Từ Tam vừa dứt lời, một luồng gió mạnh thổi qua, một gã nam tử áo bào tro cấp tốc phóng tới, chỉ trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt.
Vừa nhìn rõ người mới đến, Từ Tam cúi người thi lễ:
- Vãn bối ra mắt Lương tiền bối.
Nam tử áo bào tro chính là người họ Lương nửa năm trước tại quảng trường quan chiến, người này chính là ngoại môn đệ tử của một trong bốn đại phái của đạo tông - Vân Tiêu điện.
- Không cần đa lễ!
Lương Bồi xua xua tay nói, quan sát một vòng bốn phía xung quanh, có chút không giải thích được liền hỏi:
- Như thế nào mà các ngươi vẫn còn ở nơi này? Dựa theo kế hoạch giao hẹn sẵn, không phải các người là trong nhóm quân tiên phong tấn công hay sao?
Từ Tam thoáng không được tự nhiên, xấu hổ nói:
- Có chút khó khăn trong đó, chúng vãn bối chưa bắt được tộc trưởng và tam trưởng lão Lâm gia, bọn chúng đã trốn vào ám huyệt.
- Nga? Ám huyệt? Ám huyệt nào?
Lương Bồi có chút hiếu kì.
- Ở bên kia!
Từ Tam chỉ tay nói.
Lương Bồi còn chưa đi tới huyệt khẩu đã cảm thấy trong đó truyền ra một luồng nguyên lực khí tức cực kì cường đại, làm hắn không khỏi dừng bước, nhướng mày nói:
- Tộc trưởng Lâm gia và tam trưởng lão lại có thần thông bậc này sao? Các ngươi có khả năng bức họ trốn vào trong ám huyệt?
Từ Tam liền đem mọi chuyện phát sinh nói qua một lượt, cũng đem suy đoán của mình nhất loạt nói ra.
Lương Bồi nghe xong, cảm giác có chút kì quặc:
- Không hề nghe nói trong Tân La thành này có cao thủ nào đang tu luyện. Chẳng lẽ là cao nhân lai vãng?
- Cái này vãn bối quả không biết , tất cả thỉnh tiền bối quyết định cho!
Từ Tam xảo diệu đem tất cả tránh nhiệm đẩy cho Lương Bồi, bất quá chuyện này cũng không có gì đáng trách, luận thực lực và bối phận, ai nắm tay lớn thì người ấy có quyền định đoạt, hiện tại Lương tiền bối này đã tiến vào cấp sư giai cao thủ.
Từ Tam tuy rằng có bản lĩnh đặc thù, nhưng giai vị bất quá cũng chỉ là Tam tinh đạo sĩ mà thôi, Lương Bồi hiển nhiên không giống như vậy, tuy không phải là sư giai, nhưng nguyên lực giá trị đã vượt qua cấp sư giai, cũng chính là dung lượng nguyên lực vượt qua 1500 độ, chỉ là chưa ngưng hoá ra nội anh mà thôi.
Giả sư cấp và chân sư cấp tồn tại cách biệt mang tính bản chất, nhưng trong mắt những người tu vi thấp đều là cao thủ tuyệt thế vượt lên trên chúng sinh.
Không bao lâu, trong khoảng đất trống đã đứng đầy người, chí ít cũng có hơn bảy tám trăm người, nhân mã lợi dụng thế núi hiểm trở tấn công bất ngờ đã tập kết đầy đủ.
Trong ám huyệt vẫn phóng ra luồng nguyên lực với khí tức vô cùng cường đại, đừng nói Từ Tam mà ngay cả Lương Bồi cũng thập phần bất an, nếu thực sự gặp phải cao nhân ẩn ở nơi này thì tuyệt đối không thể ngạnh cứng va chạm, Sư cấp cao thủ vô luận là đạo tông hay võ tông mà nói, đều là một tồn tại vô cùng kinh khủng, đắc tội với loại người này hiển nhiên không có kết quả tốt đẹp gì.
Lương Bồi cũng không muốn quấy rầy người trong huyệt động, thầm nghĩ cứ mang theo nhân mã tấn công Tân La thành, tiêu diệt Thiên Lam Tông và Lâm gia là được, sở dĩ đáp ứng trợ giúp Phiêu Tiên Các tiêu diệt Thiên Nam tông hoàn toàn bởi vị một lời hứa hẹn, sau khi Thiên nam Tông bị diệt lập tức hai tay dâng nguyên sa lên, nửa năm qua Lương Bồi chỉ vì vật này mà tốn công đến Tân La thành, hiển nhiên hắn không muốn tay không trở về. Nguồn: http://Trà Truyện
Lúc này tuy rằng có uỷ nhiệm của môn phái đến đây, nhưng mục đích của Lương Bồi vẫn giữ nguyên như cũ, cũng không muốn mọi chuyện phức tạp thêm, ngoài trừ việc đánh hạ Tân La thành, mọi việc khác căn bản hắn không muốn quản.
Thế nhưng lúc Từ Tam và thuộc hạ biểu hiện ra dáng dấp thiên lôi sai đâu đánh đó, còn muốn tấn công ám huyệt, với tư cách cao thủ tiền bối, Lương Bồi đành đâm lao phải theo lao, lời rút lui thực sự không thể thoát ra khỏi miệng, nếu thực sự ra lệnh rút lui chẳng phải là bị chê cười sao, người sáng suốt vừa nhìn đã biết hắn có chút sợ hãi.
- Trước tiên phái tám người tấn công vào trong đó dò thám hư thực!
Đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng Lương Bồi cũng ra mệnh lệnh.
Lúc trước nhân thủ thiếu, Từ Tam cũng không dám mù quáng phái người xông vào, nhưng hiện tại nhân thủ đầy đủ, chỉ chờ những lời nói này của vị tiền bối họ Lương, lập tức gọi đến hơn mười hảo thủ, tạo thành một đội tiên phong, chia làm tám đạo tấn công.
Đúng lúc này, một trận ầm ĩ vang lên:
- Tử lão đầu, ngươi không chết tử tế được đâu, hại lão đại như vậy còn chưa đủ sao? Hiện tại lại tới hại Lâm gia, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.
Tiểu Lan đột nhiên kêu lên, giống như một con hổ cái đang tức giận dương nanh múa vuốt, rất là doạ người.
Nhị trưởng lão nheo mắt một cái, bàn tay ngưng tụ nguyên lực, một chưởng đánh vào giữa bụng Tiểu Lan, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, trên khoé miệng chảy ra một vệt máu.
- Lão già kia, dừng tay, có bản lĩnh buông lão tử ra, cùng lão tử đại chiến ba trăm hiệp!
Thấy Tiểu Lan bị đả thương, A Mãnh nhất thời cấp bách quát lên.
Một gã thân tín của nhị trưởng lão, đi tới đá vào người A Mãnh một cước, A Mãnh trừng mắt nhìn đối phương không chớp mắt, chỉ với khí thế cũng khiến gã thân tín cảm thấy khiếp đảm.
Nhị trưởng lão cười cười nói:
- Ta già rồi, không thể so khí lực với thanh niên các ngươi, tiểu tử ngươi giữ lấy một chút khí lực đi, chờ sau khi ta bắt được tiểu nha đầu và tam lão đầu, sẽ cho các ngươi nhất loạt về chầu ông bà, đến lúc đó ta sẽ tìm ngươi đại chiến ba trăm hiệp!
- Ta khinh!
Lão Tam Tử chẳng thèm nói lại, mạnh mẽ nhổ ra một bãi nước bọt.
Khoé môi hiện rõ vệt máu, Tiểu Lan gắt gao nhìn chằm chằm vào ám huỵêt, trong tất cả mọi người chỉ có nàng và Lâm Bình biết, trong ám huyệt có cái gì.
Vừa rồi đột nhiên kêu to cũng chỉ là muốn hấp dẫn một chút lực chú ý, muốn kéo dài thời gian một chút, đáng tiếc ngoại trừ nhị trưởng lão, cũng không gây cho mọi người chú ý nhiều lắm, đám người vừa rồi vẫn lập tức tiến vào ám huyệt.
Trong ám huyệt, Lâm Khiếu Đường có thể cảm nhận được rõ ràng nguyên lực của Tô Thiến Thiến đang không ngừng bành trướng, cơ thể càng giống như kẻ chết đói đang tận lực hấp nạp nguyên khí xung quanh.
Nội anh đã phá nội thai mà ra, chỉ là con mắt còn chưa mở, vẫn đang sít sao mấp máy.
Thông qua nguyên thức, Lâm Khiếu Đường có thể cảm nhận vô cũng rõ ràng một ngưòi tí hon cao chừng ba thốn phi thường khả ái, hầu như chính là Tô Thiến Thiến thu nhỏ, so với Tiên Thiên Dương Hồn nội anh của bản thân không biết đẹp hơn bao nhiêu lần.
Cánh tay nhỏ, đôi chân nhỏ trơn mềm như ngọc, thực sự rất khả ái, thân thể nhỏ bé trong suốt ngồi xếp bằng lặng lẽ trên hư không nguyên thức, toàn thân trên dưới đều là thiên địa nguyên khí từ ngoại giới hấp thu được, bản thể thỉnh thoảng còn hấp thu một chút nguyên lực.
Đang thấy hiếu kỳ, nguyên thức của Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên co rút lại, cảm giác có người đang gấy rối ngoài huyệt động, lại có người cạnh mẽ tiến vào trong, ngón tay bắn ra, một chùm sáng vô thanh vô tức phóng ra ngoài.
Hơn mười tiểu tốt vừa mới vào đến cửa huyệt động, còn chưa kịp thi thố bản lĩnh, đã bị đánh bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Thấy tình cảnh như vậy, tất cả mọi người đều dừng cước bộ lại, không dám tiếp tục tiến lên.
Từ Tam nhìn Lương Bồi ánh mắt cầu khẩn, nhưng chỉ thấy hắn ngoài trừ vẻ kinh ngạc, còn lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, hiển nhiên cũng đang bị kinh sợ không thôi.
Lâm Bình đang bị trọng thương, nửa đứng nửa ngồi dưới một gốc cây, liếm liếm khoé môi hiện lên một nụ cười khinh bỉ nhàn nhạt:
- Tiểu tử thối, chỉ thích giả thần giả quỷ! Nếu không nhanh chóng lăn ra đây, huynh đệ ta chỉ sợ chịu không được nữa đó!
Tiểu Lan biết rõ ràng trong huyệt động có lão đại và nữ nhân kia đang tiềm tu, nếu như để cho bọn người này xông vào hậu quả thiết tưởng là chịu không nổi, nhẹ thì tẩu hoả nhập ma, nặng thì... Tiểu Lan không dám tiếp tục tưởng tượng, hướng phía A Mãnh và Lão Tam Tử đánh mắt ra hiệu, nguyên lực toàn thân vận chuyển đến đỉnh phong, đột nhiên phát động đột kích, đánh văng hai gã tiểu tốt đứng bên cạnh.
Cùng lúc đó, A Mãnh và Lão Tam Tử cũng xuất ra đòn sát thủ!
Mọi người đang tập trung chú ý vào bên trong huyệt động, không ai nghĩ tới mấy kẻ tù phạm này lại có người đột nhiên muốn gây khó dễ, trong lúc sơ xuất đã để ba người thoát khỏi kìm chế.
Tiểu Lan bay lượn như phiêu tuyết, đôi bàn tay trắng như phấn nhưng cũng vô cùng cứng cáp, cương mãnh sắc bén, thuần thục đánh ngã hơn mười cao thủ xung quanh.
Thể hình của A Mãnh đột nhiên tăng vọt, cơ thể cứng rắn như cương thiết, đấu đá lung tung không ai ngăn nổi, thân pháp của Lão Tam Tử vô cùng quỷ dị, ám khí phóng ra như bất tận, trong lúc nhất thời đã làm cho đám người xung quanh luống cuống tay chân.
- Chuyện gì xảy ra?
Lương Bồi vốn đang không tìm được cớ để dời sự chú ý đi chỗ khác, lúc này liền hỏi.
Từ Tam nhìn thoáng qua nói:
- Tiền bối yên tâm, bất quá chỉ là một đám kiến nhỏ gây hỗn loạn mà thôi, để vãn bối đi thu thập bọn chúng.
Lương Bồi sao có thể bỏ qua cơ hội tốt bứt khỏi tình huống khó xử này, xua tay nói:
- Ngươi ở bên cạnh nhìn, ta đi bắt bọn chúng lại, xem xem có chút thú vị nào hay không, hay là có người biết trong ám huyệt đang cất dấu bí mật gì đó.
Ba lần bẩy lượt, Từ Tam sao có thể không nhìn ra tâm tư của vị tiền bối này, đáng tiếc thực lực của người ta vượt xa bản thân, cho dù nhìn thấu mọi chuyện thì Từ Tam cũng đành nhịn để trong bụng.
Ba người Tiểu Lan, A Mãnh và Lão Tam Tử, bình thường vốn tu luyện cùng một chỗ, bở vậy khí ba người hợp công thì uy lực so với từng người đơn độc tác chiến mạnh hơn nhiều.
Hơn mười tên tiểu tốt muốn tiến đến bao vây bắt bọn họ, lại là trong chốc lát đã bị đãnh ngã hơn phân nửa.
Lương Bồi thầm nghĩ kéo dài thời gian, đợi đến khi phát động quy mô tiến công, thì có thể danh chính ngôn thuận bỏ qua ám huyệt này, thẳng tiến Tân La thành.
Ba tên tiểu tử kia bất quá chỉ có vệ giai, trong mắt Lương Bồi hiển nhiên không tính là gì, móc ra một viên ngọc màu hồng lớn gần bằng nắm tay, mặc niệm vài câu khẩu quyết rồi phóng ra.
Hồng châu dưới sự không chế của Lương Bồi dường như có sinh mệnh, tại không trung bay tới bay lui, cánh tay của Lương Bồi nhẹ nhàng vung lên, hồng châu bay vụt về phía A Mãnh lúc này đang đánh như điên cuồng.
"Đông!" Chính giữa mục tiêu, A Mãnh lảo đảo bắn về phía vách núi, va chạm tạo ra một hố rất to.
A Mãnh muốn đứng lên nhưng lực bất tòng tâm, trên người chí ít có ba chỗ xương bị gãy, kim cương bất hoại thể của vệ giai đối với Giả sư giai cao thủ đúng là không chịu nổi một kích.
"Đông!" Hồng châu lại bay lên, loạn đảo trong không trung, Tiểu Lan và Lão Tam Tử dựa lưng vào nhau đề phòng!
Tâm tư của Tiểu Lan đều tập trung vào trong huyệt động kia, thấy có người lại muốn xông vào, lập tức bỏ qua sự đề phòng đối với viên hồng châu, gấp gáp phóng tới, chỉ chốc lát đã ngăn cản phía bên ngoài huyệt động.
- Ai muốn đi vào thì phải qua cửa của ta trước tiên!
Lão Tam tử cũng theo sát phía sau.
Lương Bồi vô cùng thất vọng, kỳ thực hắn có ý đánh ngã một người, sau đó làm ra vẻ màu mè kéo dài thời gian, ai biết hai người còn lại giống như cái trục bánh xe chạy tới che chắn trước cửa huyệt động, làm ước nguyện ban đầu của hắn hoàn toàn tan vỡ, bất đắc dĩ đành phải đuổi theo.
Từ Tam đứng một bên vốn muốn tiến tới động thủ nhưng thấy Lương Bồi đuổi theo, rất thức thời lui lại.
Hơn mười tên tiểu tốt muốn xông vào rất dễ dàng bị Tiểu Lan và A Mãnh giải quyết, lúc này viên hồng châu phóng tới lần thứ hai, Lão Tam Tử muốn tránh, thế nhưng tốc độ của viên hồng châu lại vượt quá tưởng tưởng của hắn.
"Phanh!" tiếng đập trúng giữa ngực. Mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, Lão Tam Tử lặng yên không tiếng động ngã xuống.
- Lão Tam Tử!
Tiểu Lan quát to một tiếng muốn liều mạng, quyền kình nổi lên bốn phía muốn công kích Lương Bồi, chỉ là viên hồng châu vốn đã bay đi xa lại phóng tới một lần nữa.
Tu vi của Tiểu Lan so với A Mãnh và Lão Tam Tử chỉ thâm hậu hơn một chút, không thể né tránh, đành phải chống lại, đáng tiếc lực lượng của viên hồng châu quá lớn, giống như trúng một quyền nặng, Tiểu Lan bay ra xa mấy trượng rồi rớt xuống đất, ngoại thương nội thương đều trầm trọng.
- Tiểu nha đầu, thực sự có bản lĩnh, cư nhiên có thể tránh khỏi công kích chính diện, còn lợi hại hơn hai tiểu tử kia.
Lương Bồi cười nói.
Khoé miệng không ngừng chảy máu, Tiểu Lan không khuất phục nói:
- Muốn tiến vào động huyệt, trừ phi xông qua xác của ta!
- Vậy nếu như không muốn tiến vào động huyệt, thì không thể giết ngươi hay sao? Ha ha!
Lương Bồi thú vị cười nói.
Khi thấy ba người thoát khỏi kiềm chế, nhị trưởng lão vội vàng đứng ẩn trong đoàn người, nhưng khi thấy ba người bị đánh ngã lại bước ra, nắm lấy thời cơ nói:
- Lương tiền bối là nhất đại tông sư, nha đầu ngươi tính cái gì, giết ngươi còn bẩn tay bẩn chân, để lão hủ đến giải quyết các ngươi!
Nhị trưởng lão nói xong liền vọt tới, lòng bàn tay đã tích xúc đầy chân nguyên lực, nhị truởng lão cảm thấy lưu lại hai người này chính là một tai hoạ không nhỏ, đặc biệt là nha đầu trước mắt kia, trước hết nên hạ thủ giết chết, trừ đi hậu hoạn.
Mắt mở trừng trừng nhìn nhị trưởng lão đang đánh tới, trong lòng Tiểu Lan lại không hề suy nghĩ gì, một kích vừa rồi so với tưởng tượng còn lợi hại hơn rất nhiều, lục phủ ngũ tạng bị thương vài chỗ, huyết mạch không thông, thân thể không còn động đậy nổi.
Sắc mặt nhị trưởng lão dữ tợn, đôi con mắt vẩn đục loé ra quang mang hung ác, gầm lên:
- Đi tìm chết!
Ánh mắt không chút gợn sóng, nhìn nhị trưởng lão hung thần ác sát lao đến, Tiểu Lan bình tĩnh đến thần kỳ, biểu tình mãn nguyện, cái miệng nhỏ nhắn lộ rõ vết máu chảy xuống, hơi nhúc nhích, nỉ non nói:
- Lão đại, Tiểu Lan đã tận lực rồi, cảm tạ sự chiếu cố của ngươi đối với chúng ta thời gian qua, nếu có kiếp sau chúng hẹn gặp lại!