Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 7: Ông nội, cứu!!!

Thấy Hoắc Tiểu Tiểu ngủ trên giường thành một khối, Hoắc Tùy Thành theo bản năng nhìn cửa.

Chốt cửa cách mặt đất cao như vậy, hoàn toàn không phải cái chiều cao của Hoắc Tiểu Tiểu có thể với tới được, con bé vào bằng cách nào?

Bảo mẫu trong nhà ôm con bé tới?

Mang theo nghi vấn này, Hoắc Tùy Thành mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa có đặt một chiếc ghế đẩu, Hoắc Tùy Thành đã từng nhìn thấy chiếc ghế đẩu này trong phòng của Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu mới một tuổi, tay ngắn chân ngắn không tự mình bò lên giường được, nhưng con bé lại không thích được người khác ôm giống như tàn phế, cho nên người lớn đã đặt một chiếc ghế đẩu trong phòng để cho cô nhóc bình thường leo lên leo xuống.

Cho nên, là tự con bé xách ghế đẩu, tự mở cửa tự vào phòng?

Hoắc Tùy Thành thò đầu nhìn thoáng qua hành lang, cửa phòng của Hoắc Tiểu Tiểu ở bên tay phải cách đó không xa mở mé, ánh đèn màu quýt ấm áp chiếu vào trong hành lang lờ mờ.

Ai bảo con bé tới đây?

Hoắc Tùy Thành quay người trở về phòng, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu nằm ngáy o o ở một góc trên giường, có lẽ là vì đắp chăn bị nóng nên đổ không ít mồ hôi, tóc đen mềm mại bị mồ hôi thấm ướt nhẹp dính trên trán.

Ánh mắt anh dừng lại trên phần giường bên cạnh cái miệng hơi nhếch của cô, chỗ ấy đã bị cô vẽ lên một tấm bản đồ nhỏ.

“...” Hoắc Tùy Thành có chút bệnh sạch sẽ cau mày.

Ngay lúc Hoắc Tùy Thành chuẩn bị ôm Hoắc Tiểu Tiểu về phòng cô thì Hoắc Tiểu Tiểu đang ngủ say trở mình, trong miệng không có ý thức mà lầm bầm: “Bố bố.”

Bàn tay Hoắc Tùy Thành dừng lại, anh thở dài.

Anh cam chịu số phận ôm Hoắc Tiểu Tiểu từ góc giường đến bên phải giường.

Ngày mai anh sẽ tâm sự đàng hoàng với người chăm sóc Tiểu Tiểu, đêm hôm khuya khoắt trong phòng không thấy cô bé đâu mà không có một ai phát hiện ra!

Hoắc Tùy Thành lên giường, ngủ ở phần bên trái, giữa hai người cách xa một mét.

Ban đêm có lẽ sẽ không đè lên con bé.

- ---

Nửa đêm, Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên tỉnh dậy.

Cô không phải bị đói tỉnh mà là bị giật mình một cái làm tỉnh dậy.

Nhận ra đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Tiểu Tiểu xấu hổ giận dữ muốn chết.

Cô đã không còn là bé cưng vừa ra đời nữa, sao vẫn còn đái dầm vậy?

Mặc dù loại chuyện khó chịu này thường hay xảy ra nhưng cô đã một tuổi rồi, sau khi học đi xong cô liền nghiêm túc kháng nghị việc mặc tã giấy cho cô, cho dù có đôi khi phải mặc vào thì ban đêm cô cũng sẽ lén cởi ra.

Nương theo lực khống chế mạnh mẽ của mình, loại chuyện đái dầm này đã là chuyện quá khứ xưa lắc xưa lơ rồi, sao hôm nay đột nhiên lại trúng chiêu?

Trong phòng đen kịt một màu, trong nháy mắt vừa mới tỉnh ngủ, cô rõ ràng còn chưa ý thức được là mình đã bò lên giường bố, cô cố nén sự xấu hổ, xốc chăn trên người chậm rãi bò dậy, hai tay nắm lấy chăn mền, nửa người trên nằm sấp trên giường, từ từ thò một chân xuống giường, muốn giẫm lên cái ghế đẩu để xuống giường rồi về nôi ngủ.

Nhưng cái chân nhỏ ngắn của cô lung lay bên giường mãi không giẫm được cái ghế đẩu bình thường mình hay giẫm lúc xuống giường, cô lại lung lay nhưng vẫn không giẫm lên được, lúc này cô mới bỗng nhiên bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới bây giờ mình đang nằm trên giường của Hoắc Tùy Thành.

“... …”

Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu trực tiếp phát điên.

Cô cũng không phải lo lắng Hoắc Tùy Thành tỉnh dậy sẽ vì chuyện cô đái dầm mà trách mắng cô.

Mà là chuyện đái dầm này vốn là chuyện vô cùng riêng tư, sau có thể để người đàn ông khác biết được chứ!!!

Hoắc Tiểu Tiểu thu lại hai cái chân đung đưa bên giường, trong bóng tối, cô duỗi tay nhỏ ra sờ lên ga giường, cảm nhận được độ lớn của bản đồ mà mình vẽ ra, lòng cô lạnh đi một nửa.

Cô không thể chấp nhận được ánh mắt và biểu cảm của Hoắc Tùy Thành nhìn cô sau khi bố biết và nhìn thấy tấm bản đồ này.

Quá xấu hổ rồi!

Cô phải nghĩ cách.

A, có thể là buổi sáng ngày sẽ tự khô thì sao?

Nhưng mà cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi, lỡ như buổi sáng chưa khô thì sao?

Cái đầu nhỏ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thể ngồi chờ chết được.

Cô chậm rãi dọc theo mép giường cẩn thận bò xuống giường.

Cái giường này cao hơn cái giường trong phòng cô, hai cái chân nhỏ ở giữa không trung lắc lư vài vòng, tay nắm lấy ga giường rút từng chút từng chút về sau, cuối cùng mũi chân chạm tới mặt đất, hai tay buông lỏng, Hoắc Tiểu Tiểu đã đánh giá cao cơ thể của mình, cả người cô ngã ra sau, cái mông ngồi trên sàn nhà.

May mà trên sàn nhà của căn phòng kia đã trải lên một lớp thảm thật dày, ngã xuống cũng không đau lắm.

Chỉ là sợ hết hồn.

“...”

Hoắc Tiểu Tiểu hít hít mũi, được rồi, ai bảo cô mới một tuổi, lùn tịt chứ.

Dựa vào ký ức lúc vào phòng, Hoắc Tiểu Tiểu mò trong bóng tối hướng về phía bàn sách của bố, lấy mấy tờ khăn giấy lót trên trên giường hút nước một chút, có lẽ sẽ khô nhanh hơn một chút.

Nhưng lần này cô dương như đã đánh giá cao cảm giác phương hướng của mình, ở trong bóng tối xoay hai vòng liền không biết Đông Tây Nam Bắc nữa, cô mờ mịt đứng tại chỗ không biết nên đi đâu.

May là có một vệt ánh trăng xuyên qua màn cửa, cô dựa vào một chút ánh sáng kia mà nhìn thấy được cái bàn sách vô cùng cao lớn so với cô ở trước cửa sổ.

Đừng nói là bò lên bàn sách lấy khăn giấy, mà cái ghế này của Hoắc Tùy Thành, so với chiều cao hiện tại của cô, tính toán đâu ra đấy thì còn phải hai năm nữa cô mới có thể bò lên cái ghế đó.

Nhiệm vụ quá gian nan, kế hoạch chết từ trong trứng nước.

Được rồi, vẫn để ga giường khô tự nhiên đi.

Hoắc Tiểu Tiểu mệt mỏi mà nghĩ.

Dọc theo đường cũ bò lên giường, cô đạp phải một bộ đồ ở bên giường, Hoắc Tiểu Tiểu nhặt lên sờ một cái, hình như là bông vải.

Bông vải…

Hoắc Tiểu Tiểu ác tòng đảm biên sinh*.

*恶从胆边生: Ác tòng đảm biên sinh, xuất phát từ câu 怒从心头起, 恶向胆边生: Nộ tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh. Câu nói xuất phát từ những truyện về lịch sử thời ngũ đại nói về Chu Ôn khi không nghe được mọi việc tốt đẹp, tức giận từ trong tâm ra mà có thể bất chấp làm mọi việc.

Cô vô cùng can đảm mà cầm món đồ kia gian nan bò lên giường, không dám phát ra âm thanh quá lớn, vểnh mông lên nhúc nhích từng chút một mà tìm được mảnh bản đồ trên giường kia, sau đó đắp món đồ trên tay lên trên bản đồ cọ cọ.

Chỉ cần ga giường khô đủ nhanh thì không có chứng cứ để chứng minh đêm nay cô đái dầm!

Cô chà sột sà sột soạt một rồi rồi ném đồ xuống giường.

Không thể ngủ trên mảng bị ướt đó được nữa, Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ bò đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành nằm xuống, ngủ sát bên người bố.

Ngay tại lúc Hoắc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại ngủ thì Hoắc Tùy Thành mở hai mắt ra.

Anh ngủ không sâu, dễ tỉnh giấc, sớm đã tỉnh dậy lúc Hoắc Tiểu Tiểu bò xuống giường rồi, thị lực của người trưởng thành tốt hơn trẻ con, mặc dù trong phòng không mở đèn nhưng một chút ánh trắng ít ỏi xuyên qua màn cửa cũng đủ để cho anh thấy rõ toàn cảnh căn phòng.

Anh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu gian nan bò xuống giường, đặt mông ngồi dưới đất, khi anh cho rằng đứa trẻ này lại gào khóc thì Hoắc Tiểu Tiểu làm việc không giống người thường mà từ dưới đất bò dạy, xoay chuyển lung tung khắp phòng như con ruồi mất đầu.

Không biết là con bé muốn tìm cái gì, Hoắc Tùy Thành liền nhìn một hồi, mãi đến khi Hoắc Tiểu Tiểu cầm lấy áo ngủ dưới đất của anh leo lên giường, cọ cọ trên ga giường, sau đó chen đến bên cạnh anh ngủ, anh mới ý thức được là có chuyện gì xảy ra.

Vì để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình, Hoắc Tùy Thành đợi sau khi cô ngủ rồi mới lặng lẽ đưa tay đến phía sau lưng Hoắc Tiểu Tiểu sờ lên cái quần nhỏ, quả nhiên là ướt một mảng lớn.

“...” Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi Hoắc Tiểu Tiểu tốn sức leo lên leo xuống chính là vì bản thân đái dầm, trong lòng Hoắc Tùy Thành dở khóc dở cười.

Nói con bé ngốc nhưng còn nhỏ mà ma mãnh, đái dầm rồi còn tự biết thẹn thùng, còn biết nghĩ cách.

Nói con bé thông minh nhưng con bé chà ga giường xong cũng không biết c ởi quần ướt của mình ra.

Mặc đi ngủ khó chịu cỡ nào?

Suy nghĩ một chút, Hoắc Tùy Thành rời giường đi đến phòng của Hoắc Tiểu Tiểu, anh lấy một cái quần sạch sẽ tới, sau đó từng chút một cởi cái quần ướt trên người Hoắc Tiểu Tiểu rồi thay cái khác.

Cô nhóc con ngủ thật là ngon, không tỉnh dậy một chút nào, thậm chí còn ngửa mặt trên trời khò khè nho nhỏ.

Hoắc Tùy Thành không nhịn được mà cười cười, nhéo nhéo cái mũi của cô.

Ngủ thật giống heo con.

- ---

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thân thể tỉnh nhưng đại não thì chưa, cô lại nhắm mắt lại định ngủ thêm một giấc.

Trong khoảnh khắc lật người, một đoạn ngắn vỡ vụn chợt lóe lên trong đầu.

Cô bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Bò giường, đái dầm.

Từng màn từng màn xảy ra tối hôm qua ở trong đầu cô chiếu lại như chiếu phim điện ảnh, cô giật mình một cái, tỉnh cả ngủ, dựa vào ký ức mà sờ lên ga giường, không phát hiện ra nơi ẩm ướt.

Khô rồi?

Để chắc chắn, Hoắc Tiểu Tiểu nhú cái mông nhỏ bò từ đầu giường tới cuối giường, tỉ mỉ sờ lên mỗi một tấc ga giường, sau khi xác định không có nơi ẩm ướt, cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tránh được một kiếp!

Bây giờ không ai biết chuyện tối hôm qua cô đái dầm!

Quả nhiên, tính thấm hút của vải bông là mạnh nhất!

Ôi! Cô thật đúng là đứa trẻ thông minh!

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Dì Triệu chăm sóc cô từ nhỏ từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu tỉnh ngủ thì cười: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”

Bà ôm Hoắc Tiểu Tiểu vào trong ngực rồi đi ra ngoài: “Con đó, người nhỏ mà ma mãnh, Hoắc tiên sinh vừa về nước con liền chạy vào phòng cậu ấy, lần sau thì không được nữa? Nửa đêm không thấy con trong phòng làm dì Triệu sợ muốn chết.”

Vì bày tỏ sự áy náy, Hoắc Tiểu Tiểu bưng lấy mặt dì Triệu hôn chụt một cái.

Dị Triệu nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cưng chiều nói: “Chỉ biết ra vẻ lấy lòng.”

Về đến phòng, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên băng ghế nhỏ lẳng lặng chờ dì Triệu rửa mặt cho cô.

Khoảnh khắc cô cúi đầu nhìn thấy chiếc quần trên người mình, trong đầu vạch ra một dấu chấm hỏi thật to.

Đợi đã ----

Tối hôm qua đái dầm, cái quần này có lẽ là cũng ướt rồi, hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm thì tối hôm qua cô không phải mặc cái quần này mới đúng chứ?

Hoắc Tiểu Tiểu nhớ rất rõ ràng, hôm qua quần cô mặc không phải cái quần này, cái quần này có màu hồng phấn, cô ghét nhất là màu hồng phấn!

Một sự thật mà Hoắc Tiểu Tiểu không thể không thừa nhận bày ra trước mắt, tối hôm qua có người thay quần cho cô.

Vì sao lại thay quần cho cô?

Bởi vì phát hiện ra cô đái dầm.

Ai?

Ai phát hiện ra?

Cùng ở một phòng, cùng ngủ một giường, còn có thể là ai phát hiện ra?

Sấm sét giữa trời quang.

Hoắc Tiểu Tiểu mặt không cảm xúc ngồi ở đó, cả người đều đơ rồi, cảm giác xấu hổ từ cổ đỏ đến mang tai.

“Tiểu Tiểu, làm sao thế? Có phải không thoải mái chỗ nào không? Sao mặt lại nóng như thế?”

“Hu hu hu ---” Thảm án nhân gian.

“Rốt cuộc là làm sao? Không thoải mái chỗ nào, nói với dì Triệu.”

“Hu hu hu hu ----” con đái dầm bị người ta nhìn thấy rồi.

Đều đã mười tám… không đúng, mười chín tuổi rồi, đái dầm còn bị người ta nhìn thấy, Hoắc Tiểu Tiểu thật sự muốn đập đầu chết quách cho rồi.

Dì Triệu không rõ ràng lắm, bà ôm Hoắc Tiểu Tiểu hốt hoảng xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Tùy Thành và Hoắc lão tiên sinh ở phòng khách thì lo lắng nói: “Lão tiên sinh, mặt Tiểu Tiểu rất nóng, hình như không bình thường.”

Hoắc Tùy Thành đứng dậy ôm cô tới, tay phủ trên trán cô, yên tĩnh mấy giây.

Bàn tay nắm lấy áo Hoắc Tùy Thành của Hoắc Tiểu Tiểu hơi chậm lại, xúc cảm này có chút quen thuộc, sao lại giống món đồ bằng vải bông đêm hôm qua cô nhặt trên mặt đất rồi chà trên ga giường vậy?

Sẽ không phải chứ?

Cô lại sờ lên.

“...”

Thật sự đúng rồi!!!

Hoắc Tiểu Tiểu vốn dĩ im lặng ở trong ngực đột nhiệt giãy giụa dữ hội, Hoắc Tùy Thành không ngại, ôm cô chặt hơn.

A a a a a bố đừng tới đây!!!

Mau thả con xuống đi!!!

Bây giờ!!! Nhanh!!!

Vòng ôm của bố làm cho người ta quá tuyệt vọng rồi, cô muốn ông nội.

“Chuyện gì vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không?”

Hai cánh tay của Hoắc Tiểu Tiểu hung hăng hướng về phía Hoắc lão tiên sinh, dưới tình thế cấp bách cô mở miệng gọi to: “Ông nội!”