Đấu Y

Chương 518: Tuyết Vương Điêu

Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi đưa ra nhượng bộ lớn nhất. Trương Liêu và hòa thượng béo mập tuy là không muốn, cũng rất bất công, một đường vừa rồi hai người bọn họ có thể nói là liều cả mạng sống, nếu chỉ nói về xuất thử tự nhiên là nhiều nhất, nhưng hiện tại không dám có bất cứ biểu thị gì, rốt cuộc vẫn phải cam chịu, dù sao thì vào thời khắc nguy cơ nhất vẫn phải dựa vào phu phụ Lâm Triển này thi triển thần thông giải vây.

Thế nhưng Dương Thiên vừa dứt lời, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên từ nắm đấm biến thành trảo phát ra, hành động này làm cho thần sắc Trương Liêu và hòa thượng béo mập đại biến.

Hai người không nói hai lời liền lập tức xuất thủ chống lại, cho dù đấu không lại thì cũng tuyệt đối không khoanh tay chịu chết. Trương Liêu đánh ra một đạo quyền phong cương mãnh ầm ầm kéo tới, hòa thượng béo mập thì cầm hồ lô phóng ra mấy đạo thủy đao từ rượu.

Lâm Khiếu Đường phóng ra hai tử kim thủ, hoàn toàn không nhìn quyền phong và thủy điêu, khi vừa mới đối mặt liền bị bóp nát bấy, Dương Thiên hoảng hốt, trong vẻ tuyệt vọng còn có chút bất đắc dĩ.

Nhưng mà, ngay khi Dương Thiên nhắm lại hai mắt là lúc hai tử kim thủ cũng vượt qua hai bên sườn thân thể của hắn, tiếp đó là một tiếng nổ vang từ phía sau truyền tới.

Nhất thời băng tinh xung quanh nổ tung, sóng khí cuồn cuộn, thậm chí còn có tiếng kêu bén nhọn truyền ra.

Lúc này ba người mới nhìn rõ, mục tiêu mà Lâm Khiếu Đường muốn công kích lại chính là một đầu tuyết vương điêu ẩn núp bên dưới băng tinh.

Lúc này, đầu tuyết vương điêu này đã bị kéo ra ngoài, đang cùng với hai tử kim thủ chiến đấu với không phân cao thấp. Đầu tuyết vương điêu này cao không tới hai thước, hơn nữa cái đuôi lại ước chừng năm thước, càng tỏa ra khí băng hàn nồng đậm.

Tuyết vương điêu thuộc về loại thượng cổ dị thú, từ nhỏ đã là yêu thú cấp chín, thể thành thục tại hạ giới cho tới hiện tại chưa từng nghe thấy, bất quá trên điển tịch từng có ghi chép, nói là đã đừng xuất hiện qua tuyết vương điêu cấp mười bốn, nơi nó đi qua toàn bộ đều bị đóng thành băng.

Đầu tuyết vương điêu này tỏa khí hàn nguyên vô cùng dày đặc, càng giấy ở chỗ tối, dưới tình huống thu liễm khí tức ngay cả hòa thượng béo mập cũng không có hề phát hiện ra, hiển nhiên ít đã vượt qua cấp mười hai, chí ít cũng là yếu thú cấp mười ba đỉnh cấp.

Lúc này trên mặt ba người Dương Thiên đỏ bừng xấu hổ, hiển nhiên bọn họ đã lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử. Thế nhưng dưới lợi ích thật lớn mê hoặc, nhân tâm cách cái bụng, thực sự rất khó có thể nói trước sẽ phát sinh tình huống gì.

Yêu thú cấp mười ba đối vói tu luyện giả linh hồn giai mà nói thực sự quá mức cường đại, đã vượt qua phạm vi chịu dựng được, hơn nữa nguyên thức cũng đã sơ bộ hình thành, so với những yêu thú có trí tuệ bình thường còn khó chơi hơn rất nhiều. Cho dù là Dương Thiên, hòa thượng béo mập và Trương Liêu liên thủ cũng không phải là đối thủ, trừ phi có thêm hai tu luyện giả linh hồn giai khác hợp tác tạo thành trận hình thì mới cầm giữ được.

Bất quá đầu tuyết vương điêu này cũng chỉ vừa mới tiến hóa lên cấp mười ba, nếu như yêu nguyên đã củng cố vững chắc, vậy thì năm tên tu luyện giả linh hồn giai cũng chưa chắc đã là đối thủ, dù sao yêu thú cấp mười ba tương đương với tu luyện giả địa vương giai.

Tuyết vương điêu tản mát ra hàn khí có uy lực cực lớn, ba người Dương Thiên phải lập tức rời xa khỏi trung tâm, thối lui lại hơn trăm trượng mới đỡ hơn một chút.

Nhưng mà Lâm Khiếu Đường chỉ dùng hai tử kim thủ đã có thể kìm chế lại được tuyết vương điêu, mà nhìn tình hình chiến đấu có vẻ như ngang nhau, nhưng thực tế người họ Lâm kia rõ ràng là có ý định tiêu hao yêu nguyên của tuyết vương điêu, hình như có ý định bắt sống.

Vẻ khiếp sợ trong mắt Dương Thiên càng đậm, mà vẻ mặt Trương Liêu thì lại vô cùng phiền muộn, hiển nhiên tu vi của vị Lâm đ*o hữu này tuyệt đối không phải như biểu hiện bề ngoài ngay từ lúc ban đầu.

Hòa thượng béo mập thì không ngừng uống rượu trong hồ lô, nói đến cũng lạ, chiếc hồ lô kia phảng phất giống như không có đáy, rượu bên trong cũng phảng phất giống như uống mãi không hết!

Nhìn người thanh niên mặc tử bào thành thạo đối phó với tuyết vương điêu, hòa thượng béo mập vô luận là thế nào đi nữa cũng không tiếp tục cho rằng hắn chỉ là một vị tu luyện giả đặc thù tu vi bình thường nhưng thần thông rất cao.

Rất hiển nhiên tu vi của người thanh niên mặc tử bào và nữ tử áo lam đã vượt qua tưởng tượng của hắn, chỉ sợ người ta là lão quái vật địa vương giai.

Hòa thượng béo mập vừa mới nghĩ đến địa vương giai, trong lòng nhất thời vô ý cả kinh, nhìn bóng lưng màu tím, thần sắc phức tạp, đồng thời cũng có cảm giác kính nể. Đương nhiên lo lắng một lúc nữa không được phân nguyên thạch mới là nguyên nhân ba động lớn nhất trong lòng.

Ngay lúc Lâm Khiếu Đường từ từ chiếm thế thượng phong, chuẩn bị thế khống chế đầu tuyết vương điêu kia, bỗng nhiên phía trên chợt lóe một đoàn quang mang màu bạc, một hàn khí cường đại ngưng tụ sóng xung kích rất mạnh truyền tới.

Nơi hàn khí đi qua, tất cả mọi thứ cản đường đều bị biến thành băng, thậm chí trong nháy mắt lập tức bị đông cứng, ngay cả không khí cũng không tránh khỏi.

Y phục của Dương Thiên trong nháy mắt cứng ngắc, đã bị đóng băng, mà Trương Liêu thì liều mạng vận chuyển nguyên lực chống đỡ, nhưng lại bị hàn khí trực tiếp đẩy bật ra xa, nặng nề va lưng vào một tảng băng lớn phía sau.

Miệng hô lô của hòa thượng béo mập trực tiếp bị đóng băng, thân thể mập mạp bị đẩy ngược lại phía sau, đồng thời sướt qua những mảnh băng trong không khí, toàn thân xuất hiện nhiều vết cắt nhỏ, bộ dạng cực kỳ chật vật.

Lực lượng kinh khủng như vậy, ba người lần đầu tiên nhìn thấy, sự trong lòng đã lên tới cực hạn, thiếu chút nữa sẽ chạy trối chết, tồn tại như vậy tuyệt đối không phải là những người như bọn họ có thể trêu chọc vào được.

Bất quá, khi ba người liên tục thối lui lại hơn trăm trượng, cũng kinh ngạc phát hiện ra thân ảnh màu tím và thân thân ảnh màu lam đứng một bên quan sát trận chiến lại không chút nhúc nhích nào, dường như hàn khí vô cùng cường liệt này đối với bọn họ không có chút ảnh hưởng nào!

Cỗ hàn khí cường đại tới biến thái vừa rồi, chính là do một đầu tuyết vương điêu khác phát ra, không những vậy, đầu tuyết vương điêu này là yêu thú cấp mười ba đã tiến hóa tới thể thành thục chân chính.

Dưới sự công kích của hai đại tuyết vượng điêu, thế thượng phong vừa rồi của Lâm Khiếu Đường hoàn toàn bị phá giải, không thể nào bắt được đầu tuyết vương điêu kia.

Bất quá hàn khí đối với Lâm Khiếu Đường có thể nói là ảnh hưởng vô cùng bé nhỏ, đã từng trải nghiệm qua hàn khí vô cùng kinh khủng do Hàn Nguyệt Tiên Tử phát ra, Lâm Khiếu Đường đối với hàn khí hiện tại hoàn toàn không có cảm giác. Nguồn truyện: Trà Truyện

Tốc độ của tuyết vương điêu cực nhanh, hai đầu phối hợp, thỉnh thoảng phóng ra hàn khí, băng thứ liên tục công kích.

Băng thứ phát ra không chỉ có hàn khí bức người, hơn nữa dường như pháp bảo, có tính công kích kéo dài rất mạnh, nếu như bị băng thứ bắn trung, chỉ sợ thân thể lập tức bị tiêu diệt.

Chỉ dựa vào tử kim thủ đối phó với hai đầu tuyết vương điêu hiển nhiên có chút thiếu dùng, sắc mặt Lâm Khiếu Đường khẽ động, trên tay phát ra một đoàn hảo diễm màu tím.

Trong nháy mắt khi hỏa diếm màu tím phát ra ngoài, hai đầu tuyết vương điêu nhất thời cảm giác vô cùng bất an, thế tấn công càng lúc càng điên cuồng.

Chỉ thấy hai đạo ánh sáng mờ ảo lóe lên, ba gã tu luyện giả xem trận chiến xa xa, càng xem trong lòng lại càng thêm sợ hãi than thở, nếu như là chính mình đối chiến, vậy thì đừng nói là hai, chỉ cần một đầu đã đủ muốn chết.

- Lão quái địa vương giai!

Trương Liêu rốt cuộc không thể khống chế được thất thanh nói.

- Trương đạo hữu, ngươi không phải là hiện tại mới nhìn ra đấy chứ?

Hòa thượng béo mập kỳ quái nhìn Trương Liêu hỏi.

Trương Liêu cười khổ nói.

- Lúc nào phát hiện thì có quan hệ gì? Lẽ nào phát hiện sớm một chút thì có chỗ dùng hay sao? Tồn tại địa vương giai cơ bản không phải là những tu luyện giả tán nhân như chúng ta có thể trêu chọc vào được.

Vẻ mặt Dương Thiên xin lỗi nhìn hai người nói.

- Trương đạo hữu, La Hán huynh, đều là do Dương mỗ quá mức nóng ruột, không tiếp tục quan sát cẩn thận, mới đưa tới hai lão quái địa vương giai, hôm nay bằng là đem toàn bộ nguyên mạch chắp tay dâng lên, đều là lỗi của Dương mỗ a!

Trương Liêu bắt đắc dĩ nói:

- Dương đạo hữu không cần phải trự trách. Lão quái địa vương giai nếu như cố tình ẩn dấu, lấy tu vi của ngươi có quan sát nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng thôi.

Dương Thiên gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu tự giễu cười cười. Khi nhìn thấy người thanh niên mặc tử bào, thần sắc lại hiện lên một tia hy vọng. Dù sao người này tại thời khắc nguy cơ đều xuất thủ đúng lúc, không giống như loại người thấy lợi tối mắt, có thể mọi chuyện không đến nỗi tồi tệ như trong tưởng tượng.

Hòa thượng béo mập nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu tím nói:

- Bần đạo tuy rằng không môn không phái, thế nhưng trăm năm qua vẫn hối hả ngược xuôi, những tu luyện giả hơi có chút danh vọng trong Chu Võ Quốc bần tăng đều đã từng gặp qua, nhưng đối với người này lại không có chút ẩn tượng nào, lẽ nào hai người này là lão quái địa vương giai vừa mới tiến giai hay sao?

Ngay lúc ba người còn đang nói chuyện với nhau, cuộc chiến đấu xa xa càng lúc càng trở nên gay cấn, tuyết vương điêu càng đánh càng trở nên điên cuồng, đối với người xâm lấn xông vào gia viên của chính mình biểu hiện ra vẻ quyết tâm không lùi lại.

Toàn thân hai đầu tuyết vương điêu đã xuất hiện một tầng băng giáp kiên cố, hóa thành hai đạo quang mang màu trắng bắn về phía Lâm Khiếu Đường.

- Ngưng băng phá!

Trương Liêu thất thanh cả kinh kêu lên, tuyết vương điêu là một loại yêu thú cực kỳ nổi danh, ở trong cuộc chiến Phong Ma thời kỳ thượng cổ đã tỏa sáng chói lọi, bởi vậy trong những thư tịch ghi chép về yêu thú có ghi lại tương đối toàn diện. Vô luận là chiêu số, hình thể hay đặc thù, thậm chí là tập tính sinh hoạt đều có ghi lại phi thường rõ ràng.

Tuyết vương điêu một khi tiến hóa tới cấp mười hai, sẽ có thể phóng ra ngưng băng phá, đây là một tuyệt chiêu cực mạnh của loại yêu thú này. Thời kỳ thượng cổ, những tu luyện giả địa vương giai chịu không ít đau khổ bởi chiêu này, có một số thậm chí còn mất đi tính mệnh.

Hòa thượng béo mập nhìn hai đầu tuyết vương điêu đã hình thành nên một tầng băng giáp bảo hộ toàn thân, có chút nghĩ mà sợ nói:

- Dương đạo hữu, chuyến đi này nếu như không có Lâm đ*o hữu và Triển đạo hữu, cho dù chúng ta có tới được đây đi nữa thì cũng sẽ chết trong miệng tuyết vương điêu, trong sách cổ có ghi chép tuyết vương điêu ăn thịt người đó!

Phía sau lưng Dương Thiên lúc này đã sớm tràn đầy mồ hôi. Hắn cũng không nghĩ tới hai đầu tuyết vương điêu này đều đã tiến hóa tới thể thành thục cấp mười ba, cho dù là tập hợp gấp đôi linh hồn giai theo dự định của hắn thì cũng chưa chắc đã qua được một cửa này.

Nhìn hai khỏa băng đạn trùng kích phóng tới, con ngươi Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ co rụt lại, khóe miệng cũng hơi có chút nhếch lên, trước tiểu đánh tiểu nháo, làm cho hắn có chút muốn ngủ gà ngủ gật, hai đầu tuyết vương điêu rốt cuộc đã lấy ra chiêu số cực mạnh rồi.

Lục dực phía sau Lâm Khiếu Đường chợt lóe, trong nháy mắt hóa thành hư ảnh, sau đó thiểm điện màu vàng chớp động, thân hình hư không biến mất.

Sau một khắc đạo thân ảnh màu tím bỗng nhiên xuất hiện tại trung tâm hai đạo quang mang màu tím, sau đó hai cánh tay to lớn thiêu đốt trong hỏa diễm màu tím hực hực giống như mọc dài ra, ôm lấy hai đạo quang mang màu trắng, trực tiếp vững vàng khống chế hai đầu tuyết vương điêu chạy như điên.

Hỏa diễm màu tím chạm vào tuyết vương điêu, lập tức bao trùm toàn bộ tầng băng giáp. Trong nháy mắt tầng băng giáp liền bị phá thành từng mảnh nhỏ, hai tuyết vương điêu thống khổ kêu lên, hai đôi con ngươi mài bạc hiện rõ một tia tuyệt vọng.

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng, trong lòng đối với thú nguyên tinh của yêu thú cấp mười ba sinh ra hứng thú nồng đậm, thứ này còn trân quý hơn linh vương đan nhiều, thậm chí so sánh được với thiên nguyên tăng nguyên đan. Nếu như mang tới đấu giá hội tuyệt đối bán được với giá trên trời, cho dù không thu được nguyên mạch đi nữa thì chỉ cần thu được hai viên thú nguyên tinh coi như chuyến đi này rất không tệ.

Nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh xa xa, con mắt Trương Liêu đột nhiên lồi ra, không thể tin tưởng nói.

- Lâm đ*o hữu rốt cuộc là võ tu hay đạo tu? Dùng hai tay không có thể phá được tuyệt chiêu ngưng băng phá của tuyết vương điêu? Sao có khả năng?

Phản ứng của Dương Thiên và hòa thượng béo mập chỉ có hơn Trương Liêu chứ không kém. Cái miệng của Dương Thiên há thật lớn, nửa ngày không thể nào ngậm lại được, hòa thượng béo mập thì gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Lão quái địa vương giai trung kỳ! Tồn tại càng mạnh hơn một tầng hiện lên trong đầu ba người, trừ khả năng này ra ba người không còn nghĩ ra được có khả năng nào khác.

Lúc này đang ôm lấy hai đầu tuyết vương điêu, Lâm Khiếu Đường tự nhiên không thể biết được trong lòng ba người đứng cách đó xa xa đang suy nghĩ cái gì, đang định chuyển tới gần cổ của hai đầu tuyết vương điêu thì đột nhiên một tiếng kêu thanh nhã truyền tới.

- Lâm đại ca, hạ thủ lưu tình!

Lâm Khiếu Đường hơi sửng sốt, không giải thích được nhìn về phía Triển Thanh Nhu nói.

- Vì sao?

Triển Thanh Nhu nhìn hai đầu tuyết vương điêu đã mất đi ý chí chống lại, dưới chân điểm nhẹ một cái liền bay tới gần, ngọc thủ vươn tay sờ sờ vào cái đầu nhỏ bé của hai tuyết vương điêu nói:

- Hiện tại chúng đang rất sợ hãi, phi thường sợ hãi, vừa rồi khi Lâm đại ca phá nát tầng băng giáp bảo hộ quanh thân thể bọn chúng, chúng nó đã triệt để khuất phục rồi. Thanh Nhu cả gan thỉnh cầu Lâm đại ca thả chúng ra, nếu như còn tiếp tục làm loạn, Thanh Nhu tự mình xuất thủ.

- Ngươi tinh thông thú ngữ?

Lúc này lực lượng trên tay Lâm Khiếu Đường đã yếu đi, có chút kỳ quái hỏi.

- Thanh Nhu cũng không tinh thông thú ngữ, chỉ là từ nhỏ đã sống với rất nhiều yêu thú, có thể cảm ứng được một ít tâm tình của chúng. Bất quá từ khi bước vào con đường tu luyện thì đã thật lâu Thanh Nhu không sử dụng tới loại thiên phú này rồi, vừa rồi hai đầu tuyết vương điêu này tựa hồ cảm ứng được Thanh Nhu có thể hiểu chúng nên mới phát ra tín hiệu cầu cứu!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triển Thanh Nhu hiện lên nụ cười sáng ngời.

Yêu thú cấp mười ba đã mở ra được nguyên thức, tự nhiên vô cùng thông minh, lúc này đều cảm kích nhìn Triển Thanh Nhu, trong miệng càng phát ra mấy tiếng kêu rất nhỏ.