Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 18: Em hiểu mình muốn gì

Bởi vì đã yêu hắn, nên tất cả những thứ yêu thích đều có liên quan đến hắn. Hết thảy những gì thuộc về hắn, đều khiến tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Ngủ một giấc thật dài, lúc rời giường đã hơn 9 giờ sáng.

Vừa ăn xong điểm tâm, tôi liền nhận được điện thoại của Thẩm Dương Huy, nó xưng hô “chị” với tôi đã có phần thứ tự đâu ra đó, tôi không hỏi nguyên nhân tại sao nó thay đổi, chỉ thuận theo tự nhiên chấp nhận ý muốn “để cho chúng tôi về sau hòa thuận sống chung với nhau” của nó.

Sau khi Thẩm Dương Huy tán gẫu với tôi vài câu, liền nói ba muốn nói chuyện với tôi, rồi đưa điện thoại cho ông ấy.

Tôi vừa trò chuyện với ba, vừa đi lên lầu, đến ghế sa lon ở khu tiếp khách ngồi xuống, phía đối diện là cửa sổ lớn cao 5 thước dài đến mặt đất. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, không khí buổi sáng bao phủ quanh người, có một loại cảm giác ấm áp thật sảng khoái. Ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, những đám mây trắng, còn có một vài con chim ưng đang bay lượn, thật khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Tuy ba tôi vừa phẩu thuật không lâu, nhưng bởi vì tâm trạng tốt, nên tinh thần cũng rất tốt, ông nói chuyện so với lúc bị thương trước kia có phần sinh khí hơn, coi như ‘trong cái họa có cái may’ đi! Vợ của ông ấy bình thường động đến là la mắng nay đã trở nên dịu dàng; đang trong giai đoạn căng thẳng mà được như vậy, căn bản coi như bà ta cũng đã tôn trọng ông ấy và đứa con rất nhiều rồi.

“Ba, ba đừng lo lắng, con sẽ tự chăm sóc cho mình, ba cũng phải dưỡng bệnh thật tốt, sớm nghỉ ngơi một chút đi… Được rồi! Con cúp máy đây, chào ba!”

Tôi để điện thoại di động xuống, nhìn lên bầu trời trong xanh mây trắng nhẹ bay, liền nhớ tới cái gương đồng mà lão tổ gia gia đã truyền lại. Tuy đồ vật này nọ đều đã mất, nhưng đổi lấy hòa thuận cho cả gia đình của ba, ông nội và ông tổ khẳng định sẽ không để ý, chỉ có vui mừng.

Ngô Cứ Lam mang theo một cái hộp gỗ màu nâu sẫm từ trên cầu thang xoay tròn tao nhã đi xuống. Tôi đang dựa vào tay vịn của ghế sô pha, lẳng lặng thưởng thức nhất cử nhất động của hắn. Vai rộng eo thon, chân dài hông nở, những đường cong trên cơ thể hoàn mỹ cùng với cánh tay rắn chắc, một thân mặc áo sơ mi trắng quần bò đen đơn giản, lại bị hắn mặc ra cực kỳ mị hoặc và gợi cảm.

Đại khái ánh mắt của tôi quá mức trắng trợn, hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, biểu cảm càng hờ hững, chưa nói tiếng nào đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Hiện tại những cô gái khen một người đàn ông có vóc dáng đẹp đều thích nói anh ta có dáng người ‘nhân ngư tuyến’ (18.1), anh có biết cái gì gọi là ‘nhân ngư tuyến’ không?”

(18.1) Nhân ngư tuyến là đường cong ở hai bên hông của người đàn ông phần dưới bụng, các bạn xem hình minh họa bên dưới.

“Không biết!” Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi đem cái hộp gỗ tinh xảo bỏ xuống bàn trà ở trước mặt tôi.

Tôi cảm thấy thú vị khi tiếp tục đề tài trêu chọc này, đang muốn cẩn thận giải thích một chút cái được gọi là ‘nhân ngư tuyến’, Ngô Cứ Lam đã nâng mắt lên nhìn tôi, thản nhiên nói: “Bất quá, ý nghĩa giống như tên, nếu đây là tiêu chuẩn đánh giá, anh tin tưởng mình nhất định sẽ làm em hài lòng, dù sao anh thật sự chính là nhân ngư.”

Tôi ngây ngẩn cả người, ánh mắt có chút ý thức nhìn về phía hắn —— cổ áo hơi cởi ra, bộ ngực cân xứng, bụng săn chắc phẳng lỳ, đường cong ‘nhân ngư tuyến’ lưu loát phía dưới bụng…

Trong một thoáng, tim của tôi đập thật nhanh, mặt nóng bừng, có cảm giác máu huyết toàn thân đều dồn hết lên đầu.

Ngô Cứ Lam vẫn như trước mặt không chút thay đổi, nghiêm trang nhìn tôi, dường như muốn đợi tôi giải thích cho hắn biết cái gì gọi là ‘nhân ngư tuyến’.

Tôi lập tức dời ánh mắt, không dám liếc mắt nhìn hắn một cái, càng không muốn đùa giỡn. Tôi giống như thường ngày, bắt đầu nói sang chuyện khác, cố gắng nói một cách tự nhiên nhất.

Tôi cúi người, tỏ ra bộ dáng cực kỳ hứng thú , vỗ lên cái hộp gỗ trên bàn trà, “Có quà cho em sao? Lớn như vậy, là gì thế?”

May mắn Ngô Cứ Lam không còn muốn dây dưa với đề tài ‘nhân ngư tuyến’ trên người của hắn nữa, hắn không nói tiếng nào giúp tôi mở hộp gỗ, bên trong là cái gương đồng đã bị Chu Bất Văn mua mất.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh mua lại sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Không phải. Đúng là anh định như vậy, nhưng còn chưa kịp làm, thì anh em nhà họ Chu đã tự động mang đến.”

Tôi nói: “Ba của Chu Bất Văn và ba của Chu Bất Ngôn, là hai đứa con trai của Chu lão đầu sao?”

“Ừ. Bọn họ hy vọng anh có thể bỏ qua mọi chuyện.”

Tôi suy nghĩ, đại khái hiểu được ý muốn của hai người ba của Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn. Theo như thái độ trước đây của Chu Bất Văn, có thể cảm giác được cha dượng đối với anh ta rất tốt. Đoán chừng hai anh em bọn họ vốn cảm thấy Chu lão đầu sống không được bao lâu, vì muốn thuận lợi phân chia tài sản, liền theo ý của lão ta làm chuyện ầm ĩ. Đợi Chu lão đầu chết đi, hết thảy tự nhiên đều xong, có điều bọn họ không ngờ sự việc lại lớn chuyện như vậy.

“Anh tha thứ cho bọn họ sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Sẽ khiến bọn họ không có khả năng làm chuyện ác nữa.”

Ý của hắn hẳn là nếu không có tiền bạc, chắc chắn bọn họ sẽ không có khả năng đến quấy rầy chúng tôi. Tôi phát hiện Ngô Cứ Lam tuy đã lâu không sống ở thế giới loài người, nhưng cách hắn xử lý mọi chuyện so với con người còn chu đáo cẩn thận hơn. Tôi không muốn hỏi nhiều nữa, yên tâm giao cho hắn giải quyết. Chu Bất Văn đối với tôi và Giang Dịch Thịnh vẫn còn chút giao tình trước kia, nên Ngô Cứ Lam không đuổi cùng giết tận anh ta, nhưng theo ý định của Ngô Cứ Lam thì trước mắt tôi, Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn nhất định không thể làm bạn với nhau được nữa. Sau này nếu chúng tôi là những người xa lạ, thì tương lai của anh ta không có liên quan gì đến tôi.

Tôi cầm cái gương lên nhìn thật kỹ, cùng với cái trước kia giống y như đúc, hoàn toàn nhìn không ra đã bị động vào.

Ngô Cứ Lam nói: “Bức hải đồ kia, anh đã bảo Violet bỏ lại vào gương, xem như hoàn trả nguyên vẹn.”

Tôi lo lắng trong chốc lát, nói: “Em muốn để gương ở lại đây, không muốn mang về hải đảo.” Không phải tôi đề phòng mẹ kế của tôi lại nổi lòng tham, mà là không muốn bọn họ lại bị cuốn vào chuyện phiền toái.

Ngô Cứ Lam tỏ ý không sao, nói: “Đều là phòng của em, em thích để chỗ nào thì để.”

Tôi gõ lên cái gương, tò mò hỏi: “Chu lão đầu nói vật liệu dùng để vẽ bức hãi đồ này được làm từ tơ lụa của người cá, có thật không?”

“Là thứ do người cá làm ra, loài người gọi nó là giao tiêu.”

Quả nhiên, những điều Chu lão đầu nói đều là sự thật! Tôi cảm thán nói: “Cao tổ gia gia vậy mà thật sự đã gặp được người cá! Trời ạ, thật quá thần kỳ! Người khác muốn thế nào cũng không thể được, vậy mà nhà của em thậm chí đã có hai người gặp qua người cá! Nhưng ông tổ cho đến bây giờ cũng không có nói cho ông cố biết? Vậy tại sao ông nội một chút cũng không biết? Một câu cũng chưa đề cập với em!”

Ngô Cứ Lam bỗng nhiên có biểu cảm kỳ quái —— xấu hổ, quẫn bách, khó xử, do dự muốn nói lại thôi, tựa hồ hoàn toàn không biết nên nói thế nào.

Tôi hết sức kinh ngạc, con người lạnh lùng như hắn lại có thể tỏ ra biểu cảm phong phú như vậy? Chuyện gì khiến hắn cảm thấy xáu hổ khó xử như thế?”

Đột nhiên, tôi tâm sáng ngộ ra chân lý, đem toàn bộ sự việc có liên quan suy nghĩ qua một lần ——năm 1865, hắn bị người ta đầu độc, sau khi bị thương thì trở về biển. New York và hải đảo nhìn qua thật xa xôi, nhưng đều ở Thái Bình Dương, đối với người cá mà nói, đó là một vùng biển rộng không có biên giới. Huống chi, Ngô Cứ Lam lần đầu tiên lên đất liền chính là vùng đất Đại Lục có hải đảo, hắn đối với mảnh đất Đại Lục này hiển nhiên có cảm tình.

Tôi chỉ hắn, mặt đầy khiếp sợ nói: “Chính là… anh! Bức hải đồ cũng do anh đã cho cao tổ gia gia sao?”

Ngô Cứ Lam biểu cảm phức tạp nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh… Anh… là cá thần mà ông tổ đã gặp!” Tôi cảm thấy đầu óc trở nên choáng váng, tim đập thật nhanh.

Tôi đương nhiên biết hắn sống lâu hơn loài người, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến người thật việc thật rõ ràng ở trước mặt lại là một chuyện khác. Nghĩ đến ông nội của ông nội của tôi đã từng cùng nói chuyện với hắn, tôn thờ hắn, mà hiện tại tôi lại cùng hắn nói yêu thương, còn có ý đồ biến hắn thành con rễ ở trong nhà, tôi đột nhiên cảm thấy… mình thật sự quá dũng cảm, quá lợi hại!

Ngô Cứ Lam khẳng định nghĩ rằng chuyện này tôi chắc chắn sẽ càng chuyên tâm tìm hiểu, nên tỏ ra vô cùng bất an.

Trong lòng tôi có chút không thoải mái, liền vươn tay, véo vào mặt của hắn một chút.

Ngô Cứ Lam kinh ngạc nhìn tay của tôi chằm chằm, lại tỏ ra bộ dáng bị mạo phạm.

Tôi thành khẩn kiểm điểm chính mình, xem ra tôi đã đùa giỡn với hắn quá ít, nên hắn còn chưa kịp thích ứng!

Tôi còn muốn véo mặt của hắn thêm vài cái, hắn đã nắm được tay của tôi. Tôi lập lức thay đổi bàn tay, cực kỳ khoái chí mạo phạm bên má kia của hắn thêm một chút, hắn không hề do dự lại bắt được tay kia của tôi.

Tôi cười hì hì nhìn hắn, hắn khôi phục gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị không thể xâm phạm hàng ngày, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái.

Tôi khó hiểu nói: “Cao tổ gia gia đều đem chuyện thần kỳ của mình kể cho ông nội của Chu lão đầu nghe, không có lý nào lại không nói cho con cháu của mình nghe! Ông nội hẳn là nên biết chuyện này! Nhưng tại sao ông lại chưa từng nói qua cho em biết?”

Ánh mắt của Ngô Cứ Lam trở nên thâm trầm, hắn chậm rãi nói: “Hẳn là không muốn em để tâm những chuyện phiền phức, hy vọng em sống một cuộc sống bình thường giống như những người bình thường khác.”

Tôi gật gật đầu: “Chắc là vậy! Nếu không phải đã gặp anh, việc này không nên biết là tốt nhất. Phải rồi, ông tổ thật sự đã cứu anh sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Lúc đó anh cần một loại thuốc để giải độc, loại thảo dược này chỉ sinh trưởng trên núi cao ở đất liền. Anh bởi vì có thương tích, nên không có cách nào biến thân. Ông tổ của em quả thật là một người lương thiện, ông ấy đã giúp anh tìm được vị thuốc kia.”

Tôi cười: “Chẳng lẽ em không lương thiện sao?”

Hắn liếc mắt nhìn hai bàn tay của tôi đang bị hắn nắm chặt, mặt không chút thay đổi vẫn duy trì biểu cảm trầm mặc.

Mới vừa nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ bất an của hắn, trong lòng tôi đã có chút không thoải mái, muốn hắn khôi phục lại gương mặt lạnh lùng ngày thường; lúc này khuôn mặt của hắn không chút thay đổi, tôi lại muốn lớp hóa tranh lạnh lùng kia có vết rách. Tôi đây rốt cuộc tại sao lại biến thái như vậy?

Ánh mắt của tôi nhíu lại, muốn rút tay ra, hắn biết tôi sẽ lại làm chuyện xấu, nên nắm thật chặt không buông.

Tôi lại không có ý tốt hướng hắn cười cười, anh nghĩ anh và em không thể dùng tay, thì có thể ngăn cản được em sao?

Tôi vui vẻ nhào tới, ý đồ dùng miệng cắn hắn. Ngô Cứ Lam tránh qua tránh lại, nhưng không dám dùng sức sợ làm đau tôi, hắn nói: “Tiểu La! Tiểu La…”

Đừng có mơ, cái gì anh cũng chưa gọi, còn lâu em mới nghe!

Rốt cuộc, tôi cũng như ý nguyện đè hắn ngã người ra sau.

Tôi chồm lên người hắn, cố ý chớp chớp mắt tỏ ra bộ dáng ác bá ức hiếp dân nữ, “Mỹ nhân, hôm nay ngươi phải theo ta…”

“Ha ha ha…” Tiếng cười của Giang Dịch Thịnh chợt từ trên cầu thang truyền đến.

Bên cạnh giọng cười đáng ghét của hắn, còn có một tiếng cười trộm nho nhỏ. Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là tiếng cười không dám cười của Vu Tịnh Tịnh.

Tôi cứng người, sửng sốt trong 3 giây, lập tức xoay người ngồi dậy, buồn bực trừng mắt Ngô Cứ Lam: Thính lực phi thường của anh đâu?

“Anh đã nhắc nhở em rồi, em lại không chịu nghe.” Sau khi Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi giải thích xong, cũng xoay người ngồi dậy, nhìn về phía Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh.

Vu Tịnh Tịnh lập tức thu lại biểu cảm đùa cợt, trở về bộ dáng nghiêm trang, nhân tiện trả lại khuỷu tay cho Giang Dịch Thịnh, cảnh cáo hắn cũng nên nghiêm túc lại.

Giang Dịch Thịnh cũng vội vàng làm ra bộ dáng nghiêm túc, lúc nhìn đến tôi, hắn lại không nhịn được nở nụ cười.

Tôi chán nản nghĩ, Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi tỏ ra bí hiểm, không giận để tự lấy thể diện, còn tôi mặt không chút thay đổi là lấy lại vẻ ta đây, nhưng lại nhát gan xấu hổ.

Tôi đơn giản phá đi hình tượng, lộ rõ nguyên hình, thuận tay cầm lấy một tấm đệm, hung hăng ném qua, “Có cái gì buồn cười chứ?”

Giang Dịch Thịnh cười hì hì bắt được, lại tỏ ra bộ dáng cẩn thận vâng lời, “Đại vương bớt giận, tiểu nhân có chính sự cần bẩm tấu!”

“Chuyện gì?”

“Anh đã ở Mỹ chơi 11 ngày rồi, bệnh viện chỉ cho hai người bọn anh nghỉ một tuần thôi. Em muốn ở lại New York chơi thêm vài ngày nữa, hay muốn cùng anh trở về đây?”

Tôi nhìn qua Ngô Cứ Lam xin ý kiến. Tuy rằng hiện tại coi như tôi đã xem New York là nhà của mình, nhưng ở New York có ý nghĩa là bởi vì có hắn.

Ngô Cứ Lam nói: “Tùy em.”

“Vậy… em muốn trở về. Mùa đông ở New York rất lạnh, không giống mùa đông ở hải đảo, trời trong nắng ấm, khắp nơi còn có hoa lá xanh tươi.”

Ngô Cứ Lam nói: “Được, chúng ta trở về.”

Hắn liền sai bảo Vu Tịnh Tịnh: “Giúp tôi xin thị thực, mua vé máy bay, lần này tôi cùng Tiểu La trở về bằng máy bay.”

Trong lòng tôi vui sướng như nở hoa, Ngô Cứ Lam bây giờ đã có giấy chứng minh thư! Về sau chúng tôi muốn đi đâu thì có thể đi đó!

Vu Tịnh Tịnh chần chừ nói: “Regulus, ngài…”

Ngô Cứ Lam nhìn cô ấy chằm chằm.

Vu Tịnh Tịnh miễn cưỡng cười cười, nói: “Được, chiều nay tôi sẽ đi sắp xếp.”

Tôi làm bộ như không thấy khác thường ở Vu Tịnh Tịnh, không hỏi gì cả. Nếu Ngô Cứ Lam không nói cho tôi biết, thì tôi không cần biết.

Ngô Cứ Lam nói với Giang Dịch Thịnh: “Trước khi đi, cậu có thể bớt chút thời gian xem qua phòng nghiên cứu của Violet, nhân tiện làm kiểm tra sức khỏe tổng quát không?”

Giang Dịch Thịnh dường như nghĩ được điều gì, hắn nhìn thoáng qua Vu Tịnh Tịnh, không nói tiếng nào, nét cười vui vẻ ở trên mặt cũng dần dần biến mất.

Tôi khó hiểu hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

Ngô Cứ Lam nói: “Phòng nghiên cứu của Violet có chuyên gia thuộc khoa thần kinh giỏi nhất thế giới loài người, còn có chuyên gia chuyên môn nghiên cứu về di truyền bệnh tâm thần. Bệnh của Giang Dịch Thịnh có thể hoàn toàn chữa tận gốc, nhưng chỉ là hạ thấp xác suất nguy cơ phát bệnh.”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Nghiên cứu y học của loài người ở trước mắt chưa thể hoàn toàn chữa trị tận gốc gen gây bệnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn bó tay. Giống như bệnh ung thư cổ tử cung và ung thư vú, thông qua tiêm thuốc và phẫu thuật có thể hạn chế đến 75% xác suất phát bệnh. Ngôi sao điện ảnh Angelina Jolie (18.2) thực hiện phẫu thuật đã có thể hạ thấp xác xuất gây bệnh từ 87% xuất xuống còn 5%. Hơn nữa chúng ta rất may mắn, có Regulus ở đây, bọn họ… ông ấy đối với chữa trị bệnh tình của Giang Dịch Thịnh sẽ có giúp đỡ rất lớn.”

(18.2) Angelina Jolie sinh ra trong một gia đình có đến ba thành viên mắc bệnh ung thư vú và ung thư buồng trứng. Cả mẹ, bà ngoại, và cụ ngoại của Jolie đều đã qua đời vì ung thư ở độ tuổi 56, 45 và 53. Bản thân Jolie cũng mang trong người gen lỗi BRCA1 khiến cô có đến 87% nguy cơ mắc ung thư vú và 50% mắc ung thư buồng trứng. Cô đã tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tử cung và tuyến vú để giảm xác suất mắc bệnh từ 87% xuống còn 5%.

Giang Dịch Thịnh cười lạnh hai tiếng, nói với Vu Tịnh Tịnh: “Ý của em là, anh không những phải biết mình chắc chắn sẽ biến thành kẻ điên, mà còn đem xác suất biến thành kẻ điên tính toán thật chính xác. Bây giờ anh có thể đã tự nói với mình có lẽ anh giống ông nội, nhưng sau khi kiểm tra, anh nhất định sẽ giống ba sao?”

Vu Tịnh Tịnh không nói được tiếng nào. Kiểm tra sức khỏe đều sẽ cho ra hai loại kết quả —— một là tin tốt, hai là tin xấu.

Giang Dịch Thịnh lạnh lùng nói: “Không phải chỉ có một mình em hiểu biết y học, em nghĩ rằng mấy năm nay anh và em không có xem qua tư liệu nghiên cứu chuyên sâu sao? Làm ơn đừng tự ý nhúng tay vào chuyện riêng của anh, anh và em không có thân thiết đến vậy đâu!” Hắn nói xong, xoay người hướng lên lầu.

Vu Tịnh Tịnh lập tức đuổi theo, “Dịch Thịnh, Dịch Thịnh…”

Tôi cố gắng không đi theo trấn an Giang Dịch Thịnh, hạ thấp giọng nói, sốt ruột hỏi Ngô Cứ Lam: “Anh có thể giúp Giang Dịch Thịnh sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Người cá và loài người là hai chi nhánh tiến hóa không giống nhau, đi theo hai con đường tiến hóa hoàn toàn khác nhau. Giống như gấu bắc cực và gấu mèo, bọn chúng cùng tổ tiên, nhưng bởi vì lựa chọn hoàn cảnh sống khác nhau, nên khác nhau, gấu bắc cực bây giờ là thú dữ ăn thịt, còn gấu mèo lại trở thành động vật lành tính ăn cỏ. So với sức mạnh và thể chất ở bên ngoài của loài người mà nói, tiến hóa của người cá chủ yếu là tự thân phát triển, bộ não của người cá mở rộng hơn, các cơ quan trong cơ thể họ có hiểu biết và sử dụng chính xác là mạnh mẽ và rõ ràng hơn loài người. Anh không thể nói chắc chắn, nhưng hầu như có thể khẳng định anh sẽ giúp được Giang Dịch Thịnh.”

Xem ra trước đó Vu Tịnh Tịnh đã lén lút bàn bạc qua mọi việc với Ngô Cứ Lam, xác định kết quả. Tôi lập tức nói: “Em sẽ đi khuyên Giang Dịch Thịnh kiểm tra sức khỏe!”

“Tiểu La, đừng nên…”

Sự việc có liên quan đến tương lai của Giang Dịch Thịnh, tôi cực kỳ sốt ruột, cố ý không muốn nghe Ngô Cứ Lam phân tích, tôi giống như cơn gió vọt lên cầu thang, muốn nhanh chóng đi thuyết phục Giang Dịch Thịnh.

Nhưng khi tôi vừa vọt tới phòng khách, rẻ vào lối đi nhỏ, đang muốn hướng đến phòng ngủ của Giang Dịch Thịnh, thì lập tức dừng lại, trước mắt là một màn ——

Vu Tịnh Tịnh hai tay đặt trên tường, thân thể kề sát Giang Dịch Thịnh, đè hắn ở trên tường, đang hung hăng hôn hắn.

Tôi há hốc mồm, ánh mắt dại ra 3 giây, liền yên lặng xoay người, rón rén trở lại phòng khách.

Ngô Cứ Lam đứng ở đầu cầu thang xoay tròn, tựa vào tay vịn của cầu thang, cười như không cười nhìn tôi.

Thính lực không giống người này khẳng định đã nghe được động tĩnh, biết rất rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không ngăn cản tôi. Tôi đỏ mắt hướng nắm đấm về phía hắn.

Ngô Cứ Lam nói: “Anh đã nói ‘đừng nên’ mà em không chịu nghe. Cách khuyên bảo của Vu Tịnh Tịnh khẳng định sẽ có hiệu quả hơn em.”

Tôi nhớ lại hình ảnh được thấy lúc nãy, hai tay áp lên hai má đã ửng đỏ, tươi cười vui vẻ.

Vui quá đi! Vui quá đi! Trên đời này rốt cuộc đã có một cô gái sau khi hoàn toàn biết rõ gia cành của Giang Dịch Thịnh và con người của hắn, mà vẫn lựa chọn hắn! Thì ra năm đó hắn cô đơn và đau khổ như vậy, chỉ là bởi vì không gặp được người con gái tốt nhất thế giới này!

Tôi nhịn không được kiễng chân, dùng sức ôm lấy Ngô Cứ Lam, “Cảm ơn anh!” cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em, cảm cơn anh đã khiến cho Vu Tịnh Tịnh xuất hiện trong cuộc đời của Giang Dịch Thịnh!

Tôi kéo Ngô Cứ Lam ngồi lên bậc thang, chờ Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đi xuống.

Tôi cầm điện thoại di động, thay bọn họ tính thời gian, sợ hãi than: “Lâu như vậy sao!”

Ngô Cứ Lam gõ lên đầu tôi một cái, “Suy nghĩ bậy bạ gì thế? Lúc này bọn họ đang nói chuyện.”

Tôi hứng trí bừng bừng, hỏi: “Bọn họ nói gì thế?”

Ngô Cứ Lam liếc mắt nhìn tôi một cái, hiển nhiên không có hứng thú trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi còn lâu mới tin bọn họ chỉ có nói chuyện, tính cách của Giang Dịch Thịnh không “phản đòn chịu thiệt” mới là lạ. Tôi cười ha ha, tròng mắt đảo liên, lập tức bật chức năng ghi hình trên điện thoại, quyết định đi quay lén…

Ngô Cứ Lam nắm lấy vạt áo của tôi, túm tôi trở lại, “Vu Tịnh Tịnh thuộc 9 đẳng nhu đạo đấy.” (18.3)

(18.3) Jūdō (Nhu đạo) là môn võ thuật của người Nhật Bản do võ sư đồng thời là giáo sư môn thể chất Kano Jigoro (1860-1938) sáng lập ra vào năm 1882 trên nền tảng môn võ cổ truyền Jūjitsu (Nhu thuật) của Nhật Bản. Đẳng cấp trong Jūdō thể hiện trình độ kỹ thuật và khả năng thi đấu của mỗi võ sĩ. Việc thăng đẳng cấp này có quy định về quốc tế. Cấp 6: Đai trắng, Cấp 5: Đai vàng, Cấp 4: Đai cam, Cấp 3: Đai xanh lá cây, Cấp 2: Đai xanh lam, Cấp 1: Đai nâu. Từ 1 đẳng đến 5 đẳng đai đen thì có các vạch trắng. Từ 6 đến 8 đẳng đai đoạn đỏ, đoạn trắng. Từ 9 đẳng đến 10 đẳng đai màu đỏ.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh sống động: một ngày nào đó cô ấy khiêng Giang Dịch Thịnh cũng giống như khiêng bao cát, nếu người đó thay vào là tôi…

Tôi sợ run cả người, lập tức quyết định nên ngoan ngoãn ngồi chờ!

Lại qua thêm một lúc lâu, rốt cuộc Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh cũng một trước một sau đi ra, nhìn thấy tôi và Ngô Cứ Lam song song ngồi ở đầu cầu thang, tỏ ra bộ dáng “Ngồi ngay ngắn, nghiêm túc xem tuồng”, cả hai người đều thoáng sửng sốt.

Giang Dịch Thịnh nói: “Ngô đại ca, tôi sẽ theo anh đi kiểm tra sức khỏe.”

Tôi lặng lẽ nhăn mặt với Vu Tịnh Tịnh, chỉa ra ngón tay cái, sau đó còn cố ý giơ ra hai ngón tai cái, nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Mặt của Vu Tịnh Tịnh lập tức đỏ bừng, tôi thiếu chút nữa đã “Wow” lên một tiếng. Giang Dịch Thịnh rốt cuộc đã làm gì mà khiến cho nữ vương đỏ mặt?

Giang Dịch Thịnh quay đầu nhìn thoáng qua Vu Tịnh Tịnh, cười tủm tỉm nói với Ngô Cứ Lam: “Ngô đại ca, tôi có rất nhiều hình ảnh trước đây của Tiểu La, anh có muốn xem không?”

Uy hiếp trắng trợn! Tôi lập tức níu cánh tay của Ngô Cứ Lam xin giúp đỡ.

Ngô Cứ Lam nhìn tôi với vẻ mặt ôn hòa nói: “Không có gì, em có thể mang hình trước đây của cậu ta đưa cho Vu Tịnh Tịnh.” Hắn nói xong liền nói với Giang Dịch Thịnh: “Còn muốn trả thù, nếu cậu có bí mật gì của Tiểu La, cũng có thể nói cho tôi biết.”

Tôi và Giang Dịch Thịnh hai mắt nhìn nhau.

Vu Tịnh Tịnh “Phì” một tiếng bật cười, cô ấy liếc mắt đưa tình với tôi, “Hoan nghênh hai người tiếp tục nội chiến, tố giác lẫn nhau!”

Bốn người chúng tôi sau khi ăn xong cơm trưa, Ngô Cứ Lam và Giang Dịch Thịnh đến phòng nghiên cứu của Violet thực hiện kiểm tra sức khỏe tổng quát, Vu Tịnh Tịnh đến công ty giúp Ngô Cứ Lam chuẫn bị thủ tục về nhà, một mình tôi ở lại khu nhà nghỉ.

Tôi có chút nhàm chán, liền quyết định tìm sách để xem, nên chậm rãi đi lên khu đọc sách ở trên lầu.

Sách của Ngô Cứ Lam có rất nhiều, không thua gì một nhà thư viện nhỏ, bao gôm vô số chủng loại và ngôn ngữ, cơ hồ có tất cả các ngôn ngữ của tất cả các quốc gia ở Châu Âu, nhưng tôi chỉ biết duy nhất tiếng Anh, nên sách tôi có thể xem cũng không nhiều.

Tôi rút ra cuốn “Agnete and the Merman” viết bằng tiếng Đan Mạch. Đây là quyển sách trong buổi tối khi chúng tôi vừa đến New York, Ngô Cứ Lam đã xem qua và nói: “Trước kia anh đã đọc qua nó.”

Tôi nghĩ đến câu nói đã xem qua câu chuyện này của hắn, hiện tại đã hiểu rõ ý tứ của hắn, chính là giống như ý nghĩa trên mặt chữ —— hắn đã đọc qua quyển sách này. Trang tựa đề của quyển sách còn có chữ ký tay của Andersen, những cái khác đều xem không hiểu, nhưng Regulus lại hiểu.

Lại là một người bạn đã hóa ra xương trắng tro tàn! Tôi cảm thán thở dài, nhẹ nhàng đặt quyển sách trở lại lên kệ.

Cuối cùng, tôi lấy ra quyển truyện cổ tích bằng tiếng Anh “Truyện cổ của Andersen”, sau đó ngồi tựa vào ghế sa lon ở khu tiếp khách bắt đầu đọc.

Mở trang tựa đề quyển sách xem qua, những tên truyện trên mục lục cơ bản đều quen thuộc, tôi chọn đọc câu chuyện “The little mermaid”, cũng chính là “Nàng tiên cá”.

Một câu chuyện cổ tích ngắn, tình tiết đại khái tôi đã biết, nên đọc rất nhanh. Nhưng lúc này những tình tiết đó lại khiến cho tôi có cảm xúc khác.

Tỷ như, công chúa người cá trở thành người câm, không thể mở miệng nói chuyện. Trong truyện miêu tả bởi vì nàng dùng giọng nói tuyệt vời của mình để đổi lấy đôi chân của loài người, tôi lại cảm thấy được chính là nàng biến thân chưa hoàn toàn. Giống như Ngô Cứ Lam, khi hắn trong hình dáng của người cá, thanh âm khí quản khác xa loài người, tự nhiên sẽ không có cách nào phát ra giọng nói giống như loài người.

Thêm nữa, chuyện xưa nói rằng bởi vì công chúa người cá mất đi giọng nói, không thể nói chuyện, cho nên nàng không có cách nào nói cho hoàng tử biết sự thật. Hoàng tử không biết nàng đã cứu anh ta, tưởng nhầm công chúa loài người đã cứu anh ta, nên đem lòng yêu công chúa loài người. Nhưng tôi lại cảm thấy nhân loại và người cá đều là những sinh vật trí tuệ bậc cao, làm sao có thể bởi vì không thể nói chuyện thì không thể hiểu nhau? Ra dấu bằng tay, viết chữ, hội họa cũng có thể trao đổi được vậy!

Hơn nữa, cho dù công chúa người cá không thể nói chuyện, thì chỉ cần nàng đồng ý, hoàn toàn có thể tìm được một người làm trung gian truyền đạt ý muốn. Chị của nàng, còn có bà phù thủy, là những người không mất đi thanh âm, cũng có thể đi nói cho hoàng tử biết sự thật của câu chuyện, chi bằng nên nói rằng chính nàng đã lựa chọn không muốn nói tất cả cho hoàng tử biết.

Nhưng cái tôi khó hiểu nhất chính là đoạn sau của câu chuyện. Bà phù thủy đưa cho công chúa người cá một con dao sắc bén, bảo công chúa người cá đi giết chết hoàng tử, chỉ có máu tươi và tính mạng của hoàng tử mới có thể giúp công chúa người cá trở về biển, tiếp tục sống sót.

Truyện cổ tích vì sao lại biến thành “Không phải anh chết, thì tôi chết”? Chẳng lẽ một cô gái không có được tình yêu của một người đàn ông, thì nhất định phải giết chết anh ta, mới có thể cứu sống chính mình hay sao?

…………………………….

NHÂN NGƯ TUYẾN

Tôi đang miên man suy nghĩ tình tiết của câu chuyện cổ tích, thì đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi lập tức cầm quyển sách, đi xuống lầu. Sau khi nhanh chóng đi tới cửa, tôi mới kịp nhận ra, không thể nào là Ngô Cứ Lam, hắn biết mật mã mở cửa, nhưng cũng không thể nào là người lạ, nếu không phải thân quen thì tiếp tân David sẽ không cho phép vào đây.

Tôi nhìn qua lỗ quan sát trên cánh cửa, người đang đứng ở bên ngoài là Violet.

Tôi suy nghĩ, liền mở cửa.

Violet mỉm cười hỏi: “Tôi có thể vào ngồi một lát, tán gẫu với cô vài câu không?”

“Mời vào!”

Tôi đi vào nhà bếp, hỏi: “Bà uống cà phê hay trà?”

“Trà, không cần phải chuẩn bị đường và sữa, tôi giống như người Trung Quốc, rất thích uống trà có vị đắng.”

“Nói vậy, tôi sẽ mời bà uống loại trà cầu kỳ.”

Tôi mang toàn bộ dụng cụ uống trà ra, pha cho bà ta một bình trà Đại Hồng Bào. (18.4)

(18.4) Đại Hồng Bào là loại trà đứng đầu trong số các loại trà ở núi Vũ Di (thị trấn Nam Bình, tỉnh Phúc Kiến), cây sinh trưởng trong khe Cửu Long phía bắc núi Vũ Di. Nơi trà Đại hồng bào sinh trưởng cao cách mặt nước biển 600m, nước khe luôn tuôn chảy, sương mù vây quanh, thổ nhưỡng rất thích hợp với cây trà. Truyền thuyết cho rằng, giống trà Đại hồng bào là do chim hạc tiên ngậm hạt từ đảo Bồng Lai bay qua làm rơi bên vách núi Vũ Di, hạt mọc lên thành cây trà. Hiện nay nơi vách núi này có khắc ba chữ màu đỏ “Đại hồng bào”.

Violet vừa uống trà, vừa cầm lên cuốn “Truyện cổ của Andersen” tôi đã tùy tay bỏ lại trên ghế sô pha.

Violet mỉm cười hỏi: “Có phải cô cảm thấy mình thật may mắn vì có thể gặp được người cá ở trong truyện cổ tích?”

Tôi nói: “Tôi thật sự rất may mắn, nhưng không phải bởi vì gặp được người cá trong truyện cổ tích, mà bởi vì gặp được Ngô Cứ Lam.”

Violet nói: “Cô không nên cảm thấy hôm nay tôi tới đây với dụng ý không tốt, tôi đối với Regulus là tuyệt đối trung thành.”

Tôi uống trà, không trả lời có hay không. Bà ta cố ý chọn lúc Ngô Cứ Lam không có ở nhà để đến gặp tôi, khẳng định không chỉ vì muốn cùng tôi uống trà nói chuyện phiếm.

Violet trầm ngâm trong chớp mắt, nói: “Regulus hẳn là đã nói cho cô biết, khi ngài ấy đến New York lần đầu tiên, đã xảy ra một việc không hay.”

“Có nói qua.”

“Regulus phẩm tính cao quý, khẳng định cũng không nói cho cô biết ai là người đã bán đứng gây tổn thương cho ngài ấy.”

“Không có. Anh ấy chỉ nói là một người bạn tốt cầu xin anh ấy trên chiến trường bảo vệ người yêu của cô ấy, anh ấy vì cứu người đàn ông kia, không cẩn thận để lộ thân phận, không ngờ sau khi chiến tranh vừa kết thúc, gã đàn ông kia liền bày mưu tính kế hãm hại anh ấy.”

“Bạn tốt? Vậy mà vẫn xem là bạn tốt sao…” Violet thì thào lặp lại vài lần, sau đó nói với tôi: “Người bán đứng Regulus, pha chế thuốc độc, cấu kết với người ngoài bắt ngài ấy chính là ông cố của tôi.”

Tôi đặt tách trà xuống, kinh ngạc nhìn Violet.

“Còn người cầu xin Regulus bảo vệ người yêu của bà ấy, sau đó sai người phóng hỏa rạp hát Barnum Museum, liều chết cứu Regulus ra, chính là bà cố của tôi. Trận đại hỏa hoạn đó không chỉ thiêu hủy một nhà hát lớn, mà còn làm chết cháy mười mấy mạng người, trong đó có một người là ông cố của tôi.”

(Mời các bạn xem lại

Violet đau xót mỉm cười, “Theo một góc độ nào đó mà nói, bà cố của tôi đã chính tay giết chết ông cố, sau trận hỏa hoạn, bà nội nói bà cố cả đời không bao giờ mỉm cười. Đương nhiên, bà không chỉ đau khổ vì ông cố, mà còn cảm thấy hổ thẹn với Regulus. Nếu bà cố có thể chính tai nghe được Regulus cho rằng bà là bạn tốt, không còn để ý đến chuyện gây tổn thương nghiêm trọng đến ngài ấy nữa, bà nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.”

Violet đặt cuốn “Truyện cổ của Andersen” xuống trước mặt tôi, “Cô coi như đã gặp được người cá thật sự, cho phép tôi giới thiệu cô những người phù thủy chuyên chăm sóc hầu hạ cho người cá. Bà cố, bà nội của tôi đều là những phù thủy theo hầu hạ Regulus, tôi cũng vậy!” Violet hướng về phía tôi, cúi người hành lễ.

“Cái gì? Phù thủy?” Thần kinh của tôi cố gắng kiên cường một chút, nhưng cũng bị hoảng sợ.

Violet cười nói: “Kỳ lạ thật sao? Mỗi câu chuyện về người cá đều có sự tồn tại của phù thủy, tuy rằng bọn họ thường xuyên phải đóng vai ác!”

Tôi lúng túng nói: “Thật không ngờ… Phù thủy cũng là những nhân vật có thật.”

Violet nói: “Trong lịch sử Châu Âu, phù thủy là những nhân vật không thể thiếu, chúng tôi đương nhiên là những con người có thật. Cô có hiểu biết gì về phù thủy không?”

Tôi ngượng ngùng nói: “Đối với lịch sử Châu Âu tôi không có hiểu biết gì cả, chỉ xem qua mấy bộ phim điện ảnh của Hollywood có phù thủy mà thôi. Bọn họ mặc áo chùng đen, đội mũ nhọn, cưỡi chỗi, có thể ở trên trời bay tới bay lui.”

Violet mỉm cười: “Thế giới này đúng là tràn ngập những ý tưởng không thể không có, những phù thủy mà tôi và gia tộc của tôi biết đến đều không có khả năng cưỡi một cái chỗi ở trên trời bay qua bay lại, tuy rằng để bảo vệ môi trường, cách này thật sự đáng được đề xướng!”

Tôi nhịn không được cười.

Violet nói: “Gia tộc chúng tôi có duyên kết thân với người cá phải nói đến sự kiện ở thế kỷ 15, lúc giáo phái La Mã bắt giết phù thủy. Nguyên nhân trước tiên khiến bọn họ tàn sát phù thủy không phải như mọi người thường nghĩ bọn họ có ‘năng lực đặc biệt’, mà bởi vì khi đó bọn họ chỉ là một đám phụ nữ biết chữ, biết nghiên cứu cơ thể người và động thực vật, còn có thể bào chế những phương thuốc cứu mạng người, coi như là một cách kiếm sống. Nhưng tồn tại của bọn họ lại gây nguy hiểm cho sự bành trướng tín ngưỡng của giáo phái La Mã. Năm 1484, hai vị giáo sĩ là Jacob Sprenger và Heinrich Kramer đã viết ra cuốn ‘Lưỡi búa của phù thủy’ (18.5), nhờ sự trợ giúp của Đức Giáo Hoàng Innocent VIII đã thi hành sắc lệnh ‘Xét xử phù thủy’, bắt đầu truy bắt và tàn sát phù thủy. Trong mấy trăm năm, mấy chục vạn phụ nữ, có một số tài liệu đưa ra con số hơn trăm vạn, chết vì bị tra tấn và hành quyết. Tổ tiên của tôi cực kỳ may mắn, bọn họ gặp được người cá, dưới sự giúp đỡ của người cá, mới bình an vượt qua giai đoạn đen tối khủng khiếp đó.”

(18.5) Malleus Maleficarum (tên tiếng anh là “Hammer of (the) Witches”) là cuốn sách viết bằng tiếng Đức của hai vị giáo hoàng người Đức là Jacob Sprenger và Heinrich Kramer. Cuốn sách chứa đựng những câu chuyện hoang đường về phù thủy dựa vào truyền thống dân gian. Nó đưa ra những lý lẽ dựa trên thần học và pháp luật để chống lại thuật phù phép, đồng thời chỉ dẫn cách nhận ra và loại trừ phù thủy. Cuốn Lưỡi búa phù thủy được miêu tả là “cuốn sách tàn ác và tai hại nhất trong nền văn học thế giới”. (Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây http://wol.jw.org/vi/wol/d/r47/lp-vt/102014166#h=13)

Violet nói: “Hiện tại nhắc tới mấy chữ ‘Tàn sát phù thủy’, người nghe sẽ không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy đó là một danh từ xa vời, nhưng chỉ có những ai đã từng sống dưới thời của giáo phái La Mã, mới thật sự hiểu được ảnh hưởng của đạo luật này khủng khiếp và tàn bạo đến cỡ nào. Cô đoán xem vụ án cuối cùng xét xử phù thủy là xảy ra khi nào?”

Tôi suy nghĩ nói: “Là năm một tám mấy phải không?”

Violet lắc đầu, “Là năm 1944, nữ phù thủy Helen Duncan (18.6) đã bị bắt giữ bởi chính phủ Anh quốc.”

(18.6) Helen Duncan (25/11/1897 – 06/12/1956) là nữ phù thủy cuối cùng chịu xét xử dưới đạo luật “Lạm dụng tà thuật” ở Anh, bà nổi tiếng với khả năng ngoại cảm bằng cách dùng vải. Bà bị chính phủ Anh buộc tội do trong một lễ gọi hồn cách đó không lâu bà đã vô tình tiết lộ bí mật động trời của chính phủ: âm mưu che đậy cái chết của 861 binh sĩ trên chiến hạm HMS Barham. Tuy đã được sự trợ giúp của rất nhiều người nhưng hoàn toàn vô vọng, bà đã sống những ngày điên loạn cuối đời trong một bệnh viện ở Nottingham, từ trần vào ngày 6/12/1956. Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đâyhttp://dantri.com.vn/chuyen-la/so-phan-nu-phu-thuy-cuoi-cung-cua-nuoc-anh-1168596156.htm)

Tôi giật mình nói: “Năm 1944?”

Violet mỉm cười nói: “Cô thấy đó! Đối với sự kiện phù thủy bị hãm hại, cũng không phải quá xa xôi như cô đã nghĩ. Năm 1735, nước Anh thông qua “Đạo luật phù phép”, cho đến năm 1951 nó mới được Winson Churchill (18.7) hủy bỏ. Cô có thể tưởng tượng từ năm 1484 đến cuối thế kỷ 19, cuộc sống của tổ tiên chúng tôi gian khổ đến thế nào. Từ thế kỷ 15, sau khi giao ước liên minh giữa chúng tôi và người cá bắt đầu, chúng tôi đã đi theo chăm sóc và hầu hạ người cá, cũng không chỉ bởi vì phù thủy và người cá đều giống nhau bị loài người xem như ngoại tộc, mà còn bởi vì người cá vẫn giúp đỡ chúng tôi tiếp tục làm những điều mình thích —— nghiên cứu ‘tà thuật huyền bí’, tìm hiểu bí mật cơ thể người, bí mật của từng loài động thực vật. Từ quá khứ đến hiện tại, các phù thủy đều ước muốn hiểu biết những bí mật trên cơ thể người, muốn có sức khỏe dẻo dai, muốn có nhan sắc trẻ đẹp, muốn có tuổi thọ kéo dài… Trước kia những thứ đó đều bị coi là mê tín dị đoan, chỉ có người cá là không chấp nhất đến những kiến thức của chúng tôi, nhưng hiện nay… chúng tôi đều được loài người gọi là những nhà khoa học.”

(18.7) Sir Winston Leonard Spencer-Churchill (30/11/1874 – 24/01/1965) là một nhà chính trị người Anh, nổi tiếng nhất với cương vị Thủ tướng Anh trong thời Thế chiến thứ hai. Ông từng là một người lính, nhà báo, tác giả, họa sĩ và chính trị gia. Churchill, nói chung, được coi là một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất trong lịch sử Anh và lịch sử thế giới. Ông là Thủ tướng Anh duy nhất được nhận giải Nobel Văn học và là người đầu tiên được công nhận là Công dân danh dự Hoa Kỳ.

Violet tự giễu cười nói: “Ngày nay, mỗi người phụ nữ so với những nữ phù thủy trong quá khứ càng điên cuồng theo đuổi nhan sắc trẻ đẹp dài lâu! Nhau thai cừu, nhau thai người, Hyaluronic Acid, Botulinum Toxin… (18.8) Các loại phép thuật thần kỳ đều đang được coi là tồn tại hợp pháp, cho dù những nghiên cứu về ‘tâm linh’ của phù thủy mới chỉ là những nghiên cứu ‘hiện tượng siêu tự nhiên’. Tổ tiên của tôi luôn ảo tưởng ngày này sẽ đến, nhưng không một ai hổ trợ giúp đỡ, nên chúng tôi chỉ biết kiên trì cho đến ngày nay.”

(18.8) Nhau thai cừu, nhau thai người, Hyaluronic Acid, Botulinum Toxin là những loại hợp chất thường dùng trong các mỹ phẩm hiện nay, có tác dụng tái tạo, chống lão hóa.

Violet nhìn tôi, cực kỳ thành khẩn nói: “Chúng tôi đã nợ người cá rất nhiều, nhà của chúng tôi là gia tộc hầu hạ Regulus, nhưng càng nợ ngài ấy nhiều hơn. Xin cô tin rằng, tôi đối với Regulus là thương yêu và trung thành tuyệt đối, so với cô không hề ít.”

Tôi không có một chút nghi ngờ nào đối với lòng trung thành của bà ta dành cho Ngô Cứ Lam, giống như bà ta khẳng định yêu thương đứa con của mình, nhưng còn đứa con dâu này thì sao… Tôi nói: “Hôm nay bà đến đây, mục đích cuối cùng là gì?”

Violet bưng lên một tách trà, im lặng uống xong, liền nói: “Andersen đã đứng trên góc độ của ông ta kể lại câu chuyện “The little mermaid”, cô có muốn nghe kể một chút truyện cổ tích “Nàng tiên cá” dưới góc độ của một phù thủy hay không?”

Tôi biết lòng hiếu kỳ sẽ giết chết người, nên cẩn thận nói: “Nếu có liên quan đến Ngô Cứ Lam, tôi mới muốn biết.”

Violet nói: “Người cá và loài người tiến hóa theo hai hướng khác nhau, loài người sử dụng sức mạnh của khoa học kỹ thuật, còn người cá sử dụng sức mạnh của bản thân. Trong cơ thể của mỗi người cá đều có một viên ngọc linh hồn, viên linh châu này cùng với năng lực tinh thần của bọn họ là cùng một nhịp thở.”

Tôi hỏi: “Cái gì gọi là năng lực tinh thần?”

Violet nói: “Rất khó dùng từ ngữ của loài người chúng ta để định nghĩa chính xác, nói một cách đơn giản, nó không giống như sức mạnh của nắm đấm, hay sức sát thương của răng nanh mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Chẳng hạn như tiếng hát của người cá cũng là một loại hình thức tiêu biểu cho năng lực tinh thần. Ngoài ra, còn có cách trao đổi thần kỳ giữa người cá và các sinh vật biển với nhau, tiếng kêu định vị giống như cá heo của bọn họ, những khả năng đó không nhìn thấy, không cầm nắm được, đều được coi như là năng lực tinh thần!”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đại khái hiểu được.

Violet bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa, có vị một hoàng tử loài người đi trên biển ngao du phong cảnh, một cô gái người cá chưa từng biết qua lục địa, cũng chưa từng gặp qua con người đã tò mò theo sát thuyền của vị hoàng tử nọ, nàng lén trộm nhìn bọn họ. Thật bất hạnh, thuyền của hoàng tử gặp bão lớn, chìm sâu xuống đáy biển. Cô gái người cá muốn cứu chàng, đáng tiếc nàng chưa đủ sức mạnh, bão táp lại thật sự quá lớn, chàng hoàng tử đã bị chết đuối. Cô gái người cá cảm thấy áy náy, tiếc thương cho hoàng tử chỉ như vậy mà chết đi, nên nhất thời xúc động, đem viên ngọc linh hồn của mình đưa cho hoàng tử loài người. Có sức mạnh của linh châu, hoàng tử đã sống lại…”

Tôi nhịn không được ngắt lời Violet đang kể, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ thuật cải từ hồi sinh mà Chu lão đầu nói là có thật sao?”

Violet giải thích nói: “Cái gọi là thuật cải tử hồi sinh chính là một loại khái niệm tương đối, cũng coi như một cách gọi những kỹ thuật kỳ diệu mà chúng ta hoàn toàn không biết. Ví dụ như hiện nay chúng ta đã nghiên cứu chuyên sâu bộ não, nuôi cấy nội tạng, những điều đó rất bình thường, nhưng nếu để cho người xưa nhìn thấy, khẳng định bọn họ sẽ khiếp sợ bảo rằng đó là thuật cải tử hồi sinh. Người cá có thể thông qua viên linh châu của mình đi cứu loài người, nhưng thời gian vô cùng hạn chế, hơn nữa đối với những căn bệnh nan y, nó cũng không có cách nào chữa khỏi.”

Tôi gật đầu, “Tôi hiểu rồi!”

Violet tiếp tục kể: “Đó vốn không phải là chuyện gì to tát, dùng linh châu quý giá của mình đi cứu con người, cô gái người cá nọ không phải là người duy nhất, khẳng định cũng không phải là người cuối cùng. Dù sao người cá sống thọ hơn loài người, nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi hoàng tử loài người chết đi, nàng tự mình đi lấy lại viên linh châu là được rồi. Cô gái người cá sau khi cứu sống hoàng tử, quyết định đưa chàng lên đất liền, vì đảm bảo chàng được cứu sống, cô gái người cá đã đưa chàng đến một nơi có con người định cư. Sau khi nàng trốn vào đám đá ngầm, nhìn thấy hoàng tử được người cứu đi, nàng mới yên lòng, tính toán trở về biển, nhưng thật không ngờ nàng lại bị thuyền đánh cá của con người phát hiện. Bởi vì trên biển có gió lốc và phải cứu hoàng tử, cô gái người cá đã thật sự mỏi mệt, trong quá trình lẫn trốn thuyền đánh cá, nàng đã bị trọng thương. Nàng nhất định phải lấy lại viên linh châu, nếu không nàng sẽ chết. Nhưng, nếu hoàng tử mất đi viên linh châu, chàng cũng sẽ chết.”

Tôi nghe được trái tim của mình bị bóp nghẹt, tuy biết rất rõ kết cục của câu chuyện, nhưng vẫn khẩn trương hỏi: “Cô gái người cá đi tìm hoàng tử để lấy lại viên linh châu sao?”

Violet nói: “Người cá mặc dù là một chủng tộc có sức mạnh rất lớn, nhưng lại yêu thích hòa bình, chưa bao giờ tùy ý giết chóc. Nên sự trao đổi linh châu cũng theo nguyên tắc không giết chóc, mà là cam tâm tình nguyện. Giống như cô gái người cá phải cam tâm tình nguyện trao viên linh châu cứu hoàng tử, hoàng tử cũng phải cam tâm tình nguyện trả lại viên linh châu, thì cô gái người cá mới có thể lấy lại linh châu của mình. Nhưng ai có thể dễ dàng buông bỏ sinh mạng của mình đây? Cô gái người cá không biết nên làm gì, đành phải cầu xin sự giúp đỡ cùa bà phù thủy, người đã hầu hạ gia tộc của nàng bấy lâu nay. Bà phù thủy là con người, nên rất hiểu thiên tính của con người chính là tự tư tự lợi, muốn cho một người nguyện ý từ bỏ sinh mạng của mình vì cô gái người cá, tuyệt đối không thể, duy nhất có thể chính là khiến cho hắn yêu cô gái người cá. Bà nội tôi đã từng nói ‘Tình yêu là phép thuật thần kỳ nhất thế giới này, nó có thể khiến ích kỷ hóa vô tư, nhát gan hóa dũng cảm, tham lam hóa thiện lương, khôn ngoan hóa ngu dốt’. Cô gái người cá dưới sự giúp đỡ của bà phù thủy, đi lên đất liền, đến bên cạnh chàng hoàng tử, nhưng hoàng tử đã yêu cô gái loài người, cô ta đã cứu chàng bên bờ biển, dốc sức chăm sóc cho chàng. Cho dù cô gái người cá có trí tuệ sắc đẹp đến thế nào, cố gắng khiến cho hoàng tử chú ý ra sao, thì hoàng tử từ đầu đến cuối cũng không yêu nàng, mà vẫn yêu cô gái loài người có tâm hồn lương thiện kia. Không còn nề hà chuyện gì nữa, bà phù thủy chuẩn bị một con dao sắc bén, muốn giúp cô gái người cá mạnh mẽ lấy lại viên linh châu. Nhưng cô gái người cá đã yêu chàng hoàng tử phẩm chất chính trực, chung thủy với tình yêu kia rồi. Mặc kệ bà phù thủy và các người chị của nàng cầu xin, nàng vẫn cam tâm tình nguyện từ bỏ linh châu, hóa thành bọt biển chết đi, nàng đã dùng sinh mạng dài lâu của mình thay đổi một sinh mạng ngắn ngủi của hoàng tử, để chàng được cả đời hạnh phúc, thậm chí chàng hoàn toàn không biết cô gái người cá đã vì chàng mà trả giá tất cả.”

Violet cúi đầu, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống.

Nước mắt của Violet khiến cho lòng tôi kinh hãi, hận không thể đưa chính mình vào cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh lại, cái gì cũng đều chưa xảy ra. Tôi cố gắng tự nói với chính mình, đây chỉ là một câu chuyện cổ tích, một câu chuyện cổ tích xa vời mà thôi… Nhưng tôi hiểu rõ hơn ai hết, Violet làm sao có thể cố ý chạy đến đây, chỉ đơn thuần kể cho tôi nghe một câu chuyện cổ tích, còn kể đến mức khiến mình rơi lệ?

Violet ngẩng đầu lên, ánh mắc sắc bén nhìn tôi, thật giống như một con dao bén nhọn, đang kề sát mạch máu lấy mạng tôi, không cho tôi có đường thoát.

Tôi run rẩy giọng nói, hỏi: “Nếu con người có linh châu của người cá, cơ thể của người đó… sẽ… sẽ có tình trạng như thế nào?”

“Bề ngoài không có biến đổi gì khác thường, những dụng cụ kiểm tra thăm khám trong bệnh viện cũng không phát hiện được. Người đó không thể mọc ra đuôi cá, không thể đột nhiên sống được ở trong nước, cũng không có khả năng sống lâu dài. Nhưng thân thể của người đó trở nên tốt hơn trước, ít sinh bệnh, cho dù có phát bệnh cũng nhanh chóng bình phục hơn người khác.”

Tôi thì thào nói: “Thì ra…là như vậy!”

Violet nói: “Regulus…”

Tôi đứng lên, cố gắng khắc chế nội tâm đang khiếp sợ và kinh hãi, nói với bà ta: “Mời bà về cho!”

Violet vội vàng nói: “Tiểu La, để tôi nói hết, tôi phải nó cho cô…”

Tôi chỉ vào cánh cửa, lớn tiếng nói: “Chuyện của tôi và Ngô Cứ Lam, không đến lượt bà đến đây nói cho tôi biết! Có chuyện gì, bà hãy bảo Ngô Cứ Lam đến đây chính miệng nói với tôi!”

“Tiểu La, Regulus…”

Tôi lập tức không giữ được bình tĩnh, bịt hai lỗ tai lại, hét ầm lên, “Tôi bảo bà đi đi! Đi đi! Lập tức đi cho tôi…”

Violet vội vàng đi ra cửa, “Được, tôi đi, tôi lập tức đi ngay!” Bà ta đứng ở cửa, cao giọng nói: “Tiểu La, tôi biết cô cần chút thời gian mới có thể chấp nhận tất cả những điều tôi nói, tôi sẽ chờ quyết định của cô.”

Cánh cửa nặng nề đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi vẫn như trước bịt chặt lỗ tai của mình, không nhúc nhích đứng một chỗ. Nhưng có một số chuyện không phải không muốn nghe, là có thể coi như không tồn tại.

Nhìn qua làn nước mắt mờ ảo, bốn phía vẫn là tất cả những thứ quen thuộc, nhưng hóa ra ấm áp trong căn nhà này đã biến thành bóng tối vô biên vô hạn lạnh giá thấu xương từ bốn phương tám hướng mãnh liệt ùa đến, bao phủ tôi từ đầu đến chân, khiến cho tôi muốn thở dốc cũng cảm thấy khó khăn.

Tôi kinh sợ, không mang theo gì trốn ra khỏi phòng, loáng thoáng nghe được nơi tiếp tân có người nói chuyện với tôi, tôi mắt điếc tai ngơ, lập tức đi ra khỏi toà nhà.

Tôi không nhận ra phương hướng, tùy ý đi tới trước, dù sao cũng không có chỗ để đi, tôi chỉ muốn rời xa Ngô Cứ Lam một chút mà thôi.

Gió lạnh thổi vào người, mang đến cảm giác rét buốt.

Tôi cảm thấy mình nên bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng từng tấc trong cơ thể của tôi đều tràn ngập hoảng sợ và tức giận, khiến cho đầu óc của tôi chỉ là một mảnh hỗn độn u ám, tôi không biết mình muốn cái gì, cũng không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể càng không ngừng đi về phía trước.

Đi mãi đi mãi, trước mắt tôi hiện lên một hồ nước màu lam, bất tri bất giác tôi dừng lại.

Tuy rằng tôi là một đứa bé sinh ra ở biển, nhưng tôi không giống như người ta có cảm tình đặc biệt đối với nước, cho đến khi tôi yêu Ngô Cứ Lam —— một người cá đến từ nơi sâu thẳm của đại dương, tôi mới chính thức yêu thích nước.

Lúc này, nhìn đến mặt nước màu lam kia, tôi đã nhịn không được mà mỉm cười. Cách đọc tên của Ngô Cứ Lam chính là ‘tôi ở tại màu lam’, tôi đã yêu một người sống trong làn nươc màu lam đó rồi!

Bởi vì đã yêu hắn, nên tất cả những thứ yêu thích đều có liên quan đến hắn. Hết thảy những gì thuộc về hắn, đều khiến tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Nhưng hiện tại mặt hồ màu lam này, không hề cho tôi cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

Bởi vì tôi sẽ không nhịn được mà suy nghĩ đến những ấm áp và hạnh phúc mà Ngô Cứ Lam đã cho tôi, rốt cuộc là bởi vì tôi, hay bởi vì viên linh châu ở trong cơ thể của tôi?

Tôi đứng bên hồ, lẳng lặng nhìn mặt nước trong xanh, nhớ lại tất cả mọi chuyện sau khi tôi gặp Ngô Cứ Lam.

Buổi sáng sớm đau thương hôm đó, tôi mở cửa sân vườn, hắn té xỉu ở trong sân nhà tôi.

Trên hai bàn chân là những vết thương chằn chịt u ám, hắn đã phải đi bộ rất lâu, mới gian nan tìm được tôi. Hơn một trăm năm đã qua, nhân loại đã biến đổi rất nhiều, ngôn ngữ, chữ viết, phương tiện giao thông, cách thức trao đổi… Toàn bộ đều thay đổi, hắn khẳng định thật sự không ngờ chính mình phải chật vật như vậy mới có thể xuất hiện trước mặt tôi.

Ngô Cứ Lam không phải là một người cá chưa từng tiếp xúc với xã hội loài người, cũng không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn khẳng định biết được một người nghèo túng chật vật như hắn khiến cho tôi yêu thích là một chuyện không thể, nhưng cái “Tuyệt đối không thể trở thành có thể” thế nhưng đã xảy ra…

Tôi đan hai tay vào nhau, đặt ở trước ngực.

Khó có thể tưởng tượng được, cơ thể này lại có thứ gì đó thuộc về Ngô Cứ Lam.

Năm đó, cao tổ gia gia giúp đỡ Ngô Cứ Lam, hắn chắc chắn đã khẳng khái nhận lời thành toàn một nguyện vọng cho ông. Đối với những ngư dân sinh sống ở trên biển mà nói, chuyện sợ hãi nhất chính là chết đuối, nên Ngô Cứ Lam đã dùng viên linh châu có thể giúp “cải tử hồi sinh” để báo đáp ơn cứu mạng, khiến cho ông tổ không còn e ngại xuống biển nữa. Nhưng cả đời làm ngư dân của ông tổ và ông cố đều không dùng đến, ông nội cũng không dùng đến, đến lượt tôi vào năm 7 tuổi lại bị đuối nước ngoài ý muốn.

Thì ra, những cơn ác mộng tôi thường xuyên mơ thấy đều là thật, tôi thật sự đã chết, chẳng qua, ông nội đã dùng viên linh châu mà Ngô Cứ Lam tặng để cứu sống tôi.

Hóa ra, trong biển người mênh mông mờ mịt, Ngô Cứ Lam và tôi gặp nhau, không phải là không có nguyên nhân. Hắn cố ý đến tìm tôi, vì muốn thu hồi lại viên linh châu của mình.

Khó trách khi lần đầu nhìn thấy hắn, tôi đã vì một ánh mắt liếc nhìn của hắn mà sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không phải tôi có lá gan quá nhỏ, mà vì tôi có bản năng của một động vật, cảm giác được hắn có ý định giết tôi.

Hắn tính tình kiêu ngạo lạnh lùng, đoán chừng có nghĩ tới vì lợi ích toàn cục phải tạm thời nhân nhượng nghĩ biện pháp khiến tôi cam tâm tình nghuyện yêu hắn, nhưng quả thực sau đó hắn đã rất buồn bực, rất không kiên nhẫn! Chắc chắn hắn đã hận không thể chém một nhát bổ tôi ra làm đôi, trực tiếp lấy lại thứ gì đó thuộc về hắn. Dù sao người có ơn với hắn chình là cao tổ gia gia, hắn cho ông “Mượn linh châu hơn 100 năm” cũng coi như đã báo đáp xong.

Đáng tiếc, sự tình đã vượt quá suy đoán của hắn, khi hắn hôn mê bất tỉnh ngã xuống bên chân tôi, tôi lại đối với hắn ”tiếp nước cứu mạng”, hắn chỉ có thể khó xử rối rắm giữa một bên là “một chưởng đánh chết tôi” và một bên là “khiến tôi cam tâm tình nguyện trả lại”…

Tôi nhịn không được hơi hơi nở nụ cười, thật sự đáng giận! Vốn là hắn có chuyện cần cầu xin tôi, tôi đã có thể hưởng thụ một chút sự dụ dỗ và theo đuổi của mỹ nam, nhưng hắn hoàn toàn không thèm tuân theo quy tắc, lạnh lùng cao ngạo biến hết thảy thành tôi nghĩ tất cả mọi cách đi lấy lòng hắn, theo đuổi hắn!

Tôi đã cam tâm tình nguyện yêu hắn, hắn chẳng những không dang rộng hai tay nhiệt liệt chào đón tôi, mà còn hết lần này đến lần khác tàn nhẫn đẩy tôi ra! Thật sự là quá đáng giận!

Dần dần, tôi mới phát hiện tất cả hoảng sợ và tức giận đều đã bay biến, chỉ còn lại một vòng bi thương luẩn quẩn không dứt ở trong đầu, mỗi lần trái tim nảy lên, lại giống như con dao bén nhọn đâm vào đau đớn.

Tôi hướng về phía mặt hồ màu lam mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Vốn muốn trừng phạt anh ấy vì đã lừa gạt mình, bày trò mất tích, làm cho anh ấy sốt ruột một chút, nhưng mình không nỡ khiến anh ấy lo lắng!”

Mặc kệ hắn vì cái gì mà đối xử tốt với tôi, tôi yêu hắn đã là sự thật không thể thay đổi. Tôi có thể không hiểu rõ tâm ý của hắn, nhưng tôi không thể không hiểu rõ tâm ý của mình.

Tôi xoay người, hướng về phía khu nhà nghỉ, cước bộ kiên định trở về.

Đi qua một đoạn đường nhỏ rợp bóng mát, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng gọi: “Thẩm La!”

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn lại, thì thấy Violet.

Violet bước nhanh đến trước mặt tôi, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi chằm chằm, khẩn thiết hỏi: “Cô đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”

Tôi không phải không lý giải được tâm trạng của bà ta, nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghĩ tới nữa, đây là chuyện giữa tôi và Ngô Cứ Lam, không cần bà quan tâm!”

Tôi xoay người muốn đi, đột nhiên cảm giác đau nhói phía sau cổ giống như bị kim đâm vào.

Tôi quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Violet.

Bà ta đang cầm một ống tiêm đã trống rỗng, thì thào nói: “Thật xin lỗi!”

Tôi mở miệng, nhưng không thể phát ra được tiếng nào, toàn bộ thế giới đều biến thành những hình ảnh mờ ảo lay động. Tôi mềm nhũn người, bước đi lảo đảo, cố gắng muốn nắm bắt cái gì đó, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Violet ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến thành một mảnh tối đen.