Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 6

[6] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (6)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Lảo đảo trêи đường lớn, Tả Ngôn ôm bụng, nếu tiếp tục không ăn cậu sẽ bị chết đói.

Đi tới đi lưu, nghiến răng nghiếng lợi với Cố Tranh, ở cái nơi quái quỷ gì vậy, một bóng người cũng không có.

Hệ thống: “Có thời gian để nói chuyện thì đi nhiều hai bước.”

Dạ dàu đau muốn xé, “Ta có phải sắp trở thành nhập mộng sư đầu tiên bị chết đói không ?”

Nếu là thật, cũng xem như phá kỷ lục.

Hệ thống sửa miệng cậu, “Là nhập mộng sư thực tập.”

Tả Ngôn theo con đường hệ thống chỉ cho cậu, đi chậm rì rì, cậu thật sự không có sức lực tung tăng chạy như điên trêи con đường không thấy cuối này.

Vốn cậu định chờ ở cửa nhà Cố Tranh, cậu không tin hắn sẽ không trở lại.

Ai biết chờ đến tối cậu liền chờ không nổi nữa, đói như một du hồn loanh quanh tìm ăn.

Sau đó cậu liền doạ đến bảo vệ của khu biệt thự, hai người cao một mét tám, để râu quai nón, hai đại nam nhân nhìn như thổ phỉ vậy mà sau khi thấy cậu lại bị hoảng sợ hét chói tai.

Sau đó phát hiện cậu là người, liền hùng hổ cầm hai cánh tay cậu quăng từ bên trong ra.

Tả Ngôn lúc đầu cũng không đi, sau đó hai tên bảo vệ thế mà ăn uống trước mặt cậu.

Cái này không thể nhịn được, Tả Ngôn cắn răng dậm chân một cái, coi như mấy người lợi hại !

Hai bên đường đều là cây cối, ẩn hiện ánh trăng lờ mờ trêи cao, nhánh cây chìa ra lay động như gương nanh múa vuốt.

Mà dưới ánh trăng có một chiếc xe lắc lắc lắc lắc phối hợp tiết tấu của nhánh cây.

Bên trong xe có một nam một nữ sắp tiến hành bước cuối cùng, súng đã lên đạn, sắp bóp cò…

… Tư thế không đổi, lật ngược người lại.

Nữ nhân quỳ gối xuống chỗ ngồi, mặt đối diện cửa sổ xe, ngay sau đó, chỉ thấy một gương mặt trắng bệch ghé vào mặt kính !

“A a a a !”

Nam nhân bị phản ứng của nữ nhân đó làm hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu, một thân ảnh màu trắng, trêи cổ một đầu màu đen tóc dài dán lên cửa sổ xe.

“A a a a!”

Hai tiếng thét chói tai vang lên bên trong chiếc xe nhỏ hẹp.

Tả Ngôn đang đi một nửa thì nhìn thấy chiếc xe, sau đó vô cùng cao hứng bay qua.

Mặt dán trêи kính xe, định nhìn vào bên trong, vậy mà không nhìn gì được.

Do quá mức kϊƈɦ động nên chân trái chéo chân phải, bang một cái, đầu đập vào cửa xe, tóc che mặt.

Tả Ngôn ngồi xổm xuống ôm chân, nhãn lệ tuôn trào, đau chết cậu.

Đột nhiên cửa xe mở ra, Tả Ngôn bỏ chân ra, vén tóc dài chắn trước mặt câu qua hai bên, chào nữ nhân vừa xuống xe, “Xin chào…” a.

“A ! Quỷ a !”

Tả Ngôn nhìn nữ nhân kia ngay cả quần áo cũng không mặc mà bỏ chạy, thân ảnh màu trắng bay vào trong đêm tối.

Cô mới là quỷ, cả nhà cô đều là quỷ !

Đứng lên, phủi hết bụi đất trêи người, tự cho mình tiêu sái hất tóc ra sau.

“Không có mắt.”

Bang một cái, tóc dài đập vào mặt tên nam nhân đang trộm chuồn đi ra.

“Xin ngài buông tha cho tôi ! Tôi trêи có mẹ già, dưới có trẻ nhỏ, ở giữa còn có người phải nuôi, chỉ cần ngài không giết tôi, tôi xin hứa không sớm cũng muộn sẽ thắp hương đầy đủ cho ngài…”

Tả Ngôn bị tiếng la đột nhiên kia doạ nhảy dựng, quay đầu lại chỉ thấy một tên nam nhân trắng trợn quỳ sau ʍôиɠ cậu, nhắm mắt lại dập đầu.

Tả Ngôn kinh ngạc, cậu doạ người như vậy à, sao đều nghĩ cậu là quỷ hết vậy, nhưng mà…

Lặng lẽ đi vào trong xe, lục tung, mém xíu mang ghế ngồi nhấc lên.

Người này thật sự… ngay cả bộ bảo hiểm cũng ăn à !

“Anh có… đồ ăn không.”

Thanh âm khàn khàn vang lên trêи đỉnh đầu Đổng Đán, cả người hắn giật nảy mình một cái, doạ… chảy nước tiểu.

Tả Ngôn nhất thời lui về sau vài bước, cách hắn thật xa, thật đến mức đó à, sợ thành như vậy, đời này thật làm ít nhiều chuyện đuối lý.

——

Xe chạy gần sát mép đường, tốc độ thong thả.

Tả Ngôn cầm thanh socola Đổng Đán đưa cậu, một hơi một hơi cắn xuống, ngón tay dính vết socola đen thui, khoé miệng cũng y chang dính vài vệt màu đen.

Nhìn cậu vươn ra đầu lưỡi ɭϊếʍ khoé môi, Đổng Đán nuốt nước bọt, tay lái run lên, đầu Tả Ngôn theo quán tính đập vào cửa xe.

Dù vậy cậu cũng không buông hộp socola trong tay, một thanh cũng không rớt !

Nhìn cậu nhai socola mà tay biến thành màu đen, ăn cũng khó coi cực kì, ngay cả hệ thống cũng có chút ghét bỏ cậu.

Tả Ngôn cười lạnh trong lòng, “Ngươi còn dám ghét bỏ ta, ba ngày nay ta chưa ăn chưa uống, còn bị xuất huyết gãy xương, quan trọng nhất là cả người đều bị trùng bám vào một lần, đến bây giờ còn chưa được tắm rửa, nếu đổi thành người khác thử xem ? Có thể sống nổi hay không còn chưa biết đâu…”

Hệ thống vừa nghe liền nhất thời trầm mặc, “Khổ cho ngươi.”

Tả Ngôn rốt cuộc cũng giải quyết xong thanh socola cuối cùng, ngẩng đầu cám ơn người cho cậu đồ ăn đang ngồi phía trước.

Đổng Đán còn chưa hết hoảng sợ chuyện vừa rồi, lại bị cậu doạ thêm lần nữa.

Tả Ngôn: “… Ta doạ người như vậy thật hả ?”

Hệ thống: “Ngươi tự xem đi.”

Túi của nữ nhân hồi nãy rớt ở dưới chỗ ngồi đằng sau, Tả Ngôn nhặt lên mò mò tìm tìm, tìm được một chiếc gương cầm tay.

Chỉ thấy cậu một thân trường bào màu xám, một đầu tóc đen rối tung xoã ra hai bên.

Sắc mặt tái nhợt cực doạ người, viền mắt đen hơn người thường, do ăn socola mà môi đều đen thui.

Tả Ngôn bình tĩnh bỏ gương xuống, ai đem thứ bên trong gương này thả ra.