ĐÂY LÀ HÀNH TINH CỦA TA

Chương 77

Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com

Chương 77: Chúc Vưu: Ta muốn giết cha rồng.

Bùi Vân Thư ban ngày thì khách khí nói với tướng quân phải cân nhắc đã, nhưng ngay trong đêm đó, y đã mang Chúc Vưu ngự kiếm rời khỏi Đào Hoa thôn.

Chúc Vưu đứng phía sau Bùi Vân Thư, mặt hắn tựa lên trên lưng Bùi Vân Thư, cọ cọ như không nỡ xa rời, “Cha, tới nơi khác, Chúc Vưu không muốn đi học nữa.”

Bùi Vân Thư xoa xoa tay hắn, vừa chạm vào lập tức cảm thấy lạnh buốt, không kịp đáp lại câu nói của hắn, đã hỏi: “Chúc Vưu, con có thấy lạnh không?”

Chúc Vưu: “Không lạnh, tay cha còn lạnh hơn con.”

Hắn trở tay siết chặt tay Bùi Vân Thư, miệng lạnh nhạt nói: “Cha, cha bỏ tên tướng quân kia ở lại Đào Hoa thôn sao?”

Mấy ngày nay Bùi Vân Thư nhân lúc không có chuyện gì để làm, lấy hết mấy quyển sách mà Chúc Vưu mang về ra đọc, đã sắp hết hơn một nửa rồi, càng đọc càng có cảm giác mình ngốc, đến cả chuyện tướng quân nhờ mình cứu mạng đế vương, cũng cứ thấy có gì đó không đúng.

Tu chân giới và trần gian tuy có thể tiếp xúc, nhưng không có ai muốn nhúng tay vào, ai cũng có số mệnh của riêng mình, đâu có lý nào mà cứ thích là tùy ý ra tay giúp đỡ cơ chứ?

Sau khi đọc thêm nhiều sách, Bùi Vân Thư nhìn những kẻ quyền quý đó, sẽ vô thức nghĩ đến đủ loại chuyện từ “hạ độc”, “mượn đao giết người”, “hãm hại”, âm mưu dương mưu.

Y dứt khoát quyết định chọn kính nhi viễn chi (kính trọng/ kính sợ nhưng không dám đến gần).

“Chúc Vưu không cần lo lắng, ” Bùi Vân Thư nói, “Con chỉ cần ngoan ngoãn học là tốt rồi.”

Nói tới nói lui vẫn là phải học mấy thứ lễ nghĩa liêm sỉ, luân lý cương thường kia.

Cánh tay đang vòng quanh bên hông cha của Chúc Vưu siết chặt lại, vừa định nói thêm vài câu, ma xui quỷ khiến chợt nghĩ, eo của cha nhỏ quá.

Còn nhỏ hơn được nữa không nhỉ?

Tay hắn chợt dùng sức, khí lực của thiếu niên cũng không nhỏ, Bùi Vân Thư bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên tê rần, giống như là sắp bị bẻ gãy đến nơi vậy.

Buột miệng thở nhẹ ra một tiếng, Chúc Vưu vội vàng thả tay ra, “Cha bị đau sao?”

Chúc Vưu không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, tâm thần bất giác thấy bất an, chợt có suy nghĩ cảm thấy mình bất hiếu quá, sao có thể làm vậy với cha cơ chứ? Nhưng lại len lỏi trong đó một cảm giác hưng phấn, thầm nghĩ eo của cha sao mà vừa thon vừa mềm.

Lúc ôm lấy, có cảm giác vô cùng tốt.

Bùi Vân Thư nói một tiếng không sao, âm thầm dịch chân về phía trước một bước nhỏ, dưới chân tăng nhanh tốc độ.

*

Bùi Vân Thư mang Chúc Vưu đi tới một nơi khác, không đến mấy ngày, đã bị tướng quân ngày đêm đuổi theo, chặn ngay trong viện.

Chẳng biết hắn dùng cách nào, mà có thể truy được hành tung của Bùi Vân Thư, lúc tướng quân tìm đến Bùi Vân Thư thì bọng mắt đã xanh tím, sắc mặt tiều tụy, hắn đã ngày đêm đuổi theo.

Hắn vừa mới nhìn thấy Bùi Vân Thư, đã hít sâu một hơi, đầu gối khụy xuống, quỳ trên đất, trầm giọng nói: “Xin tiên trưởng cứu mạng cho hoàng thượng.”

Bùi Vân Thư nghiêm mặt nói: “Nếu số mệnh đã tận, làm sao có thể cứu được?”

Tướng quân ngẩng đầu lên nhìn Bùi Vân Thư, im lặng một hồi, mới nói: “Là vì mắc phải một loại bệnh rất lạ, mới phải xin tiên trưởng nhúng tay.”

Hắn dừng một chút, lại nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng hẳn là đã trúng phải tà thuật, chỉ có thể ở trong chùa, trăm vị tăng niệm kinh xung quanh, mới cảm thấy an ổn.”

Do kì lạ như vậy, nên tướng quân mới phải tuân lệnh âm thầm đi tìm kì nhân dị sĩ, không ngờ chỉ toàn gặp những kẻ mua danh chuộc tiếng, có tiếng không có miếng, đừng nói đến tiên thuật, ngay cả ba chiêu trong tay hắn còn không đỡ nổi.

Cho nên sau khi nhìn thấy Bùi Vân Thư, mới có thể kinh động như được gặp thiên nhân.

Hôm ấy y chữa thương cho hắn, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên vết thương của hắn, và giọng nói trong trẻo dịu dàng truyền vào trong tai.

Bất cứ điểm nào, cũng vô cùng tương xứng với hình ảnh của một vị tiên trưởng trong tưởng tượng.

Không, thậm chí còn rung động lòng người hơn cả trong tưởng tượng nữa.

Tướng quân quỳ trước cửa nhà Bùi Vân Thư cả một buổi chiều, con Lương Câu bên cạnh hắn cũng rất tinh thông nhân tính, thấy chủ nhân quỳ xuống, chân ngựa cũng cong gập lại, cúi người trước Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư nhớ lại hai người lính đã đổ đầy hai chum nước cho y, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý, “Nếu như hoàng đế thật sự bị trúng chú thuật của người khác, thì ta sẽ thử xem có thể cứu giúp được không.”

Mi tâm của tướng quân giãn ra, hắn đứng dậy, nhưng do nhiều ngày bôn ba, sau khi đứng dậy thì cơ thể lảo đảo, ngã nhào về phía Bùi Vâm Thư.

Bùi Vân Thư đúng lúc đưa tay đỡ hắn, “Không sao chứ?”

Tướng quân bóp bóp trán, nương theo khí lực Bùi Vân Thư để đứng thẳng người, “Không đáng lo ngại, mạo phạm tiên trưởng rồi.”

Ngay đúng lúc đó Chúc Vưu từ đằng xa đi tới, trong tay cầm bánh mềm mà cha hắn thích ăn, đôi mắt đen láy đầy vui sướng, nhưng chỉ vừa xoay người, hắn đã trông thấy tình cảnh đó.

Biểu tình trên đột ngột thay đổi, ngập tràn lệ khí đầy hung bạo.

“Cha!”

Bùi Vân Thư nghe được tiếng, nghiêng đầu nhìn về đầu đường, thấy Chúc Vưu liền nhoẻn miệng cười, “Con trai của cha đã về rồi?”

Ánh mắt của tướng quân đứng bên cạnh y thoáng lóe lên, nhìn Bùi Vân Thư một lúc lâu, mới xoay người nhìn sang con trai của tiên trưởng, nở một nụ cười thân thiện mà hắn không quá quen thuộc với Chúc Vưu.

Chúc Vưu lạnh lùng liếc hắn một cái, cả người vào lòng Bùi Vân Thư, hắn ôm chặt Bùi Vân Thư, trong lòng vẫn còn rất tức, hai tay dùng sức, ôm sát vào hông Bùi Vân Thư làm lộ ra vòng eo thon.

“Đừng nhõng nhẽo.” Bùi Vân Thư bị đẩy nghiêng về phía trước, thân hình căng thẳng, “Vân Tiêu ngoan không nghịch, cha dẫn Vân Tiêu lên kinh, chừng nào đến nơi cha mang Vân Tiêu đi ăn uống đã luôn.”

Chúc Vưu liếc sang tướng quân đang đứng bên cạnh, tên này dám nhìn cha mãi, trong lòng hắn lạnh lẽo, lập tức dằn lửa giận xuống, Chúc Vưu buông Bùi Vân Thư ra, đổi thành nắm tay y, “Dạ.”

*

Hôm sau còn chưa trưa, Bùi Vân Thư đã ngự kiếm mang Chúc Vưu và tướng quân bay đến ngay cửa cung.

Sắc mặt tướng quân vàng như màu đất, nhưng vẫn còn rất trấn định, hắn ổn định tâm tình đang dao động bước xuống phi kiếm, quay đầu nhìn xung quanh, thủ vệ đang đứng canh giữ trước cửa cung trợn to hai mắt, vừa sợ hãi vừa ngơ người nhìn ba vị “tiên nhân” mới từ trên trời đáp xuống.

Tướng quân nói: “Ta mang tiên trưởng tiến cung.”

Hoàng cung vô cùng rộng lớn, Bùi Vân Thư đi theo sau tướng quân đi vào cung, đi qua một hoa viên to lớn, mới đến cung điện nghỉ ngơi của hoàng đế.

Trong cung không một tiếng động, gọi cung nhân đến hỏi chuyện, mới biết thì ra hoàng thượng đã đến chùa.

Tướng quân tạ lỗi với Bùi Vân Thư: “Tiên trưởng, ta phải đi bẩm báo với hoàng thượng trước đã, mời ngài đến phủ của ta nghỉ tạm một ngày.”

Bùi Vân Thư và Chúc Vưu được đưa tới quý phủ của tướng quân, tướng quân còn đặc biệt dành ra một chỗ thanh tịnh chỗ để hai người nghỉ chân, trong viện còn có mười mấy nô bộc hầu hạ, sau khi thấy Bùi Vân Thư bước vào, vội vàng bước lên muốn cởi áo bào, bóp vai cho y.

Bùi Vân Thư bị hành động này của họ dọa sợ, lúng túng nói: “Nơi này không cần hầu hạ, các ngươi đi xuống đi.”

Nô bộc hai mặt nhìn nhau, một gã sai vặt trong đó bước ra, hắn ta thử dò xét nói: “Tiên trưởng, chúng ta làm gì khiến ngài không vui sao?”

Bùi Vân Thư lắc đầu, “Ta chỉ không quen có nhiều người như vậy.”

Gã sai vặt hiểu ý, liếc mắt ra hiệu cho những người sau lưng, mười mấy người hầu lui ra ngoài, chỉ để hai kẻ lanh lợi ở lại làm chút việc nặng.

Sau khi người ngoài đi hết, Bùi Vân Thư nằm trên tháp mỹ nhân đặt trong sân, cuối cùng cũng thấy dễ chịu.

“Để nhiều người ở lại hầu hạ như vậy, chẳng phải đông quá rồi sao?”

Chúc Vưu nhận quả đào mà nô bộc mang tới, nếm thử một miếng trước, xác định đã chín mọng rồi mới để bên môi Bùi Vân Thư, “Cha ăn một miếng đi.”

Bùi Vân Thư cắn một cái, kinh ngạc, “Ngọt quá.”

Y không muốn đứng dậy, Chúc Vưu bèn cắt sẵn từng miếng cho y ăn, có nước đào từ bờ môi chảy xuống, Chúc Vưu tay mắt lanh lẹ, dùng ngón tay vuốt ve môi Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư nghi hoặc nhìn hắn.

Chúc Vưu cầm khăn, lau khóe môi Bùi Vân Thư, “Nước đào chảy đầy tay con rồi.”

“Đào vốn nhiều nước mà,” Bùi Vân Thư luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ mãi không ra, y nhận khăn lụa trong tay Chúc Vưu, cẩn thận lau thêm một lần nữa, “Hết chưa?”

Chúc Vưu lắc đầu, “Cha muốn ăn nữa không?”

“Không, ” Bùi Vân Thư nhìn xem sắc trời, lại nhìn sang hai người hầu đang im lặng đứng kế bên, trong lòng hơi động, “Không bằng cha mang con ra ngoài tham quan kinh thành nhé?”

Trong mắt Chúc Vưu hiện lên một chút vui vẻ, “Theo cha.”

Hai người quang minh chính đại đi ra phủ tướng quân, tiến thẳng vào kinh thành phồn hoa. Hai người lần đầu trải nghiệm cuộc sống cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt, hưng phấn dạo chơi.

Chiều chạng vạng, hai người vào một quán trà ngồi nghỉ, trên lầu có người đang kể chuyện, Bùi Vân Thư ngắm nhìn cảnh sắc ngoài khung cửa, híp mắt lại, vô cùng dễ chịu.

Còn Chúc Vưu thì đang say mê lắng nghe.

Người kể chuyện đang kể dã sử, đang kể về con trai của một vị chư hầu sau khi giết cha, không chỉ chiếm đoạt tài vật của phụ thân, còn cưỡng đoạt vị thê tử mới vào cửa của cha mình.

Người kể chuyện quát tháo nói: “Quả đúng là đại nghịch bất đạo!”

Chúc Vưu thầm nghĩ, vừa hay ta cũng khinh thường cái gọi là đạo lý của thế gian.

Người kể chuyện căm phẫn sục sôi kể tiếp, “Mà tân nương cũng chẳng vô tội, hai người đó sớm đã thông đồng với nhau từ trước rồi, đúng là cá mè một lứa mà!”

Chúc Vưu đăm chiêu, thì ra vẫn cần hai người nhất phách tức hợp (ăn nhịp với nhau).

Cha sẽ đồng ý cùng giết cha rồng với hắn sao?

Hắn chỉ là muốn ở bên cha mãi mãi, tốt nhất là không bị ai quấy rối, hắn sẽ hiếu kính cha, thậm chí cha không cần phải nhấc chân bước đi, cứ mãi mãi nằm trên giường và tựa vào lòng hắn là đủ lắm rồi. Nếu như cha cảm thấy cô quạnh, hắn có thể dẫn cha đi thăm thú khắp nơi, làm tất cả những chuyện mà cha rồng có thể làm được.

Nghĩ như thế, lại cảm thấy có cha rồng hay không có cha rồng thì cũng như nhau mà thôi.

Hắn cần phải nghĩ cách, làm cho cha căm ghét cha rồng.

Người kể chuyện ngồi mắng văng đầy máu chó, Chúc Vưu lại ghi nhớ tên của con trai vị chư hầu đó, trong lòng chẳng những không cảm thấy hành động đó kinh thiên hãi tục, còn mơ hồ có chút tán thưởng.

Hắn dùng dư quang nhìn sang Bùi Vân Thư, cùng lúc đó Bùi Vân Thư cũng nghiêng đầu nhìn về phía hắn, bốn mắt chạm nhau, trong con ngươi đen láy của đối phương thấp thoáng rọi bóng mình.

Cổ họng Chúc Vưu lại khát khô, hắn uống mấy ngụm nước, đột nhiên mở miệng hỏi về vị cha rồng không biết đang ở đâu: “Cha, cha rồng là một người như thế nào?” Bạn đang �

Biểu tình trên mặt Bùi Vân Thư xanh đỏ biến hóa, y cười gằn hai tiếng, trả lời: “Một kẻ vô liêm sỉ.”

Lúc y nói câu đó thì nhìn thẳng vào Chúc Vưu, Chúc Vưu lòng sinh vi diệu, có một loại ảo giác như y đang mắng mình.

Chúc Vưu đè xuống cảm giác kì lạ đó, ở trong lòng khen cha mắng hắn lắm, hắn giả vờ như tùy ý hỏi: “Cha rồng có mạnh không?”

Đối với câu hỏi này, Bùi Vân Thư hoàn toàn không thể giấu lương tâm nói không mạnh được, y thành thật gật đầu, “Mạnh.”

Chúc Vưu nghe nói, nặng nề gật đầu.

Chưa tới hai khắc sau, hai người ra khỏi trà lâu, trở về phủ tướng quân. Vừa mới bước qua cửa, quản gia trong phủ tướng quân đã gấp gáp đúng chờ ở cạnh cửa, nhìn thấy bọn họ thì hai mắt sáng lên, “Hai vị tiên trưởng! Hoàng thượng đã trở về trong cung rồi, tiên trưởng mau mau thu thập, hoàng thượng đang ở trong điện Mộc Tê Hương chờ hai vị kìa.”

Bùi Vân Thư cùng Chúc Vưu tiến vào cung, nhờ người hầu đi trước dẫn dẫn đường, khi gần đến trước cửa cung điện, bỗng nhiên Bùi Vân Thư nghe thấy một mùi hương lạ lùng.

Y nghiêng đầu nhìn, thì ra là hoa quế đang nở rộ cánh hoa rụng đầy trong điện, một mảng vàng rực rỡ như muốn phủ kín cả cung.

Chẳng trách lại đặt tên điện là Mộc Tê Hương.

Bùi Vân Thư một cước bước vào cung điện, trong lòng chợt nghĩ, tháng hoa quế nở cùng tháng đào chín, thì ra cùng lúc sao?