Dấu Yêu

Chương 49

Chuyển ngữ – Cò Sunny

Beta – Emi

Đây là lần đầu tiên Trì Yên nhắc đến Khương Dịch trước công chúng.

Cho nên dù đám fan hâm mộ không biết tên gọi này đại biểu cho ai, nhưng hiện trường lập tức sôi sục lên.

Thật ra Trì Yên chưa quen với hai chữ này, luôn cảm thấy mỗi lần hai chữ này lọt qua kẽ răng đều khiến người ta đỏ mặt, buồn nôn, khó mà nói ra.

Chính vì khó nói, cô đành dùng bút viết ra trực tiếp.

Hình như không có gì khác nhau lắm, cô cúi đầu xem xét, hai chữ đó vẫn vô cùng lưu luyến như trước.

Có fan hâm mộ mượn cơ hội hỏi đời sống tình cảm của cô và Khương Dịch, đám fan của cô luôn khéo hiểu lòng người, đa số câu hỏi chỉ là quen biết thế nào, quen biết bao lâu.

Trì Yên kéo tai nghe đến gần miệng, cô không mong muốn bộc lộ đời sống cá nhân trước mặt công chúng, cho nên chỉ trả lời một câu đơn giản: [ Quen biết rất nhiều năm rồi, anh ấy là người ngoài giới, cho nên tôi không nói quá nhiều. ]

Đám fan hâm mộ nhao nhao tỏ ra đã hiểu, chủ đề không kéo dài bao lâu, đã quay lại chuyện livestream.

Vừa rồi nghỉ ngơi để tính toán đường đi nước bước chơi game, bây giờ Trì Yên lại tiếp tục livetstream chơi game.

5h30 chiều, Trì Yên đúng giờ tắt livestream.

Lượng fan trên weibo của cô mấy ngày nay tăng lên rất nhiều, cũng không biết là do phim truyền hình bắt đầu tuyên truyền, hay là do trước đó công bố tin kết hôn.

Mặc kệ là loại nào, ảnh hưởng tới cô có tốt có xấu, may mắn duy nhất chính là, lợi nhiều hơn hại.

Ly nước nóng để bên cạnh đã nguội, Trì Yên nhấp một ngụm, vừa tắt máy tính liền nhận được điện thoại của Khương Vận.

Đầu kia Khương Vận chỉ hỏi một câu: “Tiểu Trì, em có ở nhà không?”

Trì Yên đáp có, ngay sau đó nghe được tiếng đóng cửa xe ở đầu kia điện thoại, Khương Vận lời ít ý nhiều: “Ra mở cửa cho chị, vừa mới đi tới một công ty quảng cáo, đúng lúc qua nhà em, liền tiện đường đưa kịch bản cho em.”

Tiếng giày cao gót giẫm ‘cộc cộc’ xuống sàn lọt vào tai, Trì Yên vừa trả lời vừa đi xuống tầng, lúc đến phòng khách đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cùng lúc đó, Khương Vận cúp điện thoại.

Trước đây Trì Yên nghe Khương Vận đề cập tới mấy kịch bản mà chị có ý nhận, mỗi kịch bản đều không giống nhau, điểm duy nhất giống nhau chắc là vai diễn phù hợp với Trì Yên đều là nữ phụ số 6 dùng một tay cũng không có chỗ xếp hạng.

Lần này Khương Vận đem hai kịch bản tới, từ biên kịch đến đạo diễn đều là người nổi tiếng trong giới.

Đóng vai phụ cũng không tệ lắm, chỉ kém nam chính nữ chính với lại Khương Vận còn cố ý nhận lấy vai nữ phụ thứ 6 còn trống thay cho cô.

Kịch bản cùng loại với nội dung phim ‘Liêu Trai Chí Dị’, từ mấy câu chuyện xưa nối lại thành.

Vai phụ của Trì Yên trong cảnh diễn cũng không ít như Khương Vận nói, chính là vai nữ phụ số 2 trong một câu chuyện lẻ.

Vì là thể loại huyền nghi, bao gồm ít sắc thái kinh khủng, mỗi một nhân vật bên trong thoạt nhìn cũng không được bình thường.

Nhất là Trì Yên, vai diễn chính là một giáo viên nữ trẻ tuổi biến thái.

Bề ngoài cô giáo ấy đơn thuần tốt bịng giống như bé thỏ trắng nhưng sau lưng lại là tên biến thái hành hạ học sinh.

Trì Yên chỉ nhìn hình tượng nhân vật được xây dựng như thế liền cảm thấy đau đầu, trước khi nhìn kịch bản, cô nghe Khương Vận nói nhân vật này đặc biệt hợp với cô không dưới một lần.

Cô vốn đang cảm thấy rất hiếu kỳ, ai nghĩ đến hôm nay cầm kịch bản thật sự là một nhân vật khó nói như vậy.

Sau khi Trì Yên lật lật xong, xác nhận cô giáo này từ đầu đến cuối chính là phần tử cạn bã của xã hội, vốn không có cơ hội lật người lại mới khép cuốn kịch bản lại.

Khương Vận đắc ý dựa vào sofa uống sữa chua, nhìn cô xem hết mới hỏi: “Thế nào, có phải đặc biệt rất phù hợp với em không?”

“…”

Trì Yên nghi ngờ: “Chị thật sự đã xem qua kịch bản này rồi chứ?”

“Tiểu Trì, chị nói này, em diễn vai cô giáo biến thái này tuyệt đối rất hợp.”

Trì Yên chưa từng nhận kịch bản loại này.

Trước kia mặc dù cô cũng diễn qua vai nữ phụ ác độc, nhưng loại nhân vật nữ phụ xấu đến tận xương tủy này thật sự là chưa từng tiếp xúc qua. Trì Yên càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu “Chị…”

“Tiểu Trì, em cần một tác phẩm có thể chân chính chứng minh kỹ thuật diễn của mình.” Khương Vận ném hộp sữa chua vào thùng rác, nghiêm mặt ngồi dậy khí thế hoàn toàn khác, “Trailer bộ phim trước của em đã đăng lên, bây giờ rất nhiều người trên mạng đều nói em và nữ chính là bình hoa, kỹ thuật diễn không có.”

Khương Vận dừng lại, “Mặc dù trailer chưa đến 3 phút, nhưng thời lượng của em và nam phụ số 2 chiếm chưa đến nửa phút.”

Trì Yên có thể hiểu ý Khương Vận.

Xã hội bây giờ chính là như vậy, đại đa số cư dân mạng như có ác ý bẩm sinh với nữ diễn viên.

Có không ít vết xe đổ.

Ví dụ như trước đây có nữ diễn viên, lúc đầu nhan sắc và diễn xuất đều rất tốt, kết quả vì diễn một bộ phim thần tượng mà bị mắng chửi.

Mà nam diễn viên diễn chung với cô ấy, dù toàn bộ quá trình đều là mặt đơ, nhưng vì đẹp trai, cứ thế mà được nâng thành lưu lượng tiểu sinh, dù cho kịch bản tiếp theo là rác rưởi, vẫn còn có không ít fan mua vé, xuất hiện rất ít trường hợp bộ phim bị vùi dập.

Kết quả chính là diễn xuất của nam diễn viên không hề có tiến bộ, mà nữ diễn viên kia, lời ra tiếng vào quá nhiều, cuối cùng dứt khoát đổi sang làm diễn viên hài kịch.

Trì Yên cũng không thích loại phim thần tượng anh anh em em, toàn bộ nội dung đều nói về tình yêu, chắc chắn không thể thiếu cảnh thân mật trước ống kính, cô cúi đầu lật lại kịch bản.

Mỗi câu nói trong kịch bản đều khái quát rất hoàn hào và chuẩn xác về các nhân vật, vừa nhìn bút viết của biên kịch thì không chán.

Trì Yên vặn tay, gấp 1 góc kịch bản lại.

Khương Vận thu lại giọng điệu trước đó, lại dịu dàng như chị gái ruột: “Tiểu Trì, em suy nghĩ kỹ đi.”

“Chắc là em nhìn ra được, chị không đồng ý cho em nhận phim tình cảm, cũng không phải do đóng cảnh thân mật nhiều Khương Dịch không thích, chủ yếu là con đường thần tượng có thể đi không được lâu dài Hơn nữa mấy ngày trước đạo diễn gửi cho chị kịch bản loại này, chị xem đại khái 1 lần, phát hiện em cũng không quen.”

Cán cân trong lòng Trì Yên bắt đầu nghiêng lệch, Khương Vận đã nói như vậy, cũng không do dự nữa, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Khương Vận bó tay với cái tính tình này của Trì Yên, cô xoa đầu Trì Yên: “Ngoan như vậy, vẫn không tránh khỏi tên biến thái Khương Dịch kia ăn dấm bắt nạt em.”

Trì Yên không phản bác được: “…”

Khương Vận: “Đúng rồi Trì Yên, Khương Dịch nói với chị, hôm nay dẫn em về Giang Nam Nhất Phẩm một chuyến.”

Trì Yên đã rất lâu rồi chưa về Giang Nam Nhất Phẩm.

Nếu không phải lần này Khương Vận nhắc tới, cô cũng quên mất nhà họ Khương còn có một Khương Văn Đào không thích cô thế nào.

Khương Vận hiếm nghe Khương Dịch kể, hiếm khi dịu dàng an ủi cô: “Yên tâm đi, bác gái chị đã dẫn bác trai xuất ngoại du lịch rồi.”

Trì Yên: “…”

Vậy cô càng không hiểu Khương Dịch gọi cô đến làm gì.

Trì Yên kỳ lạ nhìn Khương Vận, chị chỉ giang tay: “Chị chỉ phụ trách dẫn em qua.”

Lúc Khương Vận dừng xe ở điểm đến, chút ánh hoàng hôn ít ỏi còn sót lại vừa tắt hẳn.

Chạng vạng, sắc trời dần tối.

Cả khu biệt thự ở vùng ngoại ô, thanh tịnh hơn ở nội thành nhiều, lúc này thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mèo kêu, càng nổi bật lên sự yên tĩnh của xung quanh.

Buổi tối Khương Vận hẹn bạn, nên cũng không định đi vào, sau khi mở cửa xe cho cô, liền lái xe rời đi.

Trì Yên đứng ngoài nhấn chuông cửa, sau khi vang lên hai tiếng, có người phụ nữ trung niên ra mở cửa.

Cô có ấn tượng sâu sắc với người cùng phái, vẫn nhớ đây là người giúp việc của Khương gia, chắc là làm ở nhà họ Khương mấy năm rồi, cũng là người có mắt nhìn, nhìn thấy cô liền đặc biệt nhiệt tình chào hỏi mời cô vào.

Trì Yên đi phía sau bà, nghe được câu có câu không nói với cô: “Tiểu thiếu gia về được một lúc rồi, vừa nãy lúc tôi chuẩn bị cơm tối, còn đặc biệt bảo chuẩn bị món cô thích.”

Trì Yên cười cười, xem như trả lời.

Khương Dịch bảo cô đến đây, cũng không phải chỉ ăn một bữa tối.

Quả nhiên vừa mở cửa, Trì Yên phát hiện ra điểm kỳ lạ ngay.

Bảo mẫu lấy dép trong tủ giày ra cho cô thay, Trì Yên đứng trước cửa, cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong.

Giọng nam là Khương Dịch, giọng nữ trừ Khương Du Sở ra còn có một người khác.

Tiếng Trung của người đó không trôi chảy, nhưng vẫn nghe hiểu được người đó nói gì, Trì Yên cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra đã nghe qua ở đâu rồi.

Cô thất thần nửa phút đồng hồ, bảo mẫu nhắc cô, Trì Yên mới giật mình xin lỗi, thay giày đi vào.

Ba người ngồi trong phòng khách.

Khương Dịch và Khương Du Sở ngồi đối diện cô, mà người kia ngồi đưa lưng về phía cô, tóc khác màu. Trì Yên nhìn thoáng qua, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Vẫn là Khương Du Sở nhìn thấy cô trước, ánh mắt lóe lên sau đó quay đầu nhìn Khương Dịch: “Anh, vợ anh đến.”

Lúc này Khương Dịch mới giương mắt nhìn cô.

Trì Yên không đợi anh gọi, tự giác đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, lại ngẩng đầu, lần này nhìn rõ ràng người phụ nữ đối diện.

Không phải tóc vàng mắt xanh, nhưng cũng có thể nhìn ra không phải người Trung Quốc điển hình.

Là người phụ nữ Trì Yên nhìn thấy ở tiệc từ thiện lần trước.

Nếu trí nhớ của cô không nhầm, người phụ nữ này hình như là bạn của Thẩm Ninh.

Vậy hôm nay xuất hiện ở đây…

Lúc Trì Yên suýt chút nữa cho rằng Thẩm Ninh cũng ở đây, Khương Du Sở mở miệng, nói với người phụ nữ kia: “Chị hai, hôm nay chị muốn ăn cơm tối ở đây không?”

Trì Yên mở to mắt, có chút không tin.

Cô biết Khương Dịch có 3 người chị, nhưng không biết trừ Khương Vận ra còn có một người chị lai.

Ánh mắt người kia từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Trì Yên, 3 phần dò xét, 7 phần khinh miệt.

Hẳn là cô ta rất xem thường Trì Yên.

Trì Yên giơ tay xoa cằm, còn đang suy nghĩ có nên chào hỏi không, Khương Dịch đã nghiêng đầu nhìn cô: “Đói không?”

Cô buông tay sờ bụng, đàng hoàng đáp: “Hơi đói.”

Thời tiết ngày càng nóng, cô cũng không muốn ăn lắm.

Hôm nay buổi trưa không ăn được bao nhiêu cơm, ngược lại uống mấy hộp sữa chua, bây giờ dạ dày trống rỗng, hơi khó chịu.

Khương Du Sở vẫy tay trước mặt người kia: “Chị hai, không phải vì chị dâu của em đẹp quá, cho nên không dời nổi mắt đó chứ?”

Trì Yên: “…”

Thật đúng là hiếm thấy, từ lúc sinh ra lại có thể nghe được lời này từ miệng của Khương Du Sở.

Người kia mặc dù nói tiếng Trung không tốt, nhưng năng lực phân tích rất mạnh, cũng không cần thời gian phiên dịch trong đầu, trực tiếp đáp: “Chị nhìn kém xa Thẩm Ninh.”

Cô ta nói xong cầm túi xách đi ra ngoài: “Chị có hẹn với Thẩm Ninh, không ở đây ăn tối với các em.”

Khương Du Sở liếc mắt nhìn bóng lưng người phụ nữ kia, chờ tiếng đóng cửa vang lên mới ‘phì’ một tiếng: “Thật đúng là coi bản thân là cái rốn của vũ trụ rồi!”

Trì Yên ngồi ngoài, ở giữa là Khương Dịch, cô thò đầu nhìn Khương Du Sở.

Khương Du Sở hiểu ý cô, chạy ngay đến ngồi cùng Trì Yên, Trì Yên nhường chỗ cho cô, nên ngồi dịch sang chỗ Khương Dịch, hai người ngồi sát nhau, Khương Dịch không có mắt nhìn, cũng không có ý muốn dời sang chỗ khác.

Trì Yên nhanh chóng ngồi trên đùi anh, hai người cách lớp quần áo mỏng dính sát vào nhau, Trì Yên thậm chí cảm giác được tay của anh khẽ véo lưng cô.

Da đầu cô lập tức hơi tê dại, may mà Khương Du Sở chỉ lo nói một mình, không chú ý đến hai người bọn họ.

“Chị dâu, em nói cho chị nghe, vừa rồi là con gái thứ 2 của chú nhỏ em, người chú nhỏ này tương đối phong lưu, lúc còn trẻ… Không đúng, bây giờ cũng thế, gieo giống khắp nơi, nhưng chỉ có 3 người có thể xác định được, chị em…Chính là Khương Vận, cái này không cần nói, là thím em khó sinh mà sinh ra được, về phần 2 người khác—“

Khương Du Sở ‘hừ’ một tiếng, “Đều là bên ngoài ăn chơi lêu lổng mà có.”

Xem ra không chỉ Khương Dịch, ngay cả Khương Du Sở cũng chỉ có tình cảm tốt với chị Khương Vận.

Tay Khương Du Sở đặt lên đùi Trì Yên, sau đó nhìn Khương Dịch: “Anh, chúng ta như vậy có được không?”

Anh lạnh mắt nhìn cô: “Bỏ tay ra.”

Khương Du Sở lập tức rụt tay về, hai tay quy củ đan xen, tự mình nắm lấy tay mình.

Trì Yên có chút lơ ngơ: “Hai người.. thế nào?”

“Tháng này có giải thi đấu thiết kế, mấy ngày trước Khương Mẫn về nước chắc là vì chuyện này, đúng dịp hai tháng trước Thẩm Ninh gửi cho em một phần bản thảo thiết kế của cô ấy, sau đó hôm nay lúc Khương Mẫn đến, em liền cố ý làm rơi bản thảo trên bàn trà…”

Khương Du Sở cúi người cầm đống bản thảo kia lên mở ra: “Quả nhiên bị cô ta cầm đi.”

Hai tháng trước, Khương Du Sở và Thẩm Ninh quan hệ vẫn tốt.

Thẩm Ninh muốn giành được Khương Dịch trước tiên nhất định phải xuống tay ở cửa của Khương Du Sở, lúc ấy vì muốn biểu đạt không chuyện gì không nói với Khương Du Sở, ngay cả bản thiết kế mỗi lần cũng sẽ gửi thêm vào cho Khương Du Sở xem.

Dù Khương Du Sở làm về tin tức, cũng không hề muốn xem những thiết kế này.

Cô vốn định nhét dưới đáy thùng, không nghĩ đến hôm nay sẽ dùng đến.

Duy nhất Khương Du Sở không nghĩ ra đượcchính là, tại sao Khương Dịch đột nhiên muốn chỉnh Khương Mẫn.

Cô nhìn Khương Dịch, vì tư thế, nhịn không được lại để tay lên đùi Trì Yên: “Anh, sao chị ta lại đắc tội với anh vậy?”

Khương Mẫn có quan hệ không tốt với Khương Vận, do yêu ai yêu cả đường đi, nên hai anh em Khương Dịch cũng không thân với Khương Mẫn.

Nhưng dù không thân thiết, đây cũng là lần đầu tiên Khương Dịch thiết kế Khương Mẫn.

Khương Du Sở nghĩ đến nghĩ lui, vắt óc xoay chuyển, ngược lại nhìn Trì Yên: “Chị dâu, cô ta đắc tội với chị à?”

Trì Yên cũng không giấu Khương Du Sở, kể vắn tắt chuyện chiếc váy.

Chiếc váy kia đến bây giờ vẫn được giữ gìn tốt, khóa kéo sau lưng rõ ràng trước đó bị người cố ý cắt mất, khóa kéo là hàng dởm, mặc trên người thời gian dài, ma sát càng lợi hại hơn, rất dễ hỏng.

Ban đầu Trì Yên cho là Khương Dịch không để trong lòng, dù sao một tuần trôi qua cũng không thấy anh nhắc lại.

Khương Du Sở cả kinh cắn móng tay, “Nhìn không ra nha, Thẩm Ninh lại chơi xấu tới vậy!”

Trì Yên từ chối cho ý kiến.

Thẩm Ninh này, có thể chỉ chơi xấu với mỗi cô mà thôi.

Trì Yên ăn cơm tối với Khương Dịch ở Giang Nam Nhất Phẩm.

Trì Yên ăn không nhiều, nhưng bị Khương Dịch cứng rắn bắt uống hai chén canh đu đủ hầm sữa.

Khương Du Sở cười mập mờ: “Mẹ em nói rồi, ăn đâu bổ đấy.”

Khương Dịch cũng không phản bác: “Ngoan nào, ăn nhiều chút.”

Trì Yên: “ …”

Tai cô nóng lên, cúi đầu nhìn ngực không coi là nhỏ của mình, lập tức càng không muốn ăn.

Hơn 9h tối, Khương Dịch mới cùng Trì Yên ra khỏi Giang Nam Nhất Phẩm.

Trì Yên ăn no căng cả bụng, không muốn bước đi chút nào, treo trên người Khương Dịch cũng không muốn dậy.

Khương Dịch cũng thuận theo ý cô, cô không muốn đi, anh liền cõng cô đi lấy xe.

Trong miệng Trì Yên đều là mùi sữa, lúc nói chuyện hơi thở phả vào bên tai toát lên hương thơm tinh khiết ấm áp: “Chị Khương Vận nhận cho em một bộ phim.”

Anh trầm thấp đáp: “Ừ.”

“Không có cảnh thân mật.”

Trì Yên dừng lại chút, giọng càng mềm mại nhẹ nhàng hơn: “Anh vui không….ông xã?”