Chân Trì Yên lộ ra ngoài đã lâu, vốn dĩ cô chỉ thấy hơi lạnh, nhưng bút máy được làm bằng kim loại nên lúc nó chạm vào chân Trì Yên càng khiến cô lạnh hơn.
Trì Yên khẽ hít vào một hơi, vì sợ bút máy rơi xuống đất nên cô không dịch hai chân ra ngay. Cô vừa mới hơi khom lưng để cúi xuống nhặt bút thì Khương Dịch đã nắm lấy cổ tay cô.
“Đứng yên đấy.”
Giọng của anh hơi trầm nhưng lại rất nghiêm túc.
Thì ra anh thực sự coi cô như học sinh của mình à.
Tay Trì Yên còn chưa chạm tới chỗ chiếc bút máy, cô vẫn duy trì tư thế khom nửa người mà ngước mắt nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc cô cúi đầu xuống thì mấy sợi tóc ở sau gáy rũ xuống, thoáng chạm qua gò má của Khương Dịch, Trì Yên thuận thế ngửa người về phía sau, cô rút cánh tay phải đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Khương Dịch ra rồi nhanh chóng cầm bút máy đặt lên mặt bàn.
“Bộp” một tiếng, Trì Yên mở miệng: “Em là vợ anh chứ không phải là học sinh của anh, cái chuyện phạt đứng như thế này không tới lượt em.”
Cô nói mà không hề đỏ mặt hay tim đập loạn xạ, giọng nói cũng không khác so với lúc bình thường là mấy.
Chỉ có mình Trì Yên biết rằng lòng bàn tay cô đã bắt đầu ra mồ hôi rồi.
Khương Dịch cầm lấy chiếc bút máy kia, đuôi bút đã mang theo ít hơi ấm trên người Trì Yên nên cũng ấm hơn những chỗ khác một chút, anh cầm đầu bút gõ nhẹ lên bàn, hơi cong môi: “Em cũng biết mình là vợ anh à?”
“Bọn em chỉ quay phim thôi mà, đó là yêu cầu của kịch bản,” Trì Yên khựng lại một lát, sau đó ngay lập tức tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Hơn nữa cũng đâu có hôn thật.”
Khương Dịch không nói lời nào.
Trì Yên nói tiếp: “Anh sẽ không cho em quay phim nữa sao?”
“Vì vậy nên em quay ở trước mặt anh hả?”
“… Em không biết hôm nay có tiết của anh.”
Cô biết Khương Dịch là giáo sư viện y học, chẳng qua cô không ngờ lại trùng hợp như vậy thôi, hiếm khi cô mới tới đây một lần, không ngờ lại chạm mặt anh.
… Còn đúng lúc cô sắp hôn người đàn ông khác nữa chứ.
Nghĩ kĩ lại thì Trì Yên cũng cảm thấy không hay cho lắm.
Hai tay cô đan vào nhau, mười ngón tay siết chặt lại. Cô hơi cúi đầu đứng một chỗ, khi cô còn chưa biết trả lời anh thế nào thì đã có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Có người gọi một tiếng, “Giáo sư Khương.”
Đó hẳn là một cậu học sinh trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nghe giọng là biết.
Khương Dịch liếc cô một cái rồi lên tiếng “Vào đi.”
Trì Yên lập tức giả vờ như mình là không khí, ngoan ngoãn đứng cạnh anh không nói một lời.
Cậu trai kia hẳn là đến hỏi anh về kiến thức chuyên ngành, cậu ta ôm một chồng tài liệu, một chiếc kính có độ dày bằng cái đít chai an vị trên sống mũi của cậu, vừa nhìn đã biết đây là một học sinh tích cực học tập rồi.
Cậu ta đẩy kính, “Giáo sư Khương, thầy xem xem cái này có vấn đề gì không ạ?”
Bị người khác gọi như thế khiến Khương Dịch cảm thấy mình không khác gì một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi cả.
Trì Yên nhếch môi mỉm cười.
Khương Dịch mở xấp tài liệu ra, trong có cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, Trì Yên cũng cúi đầu liếc qua, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa và chữ trên đó vừa nhỏ vừa chằng chịt nên cô cũng không thấy rõ trong đó viết gì cả.
Trì Yên cảm thấy hơi nhàm chán liền nhìn ra chỗ khác, cô liếc về góc lệch phía bên cạnh, đúng lúc thấy cậu học sinh kia đang đẩy mắt kính lên nhìn cô cười ngại ngùng.
Cô cong môi, vừa định mỉm cười đáp lại cậu ta thì đã nghe thấy giọng nam đột ngột vang lên bên tai.
“Mắt,” Khương Dịch không thèm liếc cậu ta lấy một cái, “Nhìn tôi.”
Chắc là nói với cậu học sinh kia nhỉ.
Vừa dứt lời, Khương Dịch liền cầm bút viết lên giấy vài câu, sau đó đẩy ra phía ngoài, “Đem về sửa lại đi.”
Cậu ta lập tức ôm lấy chồng tài liệu, gật đầu lia lịa với Khương Dịch, sau đó lại không kiềm chế được mà nhìn sang chỗ Trì Yên.
Khương Dịch cầm bút gõ xuống mặt bàn.
Cậu ta lập tức nhìn ra chỗ khác, nói cám ơn rồi ôm đống tài liệu nhanh nhẹn bước ra cửa.
Bởi vì đi hơi vội nên cửa đóng không kín, nó lắc qua lắc lại một hồi, cuối cùng vẫn để hở ra một cái khe nhỏ.
Khương Dịch đứng dậy bước ra cửa, Trì Yên tưởng anh sắp đi bèn thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đi theo.
Chưa đầy nửa phút, lúc cô mới chỉ vừa vòng qua bàn làm việc thì đã nghe thấy tiếng khóa cửa.
Trong văn phòng yên ắng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, âm thanh ấy rõ ràng đến mức hơi chói tai.
Trì Yên vốn đang vui sướng đi lòng vòng lập tức dừng lại, cô đề phòng nhìn anh: “Anh khóa cửa làm gì…”
Cô mới nói được nửa câu thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa sổ vang lên sau lưng, lấn át hết cả tiếng của mình.
Văn phòng tối lại trong nháy mắt, chân Trì Yên dẫm lên những mảnh sáng duy nhất còn hắt vào căn phòng tối.
Trì Yên nuốt nước miếng, cô thấy Khương Dịch vừa rũ mắt tháo đồng hồ vừa đi tới chỗ mình liền lui về sau nửa bước, ngay lập tức liền đụng phải mép bàn ở sau lưng.
Khương Dịch cúi người đặt chiếc đồng hồ lên mặt bàn phía sau Trì Yên, cánh tay anh thuận thế chống vào bên cạnh người cô, giam cô lại trong lồng ngực mình: “Em hỏi anh khóa cửa để làm gì à?”
Trì Yên cố gắng co người lại làm cho mình trở nên nhỏ bé nhất có thể, cô lùi về phía sau, lúc cô ngỡ rằng mình sắp được tiếp xúc thân mật với mặt bàn đến nơi rồi thì bị anh đỡ lại.
“Buổi chiều có quay nữa không?”
“Không… Có có có!” Trì Yên nhanh chóng phản ứng lại, cô vội vàng đếm ngón tay: “Lát nữa em phải quay tiếp, giờ cũng đến lúc ăn trưa rồi.”
Khương Dịch nheo mắt nhìn cô.
Trì Yên bị anh nhìn như vậy liền cảm thấy chột dạ, “Em thật sự có…”
“Vậy thì tốc chiến tốc thắng.”
“Không được —— á!”
Trì Yên còn chưa nói hết thì cánh tay anh đang chống sau eo cô đã luồn từ vạt áo vào trong, bàn tay anh vuốt ve từ chỗ chiếc lưng nhẵn mịn, trơn mềm của cô lên trên, sau đó cởi móc áo lót của cô ra.
Động tác của Khương Dịch rất nhẹ, dường như cố ý thăm dò cơ thể cô, chỉ cần ngón tay anh đi qua chỗ nào khiến Trì Yên có chút phản ứng không giống bình thường, anh sẽ lập tức dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Anh đang đeo kính, thế nhưng đôi mắt ở sau tròng kính ấy còn sâu thẳm hơn cả lúc bình thường, đôi lông mày hình núi của anh lúc nhìn cô hơi chau lại, tạo thành một đường cong lưu loát.
Trì Yên thấy người mình hơi nóng, dòng máu chảy trong cơ thể cô dường như nhận được chỉ thị gì vậy, chúng liên tục xao động như thể muốn mạnh mẽ trào ra, cô cảm giác được bàn tay của Khương Dịch vòng từ phía sau lưng qua phía trước, sau đó trượt dài men theo vòng eo của cô.
“Khương Dịch…”
Trì Yên vừa gọi anh một tiếng thì đã bị anh ôm lấy đặt lên mặt bàn, người đàn ông ấy cúi xuống hôn cô, từ miệng đến cằm rồi tới sau tai, sau đó nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“… Anh bỏ tay ra đi.”
Khương Dịch đáp lại một cách cực kì thẳng thắn dứt khoát, hơn nữa lại vô cùng đứng đắn: “Không thích.”
Trì Yên thật sự cạn lời với anh luôn rồi, hai chân cô chạm vào mặt bàn lạnh ngắt, cô cọ cọ lòng bàn chân vào mặt bàn đến tận khi đụng vào ống quần Tây mang hơi lạnh của người đàn ông.
“Không phải anh mắc bệnh thích sạch sẽ à? Em vẫn chưa tắm rửa đâu đấy…”
“Không đâu.”
Trì Yên hoàn toàn không tìm thấy lời nào để chống chế nữa.
Cô chưa chuẩn bị kĩ, nhưng sâu trong lòng cô lại không muốn phủ nhận dục vọng của bản thân.
Cũng không biết là nóng hay sao mà trán cô đã đổ mồ hôi rồi.
Nụ hôn của anh rơi xuống cổ cô, Trì Yên hơi ngước đầu lên, mặt cô đỏ ửng, trái tim run run, cô cứ thế nhìn chằm chằm trần nhà không dời mắt, hai tay cô túm lấy ống tay áo được xắn lên của anh, chỉ mới vài giây trôi qua mà tay của Khương Dịch đã luồn vào trong váy cô.
Trì Yên run lên, đúng lúc đó liền có tiếng chuông vang lên từ chiếc điện thoại được đặt bên cạnh cô.
Tiếng chuông vui vẻ chợt trở lên dồn dập lạ thường, Trì Yên thở phào một hơi, cô vừa định với tay để lấy điện thoại thì bị Khương Dịch đè xuống: “Đừng nghe.”
“Không được… Là Trì Nhiên gọi.”
Giọng Trì Yên run run, cô nghiêng nghiêng đầu, “Để em nghe đã.”
Khương Dịch ngước mặt lên, trên môi anh còn đọng lại chút vệt nước, đáy mắt đen như mực của anh phản xạ lại những đợt sóng lăn tăn, anh cầm điện thoại lên rồi ấn phím nghe giúp Trì Yên.
Tay Trì Yên vẫn còn bị anh đè, cô chỉ có thể dùng tư thế này để nghe điện thoại của Trì Nhiên.
Vì để dễ nhận biết nên cô cài chuông gọi tới đặc biệt cho Trì Nhiên, phòng khi lúc nào đó bất cẩn bỏ lỡ cuộc gọi của cậu nhóc.
Cô chỉnh lại hơi thở của mình một chút rồi đáp lại Trì Nhiên: “Alo?”
“Chị… Chị có thể tới bệnh viện một chuyến không?”
Trì Yên biến sắc, “Chẳng lẽ là ông nội bị…”
“Không phải, là em, em không cẩn thận đụng vào người khác,” Trì Nhiên cố gắng nhỏ giọng, “Em không dám nói với những người khác trong nhà, chị, chị mau tới đây đi!”
Trì Yên lén nhìn Khương Dịch.
Khương Dịch không nhìn cô, dường như anh đang nhìn chậu cây màu xanh ở trong góc tường, một hồi lâu vẫn không thấy dời mắt.
Đường cong trên gò má của anh căng cứng nhưng vẫn rất lưu loát, đúng là đủ thanh tâm quả dục.
Trì Yên không biết anh có nghe thấy lời của Trì Nhiên hay không, cô cắn môi dưới hồi lâu mới mở miệng: “Bệnh viện nào?”
Trì Nhiên nhanh chóng nói ra tên bệnh viện.
Trì Yên lại nhìn về phía anh lần nữa, rốt cuộc thì cũng thấy Khương Dịch có chút phản ứng.
Anh quay mặt lại, khóe môi hơi cong lên nhưng đáy mắt lại cực kì nhạt nhẽo, dường như bị hai chị em bọn họ chọc giận.
Trì Nhiên vừa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy, qua một hồi lâu, Khương Dịch mới đặt chiếc di động xuống, anh không nói lời nào mà ngước mắt nhìn cô nửa cười nửa không.
Trì Yên khó khăn mở miệng: “Em phải tới bệnh viện, Trì Nhiên có chút việc…”
Loại chuyện như thế này bị người khác cắt ngang giữa chừng, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng người trong cuộc không thể tốt đi đằng nào cho được.
Khương Dịch tháo kính ra, chậm rãi gấp nó lại rồi để lên mặt bàn, “Vậy còn anh thì sao?”
Trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt cả, nhưng Trì Yên luôn cảm thấy lúc anh nói câu này thì gần như đang nghiến răng nghiến lợi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi buồn cười, đôi mắt cô cong cong, “Anh tự giải quyết đi…” Trì Yên nhìn ra chỗ khác, “Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên.”
Trì Yên thật sự hơi sốt ruột, thấy Khương Dịch nới lỏng cổ tay của cô bèn lập tức nhảy xuống bàn, bàn tay cô cố với ra sau để cài lại móc áo lót, không ngờ tay ra nhiều mồ hôi quá nên không cài lại được.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn Khương Dịch, “Áo của em không cài lại được…”
Anh vén áo cô lên, tất nhiên là trước giờ anh chưa từng làm việc này nên làm đi làm lại mấy lần mới cài được, anh kéo áo cô xuống rồi giúp cô sửa lại làn váy hơi nhăn: “Anh đưa em đi.”
“Anh không đi làm à?”
“Hết giờ rồi.”
Trì Yên cũng không nói gì nữa, hôm nay cô đi cùng với đoàn phim nên không lái xe, để khỏi tốn thời gian bắt xe phiền phức nên cô cứ như cái đuôi nhỏ đi theo sau Khương Dịch ra khỏi trường.
Trước kia cô cũng hay đi theo sau Khương Dịch như thế, khi đó những người hay qua lại với họ đều là sinh viên, lúc đó cô khá ít nói, thỉnh thoảng có vài đàn anh tầm tuổi Khương Dịch đến bắt chuyện với cô, cô liền trốn ở sau lưng Khương Dịch theo bản năng.
Có người kia đã bắt chuyện với cô mấy lần, đến ngày thứ ba chợt không thấy nữa, mặc dù Trì Yên không có ấn tượng sâu sắc về anh ta nhưng dù sao cũng vẫn nhớ rõ đã từng có một người như thế.
Ngày thứ tư, Trì Yên còn hỏi Khương Dịch một câu là đã có chuyện gì thế, chỉ trong vài ngày mà như đã bốc hơi khỏi trường học, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Khi đó Khương Dịch đang tập khâu vết thương, anh thậm chí còn không thèm nâng mí mắt lên, “Tôi thấy cậu ta rất rảnh rỗi nên đã đề nghị thầy tăng thêm vài tiết cho cậu ta.”
Trì Yên cắn đầu bút hỏi anh: “Sao anh lại thấy anh ấy rảnh rỗi vậy?”
“Ba ngày nay đều làm phiền em, không rảnh thì là gì chứ?”
Lúc ấy Trì Yên chỉ nghĩ rằng, mặc dù người anh trai này hơi lạnh nhạt với cô một chút, nhưng vẫn rất khéo hiểu lòng người đấy chứ.
Mà bây giờ, anh trai Khương Dịch khéo hiểu lòng người đã biến thành giáo sư Khương khéo hiểu lòng người rồi.
Quả nhiên… Cuộc đời đúng là không thể đoán trước được gì mà.