Hoa Nguyệt thân là một con hồ yêu, cả người từ trên xuống dưới không một chỗ không đẹp, bàn chân mà hắn đặt trên người Bùi Vân Thư, như được khắc từ ngọc lên, bóng loáng nhẵn nhụi, tinh mỹ trắng nõn, không có nơi nào không dễ nhìn.
Bùi Vân Thư tưởng là hắn bị trật chân thật, cẩn thận quan sát, “Ở đâu đau?”
Hoa Nguyệt ấp úng nói: “Ta thấy chỗ nào cũng đau.”
Trái tim trong lồng ngực hắn đang nhảy ầm ầm, mặt đỏ tới mang tai, vô cùng căng thẳng.
Hồng y trên vai sắp trượt xuống, trong lòng Hoa Nguyệt vừa là kích động vừa là sợ hãi, lúc trước hắn đùa giỡn mỹ nhân, toàn là bên chiếm thượng phong, thế nhưng giấc mộng xuân kia làm cho hắn trở nên rất kỳ lạ, kỳ lạ là hắn cảm thấy nếu như là Vân Thư mỹ nhân… nếu như là Vân Thư mỹ nhân đùa giỡn hắn, thì hắn cũng là nguyện ý.
“Chỗ nào cũng đau?” Bùi Vân Thư cau mày, cho Hoa Nguyệt ăn một viên đan dược trước, thử tăng thêm khí lực trên tay, “Chỗ này thì sao?”
Hoa Nguyệt đang định trả, bên mặt lại chảy xuống một giọt mồ hôi.
Hắn đưa tay phủi nhẹ giọt mồ hôi, trong lòng thấy là lạ, đúng lúc này, bên mặt lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi.
Hoa Nguyệt ngửa đầu nhìn lên trên.
Một cái đầu rồng xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, cái miệng lớn như chậu máu mở ra, nước bọt từ chiếc răng nanh nhọn nhỏ xuống mặt Hoa Nguyệt.
Hai mắt rồng đen màu đỏ tươi, nó giận dữ bay nhào xuống Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt chợt dừng hô hấp, hắn theo bản năng lăn khỏi chỗ, chỉ qua một cái chớp mắt, mắt thấy chỗ hắn vừa mới ngồi đã xuất hiện một hố sâu.
Nếu như hắn chậm một bước, hồ ly mỹ nhân đã thành thịt xay.
Sắc mặt Hoa Nguyệt tái nhợt, hắn nuốt một ngụm nước bọt, “Chúc Vưu đại nhân?”
Một con yêu thú hung mãnh như vậy, còn có vảy màu đen kịt, ngoại trừ Chúc Vưu đại nhân thì còn là ai nữa đây?
Bùi Vân Thư lần mò tìm kiếm xung quanh, lại không tìm thấy gì, dùng thần thức dò tìm, nhưng không phát hiện được gì.
Hắn nói: “Chúc Vưu?”
Một ngọn gió chợt thổi tới, bỗng dưng Bùi Vân Thư bị đè trên đất, y phục trên người bị lột đi một thô bạo, con hắc long nghe được hai chữ “Chúc Vưu” thì hưng phấn không thôi, lại bắt đầu dùng bản năng cọ lung tung trên người Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư rên lên một tiếng, rồi lập tức ngậm miệng thật chặt, không cho đầu lưỡi của sắc long tiến vào. Linh lực dồn lên tay, dùng sức vỗ lên người một cái, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm nổ ra, mặt đất bị một thứ gì đó kéo ra một vệt dài.
Bùi Vân Thư đứng lên, chỉnh lại y sam xốc xếch, y cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh, nhưng không tìm thấy tên sắc long kia ở đâu.
Hoa Nguyệt chột dạ ngồi núp bên cạnh lão tổ nhà mình, “Chúc Vưu đại nhân, Hoa Nguyệt nhất thời bị ma xui quỷ khiến, lần sau sẽ không dám nữa.”
“Chỉ tại Vân Thư mỹ nhân quá đẹp…” Gương mặt phấn của hắn đã đỏ lên, nhỏ giọng nói, “Chúc Vưu đại nhân không biết, trong mộng của ta, Vân Thư mỹ nhân nằm trên người ta nhìn ta, chỉ cần nghĩ thử một chút thôi đã làm người ta xấu hổ đến không ngóc đầu lên được.”
“Hoa Nguyệt, ” Bùi Vân Thư nghe được lời hắn nói, “Trong mộng thế nào?”
Hoa Nguyệt rụt đầu lại, im lặng, không nói nữa.
Xung quanh cũng hoàn toàn yên tĩnh lại, phỏng chừng tên sắc long kia cũng chịu an phận rồi, Bùi Vân Thư chờ một chốc, thấy không chuyện gì xảy ra nữa, lại ngồi xuống.
“Nếu như ngươi có ở đây, thì quẹt một đường ngay trước mặt ta.”
Mặt đất trước mặt Bùi Vân Thư vẫn sạch sẽ, không có một chút biến hoá nào, y nhíu mày lại.
Tên sắc long đó rõ ràng là đang ở đây nhưng không chịu lên tiếng, lại tính làm chuyện xấu gì nữa?
*
Nhưng ngoài dự liệu của Bùi Vân Thư, lần này hắc long thật sự đã ngoan ngoãn rất lâu.
Qua hai ngày, Thanh Phong công tử rốt cuộc không ngủ nổi nữa, mặt tối sầm hắn đứng dậy, giả vờ như mình chưa từng làm chuyện ngu xuẩn như thế bao giờ.
Bách Lý Qua thì ngược lại, vẫn kiên trì ngủ hết năm ngày, năm ngày vừa hết, hắn lập tức mở mắt ra, bò dậy nhìn xem người mình có biến hóa gì không, qua một khắc, mới thất vọng thở dài, “Vân Thư nói đúng rồi.”
Bùi Vân Thư: “Đường lui còn rất dài, dọc theo đường tìm lối thoát, nói không chừng Bách Ly sẽ gặp một cơ duyên khác.”
“Vân Thư nói đúng, tuy là lãng phí mất năm ngày, nhưng ngủ một giấc xong thức dậy thì thấy thoải mái hơn, ” Bách Lý Qua cười, hắn vung tay áo bào sửa sang lại phát quan, “Vân Thư xem ta, có mặt như Quan Ngọc, mạo như Phan An không?”
Bùi Vân Thư gật đầu cười.
Bốn người đi xuyên qua long mộ, lần này Bùi Vân Thư rất cẩn thận, tuyệt không chạm vào bất cứ một cái xương rồng nào, sau khi đi qua mảnh đất hoang vắng, trước mắt lại xuất hiện ba cái cửa động.
Trong cửa hang tối đen, Bách Lý Qua cau mày: “Thế này thì phiền rồi.”
“Chia nhau thành ba đường,” Hắn suy nghĩ hồi lâu, rồi nói, “Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian rồi, không biết Chúc Vưu đang ở đâu nữa, phải nhanh chóng đi tìm hắn mới được.”
Hoa Nguyệt nói: “Chúc Vưu đại nhân ở ngay bên cạnh Vân Thư mỹ nhân, nhưng không ai không nhìn thấy hắn.”
Bách Lý Qua kinh ngạc nhìn về phía Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư gật gật đầu, “Chắc hắn vẫn còn ở đây.”
“Vậy thì tốt quá rồi. Đã có Chúc Vưu đi theo ngươi, Vân Thư, ngươi với Chúc Vưu đi cùng một hướng đi, tiểu hồ tôn theo ta,” Bách Lý Qua cười híp mắt nhìn sang Thanh Phong công tử, “Thực lực của Thanh Phong công tử mạnh như thế, chắc cũng không sợ đi một mình đâu.”
Hoa Nguyệt hóa thành nguyên hình nhảy vào trong ngực Bách Lý Qua, “Chúng ta hiền lành như vậy, nhất định Thanh Phong công tử rất thích chúng ta.”
Thanh Phong công tử nhẹ nhàng à một tiếng: “Thật ra ta không thích.”
Hắn nói xong, lập tức xoay người một mình đi vào hang động nằm bên trái.
Bùi Vân Thư nhịn không được cười lên một tiếng, cũng tiến vào sơn động. Trong động hoàn toàn tối đen, y nhóm lửa rọi đường dưới chân.
Đi được một nửa thì vành tay Bùi Vân Thư khẽ động, nghe thấy phía trước truyền đến tiếng vang nhỏ xíu.
Y tắt lửa trên tay, kề người sát vách núi, chậm rãi đi về phía trước.
Vành tai đột nhiên có một luồng nhiệt ý truyền đến, giống như bị thứ gì đó ngậm vào trong miệng, thùy tai bị chà đạp thành các loại hình dạng.
Bùi Vân Thư thấp giọng quát lớn, nhưng miệng vừa mở, đầu lưỡi tinh tường đã chui được vào miệng Bùi Vân Thư.
Đầu lưỡi của rồng đen quá lớn, môi Bùi Vân Thư bị lấp đầy, y nói không ra lời, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.
Lưỡi bị mút đến tê dại, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, y đã chật vật vô cùng.
Bùi Vân Thư thử công kích hắc long, nhưng lần này không biết rồng đen đã dùng biện pháp gì, nó có thể chạm được Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư lại không đụng được nó.
Âm thanh rất nhỏ bên tai càng lúc càng lớn hơn, Bùi Vân Thư không muốn đánh rắn động cỏ, chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, định dùng phương pháp kì diệu kia bảo hắc long nên biết chừng mực.
“Ngươi dừng lại.”
Đầu lưỡi trong miệng vẫn còn đang không ngừng di động, tham lam mút đi mật dịch trong miệng Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư kêu rên lên tiếng, y không thể nhịn được nữa, “Nếu ngươi không chịu dừng lại, ta sẽ chém ngươi đó.”
Trên mặt y ửng đỏ, chỉ là trong bóng tối, nên không ai nhìn thấy, trong lòng Bùi Vân Thư ở lại bồi thêm một câu: “Chém hai thứ kia của ngươi!”
Đầu lưỡi trong môi cứng đờ, hắc long lập tức rút lui.
Tim Bùi Vân Thư đập cực nhanh, lần đầu tiên trong đời y nói lời trắng trợn như vậy. Nhưng nhìn thấy Hắc Long bị hù dọa, trong lòng lại cảm thấy có chút thoải mái khó nói thành lời.
Nên uy hiếp như vậy, nếu nhỏ nhẹ khuyên bảo vô dụng, vậy thì bắt đầu răn đe.
Sau khi rồng đen lui lại thì không còn quấy rối Bùi Vân Thư nữa. Bùi Vân Thư nghiêng tai lắng nghe, cách phía trước càng lúc càng gần, y tạo một cơn gió, dùng linh lực xua tan bóng đen, vội vàng nhân lúc đó thò người ra nhìn.
Chỉ thấy trong giây lát bóng tối bị thổi đi đó, bên vách núi mọc đầy trứng, bên trên vỏ trứng có đốm đen xấu xí tô điểm, mỗi quả trứng to như một cái thùng nước.
Có không ít trứng đang phá xác mà ra, dịch trứng dính nhớp chảy xuống, có thứ bò ra từ trong vỏ trứng, gai nhọn mọc đầy toàn thân, đuôi cá quét đất, trên người còn có một đôi tay dài nhỏ, chống xuống đất bò tới bò lui.
Bóng tối nháy mắt lại đến, Bùi Vân Thư không đếm trên vách núi này có bao nhiêu quả trứng đáng sợ như vậy, chỉ hơi liếc nhìn qua, thấy lít nha lít nhít, không biết cuối cùng.
Nếu thứ này là trứng của con cự thú ở ngoài biển, vậy chắc cũng nhạy cảm với lửa.
Bùi Vân Thư cũng không phải là sợ, chỉ là trên hai bên vách núi rồi cả trên đất có con bò sát gì đó, thật sự làm cho người ta tê cả da đầu.