Đấu Y

Chương 512: Xuất phát

Mảnh toái phiến cuối cùng này cũng chính là mảnh quan trọng nhất trong chín mảnh toái phiến cửu thiên nguyên lô, là khối lớn nhất, là bàn đỡ của cửu thiên nguyên lô, ước chừng dài hơn ba mươi tấc, giống như mặt kính hình bát quái, chỉ trên mặt không hề có hoa văn đồ án gì, chỉ là một khối trơn tuột cứng chắc.

Lấy tu vi của Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu, trên đường đi tự nhiên không có người nào dám trêu chọc, phi hành cấp tốc trong mấy ngày liền tiến tới ngoại vi sơn mạch luyện ngục hành lang gấp khúc.

Luyện ngục hành lang gấp khúc nguyên bản là một khu vực giáp với biên giới Hiên Viên Quốc. Mà tứ đại tu luyện giới khác như Nam Xuyên, Đại Hạ, Thảo Nguyên và Chu Võ cũng giao với luyện ngục hành lang gấp khúc, cơ bản là tiếp giáp với bốn đại tu luyện giới, hơn nwuax bảy thành diện tích nằm trong vòng Chu Võ Quốc. Nguyên bản trước kia hoàn toàn thuộc về Chu Võ Quốc, nhưng Chu Võ quốc đối với các nước khác trong đại lục không quan tâm gì, rất nhanh đã trở thành địa phương mà các tu luyện giả Hiên Viên Quốc lịch lãm, mấy nghìn năm trôi qua dần dần trở thành đất đai của Hiên Viên quốc.

Bất quá hiện tại Hiên Viên Quốc đã không còn tồn tại, hôm nay đã trở thành quạt hạt của Đại Hạ Quốc, bởi vậy muốn tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc nhất định phải tiến vào Đại Hạ. Nhưng Đại Hạ hiện tại quản hạt cũng chỉ là một chỗ tiến vào mà thôi, kỳ thực một khi tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc, liền tiến vào trong lãnh thổ Chu Võ Quốc.

Bởi vì luyện lục hành lang gấp khúc là một không gian bị bao vây bởi kết trận phong ấn rất lớn, tương đương với một không gian hoàn toàn độc lập, ra vào có rất nhiều hạn chế, bởi vậy Chu Võ Quốc đối với mảnh lĩnh vực này cũng không hề bố trí bất cứ cấm chế nào.

Tuy rằng nhiều năm trước Hiên Viên quốc không ngừng tiến hành xâm nhập thăm dò luyện ngục hành lang gấp khúc, Đại Hạ hôm nay cũng như vậy. Thế nhưng vô luận là Hiên Viên Quốc trước kia hay là Đại Hạ Quốc cường đại hôm nay, đều chỉ sử dụng phương pháp lặng yên tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc, không dám chân chính cho răng nơi đây thuộc về bọn họ. Chu Võ quốc cho dù không chú ý tới khu vực này, thế nhưng cũng không có người nào dám nói đây không phải là của bọn họ.

Từ điểm này có thể thấy được Chu Võ Quốc cường đại như thế nào, cho dù ba ngàn năm chưa từng tiếp xúc với đại lục, thế nhưng sự uy hiếp vẫn kéo dài cho tới tận ngày nay.

Lâm Khiếu Đường dạo qua một vòng rìa ngoài luyện ngục hành lang gấp khúc, lại có chút khó khăn. Luyện ngục hành lang gấp khúc này có hạn chế tu luyện giả trên sư giai không thể tiến vào được. Một khi tiến vào sẽ bị lực lượng không gian cường đại đánh nát bấy, có người nói đây là do tu luyện giả thượng cổ tạo ra một không gian riêng biệt.

Mấy ngày nay, Triển Thanh Nhu vẫn một mực yên lặng đi theo Lâm Khiếu Đường, rốt cuộc mở miệng nói.

- Lâm đại ca, Thanh Nhu có biện pháp đi vào!

Lâm Khiếu Đường có điểm ngoài ý muốn, nhìn vào khuôn mặt thanh nhã của Triển Thanh Nhu nói:

- Biện pháp gì?

Triển Thanh Nhu lấy ra hai viên đan được nói:

- Đây là phong nguyên đan, chỉ cần ngậm trong miệng là được, có thể áp chế được khí nguyên dưới đại sư giai.

Lâm Khiếu Đường tiếp nhận một viên ngậm vào miệng, quả nhiên là có một tầng che chắn hiện lên xung quanh, xác thực có hiệu quả rất tốt.

- Vậy thì thí nghiệm thử một lần xem sao1

Nói xong Lâm Khiếu Đường liền hóa thành một đạo quang mang màu tím lao về phía tầng phong ấn bên ngoài luyện ngục. Triển Thanh Nhu vốn có ý định chính mình thí nghiệm trước một chút, không nghĩ tới vị Lâm đại ca này còn cấp bách hơn so với nàng.

Phút chốc, Lâm Khiếu Đường đã biến mất bên trong vòng phong ấn bảo hộ, Triển Thanh Nhu cũng không nghĩ nhiều, lập tức hóa thành một đạo quang mang tiến vào bên trong.

Khi Triển Thanh Nhu xuyên qua tầng chắn phong ấn, chỉ thấy Lâm Khiếu Đường đứng trên môt ngọn núi xuất thần nhìn xuống bên dưới.

Triển Thanh Nhu lặng yên đứng chờ đợi phía sau, lẳng lặng quan sát. Một lúc lâu sau, Lâm Khiếu Đường thản nhiên thở dài nói:

- Thời gian như bay, thoáng cái đã hai trăm năm trôi qua rồi, năm đó ta mới chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ đã từng tiến vào trong này, khi đó chỉ sợ ta không thể nào nghĩ ra được hai trăm năm sau chính mình sẽ biến thành bộ dáng như thế nào.

Sóng mắt Triển Thanh Nhu khẽ nhúc nhúc, nhìn bóng lưng màu tí, ôn nhu nói:

- Chỉ dùng hai trăm năm liền đạt tới đỉnh phong hạ giới, chỉ sợ từ trước tới nay có một mình Lâm đại ca.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên xuay người nhìn Triển Thanh Nhu nói:

- Tuổi tác của ngươi không lớn, so với ta chỉ có hơn chứ không kém lúc này đã có hai người, không phải duy nhất, huống chi toàn bộ thiên hạ rộng lớn.

Thần sắc Triển Thanh Nhu hơi hoảng hốt, tức thì trong đầu ầm ầm rung động, phảng phất như lĩnh ngộ ra điều gì đó, nhưng chỉ lóe lên lướt qua, không nắm chắc được, thế nhưng có thể cảm giác được rõ ràng khí nguyên cơ thể xao động, hình như có ý bành trướng.

Điều này có phải là lĩnh ngộ, thứ mà tu thánh giả trong thượng giới cần phải vượt qua? Triển Thanh Nhu nhìn bóng lưng màu tím, tức thì cảm kích nói:

- Đa tạ Lâm đại ca chỉ điểm, Thanh Nhu vô cùng cảm kích!

Lâm Khiếu Đường xua tay nói:

- Ở hạ giới này có lĩnh ngộ nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì, tăng thêm tu vi cần phải nhở vào tu luyện thực tế, nếu như có may mắn tiến vào thượng giới thì hãy tạ ơn không muộn.

Những lời này làm cho Triển Thanh Nhu khiếp sợ không thôi. Trên thực tế, cho tới bây giờ nàng cũng không rõ mục đích chuyến đi này của Lâm Khiếu Đường là cái gì. Hơn nữa đối với lúc trước, khi còn ở trong đại lục Phong Ma, người thanh niên thực lực siêu quần xứng danh đệ tứ cao thủ, cư nhiên không có thu hoạch gì làm nàng rất kỳ quái, hiển nhiên điều này không thích hợp, vô luận là người nào mạo hiểm tiến vào Ma Lục tự nhiên là để thu hoạch cái gì đó, tuyệt đối không có khả năng trở về tay không.

Thông minh như Triển Thanh Nhu, chỉ mới câu nói kia nàng đã mơ hồ đoán ra được chút gì đó, đồng thời trong nội tâm sinh ra một cỗ cảm giác vui sướng không hiểu lý do, lời nói của Lâm Khiếu Đường tựa hồ không có ý tứ bài xích nàng.

Tiến hành tìm kiếm không mục đích hơn nửa tháng, Lâm Khiếu Đường không hề có chút thu hoạch nào, Kỳ Áo cũng phát ra nguyên thức cường đại nhưng không tra xét được tin tức gì, phảng phất như khối toái phiến thứ chín này đã bốc hơi khỏi thế gian.

- Tiền bối, ngươi khác địch mảnh toái phiến cuối cùng này ở chỗ này sao?

Lâm Khiếu Đường càng dần càng hoài nghi Kỳ Áo đã cảm ứng sai lầm.

- Tiểu tử, lão phu chính là lão hồ đồ rồi sao? Trong chuyện này tuyệt đối không có bất cứ sai lầm nào hết, có quan hệ với sinh tử tồn vong của lão phu, lão phu có khả năng tính sai sao?

Kỳ Áo cấp thiết phản bác nói.

- Vậy thì tại sao nơi này không có chút dấu hiệu nào cho thấy có mảnh toái phiến cửu thiên nguyên lô?

Lâm Khiếu Đường nắm một khối lam ma thạch trong tay, nguyên thức bản thân càng mở rộng tới phạm vi cực hạn, nửa tháng trôi qua mà không có chút thu hoạch nào, điều này làm cho hắn sinh ra sự hoài nghi.

- Tiểu tử thối dĩ nhiên không tin lão phu, thực sự là làm cho lão phu quá thương tâm rồi, nguyên nhân dẫn đến việc không dò xét được nhiều lắm. Hoặc là bị kết trận cường đại nào đó che mất, cũng có khả năng bị một yêu thú ngu ngốc hình thể lớn nào đó nuốt vào trong bụng, còn có thể lạc vào một mỏ nguyên quáng nào đó, cảm ứng mảnh toái phiến suy giảm đi rất nhiều…

Kỳ Áo một hơi nói ra hàng loạt khả năng.

Vô luận là khả năng nào đối với Lâm Khiếu Đường mà nói tuyệt đối không phải là tin tức tốt, điều này có ý nghĩ ngoại trừ dùng mắt thường tìm kiếm thì không còn phương pháp nào khác, mà địa phương rộng lớn như vậy, từng bước từng bước tìm, cho dù trăm năm cũng không nhất định có thể tìm được.

- Lâm đại ca, đây là cái gì?

Đúng lúc này Triển Thanh Nhu đang chăm chú tìm tòi dưới mặt đất truyền âm nói. Lâm Khiếu Đường đang huyền phù trên không trung vừa nghe được lời truyền âm, lập tức hạ xuống.

Nhìn Triển Thanh Nhu chỉ vào mặt đất, Lâm Khiếu Đường phát ra nguyên thức cẩn thận dò xét, đơn giản từ bề ngoài thì nới này so với các chỗ khác không có bất luận điều gì khác nhau, thế nhưng khi nguyên thức hạ xuống thăm dò hơn trăm trượng Lâm Khiếu Đường nhất thời biến sắc.

Nơi này có dấu vết thổ độn thuật phi thường rõ ràng, xuống thêm một chút nữa, dĩ nhiên còn có một thông đao cao chừng một người lớn, trong đó có nguyên lực ba động phi thường rõ ràng.

Thổ độn thuật kỳ thực là một môn độn thuật phi thường cao thâm, bình thường tu luyện giả hiện nay chỉ lĩnh ngộ được chút da lông bên ngoài, rất khó nổi lên được tác dụng chạy trốn đào sinh.

Có thể tiến hành thổ độn thuật dưới lòng đất ngầm sâu nhưu vậy, mà vết tích lại phi thường nhỏ bé, nhưng dị thường đa dạng, nói rõ đã có người qua lại nhiều lần.

- Lâm đại ca, trong vòng một trăm năm mươi trược phía dưới, tầng chắn tựa hồ yếu hơn so với bên trên rất nhiều,, trực tiếp bị phá ra một lỗ hổng!

Triển Thanh Nhu dò xét cẩn thận nói.

- Uhm, hạ xuống xem!

Lâm Khiếu Đường nói xong liền dùng thổ độn thuật tiến xuống.

Nhưng mà Triển Thanh Nhu lại mấp máy môi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đối với thổ độn thuật nàng tu luyện cực nhỏ, nhiều lắm chỉ hạ xuống dưới lòng đất mười trượng đã coi như không tồi rồi, trăm trượng tuyệt đối không có khả năng.

Ngay khi Triển Thanh Nhu dự tính ngồi xuống đả tọa tiến hành tu luyện thời gian dài, đột nhiên một đạo thân ảnh vừa mới độn thổ lại chui ra.

- Ngươi không muốn độn thổ?

Lâm Khiếu Đường vừa lên liền kỳ quái hỏi.

Triển Thanh Nhu xấu hổ lắc đầu nói.

- Thanh Nhu không tu luyện thổ độn thuật, xin lỗi Lâm đại ca, ta ở chỗ này chờ đợi là được!

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường lóe lên, cầm lấy cánh tay nhỏ bé của Triển Thanh Nhu.

- Ta mang ngươi xuống phía dưới!

Vừa dứt lời, Triển Thanh Nhu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đã tiến vào trong lòng đất, sau đó bên tai truyền tới thanh âm.

- Dưới đất không có ánh sáng, không nên dùng mắt nhìn, dùng nguyên thức thăm dò.

Triển Thanh Nhu lập tức ngưng thần thăm dò, nhất thời mắt thường nhìn qua tâm màn đen biến mất không còn, tất cả trở nên rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Tốc độ di chuyển trong lòng đất hiển nhiên không thể nào so sánh được trên không trung, mà Lâm Khiếu Đường còn dẫn theo một người, tốc độ càng chậm hơn, khoảng cách hơn trăm trượng dưới lòng đất cần tới mấy hơi thở dốc mới tới nơi.

Đứng ở trên thông đạo, đôi lông mày của Lâm Khiếu Đường nhíu sát lại một chỗ, hắn mơ hồ có cảm giác vướng tay vướng chân. Mà đúng lúc này Kỳ Áo truyền âm tới.

- Tiểu tử, xem ra lúc này ngươi phải tới Chu Võ Quốc một chuyến rồi, lão phu nguyên bản tưởng rằng có thể bỏ qua nơi này, thế nhưng nhìn thông đạo này thì, Chu Võ Quốc từ trước tới nay chưa từng bỏ qua việc thám hiểm các nước trong đại lục, chỉ là không công khai mà thôi.

Thanh âm của Kỳ Áo có chút khổ não nói.

- Nơi này có khí lưu lưu lại của mảnh toái phiến thứ chín?

Lâm Khiếu Đường tìm chứng cớ nói.

- Có, hơn nữa lại phi thường rõ ràng, trong vòng mấy tháng khẳng định đã có người cầm mảnh toái phiến đi vượt qua thông đạo này, kỳ thực lúc phát hiện ra thông đạo lão phu đã hiểu ra, toàn bộ luyện lục hành lang gấp khúc cũng không tính là quá rộng, tổng cộng cũng chỉ mấy nghìn dặm mà thôi, loại địa phương nhỏ bé như thế này, cho dù là mảnh toái phiến thứ chín bị phong ấn, lấy năng lực dò xét của lão phu, phải dò xét ra dễ dàng mới dung, thế nhưng tìm kiếm nửa tháng vẫn chưa có tung tích, trừ phi mảnh nhỏ không có ở đây, năm ngày trước, lão phu liền có cảm giác mảnh thứ chín này rất có khả năng không còn ở đây nữa.

Kỳ Áo trả lời.

Lâm Khiếu Đường không đổi sắc, trong lòng cũng hy vọng không phải là kết quả như vậy, dù sao thì sẽ làm cho độ khó tìm kiếm tăng lên rất nhiều.

Trong thông đạo lướt đi cực nhanh, một canh giờ sau, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu đã vượt qua được thông đạo, toàn bộ thông dao dài chừng hơn nghìn dặm.

Có một đoạn thầm chí xuyên thấu qua tầng chắn phong ấn của luyện ngục hành lang gấp khúc, tầng chắn phong ấn bên dưới mặt đất yếu hơn bên trên rất nhiều lần, thế nhưng muốn xuyên thấu qua cũng không phải là việc dễ dàng, không phải một đại tu sư đối không thể nào làm được, chí ít cũng cần phải có hơn mười vị đại tu sư đồng lòng hợp lực mới có thể thành công.

Cửa thông đạo là một sườn núi, bốn phía có người trông coi, bất quá những kẻ này không thể nào tránh được nguyên thức dò xét của Lâm Khiếu Đường.

Bởi vậy Lâm Khiếu Đường trực tiếp độn qua nơi này hơn trăm dặm mới mang theo Triển Thanh Nhu trồi lên trên mặt đất.

Cảm thụ được khí nguyên nồng nặc bốn phía, hít thở không khí trong lòng, còn có mùi rừng cây sơn dã nồng đậm, Lâm Khiếu Đường phảng phất như tiến vào một thế giới khác.

Đây chính là Chu Võ Quốc sao? Lâm Khiếu Đường thậm chí có điểm không thể tin được, hắn thậm chí hoài nghi đây có còn ở trong đại lục Kỳ Đông nữa hay không!

Chỉ một tầng chắn phong ấn, hai bên lại chênh lệnh nhau lớn tới như vậy, Lâm Khiếu Đường không khỏi sinh ra một chút hiếu kỳ.