Một câu nói trẻ con làm cho cả phòng nhất thời an tĩnh lại.
Trong phòng không bao gồm Hoắc Tùy Thành ở bên trong ba người đàn ông kia, tâm lý Hoắc Tiểu Tiểu nắm chắc, biết đại khái là ai.
Hỏi cô "Thích ba ba hay là gia gia" gọi là Lục Bạc Dương, là con riêng của Lục gia, mười năm trước được Lục gia đón về, cả ngày chơi bời lêu lổng trầm mê sắc đẹp cùng vui chơi, một người rất hoàn khố, kết quả vào ba năm trước đây sau khi Lục tiên sinh chết, hai con trai đoạt gia sản, chết chết co quắp co quắp, Lục Bạc Dương tọa sơn quan hổ đấu*, ngư ông đắc lợi, Lục gia cứ như vậy rơi xuống trong tay hắn.
* ngồi trên núi nhìn hổ đấu (?)
Mà Lục Bạc Dương cũng không phải đơn giản giống như ngoài mặt, tính cách mặc dù cà lơ phất phơ không đứng đắn, nhưng tập đoàn Lục thị tại cửa hàng một chút thua thiệt cũng không phải ăn.
Bây giờ nhìn giống như thần sắc lỗ mãng ngồi ở đây dáng vẻkhông đứng đắn, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu chủ ý xấu.
Hỏi cô "Mấy tuổi" gọi là Tưởng Trí, lão đại Tưởng gia, năm hai mươi lăm tuổi bị một trận tai nạn giao thông làm toàn thân tê liệt, lão tam Tưởng gia tiếp nhận công ty của hắn, kết quả rối tinh rối mù, không chỉ có công ty phá sản, kém chút còn khiến mất cả Tưởng gia.
May mắn chính là, hai năm sau thân thể Tưởng Trí khỏi hẳn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thay đổi bại cục điền vào lỗ thủng, từ đây tiếp nhận Tưởng gia, còn đuổi lão tam Tưởng ra nước ngoài, tự sinh tự diệt.
Còn có một người không nói lời nào gọi là Dịch Dương, thủ đoạn mà hung ác lên có thể cùng Hoắc Tùy Thành liều một trận, là một nhân vật nham hiểm ăn thịt người không nhả xương.
Bất quá thần may mắn còn rất chiếu cố hắn.
Vợ hắn là ảnh hậu trứ danh giới giải trí Hứa Tân Di, có một đứa con trai hiện nay hai tuổi, gọi là Dịch Khiêm, gia đình mỹ mãn.
Bốn người này nói dễ nghe là kết nghĩa kim lan cùng chung chí hướng, nói khó nghe là cấu kết với nhau làm việc xấu cùng một giuộc.
Dù sao ở trong mộng của cô, đều không phải người tốt lành gì.
Tưởng Trí trên dưới đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu một chút, có mấy phần ngạc nhiên, "Hoắc nhị, cô con gái này của anh cổ linh tinh quái, đầu óc chuyển nhanh như vậy, thật sự mới một tuổi sao?"
Hoắc Tùy Thành nhíu mày, không thể phủ nhận.
"Anh nói anh này, tới thì tới, còn mang đứa bé tới, cũng không nói trước một tiếng." Lục Bạc Dương vô ý thức muốn hút chút thuốc, ánh mắt của Hoắc Tùy Thành quét tới, hắn "Sách" một tiếng buông điếu thuốc xuống, lại gần bóp má Hoắc Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu đúng không? Đến, gọi một tiếng ca ca nghe, kêu êm tai, ca ca mua kẹo đường cho em ăn."
Cô có vật gì tốt mà chưa thấy qua? Còn nghĩ dùng kẹo đường đến thu mua cô sao?
Hoắc Tiểu Tiểu chẳng thèm ngó tới.
"Tiểu nha đầu phiến tử, vừa rồi miệng nhỏ không phải rất lanh lợi sao? Làm sao để bảo em gọi ca ca thì không gọi?" Lục Bạc Dương cười nhẹ, "Đi."
Hắn từ trong túi lấy ra một hộp quà đã chuẩn bị xong, mở ra đặt ở trước mắt Hoắc Tiểu Tiểu, "Nhìn kẹo đường của ca ca này, gọi ca ca, cái kẹo đường này liền cho em."
Không đợi Hoắc Tiểu Tiểu mở mắt ra nhìn kỹ, mở hộp ra trong nháy mắt chỉ cảm thấy một đạo ánh sáng chói ánh mắt gai nhọn làm đau nhức mắt của cô.
Tập trung nhìn vào.
Là kim cương!
Là vòng tay phát ra ánh sáng kim cương!
"Ca ca!"
Kêu lên là một tiếng nói sảng khoái ngọt ngào.
"Hóa ra là một tiểu tài nô, cái âm thanh gọi ca ca này làm ca ca trong lòng cao hứng." Lục Bạc Dương đem vòng tay kim cương trong hộp cho cô, "Đưa em, tự mình chơi đi."
Mấy người đều là người hút thuốc, có đứa trẻ tại không tiện hút, Tưởng Trí nhẫn đến nghiện vuốt vuốt bật lửa, cười nói với Hoắc Tùy Thành: "Chúc mừng, được con trai."
Lục Bạc Dương cũng không tức giận, "Hoắc nhị, chúng ta các luận các đích, Tiểu Tiểu quản em hô ca, anh quản em gọi đệ, không can thiệp vào chuyện của nhau."
Hoắc Tùy Thành lười nhác để ý đến loại sự tình này, "Cậu thích gọi thế nào thì gọi."
Trên tay cầm cái vòng tay kim cương có giá trị không nhỏ, lực chú ý của Hoắc Tiểu Tiểu lực chú ý tập trung vào nó, không hề để tâm trong phòng những người này đang làm cái gì.
Từ khi sinh ra đến bây giờ quà tặng cô thu được không ít, dây chuyền nhẫn khuyên tai quần áo túi xách, những cái kia đều được cô cất kĩ trong phòng, đợi đến trưởng thành, đều là của cô!
Mặc dù đã gặp không ít đồ tốt, nhưng kẻ có tiền sẽ để ý mình càng có tiền hơn sao?
Loại vật này đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa lòng thỏa ý nhận lấy.
Hội sở nhân viên công tác đưa tới một chút đồ chơi trẻ em, còn phái hai nhân viên chuyên phục vụ chơi đùa cùng Tiểu Tiểu.
Nhưng Tiểu Tiểu không cho, chỉ cho người lưu lại đồ chơi cùng cái vòng cứng nhắc này, một mình yên lặng ngồi ở trong góc sô pha chơi.
Mấy nam nhân cách một khung bình phong, ngồi vào bàn mạt chược chơi bài.
Lục Bạc Dương sờ soạng một tay bài kém, thở dài, giọng điệu rất tiếc hận, "Vận may thật kém. Vốn đang có thể gọi mấy tiểu cô nương xinh đẹp giúp tôi mở bài."
Hoắc Tùy Thành vận khí không tệ, bài tốt, mấy hiệp vừa ra tay, thắng.
Trên trận không ai tẩy bài, rối bời đẩy trên bàn.
Dịch Dương cầm ra "Lợi thế" của bản thân ném cho Hoắc Tùy Thành, "Cậu xuất ngoại lâu như vậy, chuyện trong nước đoán chừng ốc còn không mang nổi mình ốc, phó tổng kia của công ty cậu có chút thủ đoạn, đại bộ phận cổ đông đều bị hắn xúi giục đứng sang bên kia, nghe nói lần đại hội cổ đông lần sau liên hợp lại muốn bãi miễn cậu, những tài liệu này cậu nhìn kỹ một chút."
Hoắc Tùy Thành tiếp nhận, không nhìn, trước để ở một bên, nhìn về phía Tưởng Trí.
Tưởng Trí đem "Lợi thế" của mình ra đưa cho hắn, "Đây là người trong gia đình của Phó tổng kia. Hắn quả thật có chút đầu óc, vợ con toàn đưa sang nước ngoài, nhưng vợ con hắn đều ăn ngon uống sướng ở chỗ tôi, anh yên tâm, sẽ không chuyện lớn gì."
Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Lục Bạc Dương.
Lục Bạc Dương cười: "Không phải... Nhìn em làm gì, lễ gặp mặt cho Tiểu Tiểu, em là người làm ăn sạch sẽ, kiếm miếng cơm ăn, đâu còn có tài liệu khác."