Đấu Y

Chương 196: Giải phẫu thay xương


- Bộ ma pháp trận này của ngươi ngoại trừ công năng phòng ngự ra thì không có tác dụng công kích, cho ngươi năm mươi khối tinh thạch đã là rất rẻ, ngươi cư nhiên chỉ ra giá hai mươi khối nguyên thạch, ta xem tốt nhất không cần giao dịch nữa.

Một lão giả mặc trang phục ma pháp sư đột nhiên kêu lên.

Đứng đối diện lão giả mặc trang phục ma pháp sư chính là một thanh niên mập mạp đang thẹn thùng, gây chuyện ồn ào như vậy, trên mặt gã mập mạp nhất thời đỏ hồng, có chút sốt ruột nói:

- Tiền bối, đây chính là lục tinh mê trận, một khi khởi động lập tức xuất hiện sáu loại mê trận không ngừng biến hóa bao phủ bên ngoài, còn có thể triệu hồi ra sáu con ma thú cấp ba tiến hành phòng ngự.

Lão giả mặc trang phục ma pháp sư liếc mắt hỏi:

- Vậy những con ma thú ấy có thể xuất trận đối địch hay không?

Thanh niên mập mạp thành thật lắc đầu nói:

- Không thể, chỉ khi người xâm lấn tiến vào trong trận pháp, ma thú mới khởi động công kích đối phương.

Vẻ mặt của lão giả mặc y phục ma pháp sư không nhẫn nại được nữa nói:

- Một ma pháp trận chỉ có thể dùng để phòng ngự mà không có khả năng tấn công thì có tác dụng gì, cho dù ma pháp trận này là cấp sáu đi nữa, cũng không thể đổi được "ma phí tán" trên tay ta, đây chính là một loại đan dược thần kỳ của Kỳ Đông đại lục mà ta phải hao phí tiền tài thiên tân vạn khổ mới có được, cho dù là phí qua đường cũng không biết bao nhiêu.

Thanh niên mập mạp đỏ mặt nói:

- Tiền bối, van cầu ngươi mà, hiện tại ta rất cần lạp đan dược này, ngài hãy trao đổi cho ta đi, nếu không ta tiếp tục gia tăng thêm một cái ma pháp trận được không, bất quá tiền bối phải đưa ra một trăm nguyên thạch mới có thể trao đổi.

Lão giả mặc áo bào ma pháo sư suy nghĩ một chút rồi nói:

- Là ma pháp trận gì? Mấy cấp?

Thanh niên mập mạp nhìn bốn phía xung quanh, có phần không nguyện ý nói:

- Ma pháp trận tám cấp! Phong tuyết liên thiên!

- Phong tuyết liên thiên?

Lão giả hồ nghi nhìn thanh niên mập mạp, trên mặt hiện rõ một câu hỏi, đó là cái thứ gì đây?

Những mạo hiểm giả bên cạnh cũng chưa hề nghe qua cái tên này. Ma pháp trận cấp tám thuộc về loại ma pháp trận rất không tồi, bởi vậy trên cơ bản đều có những tên gọi nhất định, hơn nữa thông thường đều tương đối nổi danh. Mấy từ "phong tuyết liên thiên" thực sự không có nhiều người biết cho lắm.

Thanh niên mập mạp gãi giã đầu nói:

- Là một loại ma pháp trận cực kỳ lợi hại, do ta tự sáng tạo ra, hiện tại cũng vừa mới hoàn thành, tuyệt đối không hề yếu hơn so với ma pháp trận cấp tám thông thường khác. Thậm chí còn muốn lợi hại hơn một chút.

Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Người thanh niên. Ta thấy hay là thôi đi, ma pháp trận là thứ tốt, thế nhưng ma pháp trận của ngươi thực sự quá yếu , tốt nhất ngươi nên quay về tiếp tục nghiên cứu cho tốt.

- Van cầu người mà tiền bối, một vị bằng hữu của ta hiện tại mắc phải bệnh hiểm nghèo, cứ cách một đoạn thời gian lại đau đớn không gì sánh được, sống không bằng chết, nếu như có lạp ma phí tán này ta sẽ nghiên cứu ra được phương pháp chế tạo loại đan dược tương tự, vậy thì vị bằng hữu kia của ta nhất định không phải chịu khổ như vậy nữa.

Thanh niên mập mạp cầu xin nói.

Lão giả xua tay ý nói ly khai hậu viện, chỉ để lại vài câu nói:

- Người thanh niên, ma pháp trận lục mang mê hồn trận của ngươi nếu như có khả năng công kích, cho dù là ta phải thêm nguyên thạch cũng không phải là không thể, thế nhưng đáng tiếc nó chỉ có thể phòng ngự, đối với ta vô dụng…

Thanh niên mập mạp thất vọng nhìn lão giả đang dần dần ly khai, hy vọng cuối cùng cứ như vậy trôi đi, gương mặt béo mập cúi xuống thấp, cả người vô lực ngồi chồm hỗm dưới đất, biểu tình có vẻ như rất đau khổ.

Những ga mạo hiểm giả khác đều nhìn thanh niên mập mạp một cách khinh thường, thân là một mạo hiểm giả, người nhu nhược như vậy thực sự là rất hiếm thấy.

- Chào ngươi!

Thanh niên mập mạp đang mặt ủ mày chau bỗng nhiên nghe được một tiếng bắt chuyện, vô tình ngẩng mặt lên, chỉ thấy một gã kiếm sĩ vóc người rất đơn bạc không biết từ khi nào đã đến trước mặt bản thân, thanh cự kiếm đeo phía sau lưng kiếm sĩ so với thân hình của hắn còn muốn to lớn hơn rất nhiều.

- Xin chào!

Thanh niên mập mạp không có nhiều hứng thú đáp lời.

Lâm Khiếu Đường vẫn chú ý quan sát thanh niên béo mập, nhìn một thân trang phục ma pháp sư của hắn, lại có không nhiều phong cách cao quý của một ma pháp sư, ngược lại có vẻ rât hay xấu hổ, càng không có giá trị cơ bản của một ma pháp sư, ngay cả trên bộ áo bào ma pháp màu tro trên người kia cũng có không ít nơi phải chắp vá.

- Ngươi muốn ma phí tán?

Thanh niên béo mập nghe được lời này nhất thời phấn trấn tinh thần, đứng dậy nghi hoặc nhìn kiếm sĩ nói:

- Ngươi có hay sao?

Kiếm sĩ cảnh giác nhìn bốn phía một chút nhỏ giọng nói:

- Ở nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta tìm một địa phương khác bàn lại.

Thanh niên béo mập không hề có bất kỳ do dự nào, nhanh chóng ra khỏi nơi này. Lâm Khiếu Đường cảm giác được kinh nghiệm xã hội của gã thanh niên mập mạp này cực kỳ kém, may là bản thân cũng không hề có ý đồ nào đó, nói cách khác chỉ chờ khi đưa hắn đến một nơi vắng vẻ nào khác rồi trực tiếp cướp đoạt toàn bộ, hắn cũng không thể làm gì được.

Đi đến cạnh bờ biển, thanh niên béo mập cấp thiết nhìn gã kiếm sĩ tuổi còn rất trẻ nói:

- Bằng hữu. ngươi có "ma phí tán"?

Lâm Khiếu Đường kéo mép bờ mũ lên.

- Có là có, bất quá ngươi chuẩn bị dùng thứ gì để trao đổi với ta đây.

Thanh niên béo mập lại đỏ mặt lên.

- Ta chỉ có ma pháp trận mà thôi, không còn thứ gì khác nữa.

Thấy trên mặt kiếm sĩ hiện lên một tia thất vọng, thanh niên béo mập lại vội vàng nói:

- Ngươi yên tâm, những ma pháp trận của ta đều là thượng phẩm, tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi thất vọng.

Kiếm sĩ không hề thỏa mãn nói:

- Ma pháp trận của ngươi chỉ có thể phòng ngự mà không có khả năng công kích, cho dù lợi hại hơn nữa cũng không có tác dụng.

- Lục mang mê hồn trận của ta mặc dù không có khả năng công kích, nhưng phong tuyết liên thiên của ta lại có thể, hơn nữa còn phi thường lợi hại, một khi gặp phải địch nhân thì có thể phóng ra ma pháp nhân giai, nếu như tiến vào trong trận pháp này, sẽ gặp phải công kích bạo phong tuyết cấp tâm giai.

Thanh niên béo mập cũng không phải tự tin mười phần giới thiệu.

- Ma pháp của ngươi đều quái dị như vậy sao, lại không hề nghe qua, ngươi bảo ta làm sao để tin tưởng ngươi đây?

Kiếm sĩ không yên tâm nói.

Thanh niên béo mập gãi gãi đầu.

- Nếu như bằng hữu có thể đưa "ma phí tán" cho tiểu đệ xác nhận, tiểu đệ có thể cho ngươi xem một chút, nếu như ngươi có thể thỏa mãn thì mới giao dịch, thế nào?

Kiếm sĩ bỗng nhiên khẽ cười nói:

- Ta không chỉ có "ma phí tán" mà còn có phương thuốc chế tạo.

Thanh niên béo mập hoài nghi nhìn kiêm sĩ, khuôn mặt vẫn luôn không hề cảnh giác hiện lên một tia nghi ngờ, hiển nhiên đối với loại thông tin này không hề tin tưởng.

Kiếm sĩ chậm dãi tháo chiếc mũ trên đầu, lộ ra khuôn mặt cùng mái tóc dài tuyệt đối không thuộc về Minh Tây đại lục. Nét hoài nghi trong mắt thanh niên béo mập chuyển thành cực độ kinh hãi, nắm chặt lấy cánh tay của của gã kiếm sĩ đến từ phương đông nói:

- Bằng hữu, ngươi thực sự có phương thuốc hay sao?

Thuốc này vốn là độc quyền của ta, Lâm Khiếu Đường có chút buồn cười, hơi gật đầu.

- Bằng hữu, người đem phương thuốc trao cho ta đi, cho dù làm trâu làm ngựa của ngài ta đều nguyện ý, những ma pháp trận sau này tiểu nhân nghiên cứu được tất cả đều là của người.

Thanh niên béo mập hầu như quỳ xuống cầu xin nói.

Lâm Khiếu Đường cũng không hề cảm động, ma pháp trận dù cho thiếu đi tính năng công kích thì so với kết trận của đạo tông cũng không sai biệt nhiều lắm, chỉ có thể cố định tại một chỗ, tiến hành phòng ngự, không như pháp bảo có thể mang theo bên mình, tùy thời lấy ra sử dụng, điều đó tuyệt đối không có khả năng, thông thường đều là dùng tại một địa điểm trọng yếu nào đó, hoặc một thông đạo hiểm yếu, nếu như riêng cá nhân sử dụng mà nói thì cũng tương đương như phần bảo vệ phía sau cánh cửa cho thêm một bộ phần then chốt.

Nhược điểm lớn nhất của ma pháp trận và kết trận chính là không thể tùy lúc dùng ngay được, đây chính là một nhược điểm chí mạng, bởi vậy vô luận là những trận pháp này có lợi hại đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng rất khó có thể bán được với giá cao, cho dù là pháp trận đỉnh cấp thì cũng chỉ bán được với một giá tương đương không tồi, nhưng còn phải tìm được người mua cần sử dụng nó mới được.

Bất quá gã mập mạp trước mắt này không biết vì sao Lâm Khiếu Đường cảm thấy cực kỳ thuận mắt, giúp hắn một chút cũng không vấn đề gì, chỉ là nếu như một điểm lợi nhuận cũng không kiếm được mà nói vậy thì Lâm Khiếu Đường lại càng không muốn kiếm.

Trực tiếp móc ra ba lạp "ma phí tán", hai tay của thanh niên béo mập run run tiếp nhận, tỉ mỉ kiểm tra một lần, xác định là thật, hơn nữa so với của lão gỉa mặc áo bào ma pháp sư kia còn tinh thuần hơn rất nhiều, sự hoài nghi trong lòng thanh niên mập mạp từ giờ phút này hoàn toàn tan biến.

Khi gã thanh niên béo mập đưa ba lạp "ma phí tán" trả lại, hắn lại có chút luyến tiếc không muốn buông tay.

- Bằng hữu, ngươi chuẩn bị trao đổi như thế nào?

Thanh niên mập mạp nhút nhát hỏi.

Lâm Khiếu Đường thu hồi ba lạp đan dược.

- Một lạp hoán đổi một ma pháp trận, nhưng phải là ma pháp trận từ tám cấp trở lên.

- Này…

Thanh niên béo mập hơi cúi đầu một chút, một lúc sau lại ngẩng lên nói:

- Hiện tại ta tổng cộng chỉ có ba bộ ma pháp trận mà thôi, có hai bộ ngươi đã biết rồi, còn một bộ ở tại chỗ bằng hữu của ta, là một bộ ma pháp trận dùng để khống chế ma thú, một khi khởi động, chỉ cần có ma thú xông lầm vào, lập tức sẽ bị khống chế, trở thành một hộ vệ tốt nhất.

Lâm Khiếu Đường không đáp lời, chỉ là lẳng lặng nhìn thanh niên béo mập, thanh niên béo mập rốt cuộc cắn răng nói:

- Ngươi hãy đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi đi gặp bằng hữu của ta.

Đi theo thanh niên béo mập một đường chậm rãi bay đi, Lâm Khiếu Đường có chút bình tĩnh, thế nhưng tốc độ phi hành của đối phương thực sự quá chậm, không phải là năng lực bản thân của hắn mà là dùng một loại tranh bị nào đấy, lực khống chế không tốt lắm, kết quả là hết ngày mới đến một hòn đảo nhỏ u tĩnh vắng vẻ.

Từ rất xa Lâm Khiếu Đường đã cảm nhận thấy chu vi xung quanh tiểu đảo có ma pháp ba động khá cường liệt, tiểu đảo nhìn qua rất âm u, thậm chí có cảm giác đáng sợ, thế nhưng khi thanh niên béo mập xuyên qua một lớp bình phong ma pháp đi vào bên trong thì lại là một phong cảnh hoàn toàn khác. Trước mắt đột nhiên sánh ngời, một tòa tiểu đảo phi thường mĩ lệ hiện ra trước mắt, những gì thấy trước đó nguyên lai là một loại ảo giác.

Thanh niên béo mập giải thích nói:

- Vị bằng hữu này của ta thích an tĩnh, đề phòng người ngoài đến quấy rầy, nên đã bố trí xung quanh tiểu đảo rất nhiều ma pháp trận, nếu như mạnh mẽ xông vào mà nói, chắc chắn sẽ chết rất khó coi, còn nếu như lầm đường xông vào thì ta và bằng hữu đều thả ra ngoài.

- Ngươi tựa hồ như rất quan tâm cũng rất sùng bái vị bằng hữu này của ngươi.

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

Gương mặt của thanh niên bép mập nhất thời phiếm hồng, cũng không nói gì, cúi đầu hướng về phía trước bay đi.

Lúc tiến vào trong tiểu đảo, liền hạ xuống đất, đi vào trong một con đường nhỏ trong rừng u tĩnh, bốn phía xung quanh vẫn như cũ có ba động ma pháp rất mạnh, nếu như không phải gã mập mạp dẫn đường dùng một số thủ đoạn đặc biệt mở trận pháp, Lâm Khiếu Đường tự hỏi bản thân tuyệt đối không có khả năng đi đến được nơi này.

Rốt cuộc đi đến một ngọn núi nhỏ trung tâm tiểu đảo thì ngừng lại, xa xa một cái đình viện nhỏ tinh tế đứng sừng sững dưới chân núi.

Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái, phong cách của nơi này, rõ ràng là phong cách kiến trúc của Hiên Viên quốc, nhưng sao nơi này lại có loại hình kiến trúc như vậy đây? Lẽ nào chủ nhân chính là một người của đông phương đại lục đi du ngoạn mà tới nơi này, bởi vì lạc phương hướng mà phảo định cư tại nơi đây?

- Được rồi!

Thanh niên mập mạp bỗng nhiên cả kinh nói, gãi gãi đầu.

- Ta là La Cách Tư!

- Lâm Khiếu Đường!

- A, Lâm tiên sinh, người trước tiên ở chỗ này chờ một chút, ta đi vào nói với vị bằng hữu đó một tiếng, nếu như nàng đồng ý gặp ngươi mà nói, ta sẽ quay lại gọi ngươi, bất quá ngươi có thể cho ta một viên "ma phí tán" thì tỉ lệ thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.

La Cách Tư không được tốt lắm nói.

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn lấy ra đưa cho hắn, La Cách Tư liên tục cảm tạ, vội vã bước vào trong đình viện, chỉ chốc lát đã chạy ra ngoài, hưng phấn nói:

- Lâm tiên sinh, bằng hữu của ta đã bằng lòng gặp ngươi, mau vào.

Người này rõ ràng có một hình thể vô cùng bưu hãn, lại thêm mái tóc dài màu vàng nhạt cùng với đôi mắt to tròn màu xanh, nhưng lại có có đậm nét phong cách đông phương.

Khi tiến vào trong đình viện Lâm Khiếu Đường càng thêm xác định chủ nhân của nơi này chắc chắn phải là một nhân sĩ nào đó đến từ phương đông, có thể không nhất định là người trong Hiên Viên quốc, nhưng nhất định phải đến từ đông đại lục, kiên trúc phong cách nơi này hầu như giống với phong cách đông phương.

Thế nhưng khi Lâm Khiếu Đường tận mắt nhìn thấy chủ nhân, thì lập tức ngây ngẩn cả người, chủ nhân nơi này có tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt tuyết đối có tiêu chuẩn của một mỹ nữ phương tây, thân thể so với nữ tử đông phương rõ ràng cao lớn hơn một chút, đường cong của cơ thể lại càng khoa trương hơn.

- Vị này là bằng hữu của ta, A Mạn Đạt!

Mập mạp giới thiệu.

A MẠn Đạt cười tủm tỉm nhìn Lâm Khiếu Đường, tựa hồ như nhìn ra những nghi hoặc trong mắt của hắn.

- Bằng hữu đến từ đông phương, người nhất định là rất nghi hoặc phong cách kiến trúc đình viện nơi này, A Mạn Đạt là một nhân ngư tộc đến từ hải vực đông phương, sau này bởi vì một ít biến cố mà phải chạy đến nơi này lưu vong, tới đây liền quyết định định cư lâu dài, bời vì rất thích phong cách kiến trúc đông phương, vì vậy nên đã kiến tạo đình viện này.

Cư nhiên là nhân ngư tộc, trong lòng có chút kinh ngạc, Lâm Khiếu Đường cười cười nói:

- A Mạn Đạt tiểu thư, thật nhã hứng.

- Lâm tiên sinh, "ma phí tán" của ngài so với "ma phí tán" trước kia La Cách Tư đổi được tinh thuần hơn rất nhiều, dược lực cũng mạnh hơn, A Mạn Đạt rất hiếu kỳ, Lâm tiên sinh làm thế nào lại có được những lạp "ma phí tán" này đây?

A Mạn Đạt phi thường khéo léo hỏi.

Biểu tình của Lâm Khiếu Đường rất đạm mạc trả lời:

- Vấn đề này A Mạn Đạt tiểu thư không cần biết đáp án, chỉ cần biết, ta có rất nhiều "ma phí tán" và phương thuốc chế tạo, như vậy là đủ rồi, tốt nhất chúng ta nên bắt đầu nói về vấn đề giao dịch.

A Mạn Đạt mỉm cười, không chút phật lòng nói:

- Chúng ta chỉ có thể trao đổi đan dược mà thôi, còn phương thuốc chế tạo chúng ta không đủ sức trao đổi.

Câu nói này thực sự rất thẳng thắn, Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Không biết A Mạn Đạt tiểu thư mắc phải căn bệnh gì mà không dùng" ma phí tán" sẽ phải chịu đau đớn đây?

- Nhân ngư tộc chúng ta không thể biến hóa ra hai chân sinh hoạt trên đại lục trong thời gian dài, mà ta để có thể thoát khỏi nước biển, nên đã sử dụng một loại ma pháp vĩnh viễn, thế nhưng không nghĩ tới, chỉ mới trải qua vài năm mà thôi, hai chân liền bắt đầu kịch liệt đau đớn theo từng đoạn thời gian, thế nào cũng không tìm ra được căn nguyên, thử rất nhiều phương pháp nhưng không hề có tác dụng, chỉ có thể phục dụng "ma phí tán" để giảm bớt đau đớn mà thôi.

A Mạn Đạt thực sự nói ra.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên mở miệng:

- Ta nghe La Cách Tư nói, A Mạn Đạt tiểu thư có một loại ma pháp trận vô cùng lợi hại, không biết ngươi có thể cho ta xem qua một chút được không?

A Mạn Đạt mê người cười:

- Cũng không phải là ma pháp trận lợi hại gì, chỉ là một loại phương pháp khống chế ma thú mà thôi, nhân ngư tộc chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều có chút ít, ta lại cải biến một số chỗ, để cho loại thuật không chế này có thể kết hợp kích phát cùng với ma pháp trận, bất quá hiện tại kỹ thuật này vẫn chưa hoàn chỉnh, ta chỉ có thể khống chế được ma thú từ ba cấp trở xuống mà thôi.

- A!

Lâm Khiếu Đường ký giải gật đầu, lại hướng về phía mập mạp nói:

- La Cách Tư huynh, ta có thể nhìn ma pháp trận phong tuyết liên thiên của ngươi vận hành như thế nào được không?

- Không thành vấn đề, thỉnh Lâm tiên sinh đi theo ta, phía sau cũng có một số ma pháp trận phong tuyết liên thiên cỡ nhỏ.

Mập mạp nhiệt tình nói.

Khi Lâm Khiếu Đường xem qua, lập tức bị ma pháp trận này hấp dẫn, vị La Cách Tư và A Mạn Đạt tiểu thư này tựa hồ như có nghiên cứu rất sâu về ma pháp trận, hơn nữa đã thành lập được phong cách riêng của chính mình.

- A Mạn Đạt tiểu thư, ta có thể nhìn hai chân của ngươi một chút được không?

Trở lại đình viện Lâm Khiếu Đường hơi lộ vẻ mạo muội hỏi.

A Mạn Đạt không hề che giấu, rất tự nhiên nói:

- Lâm tiên sinh lẽ nào hiểu được thuật trị liệu hay sao?

- Có chút da long!

- Lâm tiên sinh, vậy người mau mau xem xét cho A Mạn Đạt tiểu thư.

Lâm Khiếu Đường hỏi vài điều rồi phóng nguyên thức ra dò xét, rất nhanh đã phát hiện ra được nguyên nhân chỗ gây bệnh, có thể là bẩm sinh đối với hai chân bài xích, A Mạn Đạt hiện đang bị viêm khớp phi thường nghiêm trọng, loại bệnh tật này bình thường chỉ có những người già mới mắc phải, tỉ lệ thanh niên mắc phải căn bệnh này cực kỳ nhỏ.

Bệnh tình của A Mạn Đạt tương đối nghiêm trọng, những phương pháp trị liệu và dược vật bình thường đã không còn nhiều tác dụng, phục dụng thuốc gây tê cũng là một loại biện pháp thế nhưng không thể kéo dài, một đoạn thời gian ngắn nữa chỉ sợ là hai chân của nàng sẽ hỏng mất, ngay cả đứng lên cũng khó khăn, chỉ có thể dùng phương pháp giải phẫu để trị liệu mà thôi.

- Lâm tiên sinh, có biện pháp trị liệu hay không?

La Cách Tư vội vàng hỏi.

- Có, ta có biện pháp trị tận gốc bệnh tình này, bất quá còn cần có một chút thời gian và không gian…

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên dừng lại nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

- Có điều gì phân phó người cứ việc nói, chỉ cần là ta có thể làm được nhất định sẽ hết sức hiệp trợ tiên sinh.

La Cách Tư còn thiếu chút nữa thì xưng hô Lâm Khiếu Đường là thân gia gia.

- Kỳ thực cũng không khó…

Lâm Khiếu Đường đem những điều cần thiết nói hết ra.

Ba ngày sau, La Cách Tư đã mang tất cả những vật phẩm chuẩn bị đến đầy đủ, thực tế cũng không phải là cái gì quý báu, chủ yếu là một ít kim chúc mà thôi.

Vài ngày kế tiếp Lâm Khiếu Đường liên tục tiến hành công việc, khi thì mượn cặp chân tuy đã hư hao bên trong rất nghiêm trọng nhưng bề ngoài vẫn cực kỳ mê người kia sờ nắn xem xét, thưởng thức kỹ lưỡng, sau đó lại đem đống kim chúc làm nóng chảy rồi đúc lại, chỉ là hình dáng khi đúc lại cổ quái phi thường, thậm chí có thể nói là rất xấu xí.

A Mạn Đạt và La Cách Tư hoàn toàn không thể hiểu được những hành động của Lâm Khiếu Đường, bất quá người kiếm sĩ này có thể bằng vào nguyên lực bản thân mà làm kim chúc nóng chảy ra được có chút kinh ngạc, điều này cần phải có tu vi năng lực như thế nào mới thực hiện được.

Khi Lâm Khiếu Đường đã ở lại nơi này đến ngày thứ mười, La Cách Tư bị đuổi ra ngoài phòng, kể cả vị nữ gia phó miêu tộc bên người A Mạn Đạt cũng bị đuổi ra ngoài, ở bên ngoài yên lặng chờ đợi.

Khung xương hai chân của A Mạn Đạt không chỉ có các khớp bị nhiễm trùng, loại chứng viêm mãn tính này đang không ngừng mở rộng di căn, bởi vậy muốn chữa cho tốt, Lâm Khiếu Đường bắt buộc phải đem toàn bộ khung xương của nàng thay đổi, bằng không cho dù giảm bớt được đau đớn, không được bao lâu cũng sẽ lại tái phát trở lại.

Những loại kim chúc có thể dùng không chỉ cần có trọng lượng nhẹ hơn nữa lại không bị oxi hóa, cũng may loại kim chúc phù hợp điều kiện trên vùng đất này vô cùng phong phú, chủng loại cực kỳ đầy đủ.

Vì thế Lâm Khiếu Đường đã đặc biệt chế tạo một bộ xương chân rất xinh xắn, hoàn toàn dựa vào kích thước hình dáng thực tế của A Mạn Đạt để chế tạo, dùng nguyên thức để định lượng phi thường chính xác, so với bộ xương ban đầu của nàng còn muốn hoàn mỹ hơn.

Thay xương, đây là lần đầu tiên từ khi Lâm Khiếu Đường đến thế giới này, gặp phải loại giải phẫu phức tạp nhất, tốn thời gian sáu ngày chuẩn bị, buổi sáng bắt đầu động thủ cho đến tận chạng vạng tối với kết thúc.

Toàn bộ quá trình làm cho A Mạn Đạt trợn tròn mắt, từ sự hoài nghi ban đầu, đến sự kinh hoàng sợ hãi, rồi lại đến thần kỳ, khi thấy hai chân bị mổ ra A Mạn Đạt hầu như muốn điên cuồng, thế nhưng khi phục dụng "ma phí tán" đặc chế thì ngoại trừ ý thức còn rõ ràng ra, những bộ phận khác trên cơ thể đã hoàn toàn tê dại, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không thể phát ra được.

Bất quá khi quá trình giải phẫu đã hoàn thành được một nửa, A Mạn Đạt thông minh rốt cuộc đã minh bạch được chuyện gì xảy ra, thần sắc sợ hãi cũng đã hòa hoàn ** nhiều, ngược lại nàng dùng một loại thần tình không thể tưởng tượng được nhìn gã kiếm sĩ đang thay xương cho nàng.

Năng lực khôi phục thân thể của nhân ngư tộc so với nhân tộc nhanh hơn rất nhiều, vết thương khép lại cũng phi thường hoàn mỹ, chỉ mất bảy ngày A Mạn Đạt đã có thể đứng lên đi lại một cách chậm rãi, đương nhiên điều này còn phải kể đến tác dụng của Lâm Khiếu Đường châm cứu mấy ngày liền, hơn nữa lại thêm ma pháp trận trị liệu của La Cách Tư, tự nhiên là làm ít công nhiều.

La Cách Tư hầu như là quỳ xuống đem hai bộ ma pháp trận đưa vào tay Lâm Khiếu Đường.

- Lâm tiên sinh, đại ân đại đức của người La Cách Tư nhất định khắc ghi trong tâm khảm, chỉ cần La Cách Tư có thể nghiên cứu chế tạo được một ma pháp trận mới nhất định sẽ chuẩn bị cho người một bộ, Lâm tiên sinh tùy lúc có thể qua đây lấy.

- Lâm tiên sinh, đây là lam châu của A Mạn Đạt, thỉnh người nhận lấy, hai mươi năm sau ngài có thể cầm viên lam châu này đến đây để lấy ma pháp trận khống chế ma thú, A Mạn Đạt nhất định sẽ cho ngài một bộ ma pháp trận hoàn thiện nhất.

Nhân ngư tiểu thư thành khẩn nói.

Lam châu chính là nhược điểm của nhân ngư, thông thường đều giấu nó ở trong bụng, nếu như người nào đó có thể lấy được lam châu của nhân ngư, liền có thể đơn phương khống chế được nhân ngư, thành lập một loại khế ước linh hồn cực kỳ không bình đẳng, làm cho nhân ngư trở thành một nô lệ vĩnh viễn…