Đã lay lay baba như vậy, không ngủ liền không thể đến xem đứa bé hay gì?
Cô vẫn chỉ là bé con vừa ra đời không có mấy ngày đấy, cứ như thế không sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn sao!
Thật là, bây giờ cha mẹ thật sự vô trách nhiệm đến thế hả?
Ùng ục ——
Con mắt Hoắc Tiểu Tiểu mở ra một đường nhỏ, bí mật quan sát.
Lại vừa vặn đối đầu với đôi mắt của Hoắc Tùy Thành ẩn trong bóng đêm.
Ghê tởm!
Vậy mà có thể bị bắt tại trận!
Đều do địch nhân quá giảo hoạt, dám giả vờ ngủ để che đậy cô!
Đã bị vạch trần, giả bộ tiếp nữa cũng không có ý nghĩa.
Cô ngẩng đầu lên khóc trước.
Dù sao cô cũng là một đứa bé, đánh thì đánh, còn có thể đau bao nhiêu, huống chi còn là bởi vì đói bụng gọi không dậy mới bị ép buộc phải đánh, chẳng lẽ hắn còn muốn đánh tiếp hay sao?
Vò đã mẻ không sợ rơi, Hoắc Tiểu Tiểu khóc đến vang động trời.
Một cái núm vú cao su nhét qua.
Tiếng khóc im bặt mà dừng.
Hoắc Tiểu Tiểu hớp lấy núm vú cao su, hai mắt đẫm lệ mông lung nấc một cái nhìn Hoắc Tùy Thành.
Thật là một kẻ nham hiểm, vậy mà dùng cái núm vú cao su liền đem miệng của cô chặn lại!
Sau khi Hoắc Tùy Thành nhét một cái núm vú cao su cho Hoắc Tiểu Tiểu, mắt nhìn thời gian, ba giờ sáng.
Vuốt vuốt hốc mắt mỏi mệt, đại khái hiểu là nhóc con này chỉ có khi đói bụng, không nín được mới có thể khóc, hiện tại đoán chừng là đói bụng.
Xuống giường, lấy bình sữa đã pha xong sữa bột nhét vào trong miệng.
Một bình sữa ở trong mắt trần của Hoắc Tiểu Tiểu nỗ lực có thể thấy tiêu vong.
"Ăn no chưa?"
Hoắc Tiểu Tiểu hớp lấy núm vú cao su không nói lời nào.
Hoắc Tùy Thành sắc mặt ẩn dưới ánh đèn lờ mờ, "Có đôi khi thật hoài nghi con đến cùng phải đứa bé hay không."
"Cơ mà như thế này cũng tốt, không làm cho người ta chán ghét."
Hoắc Tiểu Tiểu giả chết.
Chỉ cần cô không nói, liền không có người biết cô vẫn chỉ là một đứa bé mười tám tuổi.
Dù sao chẳng có ai nắm được chứng cứ.
Không cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút, nhân vật phản diện ba ba cũng không có xấu như vậy, từ gặp lần đầu tiên bắt đầu đến bây giờ, không có làm bất cứ chuyện gì thương tổn tới cô, đối với cô vẫn còn rất tốt.
Chẳng lẽ vẻn vẹn bởi vì hổ dữ không ăn thịt con?
Ăn uống no đủ, Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái, ủ rũ cuốn tới, nhịn không được dần dần thiếp đi.
Một bên, Hoắc Tùy Thành thăm dò hô hấp của cô, tắt hai ngọn đèn đầu giường nhắm mắt lại đi ngủ.
Cái giấc ngủ này của Hoắc Tiểu Tiểu ngủ đến vừa sáng sớm, bị một trận thanh âm huyên náo đánh thức.
Nàng mở mắt ra, chỉ thấy đỉnh đầu một mảnh tiếp một mảnh trắng.
Một đôi tay duỗi tới đem cô bế lên, một người phụ nữ ước chừng hơn bốn mươi tuổi cười đùa với cô.
"Tỉnh? Có phải là đói bụng nhỉ. " nói xong nàng cất giọng hướng ra ngoài hô: "Tiểu Từ, mau đưa sữa ấm lấy tới đây."
Âm thanh thanh thúy trẻ tuổi vang lên, không bao lâu sau, một cái bình sữa nhét vào trong khuôn miệng nho nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu.
Mỹ thực trước mắt, Hoắc Tiểu Tiểu hoàn mỹ không suy nghĩ cái khác, hết sức chuyên tâm bú sữa.
Kỳ thật cũng không có gì tốt để suy nghĩ, dùng đầu ngón chân nghĩ nghĩ cũng biết, trước mắt hai người này đơn giản chính là Hoắc Tùy Thành mời tới chăm sóc cô, trải qua ngày hôm qua muộn, cô cũng không cho rằng Hoắc Tùy Thành còn có kiên nhẫn tiếp tục chăm sóc cho mình.
"Dì Triệu, dì xem, Bảo Bảo thật đáng yêu."
"Đúng vậy a, dì cũng là lần đầu tiên chăm sóc đứa bé ngoan như vậy, tỉnh lại không khóc cũng không nháo."
" Dì Triệu, ngài nói, đứa nhỏ này thật là của Hoắc tiên sinh sao?"
Dì Triệu nghe vậy nhìn cô một cái.
Tiểu cô nương trẻ trung dáng dấp thật là đẹp, nhưng đầy mắt đều là hiếu kì, đối với việc không biết muốn tìm hiểu một chút, cái này cũng không phải thói quen gì tốt.
"Tiểu Từ, hai chúng ta đều là Hoắc tiên sinh mời tới chăm sóc cho đứa bé, việc tư của Hoắc tiên sinh dì làm sao biết."
Tiểu Từ trên mặt hiển hiện mấy phần xấu hổ, dùng nụ cười để che dấu, "Cháu chỉ tùy tiện hỏi một chút. Dì Triệu dì nói đúng, về sau cháu không hỏi."
—— ——
Phần này tui tách ra hơi ngắn nên làm luôn nè, phần còn lại sẽ có luôn trong tuần này nhé