Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 87

[87] – Mỹ nhân có độc (5)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

“Mang thứ này lén đút cho Chu Tư ăn hết.”

Hai viên thuốc đặt trêи bàn, nam nhân nhìn hắc y nhân trước mặt, biểu tình hơi do dự, “Đây là thứ gì ?”

“Là thứ gì thì ngươi không cần phải biết, hai thứ này, màu đỏ là chứa trăm độc, nên dùng trước, màu đen là mê hương, nên dùng như thế nào, vậy liền dựa vào chính ngươi.”

Nam nhân do dự một chút, sau đó nắm chặt lại nắm tay, hắn ta phải rời khỏi chỗ này !

Hắc y nhân nhìn phản ứng của hắn ta, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Lại một đêm.

Sau khi tắm xong, hạ nhân liền mang một danh sách đến cho cậu, Tả Ngôn biết đây là đang làm gì, tuỳ ý lật hai trang, mỗi một cái tên trêи danh sách đều ứng với một người đã bán thân.

Tất cả đều là mỹ nữ và soái ca, mặc sức cậu chọn lựa.

Nhưng dù có làm gì cũng không đứng lên nổi.

Hệ thống: “Nếu ngươi có thể đứng lên được, vậy muốn làm gì ?”

Tả Ngôn loạng choạng danh sách trong tay, “Đương nhiên là… tự mình đi làm một phát.”

Nhoáng lên một cái, một đồ vật được kẹp trong danh sách bị rơi ra.

Là một tờ giấy, trêи tờ giấy là một đoạn thơ, có viết một chữ “Nguỵ”.

Tả Ngôn nhìn nhìn cảm thấy quen mắt, nghĩ nửa ngày, đây là Chu Tư có hẹn hò với nam nhân nào đó rồi viết thơ tặng cho người ta, khó có được một hồi tình thơ ý hoạ, hay vẫn là sao ?

Lật lật xem danh sách trong tay, tên Nguỵ kia là một tên công tử văn nhã.

Tả Ngôn cầm thứ khác biệt trong tay, nhìn quản sự đang đứng phía dưới, mãi đến khi thái dương của đối phương đổ mồ hôi, mới thản nhiên nói: “Vậy hắn đi.”

“Vâng.”

Quản sự khom lưng lui ra.



Tả Ngôn nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nam nhân phía sau đang nhẹ nhàng cởi áo sam.

Tả Ngôn: “Thật sự phải làm như vậy ư ?”

Hệ thống: “Ừm.”

Tả Ngôn: “Ta cảm thấy mình có chút ngại ngùng.”

Hệ thống: “Cũng không phải lần đầu tiên.”

Tả Ngôn: “Có chút khẩn trương.”

Hệ thống: “Mau lấy khí thế của ngày hôm qua ra đi.”

Đầu ngón tay nhịp nhịp miệng chén, Tả Ngôn hình như thấy được có thứ gì đó chợt loé mà qua trong đêm tối.

Tả Ngôn: “Hắn cởi xong chưa ?”

Hệ thống: “Xong rồi.”

Tả Ngôn quay đầu lại, thật sự đã cởi sạch sẽ hết rồi, tốt xấu gì cũng phải chừa lại chút gì đó chứ, nếu không chút nữa nằm dưới đất sẽ lạnh lắm.

Nam nhân bước đến gần, nhỏ giọng kêu lên, “Vương gia…”

Vương gia ?

Chân mày của Tả Ngôn cau lại, liếc liếc mắt nhìn chén rượu trêи bàn, “Được nhưỡng từ hoa đào Say Tiêu Các, nếm thử đi.”

Tả Ngôn nhìn nam nhân uống hết, nói một câu hai người đã lâu không gặp, xoay ngừoi đi đến tủ treo quần áo lấy một bộ bàn cờ ra.

Nguỵ Dịch lạnh lùng nhìn bóng người đứng sau bình phong, lấy một thứ màu đen ra, đặt vào trong huân lư hương.

Sau đó Tả Ngôn bảo đối phương phủ thêm một tầng y phục, hai người bắt đầu chơi cờ.

Mỗi lần Tả Ngôn hạ cờ, đối phương đều phải rối rối rắm rắm một lúc.

Tả Ngôn: “Tại sao ta lại lợi hại vậy chứ.”

Hệ thống nghe được lời này của cậu, trầm mặc một lát, “Ngươi xem hiểu không ?”

Tả Ngôn: “Xem không hiểu.”

Hệ thống: … Còn không phải đều do ta đang chỉ ngươi chơi cờ à, rốt cuộc ai mới lợi hại chứ.

Một ván còn chưa chơi xong, hai người một người ánh mắt mê ly, một người mơ mơ màng màng.

Tả Ngôn mơ mơ hồ hồ leo lên giường.

Từ sáng đến tối đều nghe cái loại thanh âm này đi ngủ, đối với một người không đứng nổi có biết bao thương tổn.

Đợi đến khi hô hấp của Tả Ngôn dần dần trầm ổn, Nguỵ Dịch dần dần hoàn hồn lại, nhìn bộ dáng của chính mình liền cảm thấy thẹn quá hoá giận, người đối diện đã ngủ say, nhưng hắn ta lại đang…

Hận ý đối với Chu Tư càng ngày càng lớn, lấy loại thuốc đã sớm chuẩn bị tốt ra, đối phương hiện tại đã trúng mê hương cho nên hành động của hắn ta sẽ không bị phát hiện.

Mắt thấy người đã cách Tả Ngôn càng ngày càng gần, đầu ngón tay nắm viên thuốc sắp bỏ vào miệng của cậu.

Một bóng đen từ trêи trời giáng xuống, lấy một con dao ra đánh hắn ta hôn mê.

Bóng đen nhặt lên thứ đang nằm trêи mặt đất, cười khẽ một tiếng, “Tử mẫu trùng.”

Tả Ngôn cảm giác được cằm của mình bị nắm lấy nâng lên, hô hấp phà vào môi cậu, thanh âm từ tính đầy hấp dẫn nói vào lỗ tai, “Có người muốn khống chế ngươi ư ?”

Tả Ngôn vừa muốn mở mắt ra, liền bị một bàn tay che lấy, sau đó thân thể cậu liền không thể động đậy.

Bị một miếng vải đen che lên ánh mắt, trước mắt cậu chỉ còn một mảnh tối đen.

Thì ra thật sự trúng xuân dược – cái thứ thần kỳ này.

Tiêu Lưu Tuý tuỳ tay ném viên thuốc cho người nằm trêи đất, sau đó cởi y phục ra, từ phía sau ôm lấy cậu.

Nửa ngày, cảm thấy cách một tầng y phục ôm không thoải mái, vừa động hai ba cái liền cởi hết toàn bộ y phục trêи người Tả Ngôn.

Nhất thời, hai người da thịt cùng dán.

Đùi bị cuốn lấy, tay của nam nhân ôm lấy thắt lưng cậu.

Tả Ngôn cứng ngắc không dám động đậy, “Đây mẹ nó là tình huống gì vậy ?!”

Hệ thống thở dài, “Sao ta biết được.”

Công dụng của thuốc vừa nãy đã bị hệ thống ngăn chặn, cậu chỉ là muốn xem tên họ Nguỵ kia muốn làm gì một chút, không nghĩ đến đột nhiên trong phòng lại nhiều thêm một vị khách không mời mà đến, có có chút cực kỳ không khách khí.

Tả Ngôn nghĩ rằng cứ để như vậy đi, coi như nể mặt hắn cứu mình, nhưng không ngờ được hắn lại khá quá phận.

Bên ʍôиɠ cảm nhận được rõ ràng có một thứ đang lặng lẽ ngẩng đầu, tốc độ còn không hề chậm.

Thứ cứng rắn đó lại đặt ở chỗ khó nói của cậu.

Tiêu Lưu Tuý mở to mắt, giật giậy, xúc cảm dưới thân thật chân thật.

Sau đó…

Hắn vẫn luôn duy trì tư thế này mà ngủ luôn.

Tả Ngôn cảm nhận được hô hấp vững vàng của người phía sau, kinh ngạc mà hỏi hệ thống, “Đang ngủ cũng có thể đứng à ?”

Hệ thống: “Nghĩ lại đi, cứ mỗi sáng sớm, lúc nam nhân ngủ cũng không phải luôn đứng như vậy à ?”

Tả Ngôn: “Hai chuyện này có thể giống nhau ?”

Hệ thống: “Dù sao ngươi đứng cũng đứng không nổi.”

Nát tâm rồi nha lão thiết (*).

Hệ thống: “Ngươi đi ngủ đi, ta canh giúp ngươi.”

Công dụng của thuốc bị áp chế đột nhiên xâm nhập lại, ý thức của Tả Ngôn dần tiêu tán.

Qua hôm sau, sau khi mở mắt ra, Tả Ngôn mãnh liệt ngồi dậy, trêи người không có loại cảm giác khó nói ra kia, mà bên người lại có dư ôn thản nhiên.

Mà người trêи sàn vẫn còn đang hôn mê, Tả Ngôn gọi hạ nhân vào, bảo gã chú ý tên họ Nguỵ này để tìm ra tên sai sử sau màn.

Mà Tả Ngôn lại bước đến Tố Trúc Viên.

Sau khi thấy cậu đến, có vài người trực tiếp quay đầu bỏ đi, có người coi như mình không thấy cậu.

Còn có người trực tiếp nhào lên, trong mắt lộ vẻ thẹn thùng.

Duy độc chỉ có hai người ngoại lệ, một người đang ngồi trong lương đình đánh đàn, một người ngồi đối diện nghe.

Cước bộ của Tả Ngôn dừng một chút, sau đó trực tiếp bước đến lương đình.

Trong lòng Lãng Tử Ngọc chợt hoảng hốt, đán sai một âm, Tiêu Lưu Tuý liếc mắt nhìn người đối diện một cái.

Tả Ngôn ngồi đối diện hai người, nhìn mỹ nhân đang lười nhác kia, “Ở trong phủ đã quen chưa ?”

“Vẫn chưa quen.”

Tả Ngôn kinh ngạc, thẳng thắn vậy à ?

“Chỗ nào chưa quen ?”

Chỉ thấy đầu ngón tay trắng nõn của Tiêu đại Các chủ nắm lấy cổ tay áo của cậu, nhẹ giọng nói: “Không có Vương gia ở bên cạnh, ở đâu cũng không quen.”

Từ từ, Các chủ đại nhân, anh có uống lộn thuốc hay không vậy.

Lãng Tử Ngọc bối rối chớp mắt một cái, lại đàn sai một âm, sau đó liền đơn giản đổi một khúc khác.

Tả Ngôn điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, gợi lên một nhúm tóc của hắn, ái muội nói: “Miệng của Tiêu Nhi thật ngọt.”

Nói xong chính cậu còn bị rùng mình một cái.

Tiêu Lưu Tuý dán sát vào cậu, “Vương gia có muốn nếm thử không ?”

Tả Ngôn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, đôi môi mỏng khẽ mở, cứ như đang dụ dỗ cậu hôn xuống.

Tiếng đàn im bặt ngừng lại, Tả Ngôn lui một bước về sau.

Lão đại, xem như anh thắng, tôi cam bái hạ phong.

“Gia !”

Tả Ngôn quay đầu lại, nhìn tên hạ nhân vội vàng chạy đến, tin tức mà gã mang đến dĩ nhiên là, “Nguỵ Dịch chết rồi.”

“Chết như thế nào ?”

“Chết đuối trong hồ nước ở hậu hoa viên, là do thuộc hạ làm việc bất cẩn…”

Tả Ngôn nhíu mày, “Dẫn ta đi xem.”

Bên hồ nước, một khối nam thi được vải trắng che lại, ở xung quanh tụ một ít hạ nhân và nha hoàn.

.

(*) Lão thiết: “Ngôn ngữ mạng của bên Trung, là một cách gọi khác của “Huynh đệ”, còn có một vài cách gọi khác cùng loại là “Thiết tử”, “Thiết huynh đệ”, đều mang cùng nghĩa với nhau – nói đến loại quan hệ thân thiết, vững chắc, đáng giá để tin tưởng. Dùng để giải thích hoặc miêu tả quan hệ cực kỳ tốt giữa bạn bè với nhau.” – (Theo Baike)