Uyển Nhi quả thực không thể tin vào hai lỗ tai của chính mình, thế nhưng thanh âm kia so với người niên thiếu phóng đãng không gì câu nệ tại Lâm gia thành Tân La hơn hai trăm năm trước kia, có thể phía trước còn muốn hơn hai chữ phế vật.
Thế nhưng ngày hôm nay, khí nguyên mà người thiếu niên đó phóng ra, làm cho Lâm Uyển Nhi phải khiếp sợ.
Không chỉ có Lâm Uyển Nhi, tất cả mọi người trong vòng mây mù, trên mặt đều hiện ra một tia ngưng trọng, bởi vì đang có một cỗ khí nguyên lấy tốc độ kinh người tăng vọt lên, phảng phất như không có điểm cuối cùng.
Nét mặt già nua của Mặc Vô Danh hơi hơi co giật, đối phương rõ ràng chỉ có tu vi địa vương giai trung kỳ, thế nhưng áp bách từ người hắn truyền tới lại không hề kém hơn so với đại tu sư, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Biểu tình của Tiêu Mục và Bạch Du có chút mất tự nhiên, người đó dĩ nhiên trực tiếp nói Uyển nhi là chưởng môn phu nhân. Điều này rõ ràng là tát một cái vào mặt Tiềm Long Viện, hoàn toàn không coi Tiềm Long Viện này vào trong mắt, bất quá sau khi dò xét phát hiện ra tu vi đối phương cao hơn hai người bọn họ, hơn nữa chiêu số lại vô cùng quỷ dị, lúc này không phải là thời điểm phát sinh xung đột.
Triển Thanh Nhu có thể không kích động như Uyển Nhi, thế nhưng đôi mắt thanh nhã xinh đẹp của nàng rõ ràng lóe lên một tia tình cảm nhàn nhạt, nàng có thể khẳng định chủ nhân của thanh âm này chính là người thanh niên này chính là người thanh niên đã cứu mình khỏi cái chết tại Tù Ma Cốc nhiều năm trước.
- Khiếu Đường ca ca, thực là ngươi sao?
Uyển Nhi khóc không thành tiếng, thất thanh hỏi.
- Nha đầu ngốc, đương nhiên rồi, lẽ nào trên đời này còn có tiêu dao thần tiên đường thứ hai sao?
Thanh âm có chút thương cảm vang lên.
- Khiếu Đường ca ca, ta nhớ ngươi!
Uyển Ni không thể khống chế được tình cảm của chính mình, bật khóc lớn lên.
Hiện tại, cái gì là danh hào Tứ Thải Chân Long, cái gì là tu luyện giả địa vương giai, hoặc là biệt hiệu nữ tu đẹp đẽ nào đó, tất cả đều được Uyển Nhi vứt khỏi đầu, chỉ đem chính mình trở thành thiếu nữ hoài xuân, chỉ cần một cái vai đủ rộng dựa vào, tất cả mọi thứ khác trong mắt nàng đã không còn quan trọng nữa.
Mọt bàn tay to rắn chắn, lặng yên xuất hiện bên cạnh Uyển Nhi, ôm lấy eo thon của nàng, thân thể yếu đuối mềm mại nhất thời chấn động, đôi mắt đẹp đang chảy ra hai dòng nước mắt trừng lớn thật to.
Thân thể Uyển Nhi không thể khống chế được mạnh mẽ run lên, bởi vì nàng có thể cảm giác được cỗ khí tức quen thuộc kia, càng có thể ngửi được mùi vị năm đó, là hắn, thực sự là hắn!
- Uyển nhi, xin lỗi, ta đã tới chậm!
Thanh âm ôn hòa mang theo hơi thở ấm áp thổi bên tai Uyển Nhi, làm cho nàng thấy hơi ngứa ngứa, ngữ khí nhu hòa làm cho thân thể của nàng thiếu chút nữa mềm nhũn.
Uyển nhi chậm rãi xoay người lại, khi khuôn mặt quen thuộc đã lâu không thấy đập vào mắt, trái tim của nàng phảng phất như bị hòa tan, cảm giác như thời khắc này là vĩnh viễn.
- Khiếu Đường ca ca, ngươi thật xấu, lần trước từ biệt để Uyển Nhi chờ đợi hơn hai trăm năm, ngươi thực đáng đánh!
Nước mắt vẫn đọng trên mặt Uyển Nhi, cái miệng nhỏ nhắn hơi mân mê, ủy khuất nói.
- Đến, đánh đi, đánh bao nhiêu cũng được, thân là tiêu dao thần tiên đường đệ sáu mươi sáu đại chưởng môn nhân, phải có bộ dáng của chưởng môn nhân, tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút!
Lâm Khiếu Đường có vẻ vô lại nói.
Trên mặt Uyển nhi đỏ lên, giơ hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo lại hạ xuống, nhẹ giọng nói.
- Khiếu Đường ca ca, ngươi một điểm cũng không thay đổi, chỉ biết khi dễ Uyển nhi, biết rõ người ta không lỡ đánh ngươi, còn cố ý làm như vậy, không để ý tới ngươi nữa.
Hai người liếc mắt đưa tình trước mặt bao nhiêu người, hoàn toàn không coi người khác trong mắt.
Tiêu Mục vô cùng căm tức, muốn mắng rồi lại không dám mở miệng, nói thầm một câu.
- Một đôi tiện nhân, một lúc nữa chờ viện thủ giải quyết ma đầu, lại thu thập các ngươi…
Ba…
Một kim thủ mạnh mẽ hung hăng tát vào mặt Tiêu Mục, không đợi cho hắn phản ứng, lại thêm một cái tát nữa, liên tiếp hơn mười lần mới dừng lại, mà trong toàn bộ quá trình, vô luận là chính bản thân Tiêu Mục hay Mặc Vô Dành đều không hề phản ứng, bởi vì bọn họ căn bản không biết cái tát này làm thế nào thành công.
Lâm Khiếu Đường ôm lấy thắt lưng tinh tế của Uyển nhi, trên mặt lộ ra vẻ cười cười nói.
- Có giỏi thì phóng ngựa lên đây, không nên phun bẩn như vậy.
Trước mặt rất nhiều người bị tát liên tiếp hơn chục cái, thân là đại đệ tử thủ tịch Tiềm Long Viện, nào có thể nuốt trôi cơn giận này, cho dù cảm giác được đối phương chí ít có tu vi địa vương giai hậu kỳ, hắn cũng không thể ngồi chờ chết.
Trên tay Tiêu Mục nhất thời xuất hiện mục vương đao, nguyên khí toàn thân bành trướng, trực tiếp hóa thành một đạo quang mang màu xanh bắn tới, khí thế như hồng.
Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên một đạo quang hoa, lật tay ra, cự kiếm phía sau đã tự động hạ xuống bàn tay, nhẹ nhàng nắm chặt, toàn bộ quá trình hoàn toàn tự nhiên lưu loát.
- Khiếu Đường ca ca, cẩn thận, Tiêu Mục là đệ nhất cao thủ võ tu thiên viện Tiềm Long Viện, trong Tứ Thải Chân Long chúng ta cũng là người có tu vi cực mạnh, nếu cận chiến thì coi như địa vương giai trung kỳ cũng không địch nổi. Tốt nhất nên né tránh chính diện hắn!
Uyển Nhi nhắc nhở nói.
Lâm Khiếu Đường lãng đạm cười, trong mắt ngưng thần nhìn lại, nguyên khí hộ thể hầu như đã ngưng tụ thành thực chết, quang mang xông lên trong nháy mắt, cự kiếm trong tay mạnh mẽ vung lên.
Ầm một tiếng, quang mang màu xanh giống như diều dứt dây bay ngược lại.
Lâm Khiếu Đường vẫn ôm Uyển Nhi như cũ, không chút sứt mẻ, đôi mắt già nua của Mặc Vô Danh lộ ra vẻ không thể tin tưởng được, hắn biết rõ phương diện cận chiến của Tiêu Mục mạnh như thế nào, đối phương dĩ nhiên di động cũng chưa có lấy một chút.
Cho dù người thanh niên mặc tử bào không biết từ đâu xuất hiện này có tu vi địa vương giai trung kỳ đỉnh phong cũng không thể hời hợt hóa giải một kích toàn lực của Tiêu Mục như vậy.
Lẽ nào đối phương là đại tu sư? Khuôn mặt của Mặc Vô Danh hoàn toàn cứng ngắc, nếu là đại tu sư thì coi như Tiềm Long Viện cũng không muốn dễ dàng đắc tội, nói không khách khí một chút thì là không thể đắc tội, diệt sát đại tu sư hầu như là chuyện không có khả năng. Một khi đối phương chạy trốn, vậy thì chắc chắn sẽ phải chịu sự trả thù vĩnh viễn không ngừng nghỉ, cho dù là đại môn phái cường thịnh hơn nữa cũng đều bị đại tu sư từng chút từng chút tiêu diệt sạch sẽ.
Cánh tay Tiêu Mục tê dại, hầu như không thể khống chế được binh khí trong tay, vô cùng chật vật muốn lần thứ hai xông tới, lại bị Mặc Vô Danh quát bảo ngưng lại.
- Được rồi, không được vô lý với tiền bối, bằng không viện quy xử trí.
Trong mắt Tiêu Mục hiện ta một tia tàn nhẫn, nhưng phần nhiều là nhằm vào người Lâm Uyển Nhi bên cạnh Lâm Khiếu Đường, trong mắt của hắn thì sỉ nhục ngày hôm nay đều do vị sư muội này ban cho, dĩ nhiên cùng với người ngoài nhục nhã đồng môn.
Lâm Khiếu Đường vẫn duy trì bộ dáng dạy dỗ đối phương, thế nhưng khi hắn nhìn thấy trong mắt Tiêu Mục lóe lên tia ác động, tức thì hiện lên nụ cười âm lãnh.
- Các hạ, rốt cuộc là ai?
Mặc Vô Danh thủy chung cho rằng người thanh niên trước mặt này chính lão lão quái luyện thần công nào đó biến thành, kiên quyết không có khả năng khác.
Lâm Khiếu Đường nghe câu hỏi này một lần nữa, có vẻ có chút bất đắc dĩ, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Uyển Nhi kéo sát lại, hai người dán sát vào nhau nói:
- Lão thất phu, thầy trò ba người các ngươi tranh luận với nhau cả nửa ngày, chăng lẽ còn không nhìn ra ta là ai sao?
Mặc Vô Danh, Tiêu Mục và Bạch Du đột nhiên không biết vì sao nghe câu hỏi ngược lại này, thân thể giống bị điện giật chấn động mạnh mẽ.
Trong mắt ba người tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.
- Không có khả năng!
Trong miệng Mặc Vô Danh vô thức phát ra một câu.
Người thanh niên mặc tử bào trước mắt lẽ nào lại là tên phế vật Lâm gia tại thành Tân La năm đó?
Nếu như đúng vậy thì…
Thực lực và tu vi người này biểu hiện ra thực sự giống như một cái tát thật mạnh vào mặt Mặc Vô Danh, Tiêu Mục và Bạch Du.
Ngôn ngữ nói chuyện trước đó trở thành chê cười thực lớn, so với người thanh niên mặc tử bào hình thành tương phản vô cùng lớn.
Mỉa mai!
Mỉa mai cực lớn!
Triển Thanh Nhu thì ngạc nhiên nhìn vào người thanh niên mặc tử bào, trên mặt hiện nụ cười khổ sáp, trời trêu người. Người thanh niên đã cứu chính mình một mạng tại Tù Ma Cốc năm đó dĩ nhiên chính là người tên Lâm Khiếu Đường trong miệng Uyển nhi, người được Uyển Nhi chờ đợi hai trăm năm dài, tất cả đều là trùng hợp hay là trêu người!
Tinh thần Triển Thanh Nhu nhất thời buồn bã, chính mình tưởng niệm một người nhiều năm như vậy dĩ nhiên là người nhận định suốt đời, thanh mai trúc mã của tỷ muội tốt!
Nhưng mà chỉ ảm đạm trong nháy mắt, dung nhan thanh nhã của Triển Thanh Nhu ngưng tụ, cho dù cô độc suốt đời thì nàng cũng tuyệt đối không thể là kẻ bị quản chế, đôi mắt phượng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Mục và Mặc Vô Danh xa xa, hôm nay nếu như bỏ qua cơ hội thoát khỏi rằng buộc tốt như vậy, sau này sẽ khong còn cơ hội nữa.
Ngay trong lúc lực chú ý của tất cả mọi người trong mây mù phân tán, một đạo quang mang màu đen lao tới như thiểm điện, hơn mười chiếc gai xương phóng tới.
Cốt Ma thừa dịp phát động thế tiến công, thế nhưng gai xương còn chưa thâm nhập vào trong màn mây mù thì ầm một tiếng, hỏa diễm màu tím từ gai xương bốc lên, phút chốc gai xương đã bị đốt cháy thành tro tàn.
Chỉ thấy trên tay Lâm Khiếu Đường hơi hiện lên một tia hỏa diễm màu tím. Đôi con ngươi của Mặc Vô Danh mạnh mẽ co rút lại, vừa rồi tử hỏa kia tuy rằng lóe lên rất nhanh, thế nhưng cảm giác rõ ràng chính là nguyên hỏa. Nguồn truyện: Trà Truyện
Người này nếu là võ tu, vậy thì sao có thể thôn phệ được nguyên hỏa? Mặc Vô Danh lại một lần nữa mê man.
Lúc này Bạch Diện Ma Quân hầu như đã bị lãng quên đột nhiên phát ra một đoàn u hỏa, Bạch Minh quỷ vương quyết bắt đầu điên cuồng khởi động trong cơ thể.
Bạch Minh Quỷ Vương Quyết là một môn đạo kỹ quỷ tu vô cùng tinh thâm, là tài nghệ nổi danh của âm Quỷ Lão Ma, tổng cộng có bảy trọng, nếu có thể tu luyện tới đệ thất trọng viễn man, chí ít có tu vi đế giai sơ kỳ.
Bạch Diện Ma Quân bất quá chỉ là địa vương giai sơ kỳ, mới chỉ luyện bộ đạo kỹ này tới đệ tam trọng, lúc này mạnh mẽ khởi động đệ tứ trọng, chỉ muốn tránh thoát ba tử kim thủ khống chế hắn.
Từ hơn một trăm năm trước Bạch Diện Ma Quân đánh lén Hiên Viên Tông thì gặp phải người thanh niên có thể đại phá thiên ma kính của chính mình, lúc này người thanh niên đó lại xuất hiện một lần nữa, mà tu vi lại càng cao hơn một bậc, Bạch Diện Ma Quân căn bản không có tâm tư phản kháng, thầm nghĩ nhanh chóng chạy trốn. Bạch hỏa mạnh mẽ bốc lên, thân hình đã thoát khỏi tử kim thủ.
- A!
Lâm Khiếu Đường có chút ngoài dự liệu, không nghĩ tới Bạch Diện Ma Quân kia dĩ nhiên có thể giãy thoát được, bất quá rất nhanh hiện lên nụ cười lạnh lùng, một lần nữa cách không tung trảo, một tử kim thủ dưới lớp hỏa diễm thiêu đốt chợt xuất hiện, lần thứ hai bắt tới.
Bạch Diện Ma Quân còn chưa kịp bay đi, lại một lần nữa rơi vào cảnh vây khốn, hỏa diễm màu tím đang thiêu đốt kia làm cho hắn thống khổ không gì sánh được.
- Sư phụ cứu ta!
Bạch Diện Ma Quân kinh khủng kêu lên, phát ra tín hiệu cầu cứu tới âm Quỷ Lão Ma. Bất quá lời này vào trong tai mọi người lại trở nên vô cũng đáng ghét, bởi vì trước đó âm Quỷ Lão Ma đã tìm tới tên súc sinh này nhờ trợ giúp, thế nhưng hắn không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy.
Lúc này chính mình rơi vào hiểm cảnh, nhưng lại không biết xấu hổ cầu cứu, cho dù người vô sỉ cũng vì người này mà cảm thấy mặt đỏ, người này đúng là vô sỉ đến cùng cực.
Bạch Diện Ma Quân đã dùng hết sức bú tí mẹ hô hoán lên, thanh âm cực kỳ xuyên thấu.
Âm Quỷ Lão Ma đang huyền phù kích đấu với Huyền Băng Hùng Ma, nghe được lời kêu cứu này, hơi chút do dự, cuối cùng cũng phóng ra một Quỷ Vương Thi lao vào trong đám mây mù.
Độc nguyên lực ẩn trong sương mù của Mặc Vô Danh phát ra đối với Quỷ Vương Thi không hề có bất cứ tác dụng nào, chỉ thấy Quỷ Vương Thi lao tới trước người Bạch Diện Ma Quân, khuôn mặt cứng ngắc không chút biểu tình, bỗng nhiên há miệng, mạnh mẽ hít vào, trực tiếp hút hỏa diễm màu tím vào trong bụng.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường ngưng tụ, Quỷ Vương Thi này quả nhiên lợi hại, cư nhiên có thể hút dung hồn yêu hỏa có ẩn chứa độc nguyên lực của chình mình vào bụng mà không xuất hiện cảm giác không khỏe nào.
Khỗi lỗi quỷ vật cấp độ này quả nhiên không thể coi thường, sắc mặt Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng hiện lên vẻ tập trung.