Một huyễn ảnh kiếm vĩ đại như che trời đậy đất, đang ầm ầm bổ xuống, khí thế thật hùng tráng, năng lượng vô cùng cường hãn khiến cho mọi người dưới tràng kinh hoàng.
Không ít nữ đệ tử của Lâm gia đều nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
Với thuật pháp hùng vĩ như thế, người chống đỡ hẵn phải lành ít dữ nhiều, nếu không chết cũng thì ít nhất cũng phải què tay cụt chân.
Nhìn huyễn ảnh kiếm quang ngông cuồng chém xuống. Lâm Khiếu Đường hừ nhạt một tiếng. Trong miệng khẽ lẩm bẩm. Bỗng nhiên, ngón tay vung lên, một đạo tế quang xẹt qua.
Xoẹt……
Tiếng xé gió!
Ầm…. ầm…..
Bất ngờ phát ra tiếng nổ!
Một luồng khí cực đại cuốn phăng mọi thứ trên sân. Hơn phân nửa số người đứng bên ngoài đều luồng khí hất ngã xuống đất, đất đá bay hỗn loạn.
"Ha ha ha. Đấu tranh cũng vô ích. Khai sơn kiếm phù trước mặt, các ngươi chỉ là một lũ kiến. Tất cả đấu tranh cũng chỉ là vô ích." Vương Tuyền bỗng nhiên nhiên cười ha hả như điên.
Đã chết rồi sao? Những người té ngã trên mặt đất đều đã đứng lên, mở to mắt tìm kiếm trong làn khói mù mịt giữa sân xem còn có nhân ảnh nào không.
Lâm Bình vì đứng tương đối gần nên trực tiếp bị đánh bay xa mấy trượng thân hình mới đứng vững được. Sau đó ngơ ngác nhìn giữa sân không biết xảy ra chuyện gì.
Toa….
Trong làn khói mịt mù chợt hiện một tia sáng lóe lên, tựa hồ có cái gì đó bay ra với tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy được.
"Phốc…" Vương Tuyền đột nhiên trong miệng búng ra một ngụm máu, mắt trợn tròn ngửa mặt té xuống.
Mọi người đều chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Vương Tuyền trên ngực trái đột nhiên bị xuyên thủng, sợ là trái tim đã vỡ vụn.
Vương Tuyền tên thật là Dương Tuyền, vốn không phải là người Vương gia, bởi vậy tộc nhân Vương gia đối với cái chết của thanh niên này không có bao nhiêu cảm giác, chỉ là bị thần uy của thiếu niên giữa sân làm cho khiếp sợ.
Dương Tuyền kỳ thực là người của Phiêu Tiên các, nhìn chính môn nhân đệ tử bị giết. Phiêu Tiên các tứ hộ pháp đúng là cổ họng cũng không kêu được một tiếng, bởi vì hắn không dám…
"Các ngươi mau nhìn, Khiếu Đường sư đệ và Vân Phi sư huynh, bọn họ không có bị gì cả!"trong đám người Lâm gia có người sợ hãi kêu lên.
Đám khói dày đặc dần tan đi, hai bóng người dần dần hiện rõ. Vẫn đứng đó như lúc kiếm ảnh chém xuống, hầu như không có thay đổi gì. Chỉ khác một điều là trong mắt Lâm Vân Phi tràn ngập sự khiếp sợ không giải thích được.
Lúc này, đám người Vương gia sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Ai cũng đều biết người có thể đứng dưới Khai Sơn Kiếm Phù mà vẫn bình yên vô sự là có ý nghĩa gì. Không có Sĩ cấp tu vi căn bản là không có khả năng làm được điều đó.
"Lâm gia lão tổ!" Không biết người nào đó sợ hãi kêu lên.
Đám người Vương gia nhất thời bị rối loạn. Bốn chữ này đối với bọn họ mà nói thật sự quá mức mẫn cảm, có tật giật mình là vậy đó.
Tinh Sát môn Phó môn chủ dáng vẻ có phần run rẩy, thất thố nói rằng: "Có người nói, khi đột phá cấp đại sư sẽ có rất nhiều phương pháp thay đổi dung nhan, vì thế không thể dùng tuổi của thường nhân mà phán đoán hình dạng của những lão quái vật đó."
Ba tiểu môn phái đứng xung quanh Tinh Sát môn vừa nghe thấy lời này nhất thời mất đi vẻ tự nhiên, dường như có ý bỏ chạy.
Đám người này đang tụ cùng một chỗ hầu như trở nên hỗn loạn. Vương Lạc không ngừng kinh hãi, cũng bất cần suy nghĩ nhiều hét lớn một tiếng: "Vương mỗ lần nữa đem ra hai phần thưởng tặng cho các vị, nếu người nào lập công, lại tặng thêm vào ba viên tam phẩm Tăng Nguyên Đan, mọi người cùng nhau xông lên đi a!"
Lợi ích thôi thúc, khiến nỗi sợ hãi trong mắt mọi người trở thành tham lam.
"Thiếu niên kia không có khả năng là Lâm gia lão tổ, ta trước đây có gặp qua hắn, hắn chỉ là một vị ngoại tộc để tử của Lâm gia mà thôi!" Lại có người đứng phía sau kêu lên.
"Lần tranh chấp phối dược lúc trước, chính là hắn cùng một gã nội tộc đệ tử của Lâm gia khác xuất hiện, người nhận ra hắn cũng không ít. Hắn căn bản không có khả năng là Lâm gia lão tổ tông, mọi người xông lên a." Lại có một người khác đứng ra hô to. Nguồn: http://Trà Truyện
Có người tận lực cổ vũ. Những người lúc đầu đang sợ hãi bỗng trở nên tham lam trong nháy mắt dũng mãnh hẳn lên. Lòng người thật đáng sợ khiến người ta không lạnh mà run.
Lâm Khiếu Đường nếu không phải tận mắt nhìn thấy thực sự sẽ không thể tin, lòng người thay đổi quá nhanh đi.
Bên phía Lâm gia, tất cả cộng lại cũng chỉ hơn nghìn người. Mà bên Vương gia chí ít cũng phải có hai nghìn, thực lực bình quân cũng đã có sự chênh lệch. Nếu thật sự xảy ra đụng độ. Muốn đột phá vòng vây ra ngoài, Lâm gia nhất định tổn thất thảm trọng, sợ là không còn bao nhiêu người có thể sống sót thoát ra.
Bỗng nhiên, trong đầu Lâm Khiếu Đường vang lên một âm thanh trong trẻo: "Hãy ở lại trợ giúp Lâm gia." Là Uyển Nhi!
Lúc này, khóe miệng Lâm Khiếu Đường nở một nụ cười dị thường, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tiểu nha đầu, ngươi lại làm khổ Khiếu Đường ca ca của ngươi rồi!"
Lâm Khiếu Đường xải bước tới phía trước, vận nguyên lực toàn thân lên cực điểm, lại đan xen thêm một phần nguyên lực giả tạo khiến người ta không có cách nào phát hiện được tu vi thật sự của bản thân.
Gương mặt non nớt hiện lên một vẻ khắc khổ và kiên định, khiến cho người ta hoang mang như có một ảo giác, một ảo giác gã thiếu niên trước mặt này tuổi tác thật sự của hắn đã vượt xa với hình dáng bên ngoài.
"Lâm lão tổ ở đây, ai dám bước lên một bước, giết chết không tha!" âm thanh mang theo một cỗ nguyên lực hùng hậu vang vọng chấn động toàn trường.
Đóng giả một ông già là sở trường. Lâm Khiếu Đường trong lòng cười thầm. Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng những người phía trước chờ đợi.
Khí thế của người này đúng là làm cho đám người đang nóng lòng muốn thử sức liền bị trấn át đi không ít. Lợi ích và mạng sống, không ít người vẫn phải đắn đo một lúc.
"Thối lắm, nếu ngươi là Lâm gia lão tổ thì Lão tử đây chính là Ngũ Đạo tông tông chủ!" Đột nhiên có kẻ rống lên xông lên trước, Phía sau đám người vẫn đang tỏ ra do dự.
Ầm……
Một âm thanh vang lên, người kia còn chưa kịp chạy quá ba bước, đã bị một lực lượng vô hình đánh văng ra, giống con diều đứt dây, văng ra xa tít ngoài vách núi rơi xuống đất. Rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lạm sát thật là lạm sát! Quả thật một sức mạnh đáng sợ!
Thế nhưng vẫn có kẻ không tin, hoặc chính là những kẻ nhà Vương gia cố ý sắp xếp. Lúc này có khoảng bảy tám người miệng hùng hổ từ trong đám người lao ra.
Lâm Khiếu Đường lần thứ nữa đề thăng nguyên lực, phần lớn là dựa vào việc phóng thích dược nguyên lực trong trữ vật giới chỉ, hòa lẫn với nguyên lực của bản thân, song cũng chỉ che được mắt thiên hạ trong một thời gian ngắn.
Lam Dương tiên tử vẫn lẳng lặng quan sát thiếu niên giữa sân, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc …
Xoẹt…….
Một tia sáng hình cung lóe lên như ánh đao.
Tám tên tộc nhân của Vương gia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị chặt đứt đôi thành từng khúc.
Thủ đoạn tàn độc, không khỏi khiến người ta có cảm giác buồn nôn!
Xích Viêm Thủ Chỉ Đao, Lâm Khiếu Đường tu luyện Hồn Liệt chỉ đã đạt đến giai đoạn cuối của tầng thứ ba. Uy lực vô cùng dũng mãnh, không chỉ đơn thuần phóng xuất ra một chỉ đao, mà còn có thể chém ra một chỉ đại đao không giống một lưỡi đao bình thường mà nó hơn ở kĩ năng giết người.
Thấy thiếu niên nọ giữa sân thân thể cũng chưa từng di chuyển thế nhưng dễ dàng trảm sát hai ba người, thủ pháp càng quỷ dị cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Càng kinh người hơn chính là nguyên khí lực trên người thiếu niên vẫn không ngừng tăng lên.
Đám người Vương gia nhất thời sợ hãi đứng im tại chỗ, không kẻ nào dám nhích chân nửa bước.
Lúc này, mọi người đều không phát hiện ra. Lúc trước khi tôn nhi bị trọng thương, Nhị trưởng lão của Lâm gia dường như tức giận đến mất đi lý trí, chuẩn bị lệnh cho tộc nhân Lâm gia xông lên thì lúc này đôi mắt của lão đảo liên tục. Ngập ngừng một hồi lâu sau đó lặng lẽ rút lui về phía sau không một tiếng động.
Lâm Khiếu Đường trong lòng trở nên cấp bách, đám người này như thế nào dọa vẫn không đi. Nếu không đi lão tử sẽ nhanh chóng không thể chống đỡ được nữa, phóng nguyên lực ra phạm vi lớn như vậy chính là rất nhanh chóng tiêu hao.
Kỳ thật đám người đối diện với Lâm Khiếu Đường so với hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, không ít người hai chân đều hơi hơi phát run. Một công một thủ song phương đều nổi lên lo lắng.
Mặt mày ủ rũ Vương Lạc đương nhiên hiểu người thiếu niên giữa sân đang khống chế hoàn toàn. Nhưng với uy thế giết người kia, muốn thu phục lại nhân tâm của đám người hỗn loạn này có phần khó khăn. Bây giờ sợ là không còn ai tin tưởng điều hắn nói nữa.
"Tiên tử, người xem lão tổ đó đã xuất hiện…" Vương lạc dè dặt nói, mởi được nửa câu đã bị ánh mắt sắc nhọn của Lam Dương tiên tử khiến ngừng hẳn.
"Ta sẽ ra gặp hắn, bất luận thành hay bại, ngươi đều phải chuẩn bị cho ta thù lao là hai ngàn nguyên thạch! Nhi tử của ngươi bản tiên tử không cần nữa!" Lam Dương tiên tử lạnh lùng nói.
Vương Lạc nuốt nước bọt một cách khó khăn. Yêu cầu này không chấp nhận cũng phải chấp nhận. "Tiên tử yên tâm, lão phu sẽ lập tức chuẩn bị yêu cầu tiên tử trong một khắc."
Lam Dương tiên tử không đáp lại, chân ngọc chúc xuống đất, thân thể tựa như một chiếc lông ngỗng trên không trung. Giống như đang nhẹ nhàng bay vào giữa sân.
Lâm Khiếu Đường lo lắng nhất một người, cuối cùng cũng đã tham chiến. Trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ