Rương gỗ không chịu được sức nặng, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Chân trần bị đuôi rồng quấn lấy, như hoa sen bị gió mưa quấn lấy, khó khăn bấu víu lấy cạnh rương. Làn tóc đen phủ trên châu báu lấp lánh chói mắt, mới là thứ thu hút sự chú ý của người khác hơn cả.
Trong đôi thú đồng của rồng đen lóe lên ánh sáng tham lam, nó càn rỡ lưu lại từng dấu vết xanh tím trên cơ thể người dưới thân mình, rõ ràng là muôn phần cẩn thận, nhưng vẫn như là cuồng phong bạo vũ.
Bùi Vân Thư nhíu mày thật chặt, trên mặt của y đã có mồ hôi thấm ướt, ngón tay bám chặt lấy rương gỗ, khớp xương căng thẳng cứng ngắc.
Hơi thở dốc nói: “Đủ rồi!”
Hắc long chợt dùng sức, y rên lên một tiếng, cổ ngửa ra, từ cằm dưới tạo thành một vòng cung xinh đẹp.
Rồng đen thầm nghĩ, nếu như có hai tay là tốt rồi.
Nó oan ức kêu lên một tiếng.
Nhưng Bùi Vân Thư còn thấy mình oan ức hơn nó nữa, không biết lần này đầu óc rồng đen bị chạm phải chỗ nào, không còn muốn giải tỏa cho bản thân nữa, mà trái lại không ngừng lấy lòng Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư chưa từng được đối xử như vậy bao giờ, lần đầu tiên y biết rằng, thì ra chuyện thân mật có thể bất ngờ mang đến niềm vui sướng một cách đột ngột khó đoán như vậy. Y cắn chặt răng, hai chân như nhũn ra, nhưng thế này đáng sợ quá, cảm giác như y đang kéo theo cùng chìm xuống, cả lý trí cũng dần phai mờ, khiến cho thâm tâm y muốn chống cự.
Bùi Vân Thư ngẩng đầu nhìn lên trên, mồ hôi chảy xuống đến chân tóc, y dụng sức, nhấc chân đá hắc long.
Nhưng có bàn tay nắm lấy mắt cá chân y.
Rồng đen đột nhiên hóa thành ngươi, trong đôi mắt đỏ như máu mang theo kích động và hung phấn, nắm lấy mắt cá chân Bùi Vân Thư, ngậm phần xương lồi ra tham lam cắn mút, ngón tay khẽ vuốt nhẹ.
Bùi Vân Thư nhìn thấy nhân thân của rồng đen, trong lòng chợt căng thẳng, y chưa kịp đưa chân đá hắn ra, hắc long đã cúi người xuống, ôm Bùi Vân Thư đặt lên đống vàng bạc châu báu.
Tóc đen trải trên nền vàng, sự tương phản màu sắc này trái lại càng khiến người ta khó lòng nhận rõ, là rương gỗ tôn người hay là vàng tôn người hơn.
“Chúc Vưu, ” Bùi Vân Thư nhất thời mơ hồ, theo bản năng kêu lên cái tên đó, “Dừng ở đây đi.”
Hắc long vừa nghe được cái tên đó, ánh mắt đang nhìn Bùi Vân Thư lại chợt sâu thêm.
Lúc này Bùi Vân Thư mới ý thức được không ổn, y nghĩ mình nên rời khỏi chỗ này trước đã, nhưng một tu sĩ bậc Nguyên Anh, lời đã hứa không làm được còn bỏ chạy, thấy thế nào cũng mất mặt vô cùng.
Y thở hổn hển suy nghĩ một lúc, mới khô khan nói: “Ta buồn ngủ.”
Sau này dù có gặp hiểm nguy thế nào đi nữa, y cũng không bao giờ nói câu đó nữa!
Không biết tại sao rồng đen cứ “nói gì đó, ta không hiểu”, nhưng vẫn cứ khiến y phải nói rõ ra.
Rồng đen cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt Bùi Vân Thư, mái tóc dài của hắn đổ xuống mặt Bùi Vân Thư, cảm giác hơi ngứa, nhưng Bùi Vân Thư lại không thể động, y biết Hắc Long đây là đang nhìn xem y có đúng là đang buồn ngủ thật không, Bùi Vân Thư vắt hết đầu óc, cố gắng giả vờ như mình đang rất buồn.
Hắc long rống lên một tiếng, lại biến thành long hình, để lại một vết đỏ cuối cùng trên cổ Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư rên lên một tiếng, cả người căng như dây cung, không dám cử động một chút nào, hồi lâu, rồng đen bay luồng qua dưới người y, mang y bay lên trời.
Rời khỏi gian phòng chứa đầy kho báu, Bùi Vân Thư thầm thả lỏng trong lòng, y giả vờ híp mắt, để Chúc Vưu mang y bay xuyên qua hành lang thật dài.
Nhưng khi đi được nửa đường thì dưới dòng sông ngầm lại có một chiếc nhẫn nho nhỏ bay lên, nhẫn bay thẳng vào ngón tay Bùi Vân Thư, nhanh như một cơn gió.
Trên tay chợt mát lạnh, Bùi Vân Thư cúi đầu nhìn, trong lòng khẽ “ồ” một tiếng.
Chẳng biết từ lúc nào trên tay có thêm một chiếc nhẫn, trên mặt nhẫn có khảm một viên bảo thạch đỏ như máu, trong bảo thạch có một dòng nước màu đen lưu chuyển, không quá rõ ràng.
Y thử kéo nhẫn ra, nhưng nhẫn vẫn dính chặt vào tay y, làm sao cũng không kéo ra được.
Mắt thấy sắp ra đến cửa động, Bùi Vân Thư đành phải chờ đến khi nào quay lại thân thể thì xem lại sao, hắc long vẫn dễ nói chuyện, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời. Nó mang Bùi Vân Thư quay lại cơ thể của y, rồi cuộn mình nằm bên cạnh trông chừng cho y.
Bùi Vân Thư mở mắt ra, trong lòng y vẫn còn quan tâm chiếc nhẫn kia, cũng không giả bộ ngủ nổi nữa, y giơ tay lên nhìn, chiếc nhẫn cũng xuất hiện trên người y.
“Cái gì thế này!”
Thanh Phong công tử ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Bùi Vân Thư, sắc mặt hắn đại biến, bước nhanh về phía trước nắm chặt tay Bùi Vân Thư, nhìn đăm đăm vào nhẫn, trên gương mặt không mấy cảm xúc giờ khắc này chợt trở nên hơi đổi.
Hình như hắn nhận ra được thứ này, hơn nữa nhìn biểu tình của hắn, thì có vẻ không phải là thứ hay ho gì.
Trong lòng Bùi Vân Thư thấy nặng nề, “Ta không biết là thứ gì, tự nó bay lên tay ta.”
Biểu cảm trên mặt Thanh Phong công tử lại biến đổi, hắn cắn răng, trong con ngươi đen bóng gần như muốn phun lửa, một tay nắm chặt cổ tay Bùi Vân Thư, một tay dùng sức kéo nhẫn ra
Nhưng hắn đã dùng hết khí lực cũng không kéo nhẫn ra được.
Bùi Vân Thư nhẫn nhịn không lên tiếng, tay y đã sưng đỏ, ngón tay trước đó vốn thon dài nhỏ gầy bây giờ trông vô cùng thê thảm, nơi đang sưng lên bị nhẫn ôm lấy nên rất đau đớn.
Sau khi Thanh Phong công tử bình tĩnh lại nhìn thấy thảm trạng trên ngón tay của y, trong mắt hắn loé qua một chút hoảng hốt, im lặng buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay của Bùi Vân Thư, chạy đến bên cạnh lò luyện đan, lấy trong túi trữ vật ra một bình dược cao rồi lại chạy trở về.
Hắn không lên tiếng ngồi một bên, lại nắm tay Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư rút tay đặt sau lưng, khách khí nói: “Thanh Phong công tử không cần phải như thế, tự ta bôi được rồi.”
Bùi Vân Thư biết Thanh Phong công tử không thích mình, bây giờ nếu như để hắn bôi thuốc cho mình, cả hai người ai cũng không thấy thoải mái được.
Trên mặt Thanh Phong công tử thoáng qua chut không thích, hắn không nói lời nào, chỉ là đưa tay ra trước mặt Bùi Vân Thư, thề tuyệt không từ bỏ.
Bùi Vân Thư nói: “Nếu không thì Thanh Phong công tử đưa thuốc cho ta, chỉ một vết thương nhỏ, tự ta làm được, Thanh Phong công tử còn cần phải luyện đan nữa mà, không nên phân tâm.”
“Một Tục Mạch Đan nho nhỏ mà thôi,” Thanh Phong công tử nói, “Đưa tay ra.”
Bùi Vân Thư nhìn hắn một hồi, không thấy hắn có gì miễn cưỡng, mới đưa tay ra, đặt lên trên tay Thanh Phong công tử.
Ngón tay ban nãy mới sưng lên đã chuyển sang xanh, Thanh Phong công tử thầm nói một tiếng yếu ớt. Da thịt gì mà chỉ hơi dùng sức một tí đã xanh tím rồi, có thể một câu là mỏng như cánh ve, phải nâng niu từng chút.
Bùi Vân Thư nói: “Thanh Phong công tử biết chiếc nhẫn này là gì sao?”
Thanh Phong công tử cẩn thận bôi thuốc lên xung quanh chiếc nhẫn, chậm rãi nói: “Ta từng nói, Hoa Cẩm môn bọn ta đang đi khắp nơi tìm các bí cảnh.”
Bùi Vân Thư gật đầu.
Thanh Phong công tử bôi thuốc xong, hắn để tay xuống, lấy một cái khăn ra lau dược cao dính trên ngón tay, ngước mắt nhìn Bùi Vân Thư: “Nhưng thật là để tìm những thứ đặt bên trong các bí cảnh đó.”
Bùi Vân Thư truy hỏi: “Thứ gì?”
“Không thể nói, ” Thanh Phong công tử lắc đầu, lại như tùy ý nói, “Nói nữa thì ta sẽ bạo thể mà chết. Cho dù ta có chết, ngươi cũng muốn ta nói ra sao?”
Bùi Vân Thư đầu óc mơ hồ, “Sao Thanh Phong công tử lại nói lời ấy? Nếu không thể nói, thì đừng nói thôi, ta đâu phải loại người đuổi cùng giết tận không từ bỏ, bắt người khác làm chuyện họ không muốn đâu.”
Lời y nói chân thành vô cùng, khóe miệng Thanh Phong công tử hơi cong lên, hắn gật đầu, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Bùi Vân Thư thì lại nhăn mày.
“Ngươi chỉ cần biết, vật này không phải đồ tốt thôi,” Thanh Phong công tử nói rõ từng chữ từng chữ, “Nó nói cái gì, ngươi cũng không được tin.”
Ngay đêm đó, Bùi Vân Thư lập tức đã biết vì sao Thanh Phong công tử lại nhắc nhở y không tin lời của chiếc nhẫn.
Trong mơ, y lại một lần nữa đến hành lang tối đen trước kia.
Bùi Vân Thư bước từng bước một đi vào hành lang, đi được một lúc, y đột nhiên dừng bước.
Bên hông y chợt có một đôi tay tái nhợt, móng tay đen như bị trúng kịch độc, mu bàn tay là màu xanh, như là một đôi tay của quỷ vậy.
Bùi Vân Thư liếc nhìn bàn tay đặt bên hông mình, Thanh Việt kiếm đột nhiên xuất hiện bên tay phải.
Bàn tay bên hông chợt buông lỏng ra, lần theo nắm lấy tay Bùi Vân Thư, cùng y cầm Thanh Việt kiếm, phía trước bất ngờ xuất hiện một người.
Đại sư huynh sắc mặt trầm ổn nhìn Bùi Vân Thư, trong mắt lại mang theo sầu bi cùng màu máu gần như nhập ma, “Vân Thư sư đệ.”
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, giọng nói đầy ác ý phảng phất như bị một màn sương mù che phủ, “Chúng ta giết hắn có được không?”
Bàn tay xanh xao nắm lấy tay Bùi Vân Thư, giơ thanh kiếm sắc bén lên, vung lên không, đại sư huynh đã bị chém ngang thành hai nửa, máu tươi dâng trào, theo hành lang chảy hòa dòng nước ngầm dưới đất.
Người sau lưng đẩy Bùi Vân Thư đi về phía trước một bước.
Người xuất hiện tiếp theo là nhị sư huynh, nhị sư huynh cười đến rạng rỡ, đôi mắt sâu thẩm là đen tối không rõ, hắn đi lên trước, đưa tay như muốn vén nhẹ lọn tóc rối bời bên thái dương của Bùi Vân Thư, “Sư đệ vội vàng rời đi nhẹ nhàng như thế khiên huynh làm sao cũng không tìm được đệ
Cái kế tiếp xuất hiện tại trước mặt là nhị sư huynh, nhị sư huynh cười đến rạng rỡ, cặp kia sâu thẳm con ngươi đen đen tối không rõ, hắn đi lên trước, dường như dự định phủi nhẹ Bùi Vân Thư thái dương tóc rối bời, “Sư đệ đi được coi là thật gọn gàng nhanh chóng, ta làm thế nào, cũng không tìm tới sư đệ hình bóng.”
Giọng nói bên tai lại vang lên: “Hắn đánh gãy chân ngươi, vậy chúng ta cũng đánh gãy hắn có được không?”
Bùi Vân Thư sững sờ, lại thấy lợi kiếm trong tay mình đã biến thành vỏ kiếm, người đó lại nắm tay y vung vỏ kiếm lên, hung hăng đánh vào đầu gối của nhị sư huynh.
Cả người Bùi Vân Thư tưởng như bị đông lại, y không thể nhúc nhích, phảng phất như một khúc gỗ, chỉ có thể cử động theo sự điều khiển của hai bàn tay sau lưng, nâng lên quất xuống đập nát gối của nhị sư huynh.
Nhị sư huynh ngã xuống, bàn tay ôm lấy hông y dẫn y đi qua nhị sư huynh, bước kế tiếp, chính là tam sư huynh đang cầm quạt giấy phe phẩy.
Tam sư huynh ý cười phong lưu, đuôi mày khóe mắt tất cả là phong lưu ngả ngớn, hắn vung nhẹ phiến quạt, tóc bên thái dương bị khẽ bay lất phất, “Sở ái cách sơn hải, sơn hải giai khả bình.” (1)
Hắn khẽ mỉm cười, mày hơi nhíu lại, lại tùy tiện nói: “Sư đệ, sư huynh đọc có hay không?”
“Ta không thích hắn,” Tiếng nói lại vọng bên ai, “Cũng giết hắn luôn được không?”
Tam sư huynh ngã xuống đất, máu bắn lên mặt Bùi Vân Thư.
Giọt máu từ gò má của y chảy lướt xuống, y cúi đầu nhìn, trên Thanh Việt kiếm đã đầy máu, lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
Chuyện gì thế này, kẻ này là ai.
“Kế tiếp là ai đây?” Tiếng cười trầm thấp, “Người muốn giết nhiều quá, cứ từng người thế này, thì hơi chậm quá.”
Bùi Vân Thư ngón tay co lại, nhìn tiểu sư đệ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Nhưng mà không vội,” Hắn ta lại nói, “Ngươi và ta có cả một đêm mà, có thể giết từng người một.”
Rốt cuộc Bùi Vân Thư đã có thể nói chuyện, khàn tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
Giọng nói bên tai lại mang cười, “Ta là…”
Khí tức lạnh như băng từ xương mu bàn chân tràn lên, lời nói ngay bên tai, sinh ra kiều diễm, giọng nói như lời tàn độc từ tận đáy vực sâu thẩm tối tăm vọng lên
“—— là chủ nhân của ngươi.”
Sư đệ yêu kiều thoáng khẽ cười cũng chết dưới kiếm.
Dòng máu tí tách chảy vào sông ngầm, cảm giác khi đao kiếm đâm vào da thịt như thật
Thi thể rơi xuống đất, người trước mặt, lại là Lăng Thanh chân nhân.
Bùi Vân Thư hô hấp khẽ dừng.
“Người này trong lòng ngươi hỉnh như vẫn còn chỗ đứng ” Hắn ta lại nói, “Điều này làm cho ta rất không vui.”
“Bản tọa không vui, vậy sẽ phải hành người rồi.”
“Chúng ta cùng chém một trăm kiếm lên người hắn, lại bịt kín mũi miệng của hắn, đẩy hắn xuống xong, xem thử xem hắn chết hay không, thấy sao?”
__
(1) Sở ái cách sơn hải, sơn hải giai khả bình: Nguyên văn 所爱隔山海, 山海皆可平, nghĩa là “tình yêu bị núi sông cách trở, có thể san bằng cả sông núi”, hình như tác giả sửa lại từ câu 所爱隔山海,山海不可平 “sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình”, “tình yêu bị núi sông cách trở, sông núi cũng chẳng thể bình lặng”.