Đấu Y

Chương 573: Tiểu kết cục – cuối

Triển Thanh Nhu cảm giác toàn thân vô cùng sảng khoái, khí nguyên vững chắc không gì sánh được, nguyên linh cũng thực chất hóa hơn so với trước kia rất nhiều, nguyên lực càng mãnh liệt.

Địa vương giai hậu kỳ!

Đây là cảnh giới mà Triển Thanh Nhu không dám mơ tưởng tới, thế nhưng hôm nay nàng đã đạt được rồi!

Nàng rất rõ ràng, có thể đạt tới cảnh giới này, hoàn toàn là người nam nhân bên cạnh ban tặng, nếu như không phải hắn kéo mình lại từ bờ vực tẩu hỏa nhập ma, lại tiêu hao một ít thực nguyên trợ giúp chính mình trùng quan thì cho dù bản thân có tiêu tốn ba trăm năm đi nữa cũng không nhất định có thể đạt được địa vương giai hậu kỳ.

Đây là một phần đại lễ, đại lễ không thể hồi báo đối với bất cứ tu luyện giả nào.

Triển Thanh Nhu chậm rãi mở hai mắt, vẻ nhàn nhạt trong mắt dần dần trở nên mông lung, đúng vậy, nàng thích người nam nhân bên cạnh này, từ khi hắn cứu nàng tại Tù Ma Cốc năm đó, hình ảnh người nam nhân mặc tử bào đã không thể nào phai nhòa trong tâm trí của nàng.

Chỉ là Triển Thanh Nhu thế nào cũng không nghĩ tới, nam nhân đó dĩ nhiên lại là thanh mai trúc mã trong miệng hảo tỷ tỷ của nàng, thế giới thực sự quá mức nhỏ bé rồi.

Triển Than Nhu chăm chú nhìn khuôn mặt không tính quá mức anh tuấn nhưng lại rất trong sáng kia, trong vẻ kiên nghị ẩn dấu nét nghiền ngẫm lẫn tà ác.

Triển Thanh Nhu đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu Lâm Khiếu Đường cứu chính mình nữa rồi, mà mỗi một lần đều làm cho lòng nàng càng trở nên vững chắc hơn.

Cứ như vậy, Triển Thanh Nhu chăm chú nhìn khuôn mặt kia thật lâu, mà chủ nhân khuôn mặt đó rốt cuộc từ trong trạng thái điều tức mở hai mắt.

Lâm Khiếu Đường vừa mở mắt liền thấy Triển Thanh Nhu không kiêng nể gì nhìn chính mình, hơn nữa trong ánh mắt lại có điểm không thể tự không chế được, tựa hồ như phá tan cản trở gì đó.

- Thanh Nhu, ngươi!

Lâm Khiếu Đường muốn mở miệng nói cái gì thì bị một ngón tay ngọc che lại, chủ nhân của ngón tay ngọc lắc đầu ý bảo không nói.

Sắc mặt Triển Thanh Nhu ửng đỏ, sau đó cởi chiếc áo trên người, chỉ nhẹ nhàng kéo xuống, y phục rời khỏi thân thể, cởi nội y càng đơn giản không gì sánh được.

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, một thân thể hoàn mỹ làm người khác hít thở không thông xuất hiện trước mắt Lâm Khiếu Đường, đôi song phong cao vút ngạo nhân, chiếc eo thon mượt mà trơn nhẵn…

Lâm Khiếu Đường thoáng có chút kinh ngạc nhìn Triển Thanh Nhu, hiển nhiên không ngờ tới đối phương lại hành động như vậy, bất quá hiện tại tâm trí của Lâm Khiếu Đường đã cực kỳ vững chắc, tự nhiên không đến mức thất thố.

- Lâm đại ca, để thiếp thân hầu hạ ngươi một lần!

Khi Triển Thanh Nhu nói ra những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như mặt trời, hầu như có thể chảy nước tới nơi, thế nhưng thanh âm vô cùng kiên định.

Lâm Khiếu Đường không cự tuyệt, mà cũng không có lý do gì để cự tuyệt!

Trên thực tế, khi tu vi ngày càng cao, lòng chiếm hữu theo đó càng lúc càng lớn, dã tâm cũng như vậy, điểm này nam tu thể hiện rõ ràng hơn nữ tu rất nhiều.

Nếu nói Lâm Khiếu Đường không có một điểm ý tứ nào với Triển Thanh Nhu hiển nhiên là giả bộ lạnh lùng, Triển Thanh Nhu chính là tuyệt sắc mỹ tu, tại giới này tuyệt đối hiếm có, coi như trong mấy người bên cạnh Lâm Khiếu Đường cũng có thể xếp đầu. Hơn nữa nàng có một phong cách riêng biệt đặc thù, trên người tỏa ra vẻ tươi mát thanh nhã, kẻ khác muốn học cũng không thể nào học được.

Triển Thanh Nhu thanh nhã ngày xưa, hiện tại mạnh mẽ nhào vào lòng Lâm Khiếu Đường, đôi môi đỏ mọng nhỏ bé mở ra, áp vào môi Lâm Khiếu Đường nặng nề hôn xuống.

Tỉnh lược chín nghìn chữ hình ảnh hương diễm, hòa hợp…

Sự kết hợp tinh thần thần kỳ trong giấc vu sơn người bình thường không thể nào thể hội được, tu luyện giả trong lúc giao hòa tuy rằng không khác biệt quá nhiều so với phàm nhân, thế nhưng trên phương diện thời gian, phương diện phương thức phương pháp lại hơn kém rất nhiều.

Khi Triển Thanh Nhu và Lâm Khiếu Đường đồng thời xuất qua, Triển Thanh Nhu đỏ bừng mặt, mang vẻ ngọt ngào, cực kỳ dịu ngoan đi theo sau Lâm Khiếu Đường.

Một ngày này, trong Khiếu Linh Phủ náo nhiệt phi phàm, mấy thiếu nữ đã góp mặt đầy đủ.

- Thanh Nhu, ngươi rốt cuộc xuất quan rồi!

- Thanh Nhu, mặt của ngươi sao lại hồng như vậy?

- Thanh Nhu, tu vi của ngươi?

- Thanh Nhu, có phải là lão đại khi dễ ngươi rồi?

Khi Triển Thanh Nhu sau hơn một trăm năm lần đầu tiên đứng bên cạnh các tỷ muội, chỉ nghe thấy tiếng ríu ra ríu rít không ngừng. Trong các nàng, người có tu vi cao nhất chính là Triển Thanh Nhu, đạt tới địa vương giai hậu kỳ.

Thứ nhì là Tân Tây Á, địa vương giai trung kỳ đỉnh phong. Hồ Mị Nhi, Tiểu Lan, Tố Tố, Nạp Lan U, Thần Lộ Tiên Tử đều có tu vi địa vương giai sơ kỳ.

Trong suy nghĩ của Lâm Khiếu Đường thì các nàng đã tận lực rồi, hơn nữa kết quả so với mong muốn ban đầu của hắn còn tốt hơn.

Đối với việc phi thăng, Lâm Khiếu Đường không hề giấu diếm điều gì các nàng, tất cả mọi điều lợi hại trong đó đều nói ra hết, nguyện ý hay không đều có thể tự mình quyết định, Lâm Khiếu Đường không hề ép buộc, dù sao thì vẫn có phiêu lưu nhất định, hơn nữa còn là phiêu lưu lấy tính mệnh làm tiền đặt cược.

Các nàng đều lựa chọn đi theo Lâm Khiếu Đường, trên thực tế, các nàng đã quen với việc được Lâm Khiếu Đường che chở, sinh hoạt trong dĩ vãng không thể nào so sánh được với ngày hôm nay, tu luyện giới quá nhiều chuyện người lừa ta gạt đã đủ để các nàng chán ghét.

Thậm chí ngay cả người rất thích nắm quyền lực môn phái trong tay như Tố Tố cũng lựa chọn đi theo, quyền lực có giá trị mấy đồng tiền? Không có tính mệnh thì mọi chuyện đều là không, một khi tiến vào thượng giới, thọ nguyên sẽ đề cao trên diện rộng, loại mê hoặc như thế nào dù là ai cũng không thể nào chịu đựng được.

Tuy rằng tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, thế nhưng Lâm Khiếu Đường không hề lập tức áp dụng hành động, quyết định ở lại tại giới này một đoạn thời gian nhất định.

Đoạn thời gian này cũng không dài lắm.

Lâm Khiếu Đường không để mấy nàng tu luyện trong đoạn thời gian này, mà đều cùng nhau vân du xung quanh, đương nhiên đây chỉ là biểu hiện ra bên ngoài, trên thực tế là tìm kiếm các loại cổ mộ, động phủ, còn có các loại bảo địa đi lưu lại từ thời thượng cổ. Một khi tiến vào sẽ càn quét sạch sẽ. Lâm Khiếu Đường còn đi đại lục Minh Tây một chuyến, nói lời từ biệt với các bằng hữu, lần này thực sự là chân chính vĩnh biệt rồi!

Bất quá đại lục Minh Tây ngày hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, hiện tượng suy bại đã hoàn toàn lộ rõ không cần nghi ngờ, từ khi hai đại giáo hoàng trọng thương, giáo hội xuống dốc không phanh, lòng tin của các tín đồ đối với giáo hội cũng càng lúc càng kém, thậm chí sản sinh ra hoài nghi đối với tín ngưỡng. Hơn nữa hải thú nhất tộc không ngừng tấn công, còn có lực lượng xâm lược đến từ đại lục phương đông thần bí. Ngày Tây đại lục bị diệt đã không còn xa.

Lâm Khiếu Đường nhìn thấy tất cả chỉ thản nhiên lắc đầu, cũng may mấy người bạn tốt đều bình yên vô sự. Lão ải nhân, tiểu báo nữ, mỹ nhân ngư đều có tu vi không cao lắm, thế nhưng thọ mệnh tương đối dài lâu, để tị nạn bọn họ đều tới lãnh địa hải tộc ở lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Về phía Chu Võ Quốc, Lâm Khiếu Đường cũng quyết định đi một chuyến, chủ yếu là tới Dương Môn. Ba tiểu hài tử Trương Nhạc Nhạc hiện tại đã trở thành thanh niên, đồng thời đạt được một chút thành tích nho nhỏ, ba người đều thành công tiến vào sư giai, Lâm Khiếu Đường để lại cho bọn họ chỉ điểm có thể hưởng thụ cả đời, đồng thời lưu lại một ít đan được bí tịch trân quý, chung quy giải quyết xong một đoạn duyên phận cuối cùng.

Thiên Du Phường biết được Lâm Khiếu Đường xuất hiện lần thứ hai, còn định áp dụng thủ đoạn lưu lại bọn họ, thậm chí không tiếc chọn thủ đoạn cưỡng chế. Bất quá khi phu phụ Thiên Du nhìn thấy Lâm Khiếu Đường, ý niệm mạnh mẽ lưu lại nhanh chóng tan biến triệt để.

Cứng không được mà mềm cũng không xong, Vân Du Tiên Tử trực tiếp để nữ nhi của mình dùng tới mỹ nhân kế. Đáng tiếc, bên người Lâm Khiếu Đường mỹ nữ như mây, Trữ Tân tuy cũng là mỹ nữ hiếm có, chỉ tiếc Lâm Khiếu Đường không phải là loại người lạm tình, không có hứng thú chính là không có hứng thú, cho dù ngươi mê hoặc thế nào cũng vô dụng.

Trữ Tân nghĩ đến dùng thuốc, thế nhưng tu vi của Lâm Khiếu Đường hiện tại thực sự quá mức kinh khủng, làm cho nàng không dám động thủ, vạn nhất chọc giận đối phương, dốc hết lửa giận trút lên đầu Thiên Du Phường, vậy thì nhất định sẽ gặp một hồi tai nạn trước nay chưa từng có.

Cuối cùng Thiên Du Phường đành phải buông tha vị "con rể" được chỉ định trước này!

Lâm Khiếu Đường còn hỏi thăm tin tức về Vũ Thái Đấu, có người nói đệ nhất cao thủ Chu Võ Quốc đã thất tung hơn ba mươi năm, không ai biết hắn đi nơi nào, cho dù là Thái Vũ Môn cũng không biết, nói chung giống như bốc hơi hết hoàn toàn không có tung tích, cùng với người này còn có Tạo Linh Tử thất tung.

Lâm Khiếu Đường đại khái đoán được hai người này đi nơi nào, hơn phân nửa chính là tiến vào lỗ hổng không gian, về phần thành công phi thăng thượng giới hay không thì không ai biết được.

Trong đoạn thời gian này, tu vi của Thiên Kiều Lão Nhân không có đột phá, không tránh khỏi tọa hóa, Lạc Trần Tử cũng từ hình dạng trung niên nhân chuyển biến thành lão giả.

Bốn người Thủy Linh trong đoạn thời gian này được Kỳ Áo chỉ điểm, tu vi đột nhiên tăng mạnh, trở thành nhóm người nổi bật trong một đời môn nhân đệ tử Thiên Hà Tông, tại toàn bộ Kỳ Đông đại lục cũng coi như là nhân vật đỉnh phong.

Nhưng tổng thể mà nói, dấu hiệu suy bại của giới này đang dần dần hiển lộ rõ ràng hơn, Lâm Khiếu Đường đối với điều này hoàn toàn bất lực, dù sao thì cũng là lực lượng vị diện, cho dù là tu luyện giả thượng giới cũng không thể nào lay động được, huống chi hắn vẫn như cũ, chỉ dừng lại tại vị trí tu luyện giả hạ giới mà thôi.

Thời gian một giam trôi qua rất nhanh, những chuyện nên làm Lâm Khiếu Đường đều đã hoàn thành, nên bàn giao đã bàn giao lại, rốt cuộc cũng tới ngày phi thăng!

Lâm Khiếu Đường không hề kinh động nhiều người, chỉ là nói với Lạc Trần Tử tất cả, sau đó mang theo mấy nữ cùng nhau thông qua truyền tống trận tiến vào đại lục Phong Ma.

Lỗ hổng không gian mà Lâm Khiếu Đường cố định trước kia không di chuyển quá xa, khi mấy nữ nhìn thấy lỗ hổng không gian, không biết vì sao, sâu trong linh hồn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không thể ức chế được.

Lỗ hổng không gian này cũng không lớn lắm, đường kính chỉ khoảng năm trượng mà thôi, hơn nữa không ngừng rung động, tựa hồ như bên trong có vật gì đó muốn giãy giụa thoát ra.

Đáng tiếc, ngoài nhìn thấy bên trong lóe lên hồ quang màu vàng và một loại gì đó tương đối giống cơn lốc, còn lại không thể phân định cái ì khác, không gian phi thường hỗn loạn, không hế có bất cứ kết cấu nào.

Sau khi bố trí bát bộ thiên long trận xong, Lâm Khiếu Đường nhàn nhạt liếc mắt nhìn mấy nữ một chút rồi nói:

- Hiện tại hối hận vẫn còn kịp, muốn rời khỏi thì tự động bước ra, cho dù không có ta, ở giới này các nàng có thể thoải mái tiêu dao rồi, người có thể bức ép được các ngươi nàng không nhiều lắm, huống hồ còn có một siêu cấp đại tông phái như Thiên Hà Tông sau lưng, hoàn toàn không cần phải buồn phiền vì chuyện không sống tốt!

Dứt lời Lâm Khiếu Đường lẳng lặng chờ đợi một hồi, không có người nào lựa chọn bước ra, tuy rằng trên mặt mấy nữ đều hiện ra vẻ e ngại, nhưng chung quy không ai di động nửa tấc, lựa chọn như thế nào trong lòng các nàng đã sớm rõ ràng, đều đã hạ quyết tâm.

Cơ duyên phi thăng, toàn bộ tu luyện giới nghìn năm qua giống như lông phượng sừng lân, không có bao nhiêu tu luyện giả có hơi hội thử một lần, tỷ lệ phi thường thấp. Mấy nữ cũng không còn là thiếu nữ hơn mười tuổi, đều là người từng trải, lăn lộn tu luyện giới mấy trăm năm, tự nhiên biết được cơ hội như thế này phải nắm thật chặt, cho dù thất bại thì cũng có sao, ở lại giới này chắn chắn không chạy thoát được cái chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

- Nếu không có người nào rời khỏi, vậy thì hiện tại không còn đường thối lui nữa rồi!

Tiếng nói của Lâm Khiếu Đường vừa dứt, một tay ôm chặt thân thể của Uyển nhi, tay kia chợt lóe tử quang.

Tám kiện luyện bảo kết thành bát bộ thiên long trận, nhất thời hình thành quang tráo bao quanh Lâm Khiếu Đường và mấy nữ, Lâm Khiếu Đường khẽ động nguyên niệm, quang tráo co rút lại, tiến vào trong lỗ hổng không gian…
HẾT