đó.

Người thành phố ăn nói bạo gan thật.

Đây là cú mèo. Nó đậu trên cây nhà ai thì nhà đó có người chết nên còn được gọi là chim tang.

Người leo núi nhiệt tình đề nghị: "Nếu cô muốn quay video thì buổi trưa hãy tới, tôi đoán khi ấy nhóc con cũng tiêu hóa được rồi."

Cú mèo nhỏ vô cùng nghe lời mẹ. Lúc miếng thịt đưa tới miệng thì nó không né nữa mà há miệng thả xuống chạc cây dưới chân. Dường như nó mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nên xếp từng miếng thịt rất gọn gàng.

Cô gái đi cùng thanh niên trẻ có đôi mắt đào hoa sợ hãi thán phục: "Oa, nó thông minh quá. Nó đang phơi nắng thịt à?"

"Có lẽ vậy." Thanh niên mắt đào hoa sáng mắt lên, tiếp tục tìm thịt cho nó ăn cho tới khi túi nilon hết sạch.

Thanh niên kia nhanh chóng xem lại, thỏa mãn gật đầu, quay người thấy Lương Cẩm Tú vẫn còn ở đó nên cười nói: "Đại thần, chúng ta có thể follow nhau được không?"

Lương Cẩm Tú cười theo: "Rất xin lỗi, chúng ta không quen biết."

Cô không có ý định trở thành ngôi sao lớn, hai người thật sự chẳng quen gì nhau, hơn nữa rõ ràng thanh niên này không phải fan của cô.

Muốn ké fame cũng đừng rõ ràng quá.

Người thanh niên không ngờ cô từ chối thẳng như vậy, nhất thời sửng sốt, muốn tranh thủ lại thì bị cô gái bên cạnh giữ chặt cánh tay.

"Đại thần, ngại quá, bạn trai mình hơi kích động." Cô gái trừng mắt với thanh niên ý bảo cậu ta ngậm miệng, sau đó cười với Lương Cẩm Tú: "Hẹn gặp lại nha đại thần, mình rất thích xem livestream của cậu đó."

Thanh niên kia rất bất mãn: "Em kéo anh làm gì?"

Cô gái nghiến răng nghiến lợi: "Đừng để em mất mặt theo được không? Người ta có bao nhiêu fan hâm mộ, anh thì có bao nhiêu?"

Cô ấy là người hiểu lý lẽ.

Khi cú mèo nhỏ lại thấy người đến, đôi mắt to có thần của nó sáng ngời lên quan sát một lúc: "Kruuu, kruuu."

"Chị không có miếng thịt nhỏ nào à?"

"Em có nhiều rồi, thời tiết nóng quá, không để được bao lâu sẽ hỏng mất." Ánh mắt Lương Cẩm Tú nhìn rừng cây phía sau: "Cú mèo mẹ à, mọi người đi hết rồi, cô xuất hiện đi."

Thật ra khoảng cách rất gần, chỉ cách ngọn cây vài mét.

Nhưng cú mèo mẹ núp rất kĩ, ẩn sau những cành cây rậm rạp màu xám, nó nhìn được ra đây, nhưng từ đây không nhìn thấy nó.

"Không ngờ cô có thể nghe hiểu chúng tôi nói chuyện." Thính lực của cú mèo tuyệt đối thuộc về phạm trù khoa học kĩ thuật đen, đạt tới âm 20 decibel. Nói cách khác, trên lý thuyết cú mèo có thể nghe được âm thanh của các hạt chuyển động trong vũ trụ.

Đương nhiên cuộc nói chuyện ban nãy của cô với người leo núi không giấu được lỗ tai nó.

Ánh mắt cú mèo mẹ trốn tránh: "Ngại quá, để cô chê cười rồi."

Ai đời nó để cho đứa con yêu chưa đầy tháng giả bộ dễ thương lừa ăn. Chuyện này truyền đi mất mặt chim chết thôi, rồi sẽ trở thành trò cười trong giới cú mèo.

Lương Cẩm Tú không cười chê, ôn hòa hỏi: "Có phải cô đang gặp khó khăn không?"

Trong số các loài chim, có lẽ cú mèo là loài thương yêu con non nhất, cú mèo bố chịu trách nhiệm đi săn, cú mèo mẹ thì chăm sóc con non không rời một tấc. Nói theo cách nào đó thì chúng rất giống mèo mẹ. Chim non chỉ cần gọi một tiếng, nó lập tức hôn miệng trấn an.

Nếu không gặp chuyện khó khăn, cú mẹ luôn muốn ôm con trong tay bảo vệ sẽ không có khả năng để chim non tiếp xúc gần gũi với loài người nguy hiểm.

Cú mèo mẹ ngẩn ra, nghẹn ngào kêu: "Kruuu kruuu kruuu."

Lần đầu nó làm mẹ, đẻ được bốn quả trứng.

Giống như nhiều gia đình khác, nó ấp trứng còn cú mèo bố đi săn. Lúc đầu rất bình thường, dù sao chỉ có mình nó, trong núi lớn không thiếu đồ ăn.

Nhưng từ khi chim non nở ra, trong nhà có thêm bốn miệng ăn nên dường như không bao giờ đủ no miệng.

Nó rất thương cú mèo bố, mỗi khi trời tối hầu như không lúc nào nghỉ ngơi, cứ cho ăn xong đứa này lại tới đứa khác. Nhưng hết cách rồi, nó phải chăm sóc chim non và chống lại kẻ địch bất cứ lúc nào.

Cú mèo bố dần có sự thay đổi, khi trở về không gần gũi với nó nữa, cũng không thân thiết chim non.

Cho tới vài ngày trước, chim bố bay đi, cuối cùng không quay về.

Cuối cùng không quay về...

Bỏ mấy mẹ con nó.

Nó không kịp đau lòng. Nhà có bốn miệng đang chờ ăn, nó nén bi thương đi săn. Nhưng mà dù mệt tới bay không nổi, nó vẫn không thể cho bốn chim non ăn no.

Đây chỉ là đứa con út.

Đứa út tranh ăn không cướp nổi với anh chị nên gào khóc muốn bỏ nhà ra đi.

Cú mèo mẹ mệt mỏi tới mức không vung nổi cánh, tức giận mổ nó vài cái. Sao không hiểu chuyện hả? Sao không biết thông cảm với mẹ?

Vậy nên đứa thứ tư bỏ nhà ra ngoài.

Tức thì tức, nhưng trứng nó sinh ra sao yên lòng được! Thế là nó âm thầm theo sau, hy vọng đứa nhỏ thứ tư biết rời xa mẹ nó khó khăn thế nào.

“Cô gặp phải chim cặn bã rồi." Lương Cẩm Tú thở dài, an ủi: "Không sao, mọi thứ đều sẽ qua, bốn đứa bé sẽ nhanh lớn thôi, coi như đứa thứ tư phụng dưỡng bố mẹ là cô trước."

Cú mèo mẹ dùng sức gật đầu.

Đúng vậy! Nhìn đám thịt khô trên nhánh cây, nếu tới thêm vài người nữa sẽ đủ thức ăn cho ba đứa khác.

Cú mèo nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu: "Kruuu kruuuu."

"Em có thể nuôi sống mẹ, em là bé cưng ngoan."

"Ừ, em là bé cưng ngoan, nhưng lần sau cố gắng cách tránh xa con người một chút." Lương Cẩm Tú chỉ ngọn cây: "Để bọn họ trèo lên tìm em."

Hiện giờ chắc không có gì nguy hiểm, những người kia nếm trải được lợi ích của sự nổi tiếng mang tới, sắp tới sẽ có nhiều người tới đút ăn hơn.

Cú mèo thuộc về loài chim có ích được quốc gia bảo vệ cấp ba.

Tuy nhiên, rừng lớn chim gì cũng có, con người cũng vậy, khó đảm bảo con người sẽ không vì độ nổi tiếng mà làm tổn thương cú mèo nhỏ.

Cú mèo mẹ vô cùng cảm động: "Tôi sẽ luôn bảo vệ bên cạnh. Cô đúng là người tốt, sau này đám trẻ lớn hơn, tôi nhất định sẽ bảo chúng báo đáp cô cho tốt."

Lương Cẩm Tú không nghĩ nhiều tới vụ báo đáp này, cô trò chuyện với cú mèo về việc nuôi chim, rồi tiếp tục đi lên núi tìm mẹ cho hai con chim giẻ cùi.

Cô không gọi.

Cô cẩn thận lắng nghe tiếng chim hót từ bốn phía.

Không nghe thấy tiếng chim giẻ cùi đi tìm con, mà thấy hai người quen.

Là thanh niên mắt đào hoa vừa yêu cầu follow và bạn gái cậu ta.

Thanh niên mắt đào hoa ngồi xổm trên đất, đang quay video: "Mọi người ơi, mau xem đây là cái gì, mộc nhĩ đó trời, vừa nhiều vừa to, hết tầng này tới tầng khác."

Rừng núi sau mưa là thế giới của nấm.

Trước mặt thanh niên mắt đào hoa có một thân cây mục nát đổ trên đất. Vì mưa còn chưa tan hết nên mộc nhĩ ướt sũng có viền trong suốt.

Tất cả dinh dưỡng của mộc nhĩ đều tới từ cây mà nó ký sinh, vậy nên không phải loại nào cũng ăn được, còn phải xem nó mọc trên cây nào.

Lương Cẩm Tú không hiểu gì nhưng lớn lên ở rừng núi, hiểu biết cơ bản thì vẫn có.

Cây khô chưa chết hẳn, dinh dưỡng còn lại cố gắng mọc ra một chiếc lá non mới. Trời vừa mưa xong, một con bọ tránh mưa dưới cây xú xuân(*) bị kinh sợ, bò ra khỏi lá cây.

(*) Cây xú xuân: (danh pháp khoa học: Ailanthus altissima), còn gọi là thanh thất núi cao, càng hom cao, phượng nhỡn thảo, là một loài cây rụng lá trong họ Thanh thất (Simaroubaceae). Nó gốc ở miền trung và đông bắc Trung Quốc, cũng như Đài Loan.



Đây là cây xú xuân?

Vậy nấm kia có độc, không thể ăn..

Lương Cẩm Tú không định xen vào, hai người lên núi tìm kiếm thổ sản vùng núi có lẽ hiểu biết hơn cô, nhưng đối thoại của hai người khiến cô phải dừng lại.

"Hay đừng quay nữa! Anh xem đi, một nửa người ở mục bình luận đều thấy rõ chúng ta không phải dân chuyên." Cô gái nói: "Em cảm thấy con đường trước kia của chúng ta khá tốt. Hàng ngày quay lại cuộc sống ngọt ngào, tuy không hot nhưng số liệu rất ổn định."

Giọng điệu người con trai khá bực bội: "Nội dung quá đơn giản. Anh nói cho em biết, giờ không có gì thu hút hơn lên núi săn bắn với đi biển tìm hải sản. Tin anh đi, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể hot."

Cậu ta nghĩ tới cái gì đó, tạm ngừng: "Ví dụ như con cú mèo nhỏ ban nãy, mới tí đã khiến người phát hiện đầu tiên tăng thêm 20.000 fan hâm mộ."

Dường như cô gái bị lời nói làm cho dao động: "Chụp hình cũng được, nhưng chúng ta phải nhanh học hỏi. Ít nhất biết những thảo dược cơ bản nhất."

Lương Cẩm Tú nghe được đại khái.

Hai người này đang lập nghiệp.

Tuy hiện tại cô đang hot nhưng cô không hiểu biết nhiều về truyền thông. Song cô gái kia nói rất có lý, muốn làm việc gì trước tiên phải học tập đã.

Ví dụ video mộc nhĩ này, nếu gặp người thạo nghề thì chắc chắn sẽ không xem.

Lương Cẩm Tú thấy hai người chỉ quay chụp chứ không hái nên cô tiếp tục tìm kiếm nơi khác, tìm mãi tới giờ cơm trưa mới thôi.

Nhưng không tìm thấy mẹ của chim giẻ cùi. Xem ra cô đành phải tự nuôi rồi.

Hai nhóc chim giẻ cùi sớm đói tới mức kêu ríu rít, ăn nhanh xuống cổ họng mới yên tĩnh.

Cơm trưa xong, cô tới Cục Lâm nghiệp xin thủ tục làm kiểm lâm bán thời gian. Khi về tới nhà, sắc trời như say rượu, nắng chiều nhuộm ngôi làng nhỏ thành một bức tranh rực rỡ đủ màu.

Quê hương cô đẹp quá.

Trịnh Phương đang la hét trong sân: "Con chim chết tiết này, mau cút đi, đừng đến nhà tao."

Lương Mộc Lâm thì dùng chổi đuổi một con chuột mập mạp to lớn.

Đỉnh đầu hai người, cú mèo mẹ bị dọa tới mức bay tới bay lui, rồi không thể rời đi, từ xa thấy Lương Cẩm Tú khiến nó kích động tới mức nhào tới nói năng lộn xộn: "Kruuu kruuu kruuu."

Người có thể nghe hiểu tiếng nó xuất hiện rồi.

"Đừng tới gần con gái tao." Trịnh Phương đằng đằng sát khí đuổi theo: "Cẩm Tú, con mau tránh đi, con cú mèo này điên rồi."

Nó sắp dọa bà chết mất.

Bà đang nấu cơm thì bỗng nhiên bên trên có một con chuột béo mập rơi xuống, vừa lúc rơi xuống bả vai bà.

"Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng kích động! Đợi lát nữa con giải thích với mẹ sau." Lương Cẩm Tú nghe hiểu lời lời cú mèo mẹ nói: "Nhóc thứ tư nhà cô bị người ta bắt đi rồi?"

Lông chim trên người cú mèo mẹ đều run rẩy: "Là người buổi sáng cho thịt."

Buổi chiều khi mặt trời chiếu ngay giữa, người kia tiếp tục đến, dường như cậu ta gặp được điều gì đó vui vẻ nên cầm theo rất nhiều thịt khô, lại để nhóc thứ tư cắp lên nhánh cây.

Cú mèo mẹ có ấn tượng rất tốt với cậu ta. Hào phóng quá đi, đêm nay nó có thể ở cùng với bọn nhỏ mà không cần đi săn.

Vốn định chờ cậu ta rời đi rồi gọi ba đứa bé khác tới ăn thịt, kết quả người này lầm bà lầm bầm, liên tục lải nhải. Cậu ta nói tới mức đứa thứ tư nghe tới buồn ngủ, tí nữa thì ngã từ trên cây xuống.

Nuôi sống gia đình khi con nhỏ không phải điều dễ dàng.

Cứ thế chờ thật lâu, cú mèo mẹ thật sự không có kiên nhẫn. Người này tốt bụng như vậy, còn vô cùng rộng lượng, chắc hẳn đều thích ba đứa trẻ còn lại.

Đợi nó dẫn theo ba đứa nhỏ quay lại, đứa thứ tư và hai người kia đều không thấy đâu.