Đấu Y

Chương 504: Phi thăng cơ duyên (4)

Thượng Quan Dao gật đầu, phóng ra thanh loan, bay tới kìm chân tham thị thú.

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn Lâm Uyển Nhi trong điểu lung bị hôn mê, tâm tình bi thương nhất thời trào dâng, tay mở ra, trong điểu lung, môt cây tử kim thương lấy mắt thường có thể nhìn thấy được lớn lên với tốc độ kinh người.

Thanh tử kim thương này chính là tử kim thương duy nhất chú luyện gia tăng thành công càn khôn thạch tinh, có thể tự do co duỗi, lớn nhất có thể lên tới hai mươi trượng chiều dài và một trượng chiều rộng.

Ầm một tiếng, toàn bộ điểu lung bị phá tan.

Lâm Khiếu Đường bay tới ôm lấy thân thể mềm mại của Uyển nhi, trong mắt xẹt qua một giọt nước mắt.

- Uyển nhi, làm ngươi phải chịu nhiều đau khổ nư vậy, xin lỗi, yên tâm, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ cần Khiếu Đường ca ca còn có môt hơi thở, tuyệt đối không cho phép kẻ nào khi dễ người. Nếu là có, Khiếu Đường ca ca liền giúp ngươi đòi lại gấp trăm lần, gấp ngàn lần.

Triển Thanh Nhu huyền phù cách đó không xa nghe được toàn bộ lời nói thâm tình này, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ươc ao, nếu có một nam nhân nào đó đối đãi với chính mình như vậy, cuộc đời này coi như không tiếc nuối.

Tu cái gì đao, phi cái gì thăng? Cho dù sống trên vạn năm, trăm vạn năm thì cũng có làm sao? Trong lòng Triển Thanh Nhu kịch liệt tự hỏi, giờ khắc này nàng đã mê man rồi.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía trời cao, trên tay hiện lên một đoàn tử hỏa, mà trong hỏa diễm này còn lấp lóe lôi điện màu vàng, mơ hồ trong lôi điện màu vàng có một tia hóa thành màu tím, bất quá chỉ trong nháy mắt liền khôi phục màu vàng.

- Hủy!

Lâm Khiếu Đường một lần nữa rống lên.

Tử hỏa giống như một con cự long rít gào lao đi. Trong cự long càng lóe lên hồ quang màu vàng.

Nhìn thấy rõ một màn này, sắc mặt Kim Phi ngưng trọng, trong lòng cả kinh. Người này dĩ nhiên có thể khống chế kim lôi! Không lưu lại hắn được!

Kim Phi vừa ngạc nhiên, lập tức hiện lên một tia sát khí. Ngón tay điểm nhẹ, một tia thiểm điện màu vàng bắn ra ngoài, đây chính là đòn sát thủ của nàng, giữ lại chỉ thời khắc nguy cơ bảo mệnh sử dụng.

Ầm ầm ầm…

Khi thiểm điện màu vàng tinh thuần và tử hỏa thiểm điện va chạm với nhau, trong hư không bộc phát ra một tiếng nổ rung động mạnh mẽ, kinh sợ tất cả mọi người, phảng phất giống như ngày tận thế.

Tử hỏa thiểm điện rất nhanh liền bị thiểm điện màu vàng tinh thuần bao phủ biến mất.

Trong mắt Lâm Khiếu Đường cả kinh, trong nháy mắt phát ra một chiếc thuẫn màu tím, ầm, lại một tiếng nổ vang, thiểm điện màu vàng bắn trúng tử thuấn, thuẫn tủy, người lui.

Một kích này trực tiếp đánh Lâm Khiếu Đường lui lại hơn nghìn trượng, hơn phân nửa khí nguyên hộ thể của Lâm Khiếu Đường đều dùng để bảo hộ Uyển nhi trong tay, mà chính mình thì ngạnh kháng kim lôi điện kia.

Nhất thời bị trọng thương, trong miệng Lâm Khiếu Đường không ngừng có máu phun ra, hắn cũng hoàn toàn không để ý, chỉ là xin lỗi nhìn người trong lòng.

- Tiểu tử, không nên làm liều a, đây không phải là tính cách của ngươi. Cứ như vậy, lão phu cũng sẽ bị ngươi liên lụy chết!

Kỳ Áo tru lên nói, một kích vừa rồi đã liên lụy tới hắn, hồn lực bị tổn hao một phần tư, thọ nguyên chí ít giảm đi ba mươi năm.

- Tiền bối, hôm nay vãn bối không giết chết hai nữ nhân kia, trong lòng vãn bối khó tiêu được nỗi hận. Vãn bối không hề trêu chọc các nàng, cùng với các nàng không hề có bất cứ thù hận gì, càng không quen biết gì với nữ tu thượng giới kia. Các nàng vì sao lại hạ độc thủ với Uyển nhi như vậy, dựa vào cái gì?

Lâm Khiếu Đường giận dữ hỏi ngược lại.

- Tiểu tử, đã thông suốt chưa? Uyển nhi hiện tại không phải là chưa chết hay sao? Ngươi hiện tại có liều mạng giết chết nha đầu Thượng Quan Dao điêu man kia, ngươi cũng không có khả năng giết chết Kim Phi, cũng không phải là chân thân của nàng, chỉ là một người phát ngôn nho nhỏ mà thôi, bản thể chân chính ở thượng giới.

Kỳ Áo nhắc nhở nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên ngẩn ra, vừa rồi quả nhiên là bị tức giận xông lên đầu, thần sắc ngưng lại, cơn giận trong nháy mắt hòa hoãn lại.

Lúc này lỗ hổng trong đám mây vàng lúc càng kịch liệt, lực hút bên trong lại một lần nữa bắt đầu khởi động.

Kim Phi nguyên bản muốn truy kích nhất thời bỏ đi ý niệm này trong đầu. Tuy rằng ý kiêng kỵ trong lòng càng đậm, thế nhưng phi thăng thượng giới mới là điều quan trọng nhất. Kéo tay lại, hai kiện pháp bảo vốn chắn trước lỗ hổng liền bay trở lại, một kiện rơi vào trong tay Thượng Quan Dao, một kiện thì rơi vào trong tay Cực Ám Ma Quân, ba người khác được Kim Phi tặng ba pháp bảo khác, ngoại trừ Thượng Quan Dao, trên tay mỗi người còn nhận được một khối ngọc phiến nho nhỏ.

- Trong thông đạo không gian hung hiểm vạn phần. Bản phi các các ngươi pháp bảo để chống lại lực xé rách của không gian và cửu thiên nguyên lôi công kích. Có thể qua được hay không còn phải xem tạo hóa của chính các ngươi, nếu như bình yên tiến vào thượng giới thì đến Bát Quá Môn, giao ngọc phiến này liền có thể trở thành ngoại sự trưởng lão chi nhánh Bát Quái Môn!

Kim Phi chưa nói xong liền bay về phía lỗ hổng không gian, Thượng Quan Dao chăm chú theo sau người.

Thượng Quan Dao nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt nhìn về phía Cửu Đỉnh Công tràn đầy vẻ lưu luyến, nhìn về xa xa, khi thấy thân ảnh màu tím thì có vẻ rất phức tạp. Đột nhiên có chút hối hận chính mình vừa rồi ghen ghét dữ dội hành động lỗ mang, đáng tiếc tất cả đều đã chậm. Lưu luyến trong thời gian ngắn, rất nhanh liền khôi phục lại như thường, trong lòng Thượng Quan Dao hung ác thu lại thanh loan, lập tức chuyển hướng lỗ hổng không gian, không hề nhìn về phía dưới nữa.

Kim Phi bắt đầu phi thăng liền thu lại Vu vương kỳ, chuyến này mục đích chủ yếu của nàng tự nhiên là thu thập cổ tiên di bảo trở lại thượng giới, người, đó là muốn thu hồi một tia phân niệm người phát ngôn thượng giới, có thể tăng thêm một chút tu vi bản thân.

Vu vương kỳ tuy rằng chưa đại thành, thậm chí gặp phải nguy cơ suýt chút nữa hủy hoại, trong đó số hồn phách thu nạp được trong lúc kích đấu lại tổn thất hơn phân nửa, nhưng điều này nếu trở về thượng giới được thì không có gì lo lắng. Chỉ cần quay lại thượng giới thì Kim Phi có một trăm loại biện pháp khôi phục hoàn hoản Vu vương kỳ, thậm chí so với trước đây còn mạnh mẽ hơn.

Kim Phi coi trọng cây kỳ này cũng là bởi vì thượng cổ điển tịch đã có ghi chép lại, chiếc vu vương kỳ này càng dung luyện nhiều u hồn thì uy lực lại càng lớn hơn, mười vạn chỉ là một con số, tại thời kỳ viễn cổ từng xuất hiện Vu vương kỳ trăm vạn u hồn, Vu vương kỳ một triệu u hồn, vu vương kỳ một trăm triệu u hồn, thậm chí là Vu vương kỳ trăm ức u hồn, loại uy lực này cho dù là cường giả chí tôn giai cũng không thể chống đỡ được.

Ngay khi Kim Phi phi thăng trong nháy mắt, bỗng nhiên một đạo tử quang lóe lên cực nhanh, Vu vương kỳ bị đoạt mất, bởi vì tốc độ quá nhanh, cũng quá đột nhiên, phân thần không tập trung lại cộng thêm bị trọng thương, Kim Phi căn bản không hề phản ứng kịp.

Kim Phi nỗ lực đoạt lại Vu vương kỳ, thế nhưng lực hút không gian cường đại đã không cho nàng cơ hội, vào môt tiếng, dĩ nhiên tiến vào trong lỗ hổng không gian.

- Không!

Kim Phi thương tiếc quát to một tiếng, chỉ thấy cách đó nghìn trượng, một thanh niên mặc tử bào hiện rõ vẻ châm chọc trên mặt, kẻ cướp đoạt Vu vương kỳ chính là Lâm Khiếu Đường.

Trong đôi mắt đẹp của Kim Phi hiên lên sát khí, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn bảo bối mà chính mình góp nhặt vạn năm rơi vào tay người khác, chỉ trách chính mình nhất thời ý.

- Tiểu bối, nếu như ngươi kết thúc tại hạ giới này thì thôi, nếu như ngươi phi thăng thượng giới, bản phi nhất định phải để ngươi biết cái gì là sống không bằng chết!

Trước khi Kim Phi biến mất, nàng còn kịp để lại một câu nói.

Sáu đạo quang mang hiện lên, cả sáu người toàn toàn biến mất trong lỗ hổng không gian, quả nhiên, khi sáu người tiến vào trong đó, lực hút không gian dần dần nhỏ xuống.

Kết trận thật lớn lại một lần nữa kịch liệt rung động, phút chốc tất cả mọi người biến mất tại chỗ, lại một lần nữa bị truyền tống đi.

Chúng tu luyện giả liên tục xuất hiện tại đại lục Phong Ma, sau khi còn sống sót thoát ra khỏi trường hạo kiếp này, trong lòng tất cả các tu luyện giả đều thầm hô to may mắn, vì đại nạn không chết tất có hạnh phúc sau này.

Trải qua sự kiện này, tất cả các tu luyện giả tất nhiên không thể nào quên được mọi chuyện đã phát sinh tại đại lục Di Tích.

Các tu luyện giả không còn ý niệm tham bảo bối, không ai biết được ma lục này còn có thể xuất hiện cái gì đó quỷ dị nữa hay không, đem cái mạng nhỏ của chính mình đáp vào thực sự là không đáng. Đều nhanh chóng tiến về phía truyền tống trận rìa ngoài đại lục.

...

Trên một ngọn núi nào đó tại đại lục Phong Ma, một nữ tử mặc bạch y sắc mặt tái nhợt, huyền phù trong không trung trên nhìn người thanh niên mặc tử bào ôm thiếu nữ mặc tử y trong tay, phía sau hắn còn có một nữ tử mỹ lệ mặc trù y màu lam nhạt, sắc mặt rất ảm đạm.