Khịa nó chứ! Mấy ngày nữa anh em xơi tạm ngày 1 chương đợi chủ nhật.
Tức quá!
Thực sự khí số Lâm gia đã hết hay sao? Nạp Lan U đứng trên đỉnh một tầng lầu nơi giao dịch của Hoa U, lẳng lặng nhìn một góc thành thị xa xa.
Ngày hôm nay nơi giao dịch này trở thành chỗ lánh nạn tạm thời của một số người, không ít kẻ chuyên chạy đây đó cũng phải tạm thời co đầu rút cổ, thành thật đợi cuộc phân tranh kết thúc, là người trung lập, các chi nhánh của Hoa U tại các thành thị thường xuyên phải sắm vai "người bảo mẫu" như vậy.
Hoa U bình thường làm việc bất chấp thủ đoạn, hơn nữa đa số hoạt động đều ẩn trong bóng tối, nhưng loại tổ chức như thế này trong một số thời điểm lại có hành động đảm nhận trách nhiệm bảo hộ bình dân, những lúc đó chính hay tà cũng khó có thể phân biệt được.
Tại thành thị nào đó bộc phát đại bang phái tranh đấu quy mô lớn, thông thường sẽ có hai lựa chọn đại phương để tị nạn, một tất nhiên là nơi đóng quân của chính quyền địa phương, một địa phương khác lại chính là nơi bình thường vô cùng náo nhiệt, khu giao dịch Hoa U, cái này từ lâu đã trở thành một loại nhận thức mà không cần nói ra.
Hoa U cho tới bây giờ đối với loại chuyện như vậy đều bảo trì thái độ im lặng, không phản đối cũng không ủng hộ, đối với bọn họ mà nói bất luận thời gian nào đều là mở rộng cửa buôn bán, ai đến cũng không cự tuyệt.
Trên thực tế, trong Hiên Viên quốc ngoại trừ hai siêu cấp đại tông phái, ai có thể cùng tổ chức Hoa U đối đầu? Đáp án là không có, bởi vậy việc Hoa U thỉnh thoại lại có chức năng trở thành nơi lánh nạn cũng tự nhiên như vậy mà hình thành.
Không có người buôn bán nào lại có thái độ đánh đuổi khách, đó không phải là gây khó dễ cho chính bản thân hay sao, đây chính là thái độ của Hoa U truyền bá bên ngoài, trung lập cho tới bây giờ vẫn là tư tưởng chủ đạo của tổ chức này.
Từ lúc Phiêu Tiên Các dẫn theo mấy nghìn người tiến nhập bao vây Tân La thành, Nạp Lan U vẫn đứng đó quan sát chiến trường, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nào đó, phái ra hơn một trăm mật thám, rải rác khắp các khu vực trong Tân La thành, lấy thân phận một người đứng xem cẩn thận phân tích tin tức tình báo thu thập được.
Tuy rằng đối với nàng đây chỉ là một ít tranh đấu của một số gia tộc địa phương và các môn phái nhỏ, tầm ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng như vậy không có nghĩa là không bắt gặp một số đối tượng nổi bật có khả năng tung hoành sau này, hơn nữa có một hai gã sư giai cao thủ tham chiến, giá trị tình báo cũng không khỏi có một chút thăng cấp.
Bất luận là tin tức tình báo lớn nhỏ cỡ nào, vô luận giá cả ra sao, trong con mắt của Hoa U cũng đều có giá trị, chính vì thế mà tổ chức này đã tồn tại mấy nghìn năm.
Trong thần bí để lộ ra một chút quỷ dị, giống như chính cái tên của nó.
……..
Nghe những tiếng tranh đấu ầm ầm bên ngoài, tâm trạng của những người trong Lâm phủ đều treo trên không trung, tuỳ thời đều có khả năng rơi vỡ.
Hậu viện Lâm phủ, một chỗ độc lập trong phòng lớn có hơn một trăm người ngoại tộc ăn mặc đẹp đẽ xa hoa khóc không ra nước mắt tập trung lại một chỗ, thấp thỏm nghe tình hình diễn biến bên ngoài, bên cạnh còn có rất nhiều loại tặng phẩm, thậm chí còn có vài hộp vàng bạc châu báu.
Bọn họ chính là những người của Lý gia đến đây đón dâu và bảo tiêu, Lý Phong hùng hùng hổ hổ đi tới đi lui trong phòng.
"Thật là con mẹ nó xui, ta lao sư động chúng năm ngày liền, mang theo nhiều người như vậy đi đón dâu, cư nhiên gặp phải tai ương diệt tộc của Lâm gia!" Lý Phong không cam lòng nói.
La Chính Dương vốn theo đuôi vỗ mông ngựa lại càng cảm thấy không yên tâm, bất quá trên mặt vẫn tỏ vẻ ôn hoà nói: "Lý huynh, việc này không quan hệ đến chúng ta, chúng ta vốn chỉ là đến đây đón hôn, cho dù các bang phái bên ngoài tiến nào tận trong này thì cúng ta chỉ cần nói ra thân phận bản thân, nhắc vài câu về chuyện Điền tướng quân thì các bang phái này cũng không dám động đến một sợi tóc gáy của chúng ta.
Lý Phong đặt mông ngồi xuống nói: " Ta cũng chỉ lo lắng vẩn vơ mà thôi, chỉ là ta cũng nghĩ không ra, mang một lão bà có gia tộc bị tận diệt trở về thì có rắm dùng!"
La Chính Dưong kỳ quái nói: "Di, Lý huynh không phải nói mang về chơi hai ba ngày, liền đem cô nàng xử lí hay sao? Diệt tộc hay không diệt tộc thì có quan hệ gì đây?"
Lý Phong mạnh mẽ cầm lấy chén trà trên bàn, một ngụm phun ra ngoài hung hăng lau miệng nói: "Nói thì nói như vậy, nữ sắc trong Kinh Châu quan lớn quan nhỏ cũng không ít, một thời gian đem cô nàng này tặng người khác, cũng coi như là có cống hiến cho Lý gian chúng ta."
La Chính Dương chỉ là lắc đầu cười nói: "Được nha, có thể phát huy chút tác dụng như vậy cũng là không tồi, bất quá cũng có chút đáng tiếc nha!"
Phiền não của Lý Phong trước những lời nói vừa rồi của La Chính Dương nhất thời tiêu tan hết, âm âm cười: "Thế nào, La huynh coi trọng cô nàng này rồi hay sao, có phải là muốn huynh đệ cho mượn vài ngày."
La Chính Dương xua xua tay nói: "Lý huynh tha cho ta đi, nếu có nàng khóc lóc òm sòm lên làm ta nhịn không được, vạn nhất cắt đứt của cô nàng vài khớp xương, vậy thì không ra gì rồi."
Lý Phong chà xát hai tay nói: "Trước tiên cho bảo vệ đánh cô nàng chết khiếp, sau đó thì…"
La Chính Dương nhàm chán nói: "Ta không thích làm như vậy!"
Lý Phong làm bộ mặt đáng tiếc nói: "Vậy thì không có biện pháp gì rồi."
..…..
Nhìn thấy Lâm Vũ Tuyền mang người trở về, sắc mặt mọi người trong nghị sự đường cũng không có ít nhiều cải biến, chỉ có một số ít người nhìn thấy Lam Dương Tiên Tử thì lộ ra một chút kinh ngạc.
Tiến vào nghị sự đường, Lâm Khiếu Đường bất giác chuyển ánh mắt lên người một thiếu nữ mặc hoàng sam, thần sắc thiếu nữ có chút sa sút, đôi mắt to đỏ lên, thiếu vài phần linh động, hơn vài phần chán nản không kiên nghị, ánh mắt thiếu nữa rã rời tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, người ở đây nhưng tâm không ở đây, sự việc phát sinh trong nghị sự đường, nàng cũng không để ý, ngay cả tộc trưởng trở về trên mặt cũng không có bất kì biểu hiện nào, chỉ là ngơ ngác nhìn xa xa phía trước ngây người ra.
"Lâm tộc trưởng, vị này chính là một trong ngũ đại chấp sự Chiến Hổ bang, Kim Hổ Kim chấp sự!" Trương Viễn Kiều tiến lên giới thiệu.
Chiến Hổ bang chính là một trong bốn đại bang phái võ tông trong Tân La thành, ngũ đại chấp sự thành danh đã lâu, vị Kim Hổ này chính là một võ sư ngưng kết ra nội tinh hai mươi năm trước, một thân mãnh hổ cuồng quyền cương mãnh phi thường, tất sát tuyệt nghệ hổ ba (sóng hổ gầm) càng thêm kinh khủng, bất luận là vật thể gì nếu bị tiếng hổ ba công kích đều bị chấn nát bấy.
Lâm Vũ Tuyền thi lễ nói: "Vẫn bối ra mắt Kim tiền bối, tiền bối xuất thủ tương trợ chính là vinh dự của gia tộc chúng ta!"
Khí sắc Kim Hổ nhợt nhạt, hiển nhiên đã bị trọng thương, đối với lời xã giao cũng cảm thấy vô vị, khua tay nói: "Ta đây không phải là giúp các ngươi, nếu không phải trong Tân La thành lại phát hiện ra một nguyên nhãn, lần này bang phái của ta sẽ không phái người đến hiệp trợ, lời vô ích không cần nói nhiều, việc cần bây giờ là nhanh nhanh một chút tìm ra kế sách ứng phó lũ ngoại bang tạp toái."
Trả lời như vậy làm cho mọi người có chút lúng túng, thần sắc Lâm Vũ Tuyền bất động, đối phương chính là tiền bôi cao nhân, một chút uỷ khuất nho nhỏ trong lời nói, Lâm Vũ Tuyền có thể chịu được, sau khi nhìn xung quanh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: " Linh Mộc kết trận chính là trận pháp trấn tộc chi bảo của lão tổ tông Lâm gia lưu lại, hôm nay bởi vì nguyên khí không đủ, uy lực của nó ngay cả một phần mười cũng không thể phát huy ra, nếu như có đủ nguyên thạch khu động, sao có thể để Cuồng Sư đạo nhân bên ngoài gây loạn, trận quyết chiến lần này, Linh mộc kết trận chính là then chốt, hiện tại Vũ Tuyền khẩn cầu các vị xuất ra nguyên thạch cung ứng cho Linh Mộc kết trận, đợi đến khi địch nhân thối lui, Lâm gia nhất định trả lại gấp hai lần."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không bao lâu trên bàn chất đống mấy trăm khối đê giai nguyên thạch, võ tông nhất phái người nghèo rất nhiều, coi như là cao thủ như Kim Hổ, cũng chỉ xuất ra hơn năm mươi khối mà thôi, những người khác thì cũng không cần phía nói.
Mấy người cao tầng Lâm gia nhìn nhau hồi lâu, không khỏi thất vọng lắc đầu, đôi lông mày của Lâm Vũ Tuyền càng sít sao nhíu chặt vào nhau, chút ít nguyên thạch ấy thì không đủ, Linh Mộc kết trận chính là thành quả nghiên cứu của nhiều vị đại sư cấp luyện dược sư hợp lại nghiên cứu ra tại năm trăm năm trước, chính là thời kì huy hoàng nhất của Lâm gia, mục địch chính là để phòng ngừa một ngày nào đó gia tộc gặp rủi ro thì có vốn để chống lại kẻ địch.
Toàn bộ Lâm phủ trước đợt công kích mãnh liệt của Cuồng Sư đạo nhân lập tức lung lay muốn sụp đổ, mỗi một toà phòng ốc đều như run rẩy, thỉnh thoảng có vài khối gạch ngói rơi xuống.
Cho dù lai lịch Linh Mộc kết trận không nhỏ, nhưng trải qua sự ăn mòn của thời gian, cũng giống như lão nhân gần đất xa trời, sự dũng mãnh phi thường của thời tráng niên đang dần dần trôi đi, dùng một bộ xương già đau khổ chống đỡ công kích bên ngoài, tuỳ thời đều có thể sụp đổ.
Trên mặt mỗi người trong nghị sự đường đều rất ngưng trọng, tất cả đều biết kết trận bị phá có ý nghia như thế nào.
Lâm Vũ Tuyền vốn tưởng rằng có Lâm Khiếu Đường và Lam Dương Tiên tử vừa mới ngưng kết nội anh ở đây thì có thể đối phó với cuồng sư đạo nhân, nhưng khi nàng nhìn thấy Kim Hổ thụ thương, ý niệm này lập tức bị đẩy ra khỏi đầu, chỉ có thể đem hy vọng tất cả kí thác lên Linh mộc kết trận.
Cuồng sư đạo nhân bước vào cánh của sư gai đã có hơn trăm năm, nghe đồn đã đạt được tu vi cửu tinh đạo sư tiêu chuẩn, nội anh đã có linh tính, pháp bảo lợi hại cũng có rất nhiều, hiển nhiên không phải là kẻ mà Lâm Khiếu Đường và Lam Dương Tiên Tử có thể đối phó được, sợ là chỉ có con đường đi tìm chết.
Tình thế có vẻ nguy hiểm vạn phần, người người cảm thấy bất an, tâm trạng thấp thỏm.
Không ít người trên mặt đã hiện lên vẻ sợ hãi tuyệt vọng, gần như kề cận cái chết, cái loại cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.
Ngay cả Kim Hổ cũng hiện lên trên mặt vẻ bi thương rung động!
Cho dù bên ngoài vẫn truyền đến những rung động ầm ĩ, nhưng trong nghị sự đường vẫn như cũ an tĩnh đến đáng sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Đại khái cần bao nhiêu nguyên thạch?" Bỗng nhiên một âm thánh đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Ánh mắt mọi người nhất thời ngưng tụ vào một chỗ, tâp trung trên người một vị thanh niên có đôi con nguời loé sáng.
Lâm Vũ Nhàn vẫn thẫn thờ cũg cảm thấy bên tai truyền đến sự rung động, có chút hồi phục tinh thần lại, trên dung nhan tái nhợt chán chường nhưng không hề mất đi vẻ xinh đẹp loé lên vẻ kinh dị không giải thích được, đờ đãn nhìn thân ảnh quen thuộc không biết từ bao giờ vẫn đứng bên cạnh