Thành phố lên đèn đã được một hồi, Nhan Ảnh Tịch ngồi trong một căn hộ mới đứng tên được.
Ngồi trên chiếc ghế sofa, nàng bắt chéo hai chân nhâm nhi ly rượu vang đắt đỏ mà lòng chẳng nguôi suy nghĩ về vụ việc ở Hoắc Gia lần đó. Cũng may thay để được sống, khi nàng tỉnh dậy vốn đã được nằm ở một bệnh viện lớn. Nghĩ đến nàng chỉ biết cười, chợt thấy trước giờ cuộc đời vẫn luôn bị ám ảnh bởi nỗi đau ngày đó.
Cũng chẳng thể hiểu sao Nhan Ảnh Tịch đã suy nghĩ không quá ít, cũng đã hơn chục lần về việc Hoắc Lãnh Thần cứu mình. Lần đó, nàng vốn ngất đi nhưng khi được đưa lên bờ nàng biết chính hắn đã hô hấp nhân tạo cho mình..
Vậy đấy, chẳng chút sợ hãi mà nàng lại bị ám ảnh cái hình ảnh đó theo chiều hướng tốt.
Tiếng gõ chuông cửa vang lên, vọng lại vào căn phòng khách..
Nhan Ảnh Tịch ngừng những suy nghĩ nhàm chán đó lại đứng dậy bước ra.
Cánh cửa đã mở ra được hơn 2 phút, chẳng một bóng người nào bên ngoài, chính xác là Nhan Ảnh Tịch chỉ lười biếng đứng nguyên một vị trí nhìn ra không gian thẳng với cánh cửa.
Cánh cửa đóng lại được gần nữa, một cách tay lực lưỡng giữ lấy nó. Hoắc Lãnh Thần bỗng xuất hiện sau cánh cửa, gương mặt lạnh băng.
Buông lỏng cánh cửa ra, Nhan Ảnh Tịch mặc hắn đứng đó nhanh chóng bước vào phòng khách ngồi lại vị trí ban nãy.
Ánh đèn cao ngoài phố xá tấp nập kia vẫn rọi sáng căn phòng khách qua tấm kính trong suốt, hắn cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh cô từ lúc nào chẳng hay biết.
" Anh đến đây làm gì? " Giọng nói vẫn luôn giữ một nhiệt độ thoáng lạnh.
" Gặp em." Hắn thản nhiên trả lời, sau đó khẽ cầm ly rượu nãy của nàng còn sót lại làm một ngụm.
" Hoắc Tổng, giữa chúng ta đâu hề thân thiết." Cô khẽ nở nụ cười tinh tế, khiến nam nhân bên cạnh không giữ được sự cao ngạo lạnh lùng quá lâu mà trở nên trầm lắng để nhìn ngắm.
" Vốn là vậy, nhưng cũng chưa hẳn vậy." Giọng nói hắn trầm đi hẳn, âm điệu cũng nhẹ nhàng có thể cho lòng người khẽ bị rung động bởi câu nói mờ ám.
Nhan Ảnh Tịch lại cười, cô không mà đứng dậy đi về phía tủ rượu phía trước được sắp xếp một cách ngăn nắp, khá tinh tế hợp với sự trang trọng nơi đây.
Nhanh chóng quay lại ghế, cô ngồi xuống đặt chai rượu lên bàn rồi quay sang nhìn nam nhân đối diện.
" Anh uống chút chứ? " Cô khẽ lên tiếng hỏi.
" Được "
Hai người bắt đầu thưởng thức ly rượu trong màn đêm nóng bức, hơi lạnh từ điều hòa lan ra quanh căn phòng nên cũng không quá khó chịu cho đôi nam nữ.
" Hoắc Tổng, lần đó sao anh muốn tôi xuống hồ bơi? " Nhan Ảnh Tịch bắt chéo chân, đôi mắt lạnh nhạt ngắm nhìn màn đêm.
".. " Hắn im lặng, nhâm nhi ly rượu.
Tiếng chuông cửa lần nữa reo lên, Nhan Ảnh Tịch vội vã rời ghế chạy ra ngoài. Cô không còn chậm chạp như lần hắn bấm chuông.
Một nam nhân khác - Lâm Khang bước vào, mặt mày dấp dính mồ hôi mặt mày không quá khôi ngôi, nhưng cũng khá dễ nhìn.
" Tôi mua được rồi, để chị đợi lâu." Cậu ta đưa túi đồ trên tay cho cô.
Hoắc Lãnh Thần nhìn thấy trong căn hộ có nam nhân, vốn nhanh chóng trở nên khó chịu bước ra đứng kế Nhan Ảnh Tịch.
" Được rồi, cậu mau đi tắm đi." Cô nhận lấy túi đồ, đôi mắt có chút mệt mỏi thay cậu.
Lâm Khang khẽ nở nụ cười, rồi rời vào căn phòng gần đó.
Lúc này, khi cậu con trai đó rời đi Nhan Ảnh Tịch mới nhận ra Hoắc Lãnh Thần đứng kế ngay bên mình. Cô có chút bất ngờ, nhưng nó cũng nhanh chóng bị dập tắt mà quay lại thái độ lạnh nhạt nhìn hắn.
" Cậu ta là ai? "
" À, là vệ sĩ mới của tôi."
" Đuổi việc cậu ta đi, tôi sẽ cho người đến bảo vệ em."
" Hoắc Tổng, thực sự không cần." Nhan Ảnh Tịch khẽ cười, dù là vậy nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn mà rời vào phòng ăn.
Hoắc Lãnh Thần cũng chậm rãi bước theo, nhìn theo bóng lưng người con gái nhỏ hắn bắt đầu thấy sự khác lạ về thái độ của mình. Nhưng cũng ngỡ sao, chân hắn vẫn bước theo người con gái đó.
" Anh muốn ăn chung chứ? " Nhan Ảnh Tịch đưa hộp mì gói cho Hoắc Lãnh Thần xem.
" Không cần " Hắn nhanh chóng từ chối.
" Bản hợp đồng giữa tôi và anh còn chứ? " Cô vừa pha chế mì vừa lên tiếng khỏi, mọi động tác đều chậm rãi từ từ.
" Vẫn còn tác dụng nếu em đi làm lại.." Hắn chậm rãi dựa người vào bệ bếp, khẽ cất chất giọng trầm đáp lại.
" Vậy sao? Mai tôi sẽ qua chỗ anh." Đậy nắp gói mì xong xuôi cô mới lên tiếng đáp lại.
[.. ]
Thoáng cái đã hơn 10 giờ, Nhan Ảnh Tịch có chút bất an vì Hoắc Lãnh Thần vẫn còn rất thoải mái ra vào trong căn hộ của mình. Đến cả vệ sĩ của cô ở đây cũng chỉ sống trong một căn phòng, có thời gian ra vào nhất định chứ không như hắn.
Đôi mày cô nàng khẽ cau lại nhìn nam nhân rất điềm tĩnh, nhã nhặn nhâm nhi ly rượu trên ghế sofa. Từng ngụm rượu cũng dần hết cạn, hắn bắt đầu rót thêm một chút. Dáng vẻ, hành động của hắn đều toát lên phong thái ưu nhã, cao quý...
Trời bỗng nhưng sáng chóe, những tia chớp rạch ngang bầu trời như muốn đe dọa ai kia. Đôi khi lóe một tia sượt ngang cả cả mặt của nam nhân, nhưng vẫn luôn thất bại.
Hoắc Lãnh Thần vẫn bình tĩnh nâng ly rượu nhâm nhi, đôi khi lại lắc nhẹ chất lỏng trong tay. Nhan Ảnh Tịch cũng trở nên tò mò về nam nhân, cả không gian vốn nhàm chán bỗng gặp hắn cũng có chút thú vị. Cô bước đến gần ghế sofa, dựa lưng vào tường.
" Hoắc Tổng, trời sắp mưa. Anh không định về sao? "
" Tôi qua đêm ở đây." Hắn thản nhiên trả lời.
" Thật tiếc, đã hết phòng. Nơi chật hẹp này không hợp mới anh lắm."
" Không cần, tôi rất dễ ngủ."
" Hết chỗ ngủ rồi. " Nhan Ảnh Tịch có chút bất giác nhanh chóng lên tiếng.
Hoắc Lãnh Thần bỗng quay lại nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại sự mê muội phái nữ đến lạ, chính cô cũng chẳng thể kìm được sự rung động chính bản thân... Dù biết hắn không phải là người tốt.