Đấu Y

Chương 117: Lâm Ngật Nhiên cao thâm mạt trắc

Hai năm gần đây Lâm Khiếu Đường ở Lâm gia coi như là vô cùng tự do, hơn nữa thực lực của hắn cũng là đệ nhất, không ai có thể quản được hắn, nhưng Lâm gia lão tổ lại không như thế, cho dù là một ngàn Lâm Khiếu Đường cũng không phải là đối thủ, rốt cuộc là đại sư giai vị hay linh hồn giai vị, cũng có thể là địa vương giai, cái này không thể biết được rồi.

Không muốn đi cũng phải đi, Lâm Khiếu Đường bước qua dãy hành lang mà đầu óc suy nghĩ vẩn vơ, đi tới sân trước một dãy nhà khá lớn, nơi đây chính là nơi ở của lão tổ tông Lâm gia năm mươi năm trước, nhiều năm trôi qua những vẫn có người thường xuyên quét dọn quản lí, lão tổ trở về liền có thể vào ở ngay được.

Bước tới trước cửa, Lâm Khiếu Đường cố gắng gõ cánh cửa lớn một cách nhẹ nhàng, nếu như bên trong không có trả lời, bản thân lập tức xoay người bỏ đi, sau này có truy cứu thì cũng nói được rằng mình đã đến, không ai tiếp kiến vậy thì không trách được hắn rồi, đáng tiếc trời không chịu chiều lòng người, còn chưa thả tay xuống, bên trong đã truyền ra một tiếng nói:

- Tiến vào!

Lâm Khiếu Đường kiên trì đẩy cửa phòng, Lâm Ngật Nhiên vẫn một thân bạch y như trước, ngồi ngay ngắn bên cạnh một chiếc bàn tròn, đang uống trà, hai tỷ muội Lâm gia đứng hai bên trái phải hầu hạ, tư thế tuyệt đối quý phái.

Lâm Khiếu Đường không hiểu vì sao Lâm Vũ Tuyền và Lâm Vũ Nhàn lại ở đây, nhìn hai người cười ngây ngô, gật đầu.

- Ngồi đi!

Lâm Ngật Nhiên buông chén trà xuống nói.

Lâm Khiếu Đường thành thật ngồi xuống, đôi con ngươi đen vốn khôn khéo cũng không thấy được điều gì từ khuôn mặt của lão tổ Lâm Ngật Nhiên, mấy ngày hôm nay Lâm Khiếu Đường đã cẩn thận tìm hiểu, tuổi thực tế của vị Lâm lão tổ này chuẩn xác là một trăm tám mươi hai tuổi, so với cả hai kiếp của bản thân còn lớn tuổi hơn nhiều, thế nhưng tuổi nhiều như vậy lại tại sao có thể bảo tồn được dung nhan trẻ trung? Dù cho thực lực siêu phàm cũng không hẳn làm được... Lâm Khiếu Đường đang miên man suy nghĩ, Lâm Ngật Nhiên bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ngươi và yêu nữ kia có quan hệ như thế nào?

- Quan hệ bằng hữu!

Lâm Khiếu Đường trực tiếp trả lời.

- Có người nói ngươi và nàng ta cùng ở trong một ám huyệt song tu!

Lâm Ngật Nhiên có chút ý tứ muốn khởi binh vấn tội.

Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua Lâm Vũ Tuyền gật đầu!

- Ngươi biết nàng thuộc đạo tông nhất phái?

Lâm Khiếu Đường lần thứ hai gật đầu.

Một trận trầm mặc, Lâm Ngật Nhiên lại nói:

- Khi ta trở về biên giới sát Tân Lan thành thì gặp phải một tiểu bối thuộc đạo tông nhất phái, người này là Cuồng Sư đạo nhân, người này tuyên bố muốn diệt toàn tộc Lâm gia, có người nói là bởi vì con của hắn bị ngươi đánh chết, vậy có đúng là ngươi gây ra?

Ngay cả điều này cũng biết? Lâm Khiếu Đường có chút buồn bực, bất quá nhìn thấy dáng vẻ cao thâm khó dò này của Lâm Ngật Nhiên, nếu "nàng" muốn biết vài thứ sợ rằng không khó, cũng chỉ đành gật đầu.

- Ta còn nghe nói ba năm trước ngươi còn lôi kéo một kẻ tiểu nhân phố chợ muốn tự lập môn hộ, thoát li quan hệ với Lâm gia, có việc này hay không?

Lâm Ngật Nhiên hỏi vấn đề sau so với vấn đề trước càng thêm sắc bén.

Lâm Khiếu Đường không còn chỗ cào che giấu, càng không còn lời nào để nói. Trước mặt người có thực lực lớn hơn mình rất nhiều, lại hiểu rất rõ bản thân, tất cả những lời nói dối đều là vô ích, tốt nhất là thành thật một chút. Hắn chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Sắc mặt Lâm Ngật Nhiên vẫn bảo trì nét bình tĩnh, không nhìn ra bất kì sự dao động nào, ung dung nói tiếp:

- Tiểu nhi ngươi, trước kia có lẽ gia tộc đối với ngươi có chút bất công, nhưng động cơ của bản thân ngươi không tốt, lập bang kết phái, sau này ngươi có đóng góp vài thứ cho gia tộc nhưng hơn phân nửa là thành lập trên tư tâm bản thân ngươi, những thứ trong trữ vật giới chỉ của ngươi, chỉ sợ cũng là đồ đoạt được đúng không?

Lâm Khiếu Đường dùng hành động yên lặng để trả lời vấn đề này, trong lòng có cảm giác vị Lâm lão tổ này quản hơi nhiều việc.

- Vốn làm phế vật mười lăm năm đột nhiên nhất phi trùng thiên, vô luận là trước kia ngươi tận lực ẩn dấu, hay là sau này có kì ngộ gì đó, việc này gia tộc cũng không hỏi nhiều, thế nhưng ngươi bản tính làm việc theo ý thích mà không hề có quy củ gì, kết bằng hữu lung tung, không đem lợi ích của gia tộc đặt lên hàng đầu, rất nhiều lần gây thù chuốc oán với cường địch mà không để ý tới hậu quả gây ra cho gia tộc, thế nhưng trước đó ngươi có công lớn cho gia tộc, nhưng chỉ một cái công lao ấy cũng không đủ bù cho những sai lầm gây ra, một người không đem gia tộc đặt lên trên hết, loại tộc nhân như vậy chúng ta không cần. Hôm nay gọi ngươi tới đây là để trục xuất môn hộ ngươi, sau này không được đến gần gia tộc nửa bước.

Lâm Ngật Nhiên nói một câu kinh người.

Trên mặt Lâm Vũ Tuyền và Lâm Vũ Nhàn hiện lên nét kinh ngạc, giật mình mạnh mẽ đứng dậy, không thể giải thích được nhìn Lâm lão tổ...

Lâm Khiếu Đường cũng đã nghĩ tới rất nhiều kết quả rất tệ, nhưng chỉ chỉ nghĩ đơn giản bị tộc quy xử lí mà không hề nghĩ tới cư nhiên bị trục xuất môn hộ.

- Ngươi có cái gì muốn nói hay không?

Lâm Ngật Nhiên lại hỏi.

- Lão tổ không thể...

Lâm Vũ Tuyền thất thanh nói.

Lâm Ngật Nhiên lập tức xua tay ý nói không cần nhiều lời.

Đối với Lâm gia, Lâm Khiếu Đường đúng là không có nhiều tình cảm gia tộc cho lắm, loại cảm giác này đối với nhiều người có thể là thâm căn cố đế, nhưng đối với riêng bản thân hắn, kể đã trải qua hai kiếp người thì không. Hiển nhiên có một số việc mỗi người có một cách suy nghĩ riêng.

Lâm Vũ Nhàn, vị nhị tiểu thư này đã từng là một tộc nhân mà hắn ghét nhất nhưng trải qua nhiều việc, Lâm Khiếu Đường đã vứt bỏ một số thành kiến từ lâu, thậm chí còn tìm ra một số chỗ cực kì đáng yêu của thiếu nữ này, thu nàng làm đồ đệ cũng là một chuyện không tồi, những ân ân oán oán trước đây đã vứt bỏ ra khỏi đầu.

Về phần Tiểu Lan, A Mãnh và Lâm Bình, mấy người này cũng không cần phải nói nhiều, bất quá cẩn thận suy xét, Lâm Khiếu Đường phát hiện ra nếu họ ở cùng mình thì sẽ có nguy hiểm nhất định, đặc biệt là những chuyện sẽ sảy ra trong tương lại. Nguồn truyện: Trà Truyện

Ước định với Kỳ Áo lúc trước giống như một ngọn núi lớn đè lên tấm lưng vốn không rộng của hắn, đẩy không ra bỏ không nổi, chỉ có thể gồng lưng chịu đựng, không biết lúc nào nó đè chết chính bản thân.

Vị lão tổ tông "tuổi còn nhỏ" này đã li khai gia tộc vài chục năm vậy mà đối với chuyện trong gia tộc vẫn biết rõ ràng, Lâm Khiếu Đường có chút kì quái, nếu như nói mấy ngày nay mọi người trong gia tộc nhất nhất khai báo hết với nàng ta, thì nàng cũng không thể lí giải sâu như vậy được, lẽ nào vị lão tổ tông tuổi còn trẻ này vẫn cài tâm phúc của nàng trong gia tộc.

Tuy là vân du bên ngoài, nhưng vẫn như cũ nàng vẫn quản chế chặt chẽ gia tộc trong lòng bàn tay, tựa hồ ngoài khả năng này thì không còn khả năng nào khác.

Trong phòng yên tĩnh, ba vị nữ tử đều chăm chú nhìn vào Lâm Khiếu Đường, chờ đợi đáp án của hắn, một cái đáp án biết rõ là không còn đất để quay về.

Để hoàn thành ước định trước đó với Kỳ Áo, Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng năm năm sau của bản thân, chính mình quyết không có khả năng yên ổn đi một chuyến đên Nam Cung gia, nơi mà có một người vẫn đang chờ đợi chính mình.

Lâm Khiếu Đưòng thản nhiên cười:

- Lão tổ nói đúng, tính tình của Khiếu Đường vốn là lãng tử, xác thực không thích hợp với quy củ gia tộc, Khiếu Đường nguyện ý tiếp nhận quyết định của lão tổ, bất quá...

Lâm Ngật Nhiên ngắt lời nói:

- Ngươi yên tâm, hai tiểu tử ngươi tiến cử vào gia tộc vẫn được cánh cửa gia tộc rộng mở, sau này bọn họ chính là tộc nhân Lâm gia, quyết định này chỉ áp dụng riêng với ngươi, những người khác không có quan hệ.

Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu:

- Khiếu Đường cảm tạ ơn của lão tổ trước, ba ngày sau Lâm gia tuyệt đối không nhìn thấy bóng dáng của ta!

- n, tiểu nhi ngươi coi như hiểu biết, người nông nổi nếu như nghe quyết định này sợ rằng sẽ lập tức nổi nóng, ngươi là nhi tử của Lâm Khuê, gia gia Lâm An của ngươi cũng có chút duyên phận với ta, sau đó vì sự nghiệp gia tộc mà chết, là một nhân vật anh hùng, cũng đã được lập bài vị trong từ đường gia tộc, lần này trục xuất ngươi nhưng không ảnh hưởng đên địa vị của họ trong gia tộc, một mạch các ngươi chưa hề thoát li quan hệ gia tộc, hơn nữa ta còn muốn đem những người đã mất trong nhất mạch của ngươi vào cung phụng trong từ đường, gốc rễ của ngươi vẫn là người Lâm gia nhưng bản thân ngươi phải ly khai.

Lâm Ngật Nhiên luôn bình tĩnh thong dong nhưng không hề thiếu quyết đoán trong quyết định.

Không biết vì sao, Lâm Khiếu Đường đột nhiên có cảm giác trên vai của mình được thả lỏng, nhẹ nhàng hơn một chút, giống như một người buông bỏ được một bao quần áo lớn, lẽ nào sâu trong tâm khảm của mình thực sự chưa bao giờ suy nghĩ vì gia tộc? Có lẽ chính mình là một cánh chim chỉ cầu mong được cất cánh bay lên trời cao.

- Nếu như không có sự tình gì khác, Khiếu Đường xin phép lui về trước!

Lâm Khiếu Đường đứng dậy nói.

- Chậm đã!

Lâm Ngật Nhiên lên tiếng ngăn cản Lâm Khiếu Đường, không biết còn có chuyện gì muốn nói.

Lâm Ngật Nhiên không nhanh không chậm, nhìn chằm chăm Lâm Khiếu Đường, quan sát kỹ một hồi rồi mới nói:

- Với tu vi hiện tại của ngươi mà nói, muốn tiến thêm một bước nữa, sợ là rất khó, nếu như không có nguyên nhãn phụ trợ thì cũng chỉ tốn nhiều công sức nhưng hiệu quả không cao, nếu gặp phải bình cảnh có thể vĩnh viễn ngăn cản bước tiến của ngươi, ta và trang chủ Yến Phi Thiên của Cự Kiếm Sơn Trang có chút giao tình, từng cứu hắn một mạng, lúc đó Yên Phi Thiên từng muốn Lâm gia làm một trong những đại tộc chính chọn lựa đệ tử, ta lo lắng căn cơ của gia tộc bạc nhược, tỷ lệ xuất hiện người tài rất thấp, thực sự làm người ta chọn lầm người, đã không đáp ứng, bất quá Yên Phi Thiên đã đưa cho ta một ngọc bội hình thanh kiếm, chính là tín vật của Cự Kiếm Sơn Trang chọn lựa đệ tử, ta đem ngọc bội này tặng ngươi, nếu như ngươi muốn có thể giao ra ngọc bội lập tức trở thành đệ tử Cự Kiếm Sơn Trang, nếu như ngươi không muốn thì coi như gia tộc cho ngươi một tiểu lễ vật.

Tiếp nhận thanh ngọc bội tinh xảo hình kiếm, Lâm Khiếu Đường khom người một chút, không từ chối, trực tiếp thu vào trữ vật giới chỉ:

- Tạ ơn lão tổ ban tặng, Khiếu Đường cáo lui.

Lâm Ngật Nhiên bất động thanh sắc hơi hơi gật đầu, Lâm Khiếu Đường khom người xuống, rốt cuộc cũng cảm tạ lão tổ tông không liên luỵ người khác, sau đó như trút được gáng nặng xoay người rời đi, phút cuối cùng không quên hướng hai tỷ muội Lâm gia trừng mắt nhìn một cái.

- Lão tổ tông, tha thứ cho Tuyền nhi vô phép, mong người thu hồi lại mệnh lệnh vừa ban ra, trục xuất Lâm Khiếu Đường khỏi gia tộc là một quyết định phi thường không sáng suốt, gia tộc cần hắn như vậy, huống hồ trước khi lão tổ tông về nhà thì hắn đã nhiều lần giải cứu gia tộc, nếu như không có hắn mà nói, lão tổ trở về cũng chỉ còn nhìn thấy một đống phế tích.

Lâm Vũ Tuyền đợi cho Lâm Khiếu Đường rời khỏi, lập tức đứng ra quỳ xuống nói.

Lâm Ngật Nhiên thở dài, cánh tay nhấc lên, Lâm Vũ Tuyền liền bị một luồng lực lượng vô hình nâng dậy:

- Việc này không cần phải bàn nữa, hắn nhất định phải ly khai khỏi gia tộc.

- Vì sao?

Lâm Vũ tuyền không khống chế được hỏi.

Trong đôi mắt thâm thuý của Lâm Ngật Nhiên loé lên một tia rung động không rõ ràng:

- Các ngươi thực sự muốn biết nguyên nhân?

Hai tỷ muội phi thường khẳng định gật đầu.

- Tốt lắm, Tuyền nhi, ta hỏi ngươi, ngươi với cương vị là tộc trưởng, phế dược phòng phía sau có đúng hay không định kì được kiểm tra?

Lâm Ngật Nhiên hỏi ngược lại.

Lâm Vũ Tuyền có một chút suy nghĩ rồi nói:

- Cứ sáu tháng lại tự mình kiểm tra một lần.

Lâm Ngật Nhiên gật đầu nói:

- Vậy ngươi có biết hay không phế dược phòng gần đây xuất hiện dị thường?

- Này...

Lâm Vũ Tuyền do dự một chút rồi nói:

- Ngoại trừ chướng khi nhạt đi, độc lực biến mất không ít thì không có gì dị thường, tồn kho cũng không ít.